Sáng hôm sau,

Tiểu Thất phân tách xác hai con yêu thú thu thập chút tài liều rồi trở về bạch thành. Tuy trời vẫn không có sáng hơn chút nào nhũng vẫn có thể xác định phương hướng. hơn nữa hán còn tâm pháp không dễ bị lạc, đi dường quá nửa ngày là có thể tới rồi.

Còn về phần Mộng Lăng vẫn ở lại, khi nào mây tan sẽ tiếp tục tìm yêu thú, kiếm thêm linh thạch.

Trên đường về, càng đi xa khỏi cái hang, không gian có vẻ sáng hơn rồi, không lâu sau hắn đã gặp người của Luyện võ Các, đang đi tới. Doàn người này tìm kiếm xung nhanh thật đấy chứ. Thấy một người từ trừ trong khu săn yếu thú đi tới, Trên lưng mang theo một túi lớn. Một tên trưởng quan râu quai nón, dáng ngươi to con hỏi lớn.

-Ngươi là thợ săn đang trở về Bạch Thanh đấy à?

-Bẩm quan nhân, ta chỉ đi hai chút thảo dược với ít rau rừng thôi?

Sớm đã nghe Lão lục kể chuyện, đi săn yêu thú trên đường trở về lại bị cướp. Tuy là quan nhân nhưng hắn không thể không đề phòng. Hiện Tại hắn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, lại vác thêm đống đồ trên lưng chắc chắn không thoát kịp.

Thấy tên này không có phát ra khí lực, xem ra không phải là võ giả vào săn yêu thú. Nhưng mà không phải tu luyện giả mà cũng dám vào đây hái thuốc, Gan không nhỏ a. Tên quan nhân có bộ râu quai nón đánh giá một lượt.

-Trên lưng nhiều thảo dược như vậy xem ra ngươi đi tìm kiếm không ít nơi a. Có thấy nơi nào có dị tượng đặc biệt không?

- Ta vừa từ chỗ hang núi trở về. không gian xung quanh rất tối. Không có nhìn rõ như ở đây, nên ta không có để ý.

Thấy đối phương ra vẻ khúm núp như vậy, chắc chắc là phàm nhân bình thường thôi. Quan nhân có chút khinh thường đang định bảo hắn tránh sang một bên. Thì một quan nhân khác lên tiếng.

-Chỗ đó rất tối sao.? Xem ra cũng có chút khác biệt. Chúng ta tìm lâu như vậy mà không có phát hiện, hay qua đó tìm thử xem.

Quan nhân râu quai nón, gật gù, hướng tới Tiểu Thất

-Ngươi vừa từ đâu tới.?

-Ta vừa từ chân núi bên kia tới,

Vừa nói hắn vừa chỉ tay ra phía mình vừa rời khỏi, Kỳ lạ thay không có thấy bóng dáng ngọn núi nào ở bên đó cả. Quan nhân râu quai nón hừ lạnh. Có chút không vừa ý.

-Dẫn đường đi.

Đang định về thành thì lại gặp bọn này. Hóa ra vẫn chưa hết xui xẻo, vừa mới rời khỏi đó không lâu đã phải trở về.Dù không nhìn thấy ngọn núi nhưng hắn dựa vào trí nhớ vẫn có thể trở lại vị trí hang động.

Ba quan nhân cũng đi theo sự chỉ dẫn của hắn, một kẻ không có tu vi không co gì phải lo ngại, tuy có chút nghi ngờ nhưng chưa biết chừng có thể tìm được vị trí xảy ra thiên kiếp. Lúc đấy sẽ được thưởng lớn a. Bọn họ không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.

“Chính là chỗ này.”

Dừng chân lại trước cửa hang động, Lúc này mọi người mới để ý, là từ khi đi theo tên này không gian xung quanh càng ngày càng tối, dần đến trước cửa hang đã không còn nhìn rõ đường đi. Vậy mà tên này vẫn có thể nhớ đường.

-Ngưu đầu! chỗ này có chút khác biệt.

Ngồi xuống nắm một nắm đất lên. Trời này không thể nhận ra được màu sắc. Một quan nhân khác châm lửa xem xét.

-Ngưu đầu! đất này có chút giống màu tím như Đô úy từng nói. Chắc Chính là nơi này rồi

Quan nhân râu quai nói tên gọi là Ngưu đầu, vội vã đến xem nắm đất. Trong lòng vô cùng sung sướng, hắn cười lớn

-Ha ha ha …

- Mau… mau phát tín hiệu cho Đô úy…. Ha ha ha

Một đạo hỏa diễm ngay sau đó, phóng lên thiên không rồi phát nổ. ánh sáng phát ra rọi sang cả một vùng.

Xa Xa ở trong Bạch Thành, Các nhân vật cao tầng của Bạch Thành vẫn đang tập trung trong đại điện, đàm đạo, va chờ đợi tin tức. Đang nhắm mắt dưỡng thần thì Vị Trưởng Lão Cửu Huyền Môn khẻ mỉm cười, Vậy là đã tìm được vị trí, không ngờ nhanh như vậy. Người của thành chủ làm việc quả thật hiệu quả. Quay sang phía vị trí của Thành chủ Liễu Mặc, Có ý tán thưởng.

Liễu Mặc Thành chủ gật đầu đáp lại. lập tức đứng đứng dậy

“ Đã tìm thấy vị trí xảy ra thiên kiếp. Kế tiếp phải làm phiền các vị rồi”

“Được Liễu Thành chủ coi trọng, Dù vào biển lửa cũng không chối từ”

“Rất tốt! thời gian đã tới, chúng ta lên đường thôi”

....

Tại hang đá.

Trong lúc Đám quan nhân vẫn đang sung sướng chờ đợi người khác tới Thì một đạo hỏa diểm khác lại phóng lên vị trí khá xa so với nơi này

Đây chính là chỗ xảy ra thiên kiếp, Nhưng sao hỏa diểm lại phát ra ở hướng khác. Không lẽ bên đó cũng xảy ra thiên kiếp, Có tới hai vị trí xảy ra thiên kiếp sao? Theo lời đô úy thì chỉ có một thôi mà.

Đang suy nghĩ, tranh luận với nhau, thì 3 đạo hỏa diểm lại được phát lên, vẫn là ở vị trí đó. Đây chính là dấu hiệu mọi người sẽ tập trung tại đó.

-Chúng ta đến đó thôi. Cao tầng Bạch Thành đã đến đấy rồi. Vậy nơi này không phải nơi cần tìm.

-Trời tối chúng ta không nhận rõ đất ở đây.

-Chắc là nhẫm lẫn rồi. Mau đi thôi.!

Ba quan nhân lập tức hướng phía vừa phóng hỏa diệm, mà rời đi.

Nghe câu chuyện của họ kể, xem ra đây không phải nơi cần tìm. Không ngờ lại bắt mình dẫn đường, đến đây rồi lại bỏ đi. Đúng là rỗi hơi, biết vậy mình bảo không có ngay từ đầu thì giờ có phải giờ đã tới Bạch thành không.

Mà không biết Mộng Lăng còn lưu lại nơi này không?

Tiến vào hang động xem xét. Thì người vẫn thấy, nhưng Mộng Lăng đang luyện hóa linh thạch. Xem ra mình không nên quấy rầy a. Hắn đành đi ra ngoài vậy. Ngồi nghỉ một chút đã rồi trở về.

Cuồng phong nổi lễn dữ dội sấm chớp đã bắt đầu nổi liên hồi, Xem ra sắp mưa to a. Kiếp trước Tiểu Thất thích nhất kiểu thời tiết thể này. Cứ như là tận thế vậy.

Là chỗ này sao.

Đô úy Liễu Hằng cúi sát người quan sát. Đây chính là một đầm nước a. Nước trong đầm đều là màu tím, cả ven bờ, đất bùn đều có màu như vậy. Quay lại phía trưởng lão Cửu Huyền Môn

- Trưởng Lão! người xem…

Lão giả khẽ vuốt chòm râu dài, gật gù. Theo điển tịch ghi chép lại thì đây có thể chính là nơi xảy ra Thiên Kiếp lần này. Xem xét địa phương, khả năng sẽ là Ma thú Viễn Cổ tái sinh. Lão Giả khẽ thở dài, lần rời tông môn này xem ra không có thu hoạch quý giá rồi. Tiêu diệt Ma Thú coi như là vì chúng sinh Bạch Thành vậy. Khẽ thở dài, phất tay ra hiệu cho nhưng người có tu vi võ giả trở xuống, lui vào trong rừng.

- Các đệ tử vào vị trí, Tam Diệt Trận

Giọng nói tuy nhỏ nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe thấy. Là Tam Diệt Trận sao, đây là sát trận, xem ra lần này sẽ là Ma Thú tái sinh rồi. Các đệ tử nghe thấy vậy liền tập tức nhảy sang các phía tạo thanh hình tam giác. Trưởng Lão sẽ là chủ trận

-Liễu Thành chủ, cho người của Bạch Thành ra sau các đệ tử hỗ trợ. Mỗi góc 3 người. Nhớ là theo sự chỉ dẫn của các đệ tử giữ trận. Còn ông và những người còn lại Hãy giúp ta Tụ lực, triển khai sát chiêu.

-Là Ma thú Viễn Cổ sẽ tái sinh sao?

Trưởng lão khẽ gật đầu, với Thực lực này có thể giết được ma thú Vương cấp. Nghe thấy vậy, Liễu mặc lập tức triển khai theo lời trưởng lão, không thể chậm trễ, nếu là ma thú vậy thì bạch thành sẽ gặp nguy.

Sâm chớp, đã nổi liên hồi. Gió đã nổi rất mạnh,tạo thành một vòng xoáy xuang quanh đầm nước. Thổi bay cả đất đá, bụi cây, một sỗ võ giả thể lực yếu đã phải lui vào trong rừng cây, Ở gốc cây họ sẽ an toàn hơn, thực lực của họ không thể chống lại, Đay chính là cảnh tượng khủng khiếp nhất mà họ từng thấy.

Đột nhiên, mặt đất quanh đầm nước bắt đầu rung chuyển, Một Loạt tia sét không ngừng giáng xuống đầm..khói trắng bốc lên nghi nút.

Lẫn trong mớ hỗn độn, Một thứ to lớn từ dưới đất bắt đầu chui lên. Với đầy đủ hai tay, hai chân, Không khác với nhân loại, có điều kích cỡ lại lớn hơn một chút, và trên đầu có một cái sừng, Sét vẫn tiếp tục giáng xuống con mà thú dùng hai tay, ôm lấy đầu

-Vừa trông thấy dáng con yêu thú. Hiện ra. Trưởng Lão hốt hoảng,

_ Khai trận!

Thiên kiếp chưa dừng sao đã vội khai trận, tuy thấy kỳ lạ so với những gì đã bàn bạc, là kết thúc thiên kiếp mới khai trận. nhưng nghe thấy hiệu lệnh vậy thì khai trận thôi. Chắc Trưởng lão có lý do nào đó.

Các đệ tử 3 góc bắt đầu thi triển trận pháp. Một đạo kim sắc hướng về phía con yêu thú mà khống chế sự di chuyển của nó. Trong khi đó Trưởng lão và các võ sư khác sẽ công kích từ các bên, kiếm khi không ngừng được phóng ra hướng về phí con Ma thú.

Cứ mỗi lần công kích,huyết nhục nhanh chóng bị hao mòn đi, Ma Thú Không ngừng la hét. Âm thanh của nó gây chấn động tới thính giác của không ít võ giả. Họ nhanh chóng bịt tai lại, có người chậm tay còn bị xuất huyết, mất đi thính giác.

Các Võ sư Bạch thành cũng phải gồng mình đối chọi với nó. Không ai dám coi thường. Đối mặt với Ma thú viễm cổ dù đang trong trạng thái yếu nhất, chỉ cần sơ xẩy là mất đi tính mạng.

Lúc này phía trên hang động, Sấm chớp cũng giáng xuống liên hồi, cách vị trí ngồi của Tiểu Thất không xa. Hắn nhớ lại bên trong hang còn có người, vội vàng chạy đến Cửa Hang đã sập, hắn không thể đi vào. Sét vẫn liên tục giáng xuống

-Mộng Lăng!

Thời gian sét đánh xuống liên tục kéo dài một khắc. Lúc này cũng đã ngừng, Mây cũng bắt đầu tan ra. Tiểu Thất ra khỏi chỗ nấp, từ từ tiến tới vị trí xảy ra hiện tượng kỳ lạ lúc nãy.

Sức phá hủy thật khủ khiếp một vùng không xung quanh đều vỡ vụn. Ngay chính giữa đống đổ nát, một hào quang tử sắc lấp lóe. Tiểu Thất bị thu hút bơi ánh sáng, chầm chậm tiến tới. Ánh sang này là một khối tinh thiết, bị sét đánh như vậy mà không có chút hư hại.còn tỏa ra hao quang rực rỡ. Chắc chắn có lai lịch không bình thường. Hắn đưa tay khẽ chạm vào, Hòn đá như có ma lực hút lấy tay của hắn tiếng xèo xèo của da thịt bị cháy,làm hắn đau đớn, Trong thoáng chốc, rồi ánh sáng kia biến mất, khôi tinh thiết lại biến thành màu đen, và lập tức nguội lạnh.

Hắn vội cất khối tinh thiết. Sau này có cơ hội sẽ tìm hiểu, Hắn ngó nghiêng tìm xem còn lái gì đó khác thường không, thì lại thấy một mũi kiếm nhô lên, Đào bới một lúc hắn một bàn tay hiện ra.

Người ở trong hang? Là Mộng Lăng, vậy là nàng không có ra khỏi, có lẽ vì ở trong hang đang mải mê tu luyện, không nắm rõ hiện trạng bên ngoài, khi xảy ra thiên kiếp không kịp chạy ra ngoài.

Nhanh chóng bỏ đi đống đá đè phía trên. Thân thể Mộng Lăng hiện ra. Trông không ổn lắm, vẫn còn sống nhưng chân,tay và đầu bị va đập tổn thương không nhẹ. Phải nhanh chóng đưa về Bạch Thành chữa trị, Xem ra ông trời có ý cho mình quay lại để cứu người này a. Không thể lãng phí thời gian hắn lập tức trở về.