Giọt lệ lăn xuống lòng bàn tay vừa hối hả vừa ấm nóng, khiến Nhiếp Chấn Hoành phải cuộn ngón tay lại mấy lần.

Người trước mặt khụt khịt, như ngớ như ngẩn, cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy.

Sự bất lực và vụn vỡ trong giọng cậu khiến Nhiếp Chấn Hoành không đành lòng nghe tiếp nữa.

“Được rồi, được rồi.”

Anh vận nhiều sức vào cổ tay hơn, nâng mặt Lâm Tri lên, vụng về lau dòng lệ dưới mắt cậu đi bằng ngón cái của mình, “Suỵt —— đừng khóc nữa nào.”

Nhiếp Chấn Hoành chưa bao giờ nghĩ rằng một câu lải nhải bâng quơ của mình lại chọc thẳng vào vết thương của cậu em nhà hàng xóm.

Anh thầm thấy hối hận vì mình thiếu tinh tế quá.

Người anh ngả về đằng trước, anh nâng bàn tay lên, vỗ về sống lưng gầy guộc của cậu thanh niên với vẻ hơi lạ lẫm, “Đừng khóc, đừng khóc.”

Nhiếp Chấn Hoành nhẹ nhàng ấn cậu vào lòng trong một cái ôm siết, càng cảm nhận rõ ràng hơn người trước mặt gầy đến thế nào.

Xương cậu cộm tới nỗi khiến anh thấy đau.

Những đốt xương nhòn nhọn ấy còn đang run rẩy khẽ khàng theo tiếng sụt sịt của chủ nhân, tựa những quân domino có thể đổ kềnh bất cứ lúc nào, mỏng manh yếu ớt tột cùng, làm tim Nhiếp Chấn Hoành cũng siết lại theo.

“Mẹ cậu nhất định cũng đang dõi theo cậu ở trên trời đấy…”

Như thể đang nói chuyện với lũ nhóc tỳ ở quê, anh vỗ về cậu thanh niên vẫn đang lặng lẽ rơi lệ, dỗ cậu, “Đừng khóc, ngoan nào.

Cậu còn khóc nữa là mẹ sẽ buồn đấy.”

Giông tố ngoài kia vẫn gào thét, nhưng những hạt mưa tí tách trong phòng lại dần ngớt lại sau những lời khuyên nhủ dỗ dành.

Nhiếp Chấn Hoành cảm giác được vai mình bị ướt một mảng to.

Chờ đến khi thân thể trong lòng không còn run rẩy nữa, anh mới khẽ ngả người ra sau, nhìn Lâm Tri.

Người trước mặt không khóc nữa, nhưng đôi mắt đỏ quạch đến phát sợ, như một chú thỏ trắng bị rớt xuống nước vậy.

Mũi thỏ trắng cũng hoe đỏ, lời cậu thốt ra còn có tí nghẹt mũi.

“… Đồ dối trá.”

Bé thỏ nói bằng giọng nghèn nghẹt, “Mẹ ở dưới đất.”

Nhiếp Chấn Hoành hé miệng, bị câu này của Lâm Tri làm cho nghẹn đứ chẳng biết phải nói gì.

Anh chỉ lau mặt: “… Ừ rồi, tôi đúng là đồ dối trá.”

Anh nghĩ thầm, quả nhiên mình không có tài dỗ trẻ con.

Nhất là cái kiểu con nít còn không biết mình là con nít này.

Nhưng may thay, người trước mặt không còn quá đắm chìm trong chuyện buồn thương này nữa, điều ấy khiến Nhiếp Chấn Hoành thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lòng bàn tay anh ướt đẫm, dính đầy những giọt lệ nhỏ xuống từ mắt cậu thanh niên.

Lúc Nhiếp Chấn Hoành lau mặt mình, anh cũng cảm nhận được vị mặn ướt át.

Anh nâng vai lên định cọ vào áo mình, thì một ngón tay lạnh lẽo bỗng ấn lên gò má anh.

“Bẩn rồi.”

Hơi thở ướt át và đầu ngón tay cùng ập đến.

Nhiếp Chấn Hoành chưa kịp phòng bị thì đã bị ai kia quệt qua mặt nhanh như ăn cướp.

Đến khi anh phản ứng lại được và kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra, thì Lâm Tri đã ngẩn ngơ nhìn vệt nước trên ngón tay mình đăm đăm.

“Nước mắt của chính cậu đấy, còn chê bẩn à?”

Mặt Nhiếp Chấn Hoành hơi ngứa ngáy, nhưng anh cũng chẳng mấy để tâm, chỉ cảm thấy một cảm giác lạ lùng lướt qua tim mình.

Anh đã dần nhận ra cách hành xử của người trước mặt.

Tuy thoạt trông Lâm Tri có vẻ ngớ ngẩn, nhưng thật ra cậu có logic của riêng mình, hơn nữa còn rất hay đắm chìm trong dòng suy tưởng của bản thân, nên không thể lý giải cậu bằng cách thức của người bình thường được.

“Anh ý.”

Quả nhiên, câu trả lời của Lâm Tri cũng khiến anh chẳng hiểu đầu cua tai nheo làm sao.

Khi ngón tay trắng muốt kia dí đến trước mắt anh lần nữa, Nhiếp Chấn Hoành thấy một vết bẩn trên ấy, anh mới chợt nhận ra Lâm Tri đang nói gì.

“Nước mắt, không bẩn,” Giọng cậu thanh niên vẫn hơi nghèn nghẹt, “Anh mới bẩn.”

Nhiếp Chấn Hoành nhớ ra lúc nãy mình làm việc chưa kịp rửa tay, giờ còn dính nước, quả thực lôi thôi không ra thể thống gì.

Nhưng bị người ta chê bai thẳng thừng như thế, anh bỗng nảy sinh suy nghĩ trẻ con hiếm thấy.

Nhiếp Chấn Hoành cố ý xòe bàn tay dơ hầy quơ quơ trước mặt Lâm Tri, rồi lại lấy chiếc gương nhựa bị vứt bừa phứa trên quầy để TV xuống, xoay mặt gương vào chú bé mê ở sạch mắt sụp mí kia.

“!”

Thành công nhìn thấy đôi mắt cụp của cậu thanh niên trợn tròn trước gương, Nhiếp Chấn Hoành nhếch miệng cười.

“Cậu còn bẩn hơn tôi đấy, mèo nhọ nhem ạ.”

*

Cơn mưa đầu Xuân tới vội vàng, nhưng lại đi chậm rãi, mãi mà chưa thấy ngừng.

Tình hình này thì chắc còn mưa tiếp cả ngày, Nhiếp Chấn Hoành liếc con phố trống trơn, rồi lại nhìn người trong phòng, tính đóng cửa hàng trước đã.

Trông cu cậu hàng xóm thế này, quả thực anh cũng không yên tâm lắm.

Anh dứt khoát đưa người ta về nhà luôn, coi như tiễn Phật đến tận Tây thiên.

Có điều trước khi đóng tiệm, Nhiếp Chấn Hoành chợt phát hiện Lâm Tri hình như cũng không định mang hai bức tranh cậu không nỡ để dính mưa kia về.

“Bỏ luôn à?”

Anh chỉ hai khung tranh lồ ng kính được đặt cẩn thận trong góc tường.

Lâm Tri liếc theo tay anh chỉ, rồi hờ hững đưa mắt qua chỗ khác, nhìn ra ngoài nhà.

“Dạ.”

Tranh cậu vẽ xấu quá.

Bỏ đi vậy.

Nhiếp Chấn Hoành thấy hơi hơi tò mò, nhưng sợ chạm nọc cậu, bèn gật đầu nói, “Được, vậy ngày mai tôi giải quyết chúng cho cậu nhé.”

Lâm Tri không bày tỏ ý kiến, nhưng có vẻ cũng chẳng muốn bàn tiếp về đề tài này, nhấc chân định bước vào màn mưa.

“Ấy, chờ tôi với.”

Nhiếp Chấn Hoành gọi cậu, sắp xếp lại dụng cụ trong phòng cho ngay ngắn, rồi bước ra ngoài kéo cửa cuốn kim loại xuống.

Tiện thể nhét chiếc ô vào tay cậu thanh niên.

“Bật ô ra đi.”

Anh đã phát hiện ra, càng nói thẳng với Lâm Tri, thì chú nhóc này càng dễ hiểu mình hơn.

Quả nhiên, khi Nhiếp Chấn Hoành khom lưng khóa cánh cửa sắt của tiệm lại, Lâm Tri đã bật ô đứng chờ anh dưới thềm.

Anh lê chân phải xuống bậc thang, nhận chiếc ô cậu thanh niên đang cầm, hai người sóng vai nhau vào khu nhà.

Chỉ một khoảng ngắn ngủi cỡ 200 mét, nhưng nhịp bước của cả hai lại dần dãn nhau ra.

Nhiếp Chấn Hoành liếc nhìn người vẫn luôn cúi đầu sải bước phía trước, thản nhiên vạch trần vết sẹo của mình.

“Nhóc con, đừng đi nhanh quá.”

Anh từ tốn nghiêng cán ô thấp xuống một tẹo, để lớp vải lót của chiếc ô chạm vào phần đỉnh trán của Lâm Tri, cản những bước chân hối hả của cậu lại.

“Chân chú đây yếu, không đi nhanh bằng cậu được đâu.”.