- Ta đã từng nghe phủ Thanh Hoá năm đó gặp phải bão lớn, chỉ là không ngờ nơi đây lại gặp phải thảm cảnh như vậy.

Nghe trưởng làng kể về vụ lở đất năm đó Lê Bang Cơ cũng không khỏi than thở. Năm đó hắn cũng mới có bảy tuổi mà thôi, Thái hậu còn đang buông rèm chấp chính, khi đó nghe đến bão lũ chính bản thân hắn là hoàng đế cũng không thể mường tượng được nó là như thế nào. Lúc này nghe được trưởng làng kể lại hắn mới không khỏi thấm thía.

Theo lời của trưởng làng, làng năm đó cũng xem như rất lớn, có đến hơn 200 hộ gia đình. Thế nhưng theo trận lở đất ập xuống trực tiếp chôn vùi hơn 100 hộ, người chết lên đến gần một ngàn người kéo theo là hàng trăm súc vật. Cứ như thế qua gần mười năm hiện tại làng mới khôi phục được nguyên khí được chừng 100 hộ. Chính cha mẹ của vợ chồng chủ nhà cũng bị bùn đất vùi lấp trong trận bão năm đó.

- Mời cậu lớn, các ông lớn dùng cơm.

Lúc này vợ của chủ nhà mang lên trên chõng một cái mâm lớn, thức ăn cũng đơn giản, mấy bát cơm, một đĩa rau luộc, một con gà luộc, 3 cái trứng gà và 1 chén muối. Đây là một bữa cơm đã vô cùng thịnh soạn đối với bọn hắn, cả một đời người cho đến khi lên bàn thờ có lẽ đến ngày giỗ may ra mới có được một bữa cơm như thế này.

Ở trong nhà có một cái chõng lớn, người lớn đều ngồi cả trên đó, ăn cơm cũng là ăn phía trên tấm chõng này. Trưởng làng nói.

- Vậy cậu lớn cùng các ông lớn dùng cơm. Lão trở về nhà trước, có việc gì thì cứ gọi lão.

Xã hội phong kiến tôn ti trật tự giai cấp vô cùng sâm nghiêm, trưởng làng dù là chủ cũng không dám làm phiền những quan lớn đây. Lê Bang Cơ lập tức nói.

- Trưởng làng đừng vội, đến đây cũng dùng bữa với ta. Ta còn có chuyện muốn hỏi thăm trưởng làng.

- Cậu lớn là bậc bề trên, lão làm sao dám…

Trưởng làng vội vã từ chối thì Lê Bang Cơ đã nói.

- Người xưa có câu kính lão đắc thọ. Trưởng làng là người sống lâu, hiểu biết rộng rãi. Ta phải kính trưởng làng mới phải. Đừng ngại, lên đây cùng dùng bữa với bọn ta. Còn các ngươi nữa, cũng đến cùng dùng bữa đi.

Lê Bang Cơ bản tính nhân hậu, không nề hà việc dùng bữa với trưởng làng, thế nhưng những vị quan lớn lại ngại, Lê Bang Cơ liếc mắt một cái khiến bọn hắn phải cụp mi xuống. Lê Bí lúc này thấy vậy cũng cười lớn nói.

- Trưởng làng cũng đừng ngại. Năm xưa Thái tổ khởi binh đánh giặc chẳng phải cùng cùng một chỗ dùng bữa với quân lính, với dân chúng hay sao. Thái tổ không không chê thân phận cao thấp, làm sao chúng ta dám nói đến chuyện sang hèn.

Quả thực đây chính là đất cũ Lam Sơn, Lê Lợi năm xưa nằm gai nếm mật sống hoà mình với dân chúng mới nhận được sự ủng hộ của nhân dân mà dấy binh khởi nghĩa. Lê Bí đã lấy Lê Lợi ra làm bia đỡ, trưởng làng cũng không nói gì thêm vội vàng phủi chân thật sạch sẽ để ngồi lên phía ngoài chõng. Viên hoạn quan muốn thử đồ ăn trước thì Lê Bang Cơ hừ một tiếng làm hắn phải rụt lại đứng đó nhìn mọi người ăn uống. Lê Bang Cơ nói.

- Ngươi không cần lo cho ta, xuống ăn cùng với các hộ vệ đi.

Lúc này các hộ vệ cũng có bữa ăn ở phía sàn ngoài của ngôi nhà, bọn hắn trực tiếp ngồi trên sàn ăn. Hoạn quan nghe vậy lập tức tuân lệnh mà đi. Lê Bang Cơ rất tự nhiên cầm một cái đùi gà ăn, sau đó lại hỏi.

- Trưởng làng, ngươi có biết một thiếu niên sống gần đây, tóc ngắn, răng trắng, ăn mặc rất kỳ quái, lại có thể doạ được hổ hay không? Hắn có phải là người làng này không?

Trưởng làng nghe vậy lập tức để bát cơm xuống nói.

- Có lẽ cậu lớn đang nói nên thằng bé Niệm. Thằng bé cũng không phải người ở trong làng. Nó sống ở căn nhà gỗ ở phía trong núi cách đây cũng không xa.

Đặc điểm của Vô Niệm rất riêng biệt, thực sự rất dễ nhìn ra. Trưởng làng chép chép miệng nói.

- Thằng bé cũng là số khổ, lão nhớ năm đó mẹ nó đi đến làng thì thằng bé mới sơ sinh đỏ hỏn. Dân làng nhìn thương nên để mẹ con sống ở căn nhà phía ngoài bìa làng, bởi là dân ngụ cư nên cũng không được phân ruộng, không có ruộng cày cấy mẹ thằng bé liền đi nhận dệt may, giặt đồ cho người trong huyện, thỉnh thoảng còn lên núi hái thuốc đem xuống chợ huyện bán. Phải nói là chuyện gì cũng làm, tuy vất vả nhưng mẹ con sống yên ổn. Thằng Niệm từ nhỏ đã hiểu chuyện, không khóc, không nháo phiền mẹ, mới vài tháng đã biết nói chuyện như ông cụ non, ai cũng nghĩ thằng bé là thần đồng. Đáng tiếc cũng trong trận bão năm đó, mẹ con cũng bị bùn đất vùi lấp, thằng bé may mắn thoát chết. Nhìn cảnh một đứa trẻ năm tuổi một tay lo tang sự cho mẹ, ây…thật sự quá đau lòng.

Nghe trưởng làng nói vậy Lê Bang Cơ không khỏi trầm mặc, hoá ra thiếu niên kia cũng là người có quá khứ đau thương. Lê Bang Cơ thực sự tò mò không biết Nguyễn Vô Niệm sẽ sống sót ra sao liền hỏi.

- Một đứa trẻ năm tuổi làm sao sống sót được, là làng nuôi hắn sao?

Trưởng làng lắc đầu nói.

- Năm đó làng bị tàn phá nặng nề, tài sản đều mất trắng làm sao có ai dám nhận nuôi thêm một đứa bé cơ chứ. Nhưng thằng bé trưởng thành sớm, cũng không phiền mọi người. Nó chỉ xin dựng tạm cho nó một ngôi nhà nhỏ ở ngoài làng, ngay vị trí nhà cũ để làm bàn thờ mẹ nó. Sau đó hằng ngày đi vào rừng bẫy chim kiếm sống. Ấy vậy mà nó thực tài, ngày nào cũng kiếm được bộn lớn. Hơn nữa còn đem những thứ dư thừa cho bà con trong làng, nên ai cũng quý, muốn nó vào làng ở, nhưng thằng bé từ chối. Đến năm thằng bé bảy tuổi không biết kiếm đâu ra được tiền lại nhờ người lớn trong làng đi vào dựng cho nó một ngôi nhà gỗ phía trong núi. Hiện tại ở đó đến tận giờ.

Trưởng làng lại nói.

- Nhắc mới nhớ lại thằng bé Vô Niệm này thực sự không tầm thường đâu. Từ nhỏ đã có sức khoẻ phi thường, giết dã thú cũng không ít. Trước kia làng hay bị dã thú quấy nhiễu, gần đây dã thú đều bị thằng bé đánh sợ, không dám bén mảng đến gần nữa.

Trưởng làng kể chuyện rất cuốn hút, thậm chí lúc này Lê Bí, Lê Thái đều dỏng tai lên nghe, nếu những điều trưởng làng kể là sự thật thì đúng là thiếu niên này không tầm thường chút nào. Lê Bí lúc này ăn vào một miếng cơm lại không khỏi trừng mắt nói.

- Trưởng làng, các ngươi trồng lúa gì lại nấu ra cơm ngon đến vậy. Ta ở kinh đô ăn cơm cũng không ngon bằng.

Bọn hắn lúc này mới nhìn ra trong chén cơm từng hạt cơm lại vừa to, vừa trắng, dẻo, không hề giống với cơm được nấu bằng gạo tẻ bình thường. Trưởng làng nghe vậy liền tủm tỉm cười nói.

- À, đây cũng không phải là gạo tẻ bình thường đâu. Một năm trước thằng bé Vô Niệm đem vào làng một mớ lúa giống đủ trồng cho 10 mẫu ruộng. Nó nói rằng giống lúa này trồng cao sản, không những vậy thời gian thu hoạch rất nhanh, cây giống khoẻ mạnh, chịu hạn tốt hơn so với các giống lúa thông thường. Khi đó không ai tin một thằng nhóc mới 11 tuổi lại có thể làm ra được thứ gì. Chỉ có vài nhà thử trồng. Kết quả thực đúng như vậy, cây lúa lớn lên rất nhanh, ra hạt chắc khoẻ, không những vậy còn chịu hạn rất tốt, cho năng suất cao.

Nghe trưởng làng nói tất cả mọi người bất kể vua quan đều không khỏi sửng sốt. Lê Bang Cơ thậm chí còn lắp bắp nói.

- Thật…là thật sao? Năng suất cao bao nhiêu?

Giọng Lê Bang Cơ hơi run, việc này chính là liên quan đến quốc gia đại sự. Trưởng làng lại thản nhiên đáp.

- Năng suất đạt chừng 1000 đến 1200 cân một mẫu, còn tuỳ theo là ruộng tốt hay ruộng xấu nữa.

Oanh!

Lê Bang Cơ chỉ thấy trong đầu mình nổ tung, hắn quay sang hỏi Lê Thái.

- Hiện tại giống lúa nước ta trồng năng suất đạt bao nhiêu?

Lê Thái thần là Tả thị lang đồng tri Hải Tây đạo quân dân bạ tịch, đối với việc này cũng có chút hiểu rõ liền nói.

- Bẩm cậu lớn, hiện tại nước ta năng suất lúa đạt chừng 720 cân một mẫu.

Nếu tính sơ qua, một mẫu là mười sào đất tương đương với 3600 mét vuông, một cân là 0.6 ký, tức là từ giống lúa cũ chỉ đạt chừng 430 ký một mẫu đất thì năng suất đã tăng lên gần gấp đôi với giống lúa mới là 720 ký một mẫu. Hơn nữa theo lời của trưởng làng nói là giống lúa này sức chịu đựng còn tốt hơn cả giống lúa cũ. (Ở đây tính theo hệ đo lường nhà Tống)

Phải biết dân số Đại Việt hiện tại là khoảng 6 triệu người, còn tương đối khiêm tốn, điều này không chỉ đến từ 20 năm Minh thuộc đã làm suy giảm lượng lớn dân số Đại Việt, mà còn đến từ việc năng suất lúa thấp dân chúng không đủ ăn nên tỷ lệ tử rất cao dẫn đến tỷ lệ gia tăng dân số tự nhiên thấp. Nếu dân chúng có đầy đủ ăn, thậm chí dư thừa, tin tưởng sẽ kích thích việc sinh đẻ cũng như giảm khả năng chết đói của trẻ nhỏ. Lê Bang Cơ nhìn chằm chằm vào chén cơm trắng trong tay mình, lúc này nó đã biến thành bảo vật từ lúc nào. Lê Bang Cơ nói.

- Trưởng làng, ngươi có còn giữ lúa giống này không?

Trưởng làng lắc đầu nói:

- Mùa đông năm ngoái đều gieo cả rồi, dân làng thấy giống lúa tốt như vậy không nỡ ăn. Chỉ xay ra một ít để ăn thử. Hôm nay thấy có khách quý đến mới mang ra chiêu đãi.

Lê Bang Cơ có chút thất vọng, nhưng rất nhanh tâm trạng liền bình tĩnh lại. Chỉ cần biết nơi này có giống lúa tốt, chờ đến lúc hoạch hắn trực tiếp hạ lệnh trưng thu toàn bộ là được. Trưởng làng lại nói.

- Nếu cậu lớn muốn tìm sao không thử tìm đến chính chủ. Vô Niệm hẳn là còn lúa giống.

Lê Bang Cơ vỗ đùi cái đét, làm sao hắn không nghĩ ra đây, rõ ràng là người phát minh ra giống lúa này còn ở đây cơ mà.

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.

Mời đọc: