Cùng lúc đó, trong Ninh phủ, Ninh lão gia cùng Ninh phu nhân song song đi vào Cảnh Niên hiên tìm Trình Dược. Trình Dược có phần ngoài ý muốn, dù sao lúc Cảnh Niên không có ở đây, bọn họ là cực ít tới, nhưng cảm giác được bọn họ nhất định có việc thế nên bình tĩnh nhìn bọn họ bảo hạ nhân lui đi, sau ba người mới vào phòng ngồi vào bàn.

“_Ninh lão gia, Ninh phu nhân, các người tìm Trình mỗ là có chuyện gì?”

Ninh phu nhân liếc mắt nhìn về Ninh lão gia bên cạnh, sau cười cười, cao thấp dò xét Trình Dược nói ra:

“_Ngươi ăn mặc như thế này thật đúng là như một cô nương, Cảnh Niên thật sự là yêu thương ngươi, quần áo, đồ trang sức gì cũng đều muốn tặng cho ngươi trước rồi mới thuận tiện tặng một hai cái cho lão nhân gia ta.”

Trình Dược chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, không có trả lời.

“_Trình thiếu hiệp.” Ninh lão gia mở miệng.

“_Vâng.”

“_Ta nghe nói ngươi đã từng gặp Quách Tường?”

Trình Dược suy nghĩ một chút mới nhớ tới là ai.

“_Đúng vậy, gặp qua một lần.”

“_Cảm thấy cô nương này thế nào?”

“_Tri thư đạt lễ, hiền thục đoan trang, là một cô nương tốt.”

“_Đúng vậy, ta làm cho Cảnh Niên gặp qua nhiều cô nương như thế, chỉ có Quách Tường cô nương này làm cho Cảnh Niên để tâm, mấy ngày nay mặc dù không gặp mặt nhưng nghe nói bọn nó vẫn thỉnh thoảng qua lại thư từ với nhau.”

Trình Dược có chút nghi hoặc không rõ Ninh lão gia tại sao lại muốn nói những điều này cho mình biết. Ninh lão gia nhìn ra suy nghĩ của y cũng không có lập tức giải thích, tiếp tục nói:

“_Quách Tường là tiểu nữ của một vị bằng hữu của lão phu, Quách gia tuy nói cũng là kinh thương làm giàu nhưng vẫn chú trọng nhiều hơn đến việc dạy dỗ tri thư, tài đức. Quách đại thiếu gia năm trước thi đỗ tiến sĩ đang ở bên ngoài làm quan. Gia đình dạy dỗ nữ nhi, ta xem a, cũng là vô cùng tốt, rất xứng với Cảnh Niên. Ta đã hỏi qua ý của vị thế giao này rồi, hắn biết rõ tình huống thực tế của Ninh gia, hiện tại Cảnh Niên thân thể không việc gì nữa, hắn đồng ý gả nữ nhi cho chúng ta, bất quá, vị trí chính thất này…”

Trình Dược lập tức minh bạch ý tứ trong lời nói chưa hết của Ninh lão gia, chỉ cảm thấy ngực một mảnh trầm nhưng trên mặt lại như cũ nhẹ nhàng cười, y nói:

“_Ninh lão gia, Trình mỗ chưa bao giờ xem mình là thiếu phu nhân Ninh gia, lại nói tiếp, sau một thời gian nữa ta cũng muốn li khai.”

“_Đúng vậy, chỉ còn hơn mười ngày.” Ninh lão gia nhẹ nhàng thở dài.

“_Chỉ là…lão hủ hôm nay tìm đến thiếu hiệp chủ yếu có ý là muốn ngươi khuyên Cảnh Niên cùng Quách cô nương gặp mặt nhiều một chút, bồi dưỡng thêm chút tình cảm. Cảnh Niên ít nhiều cũng để ý đến ngươi, ngươi rời đi, hắn khẳng định thương tâm, cho nên ta nghĩ mau chóng làm cho Quách cô nương sớm gả cho Cảnh Niên, tốt nhất là ngay khi ngươi rời đi, lúc ngươi rời đi bên cạnh hắn có một người tri kỉ an ủi, có thể khôi phục nhanh hơn một chút.”

Trình Dược nhẹ nhàng gật đầu:

“_Trình mỗ hiểu.”

“_Đa tạ thiếu hiệp thông cảm. Còn có một việc lão hủ muốn cùng thiếu hiệp thương lượng.”

“_Mời nói.”

“_Những ngày này lão hủ nghĩ cách làm sao cho ngươi rời đi, vốn là định cho ngươi giả bệnh một thời gian, sau bệnh trị không hết mà qua đời, nhưng việc này cần nhiều người phối hợp, dễ bị lộ, lão hủ nghĩ trước nghĩ sau cuối cùng có một kế.”

“_Là gì?”

“_Tám mươi mốt ngày qua đi, thiếu hiệp cùng Cảnh Niên nói là xuất hành đi thăm người thân, đến lúc đó lão hủ sẽ đưa người thân tín đi theo. Ra khỏi thành thiếu hiệp có thể rời đi, vứt bỏ thân phận này, những người đi theo cũng sẽ làm cho bọn họ rời đi, tóm lại sẽ không còn xuất hiện ở An Dương thành này nữa. Chờ thêm một đoạn thời gian sẽ có người truyền tin nói các ngươi gặp cường đạo, xe ngựa trong lúc chạy trốn mà rơi xuống vách núi mang theo người lẫn xe đều bị biến dạng, thịt nát xương tan, chết ngay tại chỗ. Sau đó, tìm một thi thể cùng dáng người ngươi không sai biệt lắm, thay y phục nữ tử của ngươi, làm cho người ta nhận định người đó chính là ngươi.”

Trình Dược im lặng nghe, biểu tình không chút nào thay đổi.

“_Thiếu hiệp có cảm thấy có gì không ổn không?”

“_Không, lão gia, kế này rất tốt.”

“_Ai~lão hủ cũng đã suy nghĩ rất cẩn thẩn mới nghĩ ra, nếu như làm cho thiếu hiệp vô duyên vô cớ rời đi sẽ lưu lại rất nhiều phiền toái, chỉ có khi ngoại nhân truyền tới tin ngươi đã chết, việc này mới có thể dứt khoát kết thúc, mới không có người cố ý đi tìm.”

“_Ninh lão gia không cần giải thích, Trình mỗ hiểu, đến lúc đó, Trình mỗ nhất định tận lực phối hợp.”

“_Khó xử thiếu hiệp.”

“_Ninh lão gia nói quá lời.”

“_Còn có một việc.” Đến phiên Ninh phu nhân mở miệng.

“_Trình thiếu hiệp trước lúc rời đi nếu có yêu cầu gì xin cứ nói, lão thân về sẽ chuẩn bị cho ngươi, ngày ấy lúc ngươi rời đi sẽ nhất nhất dâng.”

Trình Dược cười nhạt nói:

“_Mấy ngày nay tại Ninh gia ăn ở không lo, Trình mỗ coi như đã có một đoạn thời gian nghỉ ngơi thật tốt, Trình mỗ từ trước đến nay không màng danh lợi, thật là không có yêu cầu gì, ngày ấy rời đi, Trình mỗ chỉ muốn được cầm lại kiếm của mình.”

“_Thiếu hiệp xin yên tâm, ngày ấy lão hủ nhất định hai tay dâng kiếm.”

Cảnh niên lúc trở về liền nghe nói cha mẹ đến Cảnh Niên hiên, đang ở trong phòng cùng thê tử không biết nói chuyện gì lại vẫy lui tất cả hạ nhân, bộ dáng vạn phần thần bí. Cảnh Niên đột nhiên cảm thấy có chút tò mò liền ngăn hạ nhân muốn đi thông báo, chính mình khinh cước đi vào cửa, cả người cơ hồ úp sấp trên cửa muốn nghe lén người nhà thừa dịp mình không ở nhà nói chuyện gì. Tập võ một thời gian, Cảnh Niên thính lực không giống ngày xưa, bên ngoài cách vài bước có tiếng động nhỏ đều có thể nghe thấy rõ ràng.