Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn***
Mộ Lương Nguyệt vẫn quan chiến cũng bước lên trước, ngẩng đầu ngắm ánh trăng trên bầu trời, gật đầu nói: “Là trận Cô Hư.”
Tô Xương Ly nhíu mày: “Ngươi cũng là cao thủ bí thuật, bọn họ bố trí một trận Cô Hư lớn như vậy mà ngươi hoàn toàn không phát hiện hay sao?”
Mộ Lương Nguyệt lắc đầu: “Đây không phải bí thuật, đây là đạo pháp huyền môn.”
“Bí thuật và đạo pháp, cùng là trận Cô Hư, chẳng lẽ lại khác nhau nhiều lắm à?” Tô Xương Ly hỏi.
“Trận Cô Hư vốn xuất phát từ đạo pháp, đạo pháp vận chuyển theo thiên đạo, nhưng tu thiên đạo lại cần thiên vận. Người thường không có thiên vận có luyện cả đời cũng chỉ phí công. Còn bí thuật lại là quỷ đạo là hành động trộm cắp thiên đạo.” Mộ Lương Nguyệt giải thích.
Tô Xương Ly chống kiếm trầm tư,không nói gì tiếp, cảm giác áp lực trên người càng ngày càng lớn, hầu như không nhấc nổi kiếm lên.
Bên kia ánh mắt Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc đầy khó hiểu, không biết vì sao đám người Tô Xương Ly đã chiếm thượng phong lại đột nhiên thu tay. Tiêu Sắt ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, thì thầm như đang suy nghĩ: “Cô Hư?”
“Cô Hư? Cô nàng áo trắng kia lại thi pháp à?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
Lý Phàm Tùng cười nói: “Thành công rồi! Thành công rồi!”
Tô Xương Ly đột nhiên quát lớn, nhấc thanh kiếm lớn nhảy thẳng lên, đập mạnh thanh kiếm vào không trung. Mọi người xung quanh cảm thấy ngọn núi như lung lay một chút.
“Phá trận!” Tô Xương Ly quát.
Mộ Lương Nguyệt nhảy lên, áo trắng phất phơ, miệng lẩm bẩm chú ngữ, vô số bươm bướm bay ra từ áo cô.
“Đi thôi!” Lôi Vô Kiệt bỗng cảm thấy có một bàn tay kéo mình, hắn kinh hãi quay đầu nhưng lại phát hiện mình được một người khác kéo ra ngoài.
Chỉ trong chớp mắt đã đột ngột từ một không gian đầy rẫy kiếm khí tới một sơn cốc hết sức tĩnh lặng. Lôi Vô Kiệt kinh ngạc phát hiện xung quanh không một bóng người, người vừa kéo mình ra xoay người một cái biến mất không thấy đâu.
Hôm nay gặp quỷ thật rồi. Trong lúc Lôi Vô Kiệt còn đang gãi đầu chưa hiểu nguyên nhân, Tiêu Sắt đã bị đẩy ra không biết từ nơi nào.
“Sao thế này?” Lôi Vô Kiệt vội vàng hỏi.
“Là tiểu đạo sĩ núi Thanh Thành.” Tiêu Sắt đáp.
Trong trận Cô Hư, Lý Phàm Tùng khen: “Tiểu Phi Hiên, ngươi cũng khá lắm. Không uổng công ta kéo dài thời gian bao lâu giúp ngươi.”
“Ai cần ngươi khen” Phi Hiên trừng mắt với hắn một cái, vung tay lên, đẩy Tư Không Thiên Lạc ra ngoài.
Tô Xương Ly rút thanh kiếm cắm trên mặt đất lên cười nói: “Núi Thanh Thành lại có thiếu niên anh hùng rồi, một đạo đồng thôi mà có thể thi triển trận Cô Hư lớn đến mức này ư?”
Phi Hiên hạ giọng nói: “Tiểu sư thúc mau đi đi, tên này không đơn giản. Trận Cô Hư của ta không vây được hắn lâu đâu.”
“Đi?” Tô Xương Ly đột nhiên nhấc kiếm, rảo bước nhanh hơn: “Để mạng lại đã.”
“Dừng!” Phi Hiên đột nhiên giơ tay quát khẽ.
Thân thể Tô Xương Ly cứng đờ, sửng sốt một hồi rồi mới hiểu ra: “Đây là lực lượng đã áp chế chúng ta lúc vừa rồi? Võ công gì vậy?”
“Đạo pháp - Đại Long Tượng Lực.” Mộ Lương Nguyệt sau lưng hắn nhíu mày.
“Lợi hại lắm à?” Lông mày Tô Xương Ly nhướn lên.
“Tuyệt học trấn sơn của núi Thanh Thành.” Mộ Lương Nguyệt gật đầu: “Chỉ những người đứng trong hàng ngũ thiên sư mới có tư cách học tập.”
“Được, chuyến này đi không uổng công.” Tô Xương Ly xách kiếm chậm rãi đi tới, bước đi đầu tiên rất thong thả nhưng tiếp đó càng lúc càng nhanh, cuối cùng đã chạy hết tốc lực.
Hắn còn là người không vậy? Phi Hiên thầm hô một tiếng, mồ hôi đã chảy ròng ròng trên trán, nhưng Tô Xương Ly vẫn gánh Đại Long Tượng Lực chạy thẳng tới. Tay trái Phi Hiên kéo Lý Phàm Tùng đẩy hắn ra ngoài, tiếp đó cắn đứt ngón tay, vẽ bùa chú giữa không trung, chỉ nghe khi bùa chú vẽ xong có tiếng sư tử gầm vang lên.
Tô Xương Ly đã rút kiếm giết tới trước mặt Phi Hiên.
Ảo ảnh sư tử lao tới, Tô Xương Ly giơ kém chém vỡ, Phi Hiên nhân cơ hội này ngửa mặt lên, trốn khỏi trận.
Mọi người ngoài trận thấy Phi Hiên trốn thoát mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Lý Phàm Tùng tiến tới đỡ Phi Hiên mới phát hiện trên cánh tay hắn đã máu me đầm đìa.
“Ngươi bị thương!” Lý Phàm Tùng vội la lên.
“Chạy mau!” Phi Hiên vươn tay phải lau nhẹ chỗ miệng vết thương, miệng vết thương lập tức ngừng chảy máu. “Đại Long Tượng Lực của ta không chịu nổi bao lâu, bọn họ sẽ mau chóng phá trận thôi! Chạy!”
Lúc này Tiêu Sắt huýt sáo một cái, hai con ngựa Dạ Bắc vừa rồi chạy sang một bên giờ lập tức trở về, hắn nhanh chóng xoay người lên ngựa, giơ tay phải ra cho Tư Không Thiên Lạc.
Tư Không Thiên Lạc ngây ra như phỗng.
“Mau lên đây!” Tiêu Sắt nói.
Tư Không Thiên Lạc hơi đỏ mặt, giơ tay ra, được Tiêu Sắt kéo lên.
Bên kia Lôi Vô Kiệt cũng sải bước lên ngựa, Lý Phàm Tùng cũng cõng Phi Hiên nhảy theo. Nhóm năm người lập tức chạy thẳng xuống núi.
“Về núi Thanh Thành tránh một thời gian nhé?” Lý Phàm Tùng hỏi.
Tiêu Sắt lắc đầu: “Về núi Thanh Thành chỉ tránh được nhất thời, tuy không biết rốt cuộc vì nguyên nhân gì nhưng bọn họ đã quyết tâm muốn giết chúng ta. Ám Hà trước nay luôn không chết không thôi, tránh cũng chẳng tránh được. Chúng ta đi thẳng tới Lôi gia bảo đi, ngươi thuộc Đạo gia tiên môn không nên vọng động sát niệm, đến Lôi gia bảo sẽ khác.”
“Được.” Lý Phàm Tùng gật đầu.
Lúc này trên trán Phi Hiên đột nhiên lấp lóe ánh sáng đỏ, hạ giọng nói một câu: “Trận bị phá rồi.” Tiếp đó hôn mê bất tỉnh.
“Sao vậy?” Lôi Vô Kiệt quay đầu lại hỏi.
“Phi Hiên còn quá nhỏ tuổi, tu vi không đủ. Trận Cô Hư vừa rồi tiêu hao quá nhiều tâm thần của hắn, giờ ta cần tới tìm sư phụ.” Lý Phàm Tùng đáp.
Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Lần này may nhờ có Lý huynh tương trợ, các ngươi về núi Thanh Thành đi. Con đường sau này, tự chúng ta đi được!”
Lý Phàm Tùng bế Phi Hiên tung người nhảy khỏi ngựa: “Đi đường cẩn thận, đừng có chết, sau này có cơ hội sẽ...”
“Túy tửu ca lâu, thiếu niên anh hùng!” Lôi Vô Kiệt cao giọng nói.
“Túy Ca!” Lý Phàm Tùng quát khẽ một tiếng, chỉ thấy kiếm gỗ đào bay ra từ trong vỏ, hắn giơ chân đạp lên kiếm gỗ đào, bay về phía núi Thanh Thành.
Trên núi, trận Cô Hư đã bị phá.
Tô Xương Ly đứng trên đỉnh núi nhìn hai con ngựa phóng nhanh dưới chân núi, nhíu mày như đang tự hỏi gì đó. Nếu công lực của hắn trong lúc toàn thịnh có thể nhảy từ trên núi xuống, xuất một kiếm chặt đứt đường núi trước mặt bọn họ. Nhưng trận Cô Hư vừa rồi tiêu hao quá nhiều tâm thần, hắn cảm thấy hơi mệt, thậm chí ngáp một cái.
Mộ Lương Nguyệt mặc áo trắng đi tới bên cạnh hắn hỏi: “Không đuổi à? Chẳng lẽ thả chúng đi như vậy ư?”
Tô Xương Ly lắc đầu: “Không đuổi. Để bọn chúng đi đi, nhưng bọn chúng sẽ mau chóng hối hận thôi.”
“Hối hận?”
Tô Xương Ly gật đầu: “Hối hận. Hối hận vì sao lúc trước không chết trong tay ta, một kiếm bêu đầu, vốn là cái chết thống khoái tới mức nào. Bọn chúng không biết chạy thoát khỏi tay ta nhưng người đang đợi chúng phía trước đáng sợ tới mức nào.”