Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn***
Sơn cốc vô danh, đêm trăng tĩnh lặng.
Hôm nay hình như là mười lăm, ánh trăng rất tròn, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt cưỡi ngựa chậm rãi đi trên đường ngắm trăng sáng trên bầu trời. Tiêu Sắt cảm thấy hơi lạnh, kéo ống tay áo lại sát người, nhìn Lôi Vô Kiệt đang ngẩng đầu ngắm trăng bên cạnh: “Sao vậy? Nhớ nhà à?”
Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Nhớ thúc phụ của ta.”
“Thúc phụ của ngươi?”
“Đúng vậy, thúc phụ của ta, Lôi Mộng Thần. Hắn luôn thích uống rượu dưới ánh trăng, trước khi gặp sư phụ ta sống cùng ông ấy. Khi ta tám tuổi, thúc phụ qua đời, lúc đó hắn chỉ mới ba mươi tuổi. Sư phụ nói ông ấy say chết. Khi đó ta mới cảm thấy hối hận, ông ấy là người thân duy nhất của ta, nhưng ta lại không nói chuyện nhiều với ông ấy.” Lôi Vô Kiệt lẩm bẩm.
Đột nhiên giữa sơn cốc vang lên tiếng sáo, giai điệu uyển chuyển ai oán u uất thê lương, vang vọng quanh sơn cốc khiến trong lòng mỗi người có cảm giác trống vắng. Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt đưa mắt nhìn nhau, Tiêu Sắt trầm ngâm một hồi: “Tới xem xem.” Hai người tiếp tục đi về phía trước, chỉ thấy trước mặt là một hồ nước lớn trong trẻo, phản chiếu ánh trăng. Một cô gái áo trắng tóc dài đang ngồi bên bờ hồ thổi sáo, rất nhiều bướm giấy từ từ bay ra từ người cô, được ánh trăng chiếu xuống tỏa ra ánh bạc lấp lánh, cực kỳ mỹ lệ.
“Lôi Vô Kiệt, ngươi đoán xem giờ ta đang nghĩ gì?”
Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay cho một con quỷ nữ.”
“Đúng như lời người.” Tiêu Sắt nhìn cô gái áo trắng tóc dài kia, cô gái cúi đầu không thấy rõ thần sắc trên gương mặt, không biết lúc ngẩng đầu có thấy một gương mặt xương khô không.
Cô gái buông cây sáo xuống nhưng tiếng sáo vẫn vang vọng không dứt, cô giơ tay ra, từng con bướm giấy dồn dập bay ra ngoài.
“Không ngờ lại thao túng được phong kình, khiến những con bướm giấy này bay lượn như vật sống.” Tiêu Sắt nhíu mày: “Là cao thủ tinh thông bí pháp.”
Cô gái kia nhìn những con bướm giấy, cuối cùng cũng mở miệng cất giọng lanh lảnh: “Những con bướm giấy này tên là Hồn Dẫn điệp, được dùng để tế lễ những người bị ta giết chết. Chúng ta không quen không biết nhưng không thể không dùng binh khí gặp nhau, đây là chuyện bất đắc dĩ trong thời loạn lạc. Ta không cách nào thay đổi vận mệnh như vậy, chỉ có thể thả những con bướm giấy này bay ra, mong dẫn hồn phách bọn họ tìm được đường trở về.”
“Ngươi là người dẫn đường xuống hoàng tuyền à?” Tiêu Sắt quay đầu ngựa, hạ giọng nói với Lôi Vô Kiệt: “Chuẩn bị chạy.”
“Đúng là quỷ à.” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc.
“Không phải.” Tiêu Sắt lắc đầu. “Còn kinh khủng hơn quỷ.”
Đột nhiên ngọn cây bên phải lắc lư, nhẹ nhàng như một chiếc lá rụng va phải, nhưng Lôi Vô Kiệt vẫn nghe thấy, hơn nữa hắn còn nghe ra đó là một người có khinh công tuyệt đỉnh dẫm nhẹ lên.
Mọi chuyện chỉ trong nháy mắt.
“Bốn người, năm người.” Lôi Vô Kiệt âm thầm đếm người, vừa rồi hắn nghe thấy tiếng ít nhất năm người lao qua phía sau.
“Tiêu Sắt. Ngươi có nghe thấy không?” Lôi Vô Kiệt nhỏ giọng hỏi.
“Có năm người, không chạy kịp.” Tiêu Sắt thở dài.
Lôi Vô Kiệt nắm lấy chuôi kiếm, cơ bắp gồng lên: “Không chạy được thì đánh.”
Tiêu Sắt hạ giọng nói: “Lôi Vô Kiệt, đối thủ lần này khác với những người trước đây. Ngươi phải nhớ cho kỹ, bọn họ tới là để giết người.”
“Ta, cũng cảm thấy thế.” Lôi Vô Kiệt thở hổn hển, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Những con bướm giấy bay lượn trong gió lướt qua ngọn cây xung quanh, không ngờ lại chặt đứt toàn bộ cành cây, vốn là thứ tế lễ người đã khuất nhưng lại hóa thành vũ khí sắc bén giết người.
Lôi Vô Kiệt tung người nhảy từ trên ngựa giẫm lên ngọn cây nhưng lại phát hiện dưới chân không có gì. Hắn kinh ngạc phát hiện trên ngọn cây quán những sợi chỉ bạc cực mỏng cần như trong suốt. “Đao Ti!” Lôi Vô Kiệt kinh hãi hét lên, đã rơi xuống đất. Thế nhưng hắn vừa đứng dậy lại cảm thấy bên tai ấm lên, có người nhẹ nhàng thở một hơi bên tai hắn.
“Thính Vũ!” Lôi Vô Kiệt gầm lên một tiếng, Thính Vũ kiếm theo tiếng gọi rời vỏ, ánh trăng hiện lên, có vẻ cực kỳ ngông cuồng giữa bóng tối. Lôi Vô Kiệt xoay người đâm về phía sau một kiếm, lại phát hiện nơi đó đã chẳng còn bóng người. Tiêu Sắt cũng xoay người xuống ngựa, tới bên cạnh Lôi Vô Kiệt: “Bọn họ biết che giấu khí tức của mình, ngươi phải cẩn thận.”
Lôi Vô Kiệt gật đầu, nhắm hai mắt lại. Hắn biết đối đầu với cao thủ ám sát trong bóng đêm như vậy, chỉ có thể dùng cảm giác chiến đấu, những thứ mắt thấy ngược lại có thể đẩy mình vào chỗ chết. Nghe tiếng gió đoán vị trí, che mắt giết người, đây là bài học đầu tiên mà đại sư huynh Đường Liên từng dạy cho mình.
Bùn đất dưới chân rung động rất nhỏ, Lôi Vô Kiệt vội vàng lướt sang, ngay khoảnh khắc sau một thanh trường kiếm màu bạc đã chui từ dưới đất lên, lướt sát qua vạt áo trước ngực Lôi Vô Kiệt. Thính Vũ kiếm múa lên, thế nhưng thanh trường kiếm kia lại là nhuyễn kiếm. Ngay khi hai kiếm giao nhau nó đã cuốn lấy Thính Vũ kiếm. Lôi Vô Kiệt cau mày, nổi giận gầm lên một tiếng, nâng kiếm bay lên trời, kéo thẳng người cầm kiếm từ dưới đất lên, chân phải đá mạnh vào lồng ngực người nọ.
Lôi Vô Kiệt rút Thính Vũ kiếm ra, lui lại ba bước, chống kiếm xuống đất miệng thở hổn hển nhưng lại không dám bước về phía trước một bước. Bởi vì hắn phát hiện bất luận dưới mặt đất hay trên không trung đều bị những sợi chỉ bạc gần như trong suốt phủ kín. Hắn có thể tưởng tượng được nếu những sợ chỉ bạc này trói chặt lại, thân thể hắn sẽ bị cắt tới mức ra sao.
Lôi Vô Kiệt đổi Thính Vũ kiếm sang tay trái, tay phải vung lên, nắm lấy Sát Phố kiếm, lại thi triển một chiêu kiếm.
Bình Địa Nhất Thanh Lôi!
Trong bóng đêm tĩnh lặng đột nhiên vang lên tiếng nổ, san phẳng toàn bộ con đường trước mặt Lôi Vô Kiệt. Lá cây bay lượn theo gió, Đao Ti thối lui, chỉ có một thứ xuyên qua từng tầng lá cây đánh tới, toát lên vẻ yêu kiều giữa một màu xanh biếc.
Yêu kiều, quỷ dị, đóa hoa đoạt mệnh đột nhiên nở rộ giữa màn đêm.
Nhụy hoa đỏ tươi, hoa có sáu lá,. Hai đóa phi hoa xé gió tay tới, một bay đóa về phía Lôi Vô Kiệt, một đóa bay về phía Tiêu Sắt.
Lôi Vô Kiệt xuất kiếm bổ trúng đóa hoa, nhưng ngay khoảnh khắc ngụy hoa bị chém trúng, sáu chiếc lá đột nhiên tỏa ra, tiếp tục tấn công về phía Lôi Vô Kiệt. Lôi Vô Kiệt cố gắng vung kiếm lên, hất văng năm chiếc lá xuống đất, chiếc lá cuối cùng lướt sát qua râu của hắn.
Còn Tiêu Sắt lại nghiêng người né tránh, trực tiếp giơ tay nắm lấy đóa hoa kia. Thế nhưng thế bay của đóa hoa không giảm, Tiêu Sắt vận Đạp Vân, bước chân biến ảo như nước chảy mây trôi, thế nhưng vẫn phải nắm lấy đóa hoa lượn một vòng lớn mới dừng lại được.
“Được lắm, không uổng công chúng ta đi ngàn dặm tới giết các ngươi.” Một giọng nói hùng hậu đột nhiên vang lên, như lập tức hòa tan bầu không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi. Một người cao to cõng một thanh kiếm lớn xuất hiện phía trước Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt, gương mặt mỉm cười ôn hòa. Có điều Lôi Vô Kiệt lại cảm thấy phía sau nụ cười ôn hòa kia ẩn giấu thứ còn nguy hiểm hơn cả bốn người vừa rồi.