Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn***
Tuy Diệp An Thế không tự xưng là hòa thượng Vô Tâm nữa nhưng cũng không tháo phật châu trên người, hơn nữa còn mặc bộ trường bào màu trắng ngày trước, cũng rất tùy hứng không muốn để tóc, khi bẻ gãy thanh đao từng là Lâm Đao kia cũng kiên trì không giết người. Đôi khi Tử Y Hầu lại nghĩ, một người nhân từ như vậy có thật sự thích hợp làm tông chủ Thiên Ngoại Thiên không? Thế nhưng chính một người nhân từ như vậy lại nhanh chóng được tất cả các môn nhân từ trên xuống dưới của Thiên Ngoại Thiên ủng hộ. Có một số lão nhân trong môn phái còn nói từ lần đầu tiên thấy hắn đã có cảm giác lão tông chủ trở về nhân gian.
“Tông chủ, gần đây có tin tức mới được đưa đến có liên quan tới vài vị bằng hữu của ngài.” Bạch Phát Tiên đột nhiên nói.
Diệp An Thế ngạc nhiên mỉm cười nói: “Ồ? Gần đây bọn họ sao rồi?”
“Sau khi rời khỏi nước Vu Điền, Đường Liên trở về Đường môn một chuyến, gặp mặt sư phụ của Đường môn là Đường Liên Nguyệt một lần. Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đi đường mất khoảng ba tháng, sau đó mới tới Tuyết Nguyệt thành. Lôi Vô Kiệt leo lên Đăng Thiên các, còn đánh tới tầng thứ mười sáu, cùng với đệ tử của Đạo Kiếm Tiên - Triệu Ngọc Chân hỏi kiếm Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên - Lý Hàn Y. Cuối cùng tuy bị một chiêu kiếm của Lý Hàn Y đánh ngã nhưng lại được Lý Hàn Y thu nhận làm môn hạ, trở thành đệ tử đầu tiên của hắn.” Bạch Phát Tiên nói rất chậm rãi.
Diệp An Thế cười: “Tiểu tử này thật may mắn, còn được Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên thu nhận làm môn hạ. Có điều sư phụ Lôi môn của hắn, Lôi Oanh có chút chuyện với Lý Hàn Y, e rằng còn có ẩn tình. Còn một người khác thì sao? Cái gã chủ quán trọ keo kiệt đã về Tuyết Lạc sơn trang của hắn chưa?”
“Tiêu Sắt, hắn cũng ở lại Tuyết Nguyệt thành, hơn nữa còn trở thành đệ tử của Thương Tiên - Tư Không Trường Phong.” Tử Y Hầu vẫn luôn im lặng lại đột nhiên mở miệng.
“Thương Tiên - Tư Không Trường Phong? Ta còn tưởng là Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân chứ, thật ra ta thấy hai người đó mà gặp mặt chắc chắn sẽ tâm đầu ý hợp.” Diệp An Thế giơ tay, chén rượu rơi dưới tuyết bay về tay hắn: “Hơn nữa ta cũng rất muốn nếm thử bảy chung rượu Tinh Dạ của Tửu Tiên từng thắng Thu Lộ Bạch của Điêu Lâu Tiểu Trúc.”
“Có tin tức được truyền về, đại thành chủ Tuyết Nguyệt thành Bách Lý Đông Quân đã bỏ đi ngay đêm Lôi Vô Kiệt vào thành, hiện giờ không rõ tung tích.”
“Thật ra mấy năm nay Tuyết Nguyệt thành vẫn luôn do Tư Không Trường Phong quản lý, hai vị thành chủ khác một vị ủ rượu, một vị luyện kiếm, đều hết sức tự tại. Huống chi không ai biết tung tích cũng có sao, ngươi đoán xem Bách Lý Đông Quân liệu có bước vào vào Thần Du Huyền Cảnh không? Đến lúc đó nhắm mắt lại là có thể thần du vạn dặm, có không ở Tuyết Nguyệt thành cũng có sao?” Diệp An Thế đoán ra suy nghĩ trong lòng Bạch Phát Tiên, chậm rãi nói.
Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu nhìn nhau một cái, không nói gì, Từ mười hai năm trước Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân đã mơ hồ có khí thế của thiên hạ đệ nhất, nhưng lại cực kỳ kín tiếng, rất ít khi giao thủ với người khác, chỉ một lòng chuyên tâm cất rượu. Nhưng nghe nói Cô Kiếm Tiên - Lạc Thanh Dương trấn thủ Mộ Lương Thành đến nay vẫn không xưng là đệ nhất thiên hạ là vì không nắm chắc thắng được Bách Lý Đông Quân. Người như vậy không phải không có khả năng bước vào cảnh giới Thần Du Huyền Cảnh trăm năm có một.
“Nói vậy ba vị bằng hữu kia của ta sẽ nhanh chóng nổi danh khắp giang hồ, cũng như ba thiếu niên của Tuyết Nguyệt thành năm xưa. Ta rất mong chờ ngày chúng ta gặp nhau.” Diệp An Thế quay người, chậm rãi bước ra ngoài.
“Tông chủ đi đâu vậy?” Bạch Phát Tiên hỏi.
“Đi Lang Nguyệt phúc địa.” Diệp An Thế thản nhiên đáp: “Hiện giờ nội loạn trong Thiên Ngoại Thiên đã trừ, với năng lực của hai người các ngươi trong mấy năm kế tiếp sẽ không có vấn đề gì. Ta tới Lang Nguyệt phúc địa bế quan.”
“Khi nào tông chủ trở về?” Tử Y Hầu nhíu mày.
Diệp An Thế nhảy về phía trước, đứng trên tường tây, giọng nói sang sảng: “Khi ta bước vào Thần Du Huyền Cảnh.”
Tử Y Hầu và Bạch Phát Tiên đều kinh ngạc, Diệp An Thế quay đầu lại nhìn bọn họ cười một cái: “Ta nói thật đấy.” Sau đó tung người đi về phía xa.
“Tông chủ có thể bước vào Thần Du Huyền Cảnh thật không?” Tử Y Hầu nhìn sang Bạch Phát Tiên.
Bạch Phát Tiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần đầu tiên gặp hắn, hắn đã có cảnh giới tiếp cận Tiêu Dao Thiên Cảnh. Hiện giờ về Thiên Ngoại Thiên đã ba tháng, tu luyện Phật Pháp Lục Thông, cảnh giới đã trên ngươi và ta. Hắn mới có mười bảy tuổi, có vẻ thiên phú còn tốt hơn lão tông chủ năm xưa, chưa biết chừng sau này thật sự bước vào cảnh giới Thần Du Huyền Cảnh. Đến lúc đó chúng ta xâm lấn Trung Nguyên, kết cục sẽ không như mười hai năm trước...”
Tử Y Hầu cười lạnh một tiếng: “Chuyện này ngươi có thể yên tâm, nếu thật sự bước vào Thần Du Huyền Cảnh, chắc chắn tông chủ sẽ tới hải ngoại tiên sơn du ngoạn cùng tiên tử yêu kiều nơi đó, sẽ không dẫn ngươi xâm lấn Trung Nguyên.”
Bạch Phát Tiên mỉm cười lắc đầu: “Có một tông chủ mạnh mẽ vô song nhưng lại chẳng hề có chút hùng tâm nào, không biết có phải chuyện đáng vui vẻ hay không.”
Tử Y Hầu nhìn hoa mai rơi đầy đất, lẩm bẩm: “Hóa ra nhà lão tông chủ ở Hàng Châu.”
Giờ khắc này trong Tuyết Nguyệt thành cũng có một người đang ngắm trăng.
Ngậm một cọng cỏ đuôi chó, biếng nhác nằm trên nóc nhà, ngây ngốc ngắm vầng trăng tròn.
Một cô gái cầm thương thấy hắn, tung người nhảy lên nóc nhà: “Tiêu Sắt, ngươi được lắm,hóa ra lại trốn lên đây lười biếng.
Tiêu Sắt nhắm mắt lại, chẳng buồn để ý tới cô: “Tối lắm rồi, đừng đuổi tới đuổi lui nữa, quấy nhiễu người khác nghỉ ngơi. Ngân Nguyệt thương của ngươi luyện thế nào rồi?”
“Ngân Nguyệt thương, khốc đoạn tràng. Ta luyện tới tầng thứ tư, ngươi có muốn thử chút không?” Tư Không Thiên Lạc mỉm cười không có ý tốt.
“Được, sáng mai sẽ thử. Cho ngươi biết, đừng chọc ta điên lên, đến lúc đó ta rút Vô Cực côn ra đánh ngã ngươi đấy!” Tiêu Sắt mở mắt lườm cô một cái.
“Câu này ta nghe tới mòn cả tai ra rồi, ngươi giỏi thì đánh đi.” Tư Không Thiên Lạc lập tức trừng mắt nhìn lại.
“Ấu trĩ.” Tiêu Sắt quay đầu đi.
“Tham tiền, mỗi ngày ngươi đều lên đây nhìn, ngươi nhìn cái gì vậy? Hướng đó là Thương Sơn, chẳng lẽ ngươi đang nhìn Lôi Vô Kiệt. Ta đã thấy các ngươi có vẻ lạ lạ từ lâu rồi, chậc chậc chậc.” Tư Không Thiên Lạc lè lưỡi.
“Ngươi từng tới Thiên Khải chưa?” Tiêu Sắt đột nhiên hỏi.
“Đế đô Thiên Khải? Chưa từng tới.” Tư Không Thiên Lạc lắc đầu: “Ngươi từng đến rồi à?”
Tiêu Sắt gật đầu: “Đến rồi.”
Tư Không Thiên Lạc thản nhiên ‘ồ’ một tiếng: “Ra sao? So với Tuyết Nguyệt thành thì sao?”
“Không đẹp đẽ như Tuyết Nguyệt thành nhưng rất lớn, lớn tầm bảy tám lần Tuyết Nguyệt thành. Rất đông người, rất náo nhiệt, mỗi năm lại có vài lần họp chợ lớn, trong chợ có thể thấy rất nhiều thứ mới lạ kỳ quái từ nơi xa xôi vận chuyển tới. Ta đã từng thấy một khối thủy tinh rất lớn, hoàn toàn tự nhiên, lớn chừng cái lu rượu, người Hồ đổ rượu nho vào trong. Ta từng uống một ngụm, có nói là ngọc thạch dưỡng thành cũng chẳng hề quá lời. Còn có một sòng bạc tên là Thiên Kim đài, ta từng thắng một tòa thành trong đó...” Tiêu Sắt bỗng trở nên dông dài
Tư Không Thiên Lạc lại cực kỳ yên tĩnh, cô đột nhiên cảm thấy mỗi khi nói tới Thiên Khải, Tiêu Sắt lại trở nên bất đồng. Nhưng Tiêu Sắt như vậy lại khiến người ta có cảm giác thân thiết hơn. Tư Không Thiên Lạc lặng lẽ lắng nghe những lời Tiêu Sắt nói, đột nhiên hỏi: “Có dịp thì dẫn ta tới Thiên Khải nhé?”
Tiêu Sắt mỉm cười, gật đầu: “Được.”