Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

“Mau! Mau!” Trên con đường, hai con tuấn mã đang phóng nước đại. Trên con lương câu màu tím phía trước là một cô bé khoảng mười ba mười bốn tuổi, dáng vẻ thông minh đáng yêu, nhưng lúc này lại vung roi ngựa đầy hung ác. Theo sát phía sau cô bé là một cô gái lớn hơn một chút, lúc này sắc mặt hốt hoảng, miệng thở hổn hển.

“Hoa Cẩm, ta sắp không theo kịp nữa rồi.” Cô khó nhọc nói.

Hoa Cẩm xoay người, lấy từ trong lòng ra một bình thuốc, lại vung roi: “Ăn thêm một viên Bách Hoa Lợi Khí hoàn đi, Vô Pháp.”

Vô Pháp xua tay lia lịa: “Không được, không được. Dùng thứ đó tiếp, ta sợ mình sẽ chết.”

“Vậy ta đi trước, ngươi đuổi theo sau nhé.” Hoa Cẩm đổ từ trong bình ra một viên thuốc, đưa tay ném vào trong miệng rồi lại vung roi. “Ta đi trước đây!”

“Hoa Cẩm.” Vô Pháp bất đắc dĩ gọi một tiếng, nhưng vẫn không cản được Hoa Cẩm như phát điên.

“Đừng có chết nhé, ta còn chưa học được Bổ Hồn thuật, còn chưa chữa khỏi bệnh cho ngươi mà.” Hoa Cẩm hạ giọng nói. Thế nhưng sau khi đi được mấy chục dặm, con ngựa dưới chân cô tuy là Tử Lưu câu, lương câu số một số hai trong Kiếm Tâm trủng, ngày chạy ngàn dặm, nhưng nó đã đi liền mấy ngày mấy đêm, hiện giờ không còn sức lực. Sau khi đưa Hoa Cẩm chạy thêm một quãng được, rốt cuộc bốn chân nó mềm nhũn, miệng sùi bọt mép, ngã trên mặt đất co quắp.

“Tử Lưu Câu, đứng dậy đi! Còn vài chục dặm nữa là tới Lôi gia bảo rồi!” Hoa Cẩm ra sắc lắc thân thể Tử Lưu Câu, nhưng Tử Lưu Câu co quắp vài cái, cuối cùng không thể bò dậy.

“Làm thế nào bây giờ! Làm thế nào bây giờ!” Hoa Cẩm biết đã không thể hy vọng gì vào Tử Lưu Câu nữa, bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh. Vừa hay ven đường có một quán trà. Cô chạy tới bên quán trà, cuống cuồng hét lớn: “Ai có ngựa, ai có ngựa! Bán cho ta!”

Tiểu nhị của quán trà thấy một cô bé như cô chạy trên đường một mình, nghĩ thầm chắc là lạc mất cha mẹ, không khỏi sinh lòng thương xót; “Tiểu muội muội, lạc mất người nhà à? Hay là vào trong quán trà nghỉ ngơi chút đã, ta giúp muội tới quan phủ tìm người?”

“Ai có ngựa không? Ta muốn mua ngựa! Ai có ngựa không?” Hoa Cẩm đầu óc hỗn loạn, chỉ không ngừng lặp lại lời này.

“Tiểu muội muội, chỗ ta chỉ là một quán trà nhỏ ven đường, chỉ có một con lừa bình thường để chuyển hàng thôi.” Tiểu nhị cười khổ nói.

“Con lừa, con lừa. Bao nhiêu tiền.” Hoa Cẩm vội vàng hỏi.

“Tiểu cô nương, cho dù ngươi mua lừa, với tốc độ của con lừa đó, chạy tới Lôi gia bảo chắc trời cũng tối rồi.” Một giọng nói mang chút ý cười đột nhiên vang lên bên cạnh. Hoa Cẩm lập tức xoay người lại, thấy một người áo kim đeo trường đao đang thúc ngựa đứng trước mặt cô. Con tuấn mã đó màu đỏ thẫm, cao lớn uy mãnh, cốt cách tuấn tú lạ thường, vừa nhìn là biết lương câu ngày đi ngàn dặm, không dưới Tử Lưu Câu.

“Ngựa, bán ngựa của ngươi cho ta!” Hoa Cẩm vội vàng nói.

“Cô nương muốn tới Lôi gia bảo?” Người mặc áo kim hỏi.

“Đúng vậy, nếu ngươi không nỡ bỏ ngựa, ta tặng thỏi bạc này cho ngươi. Chờ sau khi tới Lôi gia bảo ta lại sai người đưa ngựa về cho ngươi.” Hoa Cẩm biết con ngựa trước mắt rất hiếm có, bèn nhanh chóng nghĩ cách.

“Không cần phiền toái như vậy, đi cùng cũng được.” Người mặc áo kim cúi người, kéo Hoa Cẩm lên. Hắn đặt Hoa Cẩm bên cạnh, bế lấy cô bé. “Đúng là trùng hợp, ta cũng tới Lôi gia bảo.”

Hoa Cẩm lập tức ngây ngẩn, tiểu nhị trong quán trà cũng ngây ngẩn. Hành động này của người áo kim rõ ràng là cướp người, thế nhưng động tác như nước chảy mây trôi, khiến bọn họ chẳng thể phản kháng.

“Đi!” Người áo kim thúc vào bụng ngựa, lao thẳng về phía trước.

Một lúc sau Hoa Cẩm mới phản ứng lại: “Ngươi... Ngươi cũng tới Lôi gia bảo?”

“Đúng vậy.” Người áo kim đáp.

“Ngươi tới Lôi gia bảo làm gì?” Hoa Cẩm lại hỏi.

“Tìm người thân.” Người áo kim vẫn trả lời ngắn gọn.

“Tìm người thân? Họ Lôi?” Hoa Cẩm bớt chút cảnh giác.

Người áo kim lắc đầu: “Ta không họ Lôi. Ta họ Tiêu.”

“Tiêu? Chẳng lẽ là...” Hoa Cẩm kinh hãi.

“Có thể ngươi không tin, nhưng không sao. Đợi khi tới Lôi gia bảo sẽ biết. Nhưng trên đường nếu ngươi phát hiện ta lừa ngươi, ngươi cứ việc cắm hai mũi kim đó vào huyệt Thiên Trung của ta.” Người áo kim nhẹ nhàng cười nói.

Hoa Cẩm đỏ mặt, biết mấy thủ đoạt nhỏ của mình đã bị phát hiện. Nhưng thấy người này nói chuyện rất bình thản, lòng cảnh giác cũng hơi buông lỏng, huống chi dáng dấp người này tuấn tú như vậy, ăn mặc quý phái, chắc không phải đại ác nhân gì. Nghĩ vậy, Hoa Cẩm cũng thu hồi châm bạc.

“Trông ngươi gấp như vậy, định tới Lôi gia bảo cứu người à?” Người áo kim hỏi.

“Ừ.” Hoa Cẩm gật đầu.

“Người kia quan trọng lắm à? Là bằng hứu chí thân của ngươi, hay là người yêu của ngươi?” Người áo kim hỏi đầy ẩn ý.

“Là bệnh nhân của ta.” Không ngờ Hoa Cẩm không đỏ mặt mà đáp rất kiên nghị: “Một khi là bệnh nhân của ta, cả đời đều là bệnh nhân của ta. Nếu hắn chết, vậy lỗi là ở đại phu ta đây.”

Thấy cô bé mới mười ba mười bốn tuổi này tự xưng đại phu, người áo kim lại chẳng cười, chỉ lộ vẻ tò mò: “Ồ? Một khi là bệnh nhân, cả đời là bệnh nhân? Đây là lần đầu tiên ta nghe một đại phu nói vậy. Đại phu các ngươi còn có quy củ vậy à?”

“Chỉ là quy củ của Dược Vương cốc chúng ta thôi.” Hoa Cẩm nói.

“Ồ? Dược Vương cốc?” Người áo kim mỉm cười đầy ẩn ý, nhưng Hoa Cẩm không nhìn thấy.

Không bao lâu sau hai người đã tới trước cửa Lôi gia bảo. Chỉ có điều nơi này toàn lều với trại, có không ít binh sĩ mặc giáp đeo song đao đang đi tuần.

“Đây là...” Hoa Cẩm sợ hãi.

Người áo kim đột nhiên ôm lấy Hoa Cẩm, mũi chân điểm xuống, nhảy về phía trước. Hắn ngửa đầu hô dài: “Tiểu thần y của Dược Vương cốc đang ở đây, xin tránh sang một bên!”

Những binh sĩ kia được thông báo vài ngày tới sẽ có một vị thần ý tới thăm, không dám chặn đường, dồn dập tránh sang một bên. Nhưng cho dù có muốn ngăn cản cũng chẳng có cách nào. Người áo kim kia có khinh công tuyệt đỉnh, ôm Hoa Cẩm mà tung người vài cái đã xuyên qua doanh trại, tiến thẳng vào Lôi gia bảo.

“Người vừa rồi là...” Trong số binh sĩ có người nhanh mắt nhận ra trang phục của hắn.

“Kim Y Lang Nguyệt Hầu.” Bách phu trưởng gằn từng chữ một.

“Sao hắn lại tới đây?” Binh sĩ vừa nói chuyện không hiểu.

Bách Phu trưởng hạ giọng: “Mau báo cho tướng quân!”

“Rõ!”

Người áo kim nhảy vào Lôi gia bảo, lại ngửa đầu lên hô lớn: “Tiểu thần y của Dược Vương cốc đang ở đây, có biết bệnh nhân đang ở đâu không?”

Lôi Vô Kiệt đang đứng bên ngoài Kỳ Lân các nghe tiếng hô này, trong lòng vô cùng vui mừng, vội vàng hét lớn về phía tiếng hô: “Ở đây!”

Người áo kim mỉm cười: “Xem ra không tới trễ, tiểu thần y, chúng ta đi nào!” Nói xong ôm lấy Hoa Cẩm chạy về phía Kỳ Lân các.