Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 26: Siêu nhân cũng chơi đen ăn đen

- Mày dám nói không? Nhóc con, muốn chết à?

Đại hán Giáp nổi giận, nhào đầu về phía trước động thủ.

Một gã đại hán khác kéo đại hán Giáp lại, thương hại nhìn áo gió nam một cái, khuyên nhủ:

- Chó đen, đi thôi, thằng nhóc này chắc là não có vấn đề rồi, chấp nó làm gì, lãng phí thời gian của chúng ta!

Đại hán Giáp giật mình, ngẫm lại cũng phải, bản thân không cần phải lãng phí thời gian với kẻ điên, dặn dò ba người khác rồi xoay người rời đi.

- Này, mấy vị lão đại uy vũ bất phàm, có chuyện gì thì nói xem nào!

Áo gió nam cũng không đuổi theo, đứng sau lưng bốn người hét lớn.

Đại hán Giáp nổi giận đùng đùng quay đầu lại, ác miệng quát:

- Đồ mắc dịch, con mẹ nhà mày thế nào cũng phải chết mới chịu được đúng không?

- Không phải tôi muốn tìm cái chết, mà là các anh muốn chết!

Áo gió nam giọng điệu dần dần lạnh lùng, một tay chống cằm một cách rất tự nhiên, tạo hình phóng khoáng, đưa ra một câu dạo đầu vô cùng thâm sâu hoa lệ:

- Vì đề phòng thế giới bị hủy hoại, vì giữ gìn hòa bình thế giới, giữ vững tình yêu, sứ giả chính nghĩa giáng xuống nhân gian, nhóm người xấu, bó tay chịu trói!

Mấy đại hán ngơ ngác nhìn nhau, rốt cục không nhịn nổi phát ra tiếng cười to, hôm nay thật sự gặp phải thằng thần kinh rồi!

Thường Nhạc ở chỗ bí mật cũng không nhịn được lộ ra nụ cười, người sái bảo hắn thấy cũng nhiều, nhưng bựa nhân như vậy thì hắn nhìn thấy lần đầu. Vô hình trung, Thường Nhạc vô cùng có thiện cảm với áo gió nam, đối với Thường Nhạc trước giờ không đi đường tầm thường mà nói, một người trung quy trung củ rất khó gợi lên hứng thú của hắn.

Áo gió nam lúc này một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất, một đầu quát to:

- Cho tôi sức mạnh, Thủy thủ!

Còn chưa dứt lời, áo gió nam như gió xông tới, giống như báo đen bắt con mồi.

Bịch, bịch, bịch, bịch!

Tiếng va chạm liên tục truyền đến, ngoài dự đoán của mọi người, không phải áo gió nam trong nháy mắt giết bốn tên đại hán, mà là bốn tên đại hán mỗi người một quyền đánh mạnh vào áo gió nam.

Giống như tất cả những kẻ đáng thương bị đánh bẹp dí, áo gió nam lui vài bước rồi ngã nhào xuống đất.

- Cái thằng ngu này, cư nhiên không biết dùng sức mạnh của mình như nào… ha ha, thật thú vị, quả thật thú vị!

Thường Nhạc trong lòng cảm thán, lại tăng thêm vài phần hứng thú đối với áo gió nam.

Sự việc khiến người ta mở rộng tậm mắt đã xảy ra, áo gió nam vốn nằm trên đất bật dậy, lại một lần nữa vọt tới bốn tên đại hán.

Lần này không có bất kỳ trì hoãn đáng nói, áo gió nam lại lần nữa bị đánh bay.

- Thánh Mahler à! Các người đừng quá lớn lối, vừa rồi ông đây chỉ đùa giỡn thôi, xem tuyệt chiêu cuối cùng của Cửu Âm chân kinh – Vạn Phật Triều Tông!

Áo gió nam hú lên quái dị, lại lần nữa vọt tới.

Một gã đại hán bay lên một chân đạp bay áo gió nam, hoành tráng hò hét:

- Mày cho là bố không biết gì à, Vạn Phật Triều Tông là tất sát kỹ trong Như Lai thần chưởng! Nhóc con, con mẹ nhà mày rốt cuộc muốn làm gì?

- Được rồi, anh đã thành tâm thành ý đặt câu hỏi, tôi đây liền từ bi nói cho anh biết. Kỳ thật, tôi muốn đen ăn đen! Tiểu vũ trụ, bùng nổ đi!

Áo gió nam tiếp tục gào lên quái dị, lại chiến đấu quên mình xông tới.

Lúc này đây, áo gió nam bị bốn người đè xuống đất đập cho một trận, kính đen cũng bị đánh nát, trong mắt lộ ra vẻ cứng cỏi tuyệt đối không chịu thua, cậu ta giãy dụa thoát khỏi bốn người, nhìn bộ dáng vận sức chờ phát động, dường như lại đang chuẩn bị tấn công mạnh vòng tiếp theo.

Vẻ thưởng thức trong mắt Thường Nhạc sáng lên càng lúc càng nồng đậm, trong mắt áo gió nam nhìn như không kiềm chế được tràn ngập vẻ vĩnh viễn không nói bại, chiến đấu cực kỳ mãnh liệt, quả thực thể hiện ra tinh thần bất khuất của Olympic!

Ngay lúc Thường Nhạc chuẩn bị âm thầm ra tay giúp áo gió nam, tình hình chiến đấu đột biến.

Trong nháy mắt, không khí xung quanh như bị thiêu đốt, lâm vào bầu trời bốn mùa. Lập tức, cuồng phong gào thét, tóc và góc áo của áo gió nam bay múa, hai bàn tay dương cao giữa không trung…

Hơi mười lưỡi dao sắc bén vô hình xé rách không khí, mang theo hơi thở lạnh như băng bắn ra, bốn tên đại hán liên tục kêu thảm, toàn thân bị cắt thành mấy lỗ hổng dài ngắn không giống nhau, máu tươi phun ra, nhìn qua vô cùng ghê người.

- Quỷ, có quỷ!

Một gã đại hán hoảng sợ kêu lên, bị công kích bởi lưỡi dao sắc bén vô ảnh vô hình này, gã căn bản không thể tưởng tượng, chỉ có thể dùng thần quỷ để giải thích.

- Quỷ cái mả cha mày, ông là sứ giả chính nghĩa, chuyên môn trừng phạt đám người xấu!

Áo gió nam kỳ quái và vô cùng đắc ý quát một tiếng, nhặt lên cái ba lô màu xám, nhanh chân bỏ chạy, biến mất khỏi hiện trường phạm tội.

- Đao gió? A, lại là thể chất hệ gió trời sinh, có chút thú vị…

Thường Nhạc lầm bầm lầu bầu một lúc, âm thầm đuổi theo áo gió nam.

Suy đoán của Thường Nhạc không sai, áo gió nam này là người siêu năng trời sinh, cũng là người siêu năng thứ tư hắn biết. Người thứ nhất là Liễu Tùy Phong, người thứ hai là tiểu ma nữ Đồng Uyên, người thứ ba là trâu điên Huyết Hổ.

Huyết Hổ dùng thần lực trời sinh để hình dung căn bản không đủ, Thường Nhạc lý giải hẳn là người dị năng hệ sức mạnh, thậm chí còn có một số tiềm năng chưa khai mở. Tuy nhiên như bây giờ đã đủ khủng bố, cốt cách cơ thể tên kia mạnh gấp ba mươi lần người thường, sức mạnh gấp trăm lần người thường. Kẻ như vậy nếu như biết bay, nhất định sẽ ra nước ngoài biến thành Superman!

Nhờ vào uy lực vừa kích phát, áo gió nam chạy nhanh như gió, rất nhanh đã xuyên qua mấy con phố, chạy vào trong một căn nhà. Nửa giờ sau, gã rực rỡ đi ra.

Lúc này, gã không đeo kính đen, mặt cũng không che cái khăn đỏ như nãy, đã thay một cái quần bò, phía trên vẫn là chiếc áo gió cũ, chẳng qua áo gió này đã thành màu trắng. Người này ngoại trừ vóc dáng bên ngoài không đủ cao, miễn cưỡng có thể cho là trẻ tuổi đẹp trai. Đặc biệt, toàn thân không che dấu được hơi thở hài kịch, ngữ khí cùng hành vi động tác đều như vua hài kịch Châu Tinh Tinh, không biết có phải là vì từ nhỏ đã bắt chước hay không, thậm chí ngay cả diện mạo cũng cực kỳ giống.

Trong lúc bất chợt, Thường Nhạc có một loại trực giác, người này hình như hắn đã gặp ở đâu rồi.

Đồng thời, Thường Nhạc nhạy bén phát hiện, một người ban đầu vốn phải rất lạc quan và hài kịch hóa, chân mày lại có vẻ lo lắng không dấu đi được, trong mắt cũng có vẻ sầu lo cố ý che dấu, rõ ràng là gần đây rất không hài lòng, nhưng loại người lạc quan như này thường sẽ vô tình che dấu đi nội tâm không vui.

Áo gió nam đi trên đường, vẻ mặt khó nén được kích động, vừa rồi mới có được một khoản tiền phi nghĩa, muốn không kích động cũng khó.

Có cách nói gọi là vui quá hóa buồn, áo gió nam làm câu nói này biến thành sự thật, đâm đầu vào một người.

- Oa ha ha, anh dzai à, ngại quá, có đau không, có cần đi bệnh viện không, tôi đãi!

Áo gió nam vỗ vỗ Thường Nhạc, hì hì nói.

- Không cần đâu.

Thường Nhạc lắc đầu, biểu hiện vô cùng hiền hòa.

Lần "gặp gỡ bất ngờ ngoài ý muốn" này chính là việc tốt Thường Nhạc bày ra, đáng tiếc chính là đối tượng gặp gỡ bất ngờ này không phải mỹ nữ. Tuy nhiên tất cả mọi chuyện vẫn sẽ diễn ra theo kịch bản và lối mòn trình diễn. Duy nhất khác biệt chính là, cuối cùng sẽ là Thường Nhạc chủ động hay áo gió nam chủ động.

Ngay lúc Thường Nhạc giả bộ rời đi, áo gió nam đột nhiên gọi hắn lại, liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Thường Nhạc một lần, vẻ mặt mờ ám hỏi:

- Anh bạn, tới mua đồ sao? Có phải muốn đến học viện Kiêu Tử cua gái?

Lúc này nếu không giả chết bắt quạ, thì muốn đợi đến khi nào? Thường Nhạc liền vội vã gật đầu, lại lắc mạnh đầu, còn ra vẻ cẩn thận liếc mắt một cái, có chút bộ dáng không tin được áo gió nam.

Con đường hai người đang đứng chính là khu phố nhập lậu nổi tiếng nhất thành phố J, dạng hàng hiệu giả gì cần cũng có. Bình thường những đứa trẻ của học viện Kiêu Tử đều khinh thường những chỗ như này. Dường như đoán trúng tâm tư của Thường Nhạc, áo gió nam tươi cười vô cùng đáng khinh, thấp giọng nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Anh bạn, đừng ngại, người tới nơi này trong lòng đều có tính toán, tôi rất quen những chuyện này, có thể giới thiệu cho anh bạn vài chỗ tốt!

- Thật không?

Thường Nhạc giả bộ gà mờ, cẩn thận hỏi.