Edit by Lơ

Beta by Bluerious

________________

Sáng hôm sau tỉnh lại, đầu giường cũng không có quà, cuối giường cũng không treo tất, nếu Tống Tông Ngôn cố ý quên hay không muốn tặng thì Văn Khâu cũng chẳng có cách.

Nhưng dẫu sao thì khả năng tự lành của cậu cũng cao, chưa kể cậu trai 17, 18 tuổi cần gì buồn đau sầu khổ, nên Văn Khâu cũng vứt lại nỗi mất mát của mình sau một đêm, vừa đánh răng vừa banh mắt, phàn nàn về việc không muốn đến lớp và ngủ không đủ giấc mỗi ngày.

Giờ Tống Tông Ngôn cũng chẳng còn đáp lời cậu mấy nữa, thu dọn sách vở và chuẩn bị rời khỏi ký túc xá.

Văn Khâu không muốn ăn sáng trong căng tin, nếu buổi sáng Tôn Thế Lâu đến lớp thì anh ta sẽ giúp mang đồ ăn sáng, hôm nay không đến, có lẽ tối qua uống nhiều nên thích thì cúp học thôi.

Nhưng anh ta vẫn nhờ đàn em mình mang cơm nắm cho Văn Khâu, cậu ăn trong vui vẻ.

Tuy nhiên, mọi việc thường không suôn sẻ, đột ngột phải đổi chỗ ngồi trong buổi tự học tối.

Chỗ trong lớp thường được thay đổi ba tháng một lần để ngăn học sinh nói chuyện cả ngày sau khi đã quen thân.

Đinh Huy rất thoải mái trong việc quản lý lớp học, anh sử dụng phương pháp rút thăm để thay đổi vị trí.

Văn Khâu chẳng hề may mắn, cậu bốc trúng một vị trí chẳng gần Tống Tông Ngôn chút nào.

Trữ Văn Hinh ôm một chồng sách đến ngồi sau lưng cậu: “Khéo thật.”

“Chẳng khéo chút nào.” Văn Khâu nói.

Hầu hết mọi người vẫn đang di chuyển, lớp 12 thường rất nhiều giấy tờ và sách vở.

Mỗi lần đổi chỗ cứ như diễn tập, ầm ĩ vô cùng.

Trong lúc đang hỗn loạn, Văn Khâu đi đến vị trí bên cạnh Tống Tông Ngôn: “Doãn Lập Quần, đổi chỗ được không?”

Doãn Lập Quần cận thi nặng, mắt kính sắp đè hư luôn sống mũi, cậu ta chậm rãi ngẩng đầu nói: “Tôi rất hài lòng với vị trí này.”

“Nhưng tôi không hài lòng mà.” Văn Khâu chơi xấu.

Doãn Lập Quần không hề tức giận mà nhìn người bạn cùng bàn hiện tại của mình – Tống Tông Ngôn giờ đang dọn lại bàn.

“Cậu cũng không thể độc chiếm cậu ấy được.” Doãn Lập Quần bất lực nói, “Mấy tháng này nhường cho tôi đi.”

Được cùng bàn với người đứng đầu trường là cơ may mà mọi học sinh trong lớp đều muốn.

Văn Khâu liếc nhìn Tống Tông Ngôn với vẻ không quá chân thành nhưng đầy tủi thân, lúc này tiếng chuông vang lên, Tống Tông Ngôn không nhìn cậu mà nhắc nhở: “Vào học rồi.”

Lúc cậu quay trở lại chỗ ngồi, Trữ Văn Hinh ném một chiếc bánh quy lạnh cóng cho Văn Khâu: “Không được đâu ha, cậu Doãn Lập Quần đó coi việc học như mạng sống, cậu ta thèm khát được ngồi với Tống Tông Ngôn từ lâu rồi.”

Văn Khâu dựa lưng vào ghế và nhét chiếc bánh quy vào miệng, cậu vừa ăn vừa nói: “Ai bảo cậu ấy được săn đón như vậy.”

“Xem cậu kìa, giờ người ta có vẻ ghét cậu rồi, cũng không để ý đến cậu nữa, sao cứ phải xán lại gần thế?” Trữ Văn Hinh dùng bút vẽ lên lưng Văn Khâu, nhỏ giọng nói, “Nếu không phải cậu đang yêu nhau với Tôn Thế Lâu thì tớ đã nghĩ cậu thích Tống học giỏi đấy.”

“Cậu có thể nghĩ như vậy.”

“Hả?” Trữ Văn Hinh còn tưởng rằng mình nghe nhầm, sự ngạc nhiên chân thật này làm câu hỏi to đến mức thu hút một nửa ánh mắt của cả lớp.

“Ý của cậu là gì?” Khi tất cả mọi người đều quay lại và không còn nhìn chằm chằm vào họ nữa, Trữ Văn Hinh nóng nảy đập liên hoàn vào người trước mặt cô.

“Chẳng có ý gì cả.” Văn Khâu lười biếng đáp lại, “Đừng có đập, cậu đập thâm vai tớ luôn rồi.”

Trực giác của con gái thường nhạy bén, đặc biệt là khi liên quan đến vấn đề tình cảm.

Trữ Văn Hinh chống cằm, hai mắt trợn tròn, dường như cảm nhận được gì đó.

Cuối tuần vẫn chỉ có nửa ngày nghỉ, vì vậy Văn Khâu tranh thủ thời gian cùng bà nội đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, cũng nhân tiện kiểm tra toàn bộ cơ thể.

Văn Khâu chạy lên chạy xuống cả buổi sáng, suýt thì gãy chân.

Còn phải chờ một số kết quả xét nghiệm, Văn Khâu đưa bà nội đi ăn bữa sáng muộn trong nhà ăn bệnh viện.

Cậu rất kén ăn, bình thường không thấy thì không sao, nhưng lúc bà cụ thấy, bà lại lo cho cậu: “Không ăn trứng, không ăn bánh bao, không ăn đồ chiên, con còn ăn được gì?”

Văn Khâu miễn cưỡng uống cạn sữa bò: “Con không muốn ăn thật mà, bà đừng bỏ vào trong bát của con nữa!”

“Ai chiều con thành như vậy!” Bà cụ nghe không rõ nên giọng cũng lớn.

Văn Khâu nói: “Bà đó ạ.”

“Đều là do cha của con.

Cứ mãi chiều ý con, nhìn thằng bé nuôi con thành như thế nào kìa, trứng gà ngon như vậy cũng chẳng chịu ăn.”

Văn Khâu im lặng, nhưng cũng nghe vào tai trái ra tai phải, thỉnh thoảng gật đầu đáp lời.

Lúc còn nhỏ ở cô nhi viện cũng chẳng có điều kiện mà kén ăn, sau này được gửi nuôi ở mấy nhà, nhiều lần bị đánh đập rồi chửi bới, nào được ăn thứ gì tốt.

Mãi đến khi được gửi nuôi ở nhà họ Văn mới thành như thế này.

Văn Chính Dương là một người đàn ông rất phóng khoáng, ông không kết hôn, dẫu muốn kết hôn thì Khâu Vân Thanh đã bị liệt nửa người, định sẵn không có con ruột của mình.

Bởi vậy ông không có kinh nghiệm, lúc nuôi dạy Văn Khâu cũng chiều theo ý cậu.

Lúc Văn Khâu mới đến, cậu ngoan ngoãn đến lạ lùng, khi người khác nói to thì cậu run bần bật, không bao giờ dám làm nũng hoặc khóc lóc om sòm.

Đúng là một đứa trẻ kỳ lạ.

Văn Chính Dương dạy cậu cách bày tỏ suy nghĩ và sở thích của mình.

Trong bữa tối, Văn Chính Dương vứt rau xanh vào thùng rác, nói con xem nè, cha không thích ăn cái này thì cha sẽ không ăn.

Bà cụ nhìn ông dạy bé con như vậy thì tức giận, từ trong bếp vung muỗng đi ra ngoài: “Văn Chính Dương, con đang nói nhảm nhí gì vậy, dọn thùng rác ngay cho mẹ!”

Hai người cãi nhau một hồi, lúc đó bà cụ còn trẻ hơn, lỗ tai cũng không khó nghe như bây giờ nhưng giọng bà lúc nào cũng lớn.

Văn Khâu cầm đũa ở bên cạnh nhìn chằm chằm họ tranh cãi, cũng không còn cảm thấy sợ hãi như trước.

Thành viên của gia đình họ Văn rất lạ, có một bà lão độc thân, cậu con trai cảnh sát hình sự trung niên chưa lập gia đình và Khâu Vân Thanh sống ở tầng dưới, cô là đồng nghiệp và cũng là bạn gái của Văn Chính Dương.

Hình như cả hai đã tính đến chuyện kết hôn, nhưng đột nhiên Khâu Vân Thanh gặp tai nạn, dẫu được cứu sống thì cũng không thể sử dụng đôi chân được nữa.

Văn Chính Dương cùng cô bước ra từ trong bóng tối, khẳng định sẽ không kết hôn với ai ngoài cô, nhưng Khâu Vân Thanh không muốn liên luỵ người ấy, tạo nên một cuộc tình kéo dài hơn mười năm mà vẫn chưa có kết quả.

Một gia đình như vậy không thích hợp để nhận con nuôi, nhưng khi Văn Khâu đến thì lại được nuôi thành kiểu vừa kiêu kì vừa khó chiều.

Sức khỏe bà cụ vẫn vậy, cao huyết áp và đường trong máu cao đều là bệnh cũ.

Thời gian này, bà luôn cảm thấy mình nghẹn khí là vì ngày thường ngồi một tư thế quá lâu, người già không thẳng lưng được, luôn phải khom lưng nên dễ ép lên phổi.

Khâu Vân Thanh đọc tờ báo cáo kiểm tra sức khoẻ rồi thở dài: “Gần đây trời hay mưa, lại lạnh nên bà ấy hiếm khi ra ngoài đi dạo.

Dì… dì lại không thể thường xuyên đi cùng bà ấy, chỉ khi nào cháu về vào cuối tuần hoặc khi bố mẹ dì đến mới có thể đưa bà đi dạo.”

Trời vào đông thật khó khăn.

Văn Khâu cũng chẳng thể điều khiển thời tiết.

Cậu lên lầu lấy thuốc ra cất đi và hét lên: “Màu đỏ một ngày ba lần, mỗi lần một viên.

Lọ này một ngày hai lần…”

Bà cụ đang nấu ăn trong bếp, mùi thơm tràn ngập khắp căn phòng.

Món bà nấu trông không được đẹp mắt nhưng hương vị thì rất ổn.

Sáng nay Văn Khâu chỉ uống sữa trong nhà ăn bệnh viện, bây giờ ngửi thấy mùi vị quen thuộc đã thấy đói rồi.

Bà cụ vẫn ở trong bếp và liên tục hỏi: “Cái nào ngày 2 lần? Mỗi lần uống bao nhiêu viên? Uống trước hay sau bữa ăn?”

Thực sự rất khó giao tiếp, Văn Khâu cũng chịu, cậu bèn lấy một vài tờ giấy nhớ viết ra từng cái một rồi dán lên hộp thuốc.

Cũng may là bà cụ đọc được, chỉ là mắt kém, trời mùa đông lại tối, ánh đèn của nhà cũ không tốt, chữ nhỏ quá thì phải dùng kính lúp mới đọc được.

Vì vậy, Văn Khâu viết chữ to và ngay ngắn để bà có thể đọc chúng một cách rõ ràng.

Rồi cậu viết thêm mấy điều cần chú ý lúc thường, người cao huyết áp sợ nóng, mùa hè bà cụ lại ngồi điều hòa ngay sau khi tắm xong, vào viện hai lần do trúng gió, suýt thì không qua khỏi.

Kể cả bài thi Văn Khâu cũng chẳng viết nghiêm túc như vậy bao giờ, viết xong thì đi ăn cơm.

Ăn xong, nhân lúc trời không gió, cậu đi dạo cùng bà ở công viên một lúc rồi mới quay lại trường.

Cậu chỉ mới làm một nửa số bài tập của ngày chủ nhật, cũng chẳng muốn viết nửa phần còn lại, bèn mượn bài của Trữ Văn Hinh ngồi sau lưng để chép, chép xong nhân lúc trả lại bài còn dùng ngón tay chỉ vài câu: “Cái này, cái này, cái này sai rồi.”

Trữ Văn Hinh không dừng được, cắn kẹo cái rắc rồi nói với vẻ không hài lòng: “Còn ai như cậu không, chép bài người ta rồi còn lặt sai.”.

Google ngay trang || TRUМtr цyen.

v n ||

“Cái lỗi ngớ ngẩn như vậy mà không chỉ tớ khó chịu lắm.”

“Vậy cậu nói tớ nghe câu trả lời chính xác xem nào.”

Văn Khâu ném bài của mình cho cô, liếc sang hướng chéo của mình, nói bâng quơ: “Đúng là chép bài của Tống Tông Ngôn đỡ tốn sức hơn.”

Trữ Văn Hinh chỉ vào bản thân: “Cậu nên trân trọng người trước mắt.”

Gần đây cô đã phát hiện ra điều gì đó, cứ đảo mắt giữa Văn Khâu và Tống Tông Ngôn liên hồi.

Mặc dù bây giờ hai người không ngồi cùng bàn, nhưng mỗi khi đi ngang qua Tống Tông Ngôn, Văn Khâu vẫn sẽ nói vài câu với hắn, tuy Tống Tông Ngôn chẳng bao giờ đáp lại nhiệt tình như trước kia —— Dù hắn cũng chẳng nhiệt tình bao giờ, nhưng trước kia khi ở cùng Văn Khâu ánh mắt hắn dịu dàng hơn nhiều, tí xíu này Trữ Văn Hinh vẫn có thể tự mình nhìn thấu.

Hiện giờ thì không như vậy nữa, ngay cả Trữ Văn Hinh cũng có thể cảm nhận được sự thờ ơ xa cách của hắn đối với Văn Khâu, đừng nói là chính cậu.

Lúc nhóm bạn của cô thường tụm lại chuyện trò vào buổi tối, chủ đề luôn xoay quanh những anh chàng đẹp trai và nổi tiếng ở trường.

Các cô gái ở độ tuổi này thường có ấn tượng tốt hơn về những chàng trai có vẻ ngoài lạnh lùng.

Ví dụ, Chu Duệ Vân ở lớp 9 hay Tống Tông Ngôn của lớp họ là những chàng trai thường có tên trong danh sách trò chuyện ban đêm.

Nhưng Trữ Văn Hinh nghĩ mấy người không thích nói chuyện kia có gì ngầu, đối với cô Văn Khâu mới gọi là ngầu, đó mới là khác biệt.

Sau đó quả nhiên đúng như dự đoán, Văn Khâu come out đã khẳng định suy nghĩ của cô.

Nhưng một người tuyệt vời, ngầu và khác biệt như vậy lại cứ mặt dày cố gắng xuất hiện trước mặt Tống Tông Ngôn – người muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với cậu, điều này quá không bình thường.

Kỳ nghỉ Tết đang đến gần, tuyết đầu mùa cũng đã rơi, buổi sáng thức dậy có thể nhìn thấy tuyết từ cửa sổ.

Trường ở khu mới hẻo lánh, xung quanh không có nhà cao tầng nên khắp nơi toàn màu trắng.

Ban chiều mở điện thoại mới biết, tuyết rơi quá bất ngờ, giao thông trong thành phố hoàn toàn tê liệt, thậm chí có người thương vong ở một số công trình lao động cắt xén bớt vốn.

Văn Khâu ngồi trên giường đọc tin tức, ngâm nga một bài hát, nói chuyện với Tống Tông Ngôn vừa mới vào cửa rất thoải mái: “Nghe nói đường dây cáp của trường trung học cơ sở cách chúng ta không xa bị tuyết làm hỏng, giờ không dùng được máy sưởi luôn.

Thảm quá.”

Máy sưởi sưởi ấm cả ký túc xá, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, sau đó đưa tay về phía Tống Tông Ngôn: “Cậu có cầm theo thứ tớ cần không?”

Tống Tông Ngôn thường đến siêu thị trường học để mua nước tăng lực sau khi chạy bộ buổi tối, Văn Khâu căn được, nhắn tin bảo hắn mang kem về kịp lúc.

Tất nhiên hắn có thể dùng lí do không xem điện thoại để từ chối, nhưng Văn Khâu đã dành hơn 100 từ trong tin nhắn để bày tỏ mong muốn ăn kem mạnh mẽ của mình.

E rằng bình thường lúc làm văn cậu cũng không cố gắng đến vậy — Nếu không thì điểm văn của cậu cũng chẳng tệ.

Tống Tông Ngôn không trả lời, chỉ đặt cái túi lên bàn, Văn Khâu tự nhìn, than thở: “Sao lại mua loại nhỏ thế này, ăn xíu là hết rồi.” Nhưng dẫu than vậy thì cậu vẫn mãn nguyện xé giấy gói: “Tiền ở trên bàn của cậu.”

Tống Tông Ngôn tìm quần áo để đi tắm, Văn Khâu ngồi xếp bằng trên ghế cắn một cây kem.

Cậu nheo mắt nhìn tuyết ngoài cửa sổ qua ngọn đèn đường.

Tuyết đã đọng nhiều rồi, không biết ai đã đắp hai người tuyết trên bãi đất trống, cả hai đều quấn khăn, tựa vào nhau trong gió lạnh.

Ăn kem xong thì thấy lạnh, nhất là miệng, Văn Khâu liếm môi, đang định lấy giấy thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Tống Tông Ngôn tắt vòi hoa sen trong phòng tắm, chỉ nghe thấy ngoài cửa có tiếng động lớn, có người lật tung cái gì đó..