Mạnh Niệm Từ bất giác nghe lòng trĩu xuống, chàng chẳng rõ vì sao Cửu U lệnh chủ lại nhốt Ninh Tiểu Phụng vào trong tĩnh thất, nhưng chàng không tiện hỏi, đành lặng thinh như không hề trông thấy.
Cửu U lệnh chủ cũng không nói gì, dưới sự hướng dẫn của Nhất Túc Tử lại đi sang một gian thạch thất khác. Chỉ thấy gian thạch thất này cũng gần giống với gian thạch thất khi nãy, cách nhau khoảng ba trượng.Cửu U lệnh chủ đi vào, thoáng đảo mắt nhìn rồi nói:- Tốt lắm, chỉ cần có đủ cái ăn, cho dù ở đây một năm cũng chẳng thành vấn đề.Quay sang Nhất Túc Tử nói tiếp:- Lát nữa bổn lệnh chủ sẽ tính sổ với lão... giờ thì lão hãy lánh mặt cho!Nhất Túc Tử cười ha hả, quay người bỏ đi. Thế là trong tĩnh thất giờ chỉ còn lại Mạnh Niệm Từ với Cửu U lệnh chủ.Cửu U lệnh chủ chờ cho Nhất Túc Tử đi xa mới buông tiếng thở dài nói:- Giờ chúng ta có thể nói chuyện với nhau được rồi.Mạnh Niệm Từ ngơ ngẩn:- Xin lệnh chủ chỉ giáo cho!Cửu U lệnh chủ trầm ngâm:- Dẫu có ngàn vạn lời, nhưng nhất thời cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu... Trước hết, bổn lệnh chủ cho ngươi xem vật này.Ðoạn thò tay vào lòng lấy ra một vật lấp lánh ánh vàng to cở trứng ngỗng, nhẹ nhàng đặt xuống đất.Mạnh Niệm Từ kinh ngạc, nhưng lặng thinh không nói gì.Cửu U lệnh chủ thở dài nói:- Ngươi biết đây là gì không? Mạnh Niệm Từ lòng đã ngờ, nhưng lại dè dặt nói:- Vãn bối không dám đoán bừa.Cửu U lệnh chủ nghiêm nghị:- Ðây chính là Tử Kim Tinh Châu, báu vật trấn sơn của Thiết Kỵ Môn!Mạnh Niệm Từ sửng sốt:- Ồ... Sao lại ở trong tay lệnh chủ?- Bổn lệnh chủ đã lấy từ trong tay Lý Ảo!Mạnh Niệm Từ vội hỏi:- Còn Lý Ảo đâu?Chàng không chỉ tuân theo di mệnh của mẫu thân tìm lấy Tử Kim Tinh Châu, mà cũng nóng lòng muốn biết thân thế của mình và trong số ba vị mẫu thân, ai là người thật sự sanh thành ra mình.Cửu U lệnh chủ thở dài:- Hiện bà ta vẫn an toàn sống trên đời, nhưng ở một nơi hết sức bí ẩn, mai này tất sẽ có ngày gặp gỡ.Mạnh Niệm Từ yên tâm, bèn thăm dò:- Lệnh chủ lấy Tử Kim Tinh Châu mang đến đây, chẳng hay...Cửu U lệnh chủ tiếp lời:- Lúc giải cứu ngươi ở tại lăng Võ Hoàng, bổn lệnh chủ vốn định trực tiếp đưa ngươi đi lấy, nhưng vì muốn ngươi nếm trãi chút kinh nghiệm trên chốn giang hồ nên mới không ngăn cản...Lại khẽ buông tiếng thở dài, nói tiếp:- Nào ngờ vì vậy đã gây ra nhiều sự cố thế này!Sự cố ông muốn nói là cuộc gặp gỡ với "Quỷ Tiên" Ðỗ Linh, là việc giả mạo giữ chức tổng hộ pháp Thần Phong Môn, là Chương Ðài Phụng lợi dụng tại Phiêu Hương Sơn Trang và thành hôn với Ninh Tiểu Phụng tại Hoàng Sơn v.v....Mạnh Niệm Từ bất giác hổ thẹn cúi gằm mặt, một hồi lâu mới có thể ngẩng lên nói:- Vãn bối có thể hỏi lệnh chủ một điều chăng?Cửu U lệnh chủ dịu giọng:- Ngươi cứ nói đi!- Lệnh chủ có thể cho biết tôn tánh đại danh chăng?Cửu U lệnh chủ lắc đầu:- Một ngày gần đây ngươi sẽ rõ luôn, giờ chưa phải lúc! Trước mắt ngươi hãy lo chuyên tậm học luyện tuyệt kỹ trong Thiên Cương Chân Kinh. Giờ trước hết ngươi hãy bóp vỡ Tử Kim Tinh Châu, như vậy thì mới lấy được Thiên Cương Chân Kinh!Mạnh Niệm Từ thoáng tần ngần, nhưng rồi cũng y lời nhặt lấy Tử Kim Tinh Châu để trong lòng bàn tay, vận công bóp mạnh, lập tức viên Tinh Châu vỡ ra làm đôi, quả nhiên trong ấy có một quyển sách nhỏ, bằng da dê.Cửu U lệnh chủ mừng rỡ reo lên:- Vậy là di học cũa Võ Hoàng đã có truyền nhân rồi...Ngưng chốc lát, nói tiếp:- Với thời gian một tháng là đủ thấu hiểu sự ảo diệu của Thiên Cương Chân Kinh, đến hôm trừ tịch là có thể tham dự đại hội quần hùng do bổn lệnh chủ phát thiếp mời tại trước Nam Thiên Môn Thái Sơn.Mạnh Niệm Từ cúi đầu lặng thinh.Cửu U lệnh chủ ngạc nhiên hỏi:- Ngươi làm sao thế này?Mạnh Niệm Từ thở dài áo não nói:- Võ công trong Thiên Cương Chân Kinh phải do lệnh chủ học luyện mới đúng.Cửu U lệnh chủ sửng sốt:- Sao vậy?- Vì lệnh chủ sợ vãn bối bóp không vỡ nên đã tạo sẵn một vết nứt, nếu không vãn bối đâu bóp vỡ một cách dễ dàng vậy được!Cửu U lệnh chủ im lặng một hồi mới nói:- Quả đúng như vậy, nhưng dụng ý của bổn lệnh chủ lại khác.- Vậy ý của lệnh chủ là...- Với võ công của ngươi hiện nay, việc bóp vỡ Tử Kim Tinh Châu chắc chắn không thành vấn đề. Vấn đề chẳng qua là thời gian nhanh hay chậm thôi... Nhưng hôm trừ tịch cách nay chỉ còn một tháng ngắn ngủi, nếu đến lúc mà chưa luyện thành võ công trong Thiên Cương Chân Kinh thì thật là một tổn thất lớn đối với bổn lệnh chủ.Mạnh Niệm Từ cảm động:- Ơn tài bồi của lệnh chủ thật khiến vãn bối trọn đời ghi lòng tạc dạ, nhưng...Bỗng ngưng lời bỏ dỡ câu nói.Cửu U lệnh chủ bèn dục:- Có gì ngươi cứ nói thẳng ra đi.Mạnh Niệm Từ nghiêm nghị:- Còn nhớ lệnh chủ đã từng bảo Mạnh Công Lăng là người đáng tội nghiệp phải không?Cửu U lệnh chủ thở dài:- Ðúng vậy!Mạnh Niệm Từ nghiến răng:- Nhưng khi vãn bối luyện thành tuyệt kỹ, người đầu tiên phải giết chính là Mạnh Công Lăng!Cửu U lệnh chủ lắc đầu:- Không, ngươi không được giết, Mạnh Công Lăng không phải là kẻ thù chính của ngươi, vả lại dẫu sao ông ta cũng là đại bá phụ của ngươi...- Không sai, nhưng vãn bối xem lão ta chẳng khác loài cầm thú!Cửu U lệnh chủ thở dài:- Những kẻ thật sự đáng giết là Mạnh Ðạt Tam, Mạnh Bác Cửu, Mạnh Vũ Hùng và Mạnh Xung Sơn... Thé nhưng, hai ta đều không thể giết họ.Mạnh Niệm Từ chau mày:- Vậy thì khó quá!Cửu U lệnh chủ bỗng cười nói:- Chẳng có gì khó cả, hai ta tuy không thể động thủ, nhưng người khác thì không có gì ràng buộc cả!- Họ người nào cũng võ công cao cường và đông đảo vây cánh, ngoài lệnh chủ thì còn ai có đủ bản lĩnh giết được họ?Cửu U lệnh chủ cười:- Không hẳn vậy, theo như bổn lệnh chủ được biết, hiện nay trong giới võ lâm đã nẩy sinh một tổ chức rất hùng mạnh, thừa sức đối phó với họ, chính bổn lệnh chủ cũng đang ngấm ngầm vun bồi cho tổ chức ấy...Mạnh Niệm Từ nóng lòng hỏi:- Tổ chức ấy là những người nào vậy? Cửu U lệnh chủ cười bí ẩn:- Hầu hết đều là người quen biết với ngươi, nhưng hiện tại chưa thể cho ngươi biết được.Mạnh Niệm Từ thắc mắc:- Vì sao vậy.Cửu U lệnh chủ đứng lên:- Bổn lệnh chủ không muốn tiết lộ, ngươi có hỏi cũng vô ích! Hãy lo tranh thủ thời gian mà luyện tập thần công, chớ để lỡ mất ngày đại hội quần hùng trên Thái Sơn.Mạnh Niệm Từ kinh ngạc:- Lệnh chủ định rời khỏi đây ư?Cửu U lệnh chủ cười:- Bổn lệnh chủ còn phải đi phát thiếp mời nữa, đâu thể ở lại đây bầu bạn với ngươi được.Mạnh Niệm Từ gượng cười:- Lệnh chủ đã bận việc, vãn bối đâu dám lưu giữ, nhưng vãn bối muốn hỏi một điều... Vãn bối với Võ Lâm Tứ Thánh có mối quan hệ thúc điệt, hạ thủ sát hại thì e mất nhân luân, nhưng lệnh chủ vì lẽ gì mà không thể giết họ được?Cửu U lệnh chủ như không ngờ chàng lại đặt câu hỏi như vậy, thoáng ngớ người rồi mới nói:- Ngươi nên tập trung hết trí não vào trong Thiên Cương Chân Kinh, đừng bận tâm tìm hiểu thân phận của bổn lệnh chủ nữa là hơn.Mạnh Niệm Từ hổ thẹn cúi đầu:- Vãn bối tuân mệnh!Cửu U lệnh chủ chậm rãi đi vài bước, lại nói:- Bổn lệnh chủ đã có dặn lão Nhất Túc Tử rồi, một tháng sau lão tất sẽ để cho vợ chồng ngươi rời khỏi đây. Hai ngươi hãy tức tốc đến ngay Thái Sơn, rất có thể bổn lệnh chủ còn có điều cần nhờ đến ngươi.Mạnh Niệm Từ vội nói:- Vãn bối đã nhớ rồi!Cửu U lệnh chủ lại trân trọng nói:- Hãy chuyên tâm luyện tập, đừng suy nghĩ vẫn vơ, nếu để lãng phí một tháng này, ngươi chẳng những có lỗi với bổn lệnh chủ mà còn có lỗi với tổ tiên Võ Hoàng của ngươi nữa!Mạnh Niệm Từ hốt hoảng:- Vãn bối xin cố hết sức mình, không dám chểnh mãng!Cửu U lệnh chủ cười hài lòng:- Giờ ngươi có thể bắt đầu luyện tập được rồi!Ðoạn liền sải bước ra khỏi thạch thất, Mạnh Niệm Từ vừa định thi lễ tiễn chân thì nghe tiếng rì rầm vang lên, một cánh cửa đá đã đóng chặt gian thạch thất.