Mây đen vần vũ giăng kín bầu trời!
Ðêm tối mịt mùng!Một loạt tia chớp lóe lên, soi sáng Ngạo Lai Phong trên ngọn Thái Sơn nguy nga hùng vĩ.Soi sáng đại trại Thiết Kỵ Môn trên lưng Ngạo Lai Phong và soi sáng cả đoạn đầu đài trên quảng trường.Chung quang quảng trường đầy nghịt bóng người đao kiếm tuốt trần trong tay, hết sức thâm nghiêm.Ngọn cường đao nặng gần trăm cân đã được kéo lên cao bảy trượng trên giá sắt, hai tên đao phủ mình trần, quần đỏ, mặt mày trơ lạnh đang đứng cạnh đó.Sau loạt tia chớp, trời lại tối mịt, tiếp theo là tiếng sấm rền rỉ, đinh tai nhức óc.Ngay khi ấy, tiếng hô to cất lên:- Môn chủ giá lâm...Lát sau, tiếng chân rậm rịt vang lên, một hàng người từ trong trại tiến ra, đi thẳng đến trước đài.Người đi đầu thân hình vạm vỡ, khăn đen che mặt, chễm chệ ngồi xuống chiếc ghế dựa to đặt trước đài ngoài năm trượng, mười mấy tên tùy tùng lập tức chia nhau đứng hai bên theo hình cánh chim.Một người áo đen mảnh khảnh từ trong tối lách ra, bước nhanh đến, vòng tay thi lễ, cung kính nói:- Phạm nhân đã đưa đến, xin môn chủ hạ lệnh hành hình!Thiết Kỵ môn chủ thoáng ngẫm nghĩ, đoạn khẽ quát:- Ðưa đến đây!Chỉ thấy một phụ nhân trung niên bị trói ngược hai tay ra sau, dưới sự kềm giữ của hai gã đại hán vạm vỡ, chân không chạm đất mang đến trước mặt Thiết Kỵ môn chủ.Thiết Kỵ môn chủ che mặt khăn đen, không trông thấy được thần sắc, chỉ nghe y khẽ buông tiếng thở dài nói:- Ðây là cơ hội cuối cùng của thị, chỉ cần khai ra nơi ẩn náu của vị nhị đệ phản nghịch của bổn tọa cùng hạ lạc của Tử Kim Tinh Cẩu, Trấn Sơn Chi Bửu vẫn có thể được miễn tội chết.Phụ nhân trung niên mặt mày thảm não, nghiến răng nói:- Môn chủ dù hỏi thêm hàng ngàn vạn lần thì thiếp cũng chỉ có thể trả lời không biết thôi!Thiết Kỵ môn chủ cười gằn:- Hừ, thị đã quyết không chịu thú thật, bổn tọa đành hạ lệnh hành hình thôi! Phụ nhân trung niên giãy giụa, bỗng quỳ sụp xuống van vĩ:- Thiếp tự biết khó thoát khỏi tội chết, nhưng tiểu nhi...Nghẹn ngào không sao nói tiếp được nữa.Thiết Kỵ môn chủ lại khẽ thở dài, nghiêm giọng:- Thị hãy yên tâm, bổn tọa sẽ tha chết cho hắn, nhưng vĩnh viễn trục xuất khỏi Thiết Kỵ Môn.Phụ nhân trung niên tha thiết:- Cho thiếp gặp mặt lần cuối được chăng?Thiết Kỵ môn chủ trầm ngâm một hồi, đoạn quay sang gả tùy tùng bên cạnh khẽ nói:- Ðưa Mạnh Niệm Từ đến đây!- Thưa vâng!Gã tùy tùng ấy cung kính đáp, doạn lớn tiếng hô:- Mang Mạnh Niệm Từ ra....Lát sau, tiếng bước chân phóng chạy vang lên, một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu chạy bay đến, thống thiết gào to:- Mẹ... Mẹ...Loạng choạng chạy đến trước mặt phụ nhân trung niên, quỳ mọp xuống đất khóc nức nở. Thật không ngờ, phụ nhân trung niên ra chiều bình tĩnh lạ thường, buông tiếng thở dài não ruột:- Ôi... Từ nhi, con đã mười mấy tuổi rồi vậy?Chàng thiếu niên Mạnh Niệm Từ thoáng ngẩn người, đoạn nín khóc nói:- Con đã mười lăm tuổi rồi! Chả lẽ mẹ không ...Phụ nhân trung niên trầm giọng tiếp lời:- Mười lăm tuổi đã kể được là trang nam nhi đội trời đạp đất rồi, đấng anh hùng đổ máu chứ không rơi lệ, mẹ chẳng đã chẳng dạy con rồi sao?Mạnh Niệm Từ vội lau nước mắt:- Nhưng mẹ...Phụ nhân trung niên ngắt lời quát:- Bá phụ đã hứa tha cho con rồi, hãy đến khấu tạ mau!Mạnh Niệm Từ gào to:- Không! Con phải chết thay mẹ... Ðại bá phụ, Niệm Từ van đại bá phụ hãy...Thiết Kỵ môn chủ bỗng đứng phắt dậy, phất tay áo quát:- Hành hình!Lập tức, tiếng tù và rít lên inh ỏi, phụ nhân trung niên mặt mày tái ngắt, kề tai Mạnh Niệm Từ hối hả nói:- Từ nhi, hãy nhớ lời mẹ hôm trước, rời khỏi Thiết Kỵ Môn tức khắc đến...Những lời tiếp theo đã bị phủ át bởi tiếng sấm rền rĩ, đến khi tiếng sấm đã qua đi thì phụ nhân trung niên đã bị hai gã đao phủ lôi lên đoạn đầu đài rồi.Mạnh Niệm Từ thét lên một tiếng thảm thiết, hai tay ôm mặt ngoảnh đi nơi khác. Sau lưng vang lên tiếng rít chói tai của giây xích sắt, rồi thì "phập" một tiếng vang dội...Mạnh Niệm Từ nghiến răng, quay sang Thiết Kỵ môn chủ lên tiếng mắng:- Mạnh Công Lăng, lão cầm thú thật là ác độc...Thiết Kỵ môn chủ lại phất tay áo quát to:- Trục xuất khỏi Thiết Kỵ Môn, vĩnh viễn không được đặt chân về khu vực Thái Sơn!Mạnh Niệm Từ vẫn không ngớt mắng chửi, nhưng lập tức bị bốn gã đại hán áo đen vạm vỡ, kéo đi ra ngoài trại.Tiếng mắng chửi gào khóc xa dần, ngoài tiếng gió rít, tiếng sấm rền, trên quảng trường tĩnh lặng đến ngạt thở.Thiết Kỵ môn chủ chậm rãi đi đến trước đoạn đầu đài, đưa mắt nhìn máu tươi lênh láng dưới đất và cái xác đầu một nơi thân một chỗ, buông tiếng thở dài ảo não, lẩm bẩm:- Chết thật ... oan uổng, thôi thì đành hậu táng vậy!Bỗng, tiếng vó câu hối hả đến thẳng trước cổng trại, rồi thì một bóng người lao nhanh như tên bắn, đến trước đoạn đầu đài.Chỉ thấy đó là một hán tử áo gấm sang trọng, tuổi chừng tứ tuần, ánh mắt đảo quanh, hướng về phía Thiết Kỵ môn chủ vòng tay nói:- Tiểu đệ xin chào đại ca!Thiết Kỵ môn chủ thoáng ngạc nhiên:- Tam đệ... có việc gì vậy?Hán tử áo gấm dậm chân:- Tiểu đệ đã cố đi nhanh hết sức, vậy mà cũng vẫn muộn mất một bước... giết lầm người rồi!Trong khi nói, cúi xuống chộp vào mặt phụ nhân trung niên, chỉ thấy một chiếc mặt nạ da người lập tức rơi xuống, hiện ra một gương mặt hoàn toàn khác biệt.Thiết Kỵ môn chủ chẳng chút lộ vẻ kinh ngạc, khẽ gật đầu nói:- Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, ta đã biết rõ từ lâu rồi!Hán tử áo gấm thở dài:- Ðại ca biết một mà không biết hai. Mạnh Niệm Từ đâu rồi?Thiết Kỵ môn chủ thoáng ngẩn người, vuốt râu trầm ngâm nói:- Dĩ nhiên cũng là giả mạo cả!Hán tử áo gấm quả quyết:- Không, hắn là Mạnh Niệm Từ thật!Thiết Kỵ môn chủ nhẹ lắc đầu:- Có lẽ nào...Hán tử áo gấm cười thiểu não:- Tiểu đệ cũng biết là đại ca sẽ không tin, đại ca hãy xem cái này đây!Ðoạn từ trong ống tay áo lấy ra một cuộn vải, trao cho Thiết Kỵ môn chủ.Thiết Kỵ môn chủ đón lấy, mở ra xem vội, bất giác rung động cỏi lòng. Tuy không nhận thấy được qua thần sắc, song qua mười ngón tay run rẩy, đủ chứng tỏ y vô cùng kích động.Hán tử áo gấm chau mày:- Ðại ca hãy mau quyết định, nếu không bắt hắn về đây, e rằng...Thiết Kỵ môn chủ như chợt tỉnh, không chờ hán tử áo gấm dứt lời, lập tức trầm giọng quát:- Hắc Kỵ Ðường...Chỉ thấy một người áo đen phóng bước đi tới, thi lễ cung kính nói:- Thuộc hạ có mặt!- Tức tốc dẫn theo thuộc hạ đắc lực, bắt Mạnh Niệm Từ mang về đây!- Tuân mạng!Người áo đen lùi sau ba bước, đoạn xoay người, phóng đi như bay. Lát sau, nghe những tiếng vó câu hối hả vang lên, xa dần rồi ngưng lặng.Trên không sấm chớp liên hồi làm rung chuyển cả mặt đất, rồi thì mưa xuống như thác đổ.Thiết Kỵ môn chủ đứng yên, mặc cho cơn mưa xối xả trút lên người, như thể đã trở thành pho tượng đá.Hán tử áo gấm từ trong chiếc gói nhỏ sau lưng lấy ra một chiếc áo mưa vải dầu khoác lên người. Xung quanh, tất cả mọi người cũng đều như biến thành tượng đá, không một ai động đậy.Chừng sau một tuần trà, tiếng vó câu hối hả xuyên qua mưa gió văng vẵng vọng đến. Lát sau, đã thấy vị đường chủ Hắc Kỵ Ðường người ướt sũng lao nhanh vào báo:- Thuộc hạ bất tài, đã không đuổi được Mạnh Niệm Từ!Thiết Kỵ môn chủ dậm chân:- Nguy tai! Nguy tai... Ðỗ tổng hộ pháp!Một ông lão áo đen nhỏ thó, râu bạc cũng ướt sũng người, bước nhanh tới cúi đầu nói:- Hạ tọa xin kính chờ dạy bảo!- Hãy xuất lĩnh các đường chủ ngoại ngũ đường tức tốc chọn lấy thuộc hạ tinh nhuệ tìm bắt Mạnh Niệm Từ, không được bỏ sót một tấc đất trong vòng trăm dặm.- Hạ tọa tuân mạng!Ông lão nhỏ thó quay người hô to:- Bổn tọa phụng mệnh môn chủ, lệnh cho các vị đường chủ Hồng, Hoàng, Lam, Bạch, Hắc mỗi đường chọn lấy cao thủ một trăm người tức khắc tề tựu trước cổng trại chờ chỉ phái! Lập tức bốn bề vang lên tiếng dạ ran, đám đông như tượng đá giờ mới nhốn nháo lên, một phần theo tổng hộ pháp Ðỗ Ngũ Hành phóng bước ra ngoài cổng trại.Lát sau, tiếng vó ngựa rầm rập từng tốp một xa dần.Thiết Kỵ môn chủ ngước mặt nhìn trời, lại buông tiếng thở dào não ruột.** *Lúc trời gần sáng thì mưa gió đã dứt, Thiết Kỵ môn chủ áo ướt chưa thay, bồn chồn đi tới đi lui trong Tụ Nghĩa Sảnh.Hán tử áo gấm thẩn thờ ngồi bên cạnh, vô số người áo đen đứng nghiêm trang theo hàng ngũ từ trong đến ngoài, tất cả đều áo quần ướt sượt.Rồi thì tiếng vó câu hối hả vang lên.Thiết Kỵ môn chủ liền lập tức ra chiều căng thẳng, sải bước đi ra cửa sảnh ngóng cổ chờ.Lát sau, tổng hộ pháp Ðỗ Ngũ Hành cùng năm đường chủ ngoại ngũ đường nối tiếp nhau đi tới, song người nào cũng ra chiều tiu nghỉu.Ðỗ Ngũ Hành dừng lại trước mặt Thiết Kỵ môn chủ, cúi đầu nói:- Hạ tọa...Thiết Kỵ môn chủ hét to:- Những mấy trăm cao thủ mà ngay cả một đứa bé mới đi khỏi chưa lâu cũng chẳng bắt được hả?- Vâng... hạ tọa bất tài... nhưng đã tuân theo lệnh dụ của môn chủ, lục soát hết từng tấc đất trong phạm vi trăm dặm mà không thấy bóng dáng hắn đâu cả...- Chả lẽ hắn đã bay lên trời hay chui xuống đất hay sao?Ðỗ Ngũ Hành bỗng quỳ sụp xuống đất, cúi đầu nói:- Xin môn chủ hãy trị tội hạ tọa!Năm đường chủ ngoại ngũ đường cũng lần lượt quỳ xuống sau lưng Ðỗ Ngũ Hành.Thiết Kỵ môn chủ buông tiếng thở dài trĩu nặng:-Thôi, mọi người hãy đứng lên... Ôi! Âu đó cũng là khí số, khí số...Hán tử áo gấm nhẹ bước đến gần nói:- Ðại ca không nên tin vào khí số, phải tận nhân lực mới được!Thiết Kỵ môn chủ gật đầu:- Tất nhiên... Văn sư gia, chuẩn bị phi vũ truyền thư!Chỉ thấy một ông lão gầy gò tay phe phẩy quạt xếp, bước đi ngoe nguẩy đến gần, hướng về Thiết Kỵ môn chủ chắp tay xá dài nói:- Học sinh sớm đã chuẩn bị xong rồi!Thiết Kỵ môn chủ trầm giọng:- Thứ nhất, phi thư báo với Thần Phong Môn, Phi Hổ Bảo và Vũ Uy Môn, lập tức phái thuộc hạ bủa giăng khắp mọi nơi, quyết phải bắt kỳ được Mạnh Niệm Từ. Thứ nhì, tả rõ diện mạo và đặc trưng của Mạnh Niệm Từ. Phi thư báo với bảy đại môn phái và các bang giáo khác, nhờ họ giúp sức truy tìm. Phàm ai bắt được Mạnh Niệm Từ đưa về bổn môn đều được trọng thưởng vạn lạng vàng ròng. Còn như chứa chấp bao che, biết mà không báo, bất kỳ môn phái, giáo bang nào, nhất luật xem như kẻ thù vủa bổn bang, xuất binh thảo phạt ngay.Văn sư gia vâng dạ lia lịa, đoạn chắp tay xá dài rồi quay người bỏ đi.Hán tử áo gấm mỉm cười, vẻ tự tin nói:- Vậy là tên tiểu tử kia dù có chắp cánh cũng chẳng tào nào trốn thoát được!Thiết Kỵ môn chủ lại buông tiếng thở dài, lặnh thinh quay người trở vào trong trại.Lát sau, hơn hai mươi con chim ưng lần lượt từ trong Thiết Kỵ Môn bay vút lên không, lượn quanh một vòng rồi chia nhau bay đi bốn phía, thoáng chốc đã mất dạng.