Bên ngoài Quảng Cừ Môn, đại doanh của Vương Phác.
Sắc trời đã tối, trong khi Chân Hữu Tài đang nói chuyện cùng với Tiểu Thất và A Mộc thì bỗng nhiên Mặt Sẹo mặt mày u ám đi vào trướng, Tiểu Thất vội vàng đứng dậy hỏi:
- Mặt Sẹo, có tin tức gì không?
- Có.
Mặt Sẹo đờ đẫn đáp:
- Kết quả án phúc thẩm của Râu Rậm đã có, hắn không phải lính đào ngũ, chiều nay là hắn có thể ra tù rồi.
- Mẹ nó ai hỏi ngươi chuyện của Râu Rậm.
Tiểu Thất vội la lên:
- Ta hỏi chính là tướng quân.
- Tướng quân?
Trong con ngươi của Mặt Sẹo bồng nhiên toát ra vẻ dữ tợn giống như dã thú, hung ác nhìn chằm chằm Chân Hữu Tài nói:
- Cũng có tin tức của tướng quân, trưa ngày mai sẽ áp giải tướng quân cùng với nô tù ra Thái Thị Khẩu... để xử lăng trì!
- Cái gì?
- Xử lăng trì?
Tiểu Thất và A Mộc nghe thấy vậy liền kinh hoảng, Chân Hữu Tài cũng hít một hơi khí lạnh.
- Chân Hữu Tài, ngươi đúng là cái đồ bại não!
Mặt Sẹo tiến về trước hai bước chộp lấy Chân Hữu Tài, hung tợn mắng:
- Đều là chủ ý ngu xuẩn của ngươi, đều là chủ ý ngu xuẩn của ngươi! Bây giờ ông đây sẽ bốp chết ngươi, bốp chết ngươi...
Mặt Sẹo nói xong liền xòe tay bóp chặt cổ của Chân Hữu Tài, thể trạng của Chân Hữu Tài vừa thấp bé vừa gầy làm sao có thể là đối thủ của Mặt Sẹo, một lát sau đã bị Mặt Sẹo bóp đến hai mắt trợn ngược, như muốn tắt thở, Tiểu Thất và A Mộc vẫn còn khiếp sợ chưa phục hồi tinh thần, căn bản là không có chú ý đến.
Vừa lúc đó, ngoài lều bỗng vang lên một tiếng nói điềm đạm:
- Mặt Sẹo, ngươi nói đều là thật sao?
Mặt Sẹo xoay lại thì nhìn thấy Trần Viên Viên, không khỏi buông lỏng hai tay, Chân Hữu Tài nhân cơ hội hô lớn:
- Phu nhân cứu mạng, cứu mạng...
- Bốp!
Mặt Sẹo đánh một quyền thật mạnh lên ót của Chân Hữu Tài, hai mắt Chân Hữu Tài tối sầm lập tức ngất đi. Mặt Sẹo đem Chân Hữu Tài đang xụi lơ như bông vải ném như ném bao tải qua cho A Mộc, quát
- A Mộc, trông chừng thằng chó này cho cẩn thận, qua giờ ngọ ngày mai chúng ta còn chưa quay lại, ngươi hãy đem thằng chó này ra chém.
A Mộc dạ một tiếng rồi kéo Chân Hữu Tài đi ra.
- Mặt Sẹo.
Trần Viên Viên lại hỏi:
- Những gì ngươi vừa nói đều là thật sao?
Mặt Sẹo cúi thấp đầu, ảm đạm đáp:
- Phu nhân, đây đều là sự thật, cẩu Hoàng Đế cũng đã ra thánh chỉ, cáo thị cũng đã dán rồi.
Trước mắt Trần Viên Viên đột nhiên tối sầm, trong thoáng chốc mặt mày thê lương.
Mặt Sẹo và Tiểu Thất đưa tay ra muốn đỡ, đến nửa chừng lại rút về. Trần Viên Viên nhẹ nhàng lắc đầu, cố gắng khiến cho nội tâm tỉnh táo lại, nói với Tiểu Thất:
- Tiểu Thất, có thể nhờ ngươi việc này hay không?
Tiêu Thất nói:
- Xin Phu nhân cứ việc căn dặn.
- Ngươi có thể giúp ta mua hai cái quan tài không?
Trần Viên Viên chán nản nói:
- Một cái là gỗ lim tốt, một cái khác gỗ bình thường là được rồi.
- Hai cái quan tài?
Tiểu Thất ngạc nhiên hỏi:
- Ý của phu nhân là sao?
- Cái quan tài bằng gỗ lim tốt là dùng để liệm tướng công đấy.
Đôi mắt đẹp của Trân Viên Viên hiện vẻ thê lương, hạ giọng nói:
- Quan tài gỗ bình thường kia là để dành cho ta.
Tiểu Thất và Mặt Sẹo cực kỳ sợ hãi nói:
- Phu nhân, người....
Hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống gò má đã tái nhợt, Trần Viên Viên buồn bã nói:
- Nếu Tướng công mất ta cũng không muốn sống, chờ đến trưa mai, nếu tướng công thật sự đã mất, làm phiền các ngươi giúp tướng công và ta hợp liệm, ta không mong có thể hợp táng cùng với tướng quân, chỉ mong có thể chôn cất bên cạnh chàng, đừng chôn quá xa là tốt rồi...
Tiểu Thất, Mặt Sẹo không biết phải nói gì nữa.
- Làm phiền các ngươi.
Trần Viên Viên lại nhìn về phía Tiểu Thất và Mặt Sẹo vái một cái thật sâu, rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng của Trần Viên Viên biến mất trong bóng đêm, bỗng nhiên Mặt Sẹo hừ một tiếng rồi bỏ đi, Tiểu Thất vội hỏi:
- Mặt Sẹo, ngươi định làm gì?
- Còn có thể làm gì chứ?
Mặt Sẹo mặt đen lên, quắt:
- Ông đây đi triệu tập các huynh đệ, cướp thiên lao cứu người!
- Mặt Sẹo ngươi quay lại, cầu xin ngươi dùng đầu óc suy nghĩ lại có được không?
Tiêu Thất nóng nảy nói:
- Bên ngoài đại doanh có đến vài ngàn quân doanh to lớn canh giữ, làm thế nào để đi ra ngoài? Hơn nữa trong và ngoài thành Bắc Kinh đều đã đóng cửa, chỉ dựa vào hơn hai trăm người của chúng ta có thể phá vỡ cửa thành được hay sao?
- Nói toàn những lời vô ích làm gì?
Mặt Sẹo không nhịn được nói:
- Dù sao cũng phải liều mạng.
Tiểu Thất nóng nảy nói:
- Lầm ẩu như vậy căn bản không cứu được tướng quân, còn làm cho các huynh đệ đi theo chịu chết.
- Vậy các ngươi nói làm sao bây giờ?
Mặt Sẹo ngồi xổm xuống đất, ôm đầu khóc ròng, nói:
- Trưa mai tướng quân sẽ bị xử lăng trì, chẳng lẽ chúng ta thấy chết mà không cứu hay sao?
Tiểu Thất trầm giọng nói:
- Việc này còn phải hỏi Chân tiên sinh một chút.
- Hỏi tên chó chết kia? Mặt Sẹo hét lớn:
- Ngươi còn hỏi hắn? Tướng quân rơi vào cảnh như ngày hôm nay đều là vì chủ ý ngu xuẩn của tên chó chết đó, ngươi lại còn muốn nghe hắn sao?
- Ngươi thì biết cái gì?
Tiểu Thất giận tím mặt nói:
- Chân tiên sinh từ Liêu Đông đến kinh thành, đối với tướng quân vẫn một lòng trung thành và tận tâm, chắc hắn sẽ không hại tướng quân đâu, đi, chúng ta đi tìm Chân tiên sinh.
Dứt lời, Tiểu Thất xoay người rời đi.
Mặt Sẹo buồn bực hừ một tiếng, bất đắc dĩ phải đi theo.
Nội Các Thủ Phụ Chu Diên Nho mấy ngày nay "Vừa đúng lúc" mà ngã bệnh.
Nhưng mà, tuy mấy ngày nay Chu Diên Nho không lên triều nhưng những động tĩnh trong triều ông ta lại rất rõ, bởi vì mỗi lúc trời tối, các môn sinh cố lại (học trò cũ làm quan) của Chu Diên Nho đều tụ tập đến phủ của ông ta, bẩm báo những động tĩnh mới nhất trong triều. Hôm nay khi trời vừa tối, Cung Đỉnh Nghiệt và Vương Tích Duyệt dẫn đầu các môn sinh cố lại đã tụ tập ở phủ Các lão.
Vương Tích Duyệt nói:
- Các lão, Hoàng thượng đã đồng ý theo tấu sớ của bọn Lưu Tông Chu, Lý Bang Hoa, Vương Phác bị phán án lăng trì, buổi trưa ngày mai sẽ bị áp giải ra Thái Thị Khẩu xử tử, ngoài ra Trần Tân Giáp xem ra cũng phải chịu liên lụy theo.
Cung Đỉnh Nghiệt nói:
- Hạ quan nghe đồn, Lưu Tông Chu, Lý Bang Hoa của đám Thanh Lưu ấy lấy cớ Vương Phác là thân tín do Trần Tân Giáp tiến cử mà làm lớn chuyện, bày ra cái gọi
là tám tội trạng lớn, muốn lúc lâm triều sáng mai vạch tội Trần Tân Giáp! Theo hạ quan thấy, lần này Trần Tân Giáp sợ là khó thoát khỏi một kiếp rồi.
- Không.
Chu Diên Nho không cho là đúng, nói:
- Các ngươi quá đề cao đám Thanh Lưu kia rồi, dù gì bọn họ cũng không qua được Hoàng Thượng đâu.
Cung Đỉnh Nguyệt nói:
- Ý của Các lão thế nào?
Chu Diên Nho nói:
- Theo lão phu nhìn thấy, cuộc phong ba này đã qua! Hội thẩm Tam đường đã có kết luận, Râu Rậm hoàn toàn là bị Triệu Vật Trúc vu cáo hãm hai, bởi vây hành động kháng chỉ cướp pháp trường trước kia của Vương Phác chính là có nguyên nhân, về tình về lý coi như là cho qua, ngày mai lâm triều, các ngươi và lão phu cùng nhau thượng tấu, thỉnh cầu Hoàng thượng đặc xá tội lăng trì cho Vương Phác.
- Sao?
- Nhưng Vương Phác đã bị Hoàng thượng phán quyết lăng trì!
- Các lão, vào lúc này cùng nhau thượng tấu, đây không phải là đối đầu với Hoàng thượng sao?
Đám người Vương Thiếc Duyện, Cung Đỉnh Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau, đều không biết Chu Diên Nho thật ra muốn làm cái gì?
Chu Diên Nho mỉm cười nói:
- Nếu như Hoàng thượng không xử Vương Phác, lão phu sẽ không dám có kết luận bừa, nhưng hiện tại Vương Phác đã bị phán án hình, mà lại là hình phạt tàn khốc nhất, lão phu lại dám chắc chắn, rõ ràng là Hoàng thượng muốn ám chỉ với những bề tôi như chúng ta, người muốn nhường một bước, để ngày mai khi lâm triều chúng ta liều chết bảo vệ cho Vương Phác nha!
- Ô, thì ra là thế.
- Đúng vậy, cho dù Vương Phác tội có đáng chết cũng không nên phán lăng trì chứ, điểm này vốn là có ngụ ý a!
- Không hổ là Các lão, ánh mắt rất sắc bén a.
- Chúng ta cùng nhau ra sức thượng tấu bảo vệ Vương Phác, chẳng những thuận theo dụng tâm của Hoàng thượng, còn có thể nhân cơ hội thể hiện thiện ý với Vương Phác và Trần Tân Giáp, có thể nói là một công đôi việc nha.
Vương Thiếc Duyên, Cung Đỉnh Nguyệt và các môn sinh cố lại đã bội phục Chu Diên Nho sát đất. Sùng Trinh Đế có nói gì làm gì thì cũng đều chừa lại đường lui, nói dễ nghe chính là lòng dạ thâm trầm, nói khó nghe chính là tùy thời mà đem trách nhiệm đổ lên đầu thần tử, cho nên các thần tử khi nghiền ngẫm tâm tư của ông ta nhất định phải luôn luôn cẩn thận, nếu chẳng may hiểu sai thánh ý, hậu quả chính là vô cùng nghiêm trọng đấy.
Ở phương diện hiểu rõ thánh ý này, Chu Diên Nho là một bậc thầy không thể nghi ngờ.
Cung Càn Thanh.
Cuối cùng Sùng Trinh Đế cũng phê xong một quyển tấu chương, duỗi lưng một cái thật dài, hỏi Vương Thừa Ân đang đứng hầu ở bên ngự án:
- Thừa Ân này...
Vương Thừa An vội vàng xoay người đáp:
- Có nô tài.
- Hiện tại đã là canh mấy rồi hả?
- Bẩm Hoàng thượng, đã là canh bốn.
- Canh bốn rồi sao?
Sùng Trinh Đế nhìn bóng đêm tối đen ngoài điện, có chút cô đơn nói:
- Canh bốn rồi, lại là một ngày mới rồi.
Vương Thừa Ân không dám lên tiếng trả lời, y biết hiện tại Hoàng thượng đang suy nghĩ điều gì.
Hiện tại đã là canh bốn, qua bốn canh giờ nữa đã là buổi trưa rồi, giờ ngọ ba khắc, Đại Đồng tổng binh Vương Phác và nô tù Kiến Nô Hoàng Thái Cực sẽ cùng bị áp giải đến Thái Thị Khẩu xử tử!
- Thừa An này....
Sùng Trinh Đế đột nhiên hỏi:
- Có câu hỏi ta muốn nguơi phải trả lời trẫm thật lòng.
Vương Thừa Ẩn cung kính đáp:
- Nô tài tuân chỉ, nô tài nhất định trả lời thành thật.
Sùng Trinh Đế thản nhiên hỏi:
- Chuyện của Vương Phác, có phải trẫm đã làm sai hay không?
Vương Thừa Ẩn lắc đầu nói:
- Hoàng thượng không có làm sai.
Sùng Trinh lại hỏi:
- Nói như vậy là Vương Phác sai lầm rồi?
Vương Thừa An nói:
- Hoàng Thượng, Vương Phác cũng không sai.
Sùng Trinh Đế giả bộ khó hiểu nói:
- Vậy thì trẫm không rõ, giữa trẫm và Vương Phác thì sẽ có người sai đấy, bằng không sẽ không náo loạn như bây giờ?
Vương Thừa Ân nói:
- Hoàng thượng muốn ép Vương Phác bỏ vợ tái giá, là từ lập trường của Hoàng đế lo lắng, là vì giang sơn xã tắc của Đại Minh mà suy nghĩ, cho nên không có gì sai, mà Vương Phác không muốn bỏ vợ tái giá, lại là theo lập trường lo lắng của một trượng phu, hắn không muốn vứt bở người vợ tào khang, cho nên cũng không sai, tuy nhiên... Hoàng thượng mong muốn chính là trái phải rõ ràng, mà Vương Phác cũng chấp nhất không ít, hai cái này không thể nhập một mà nói.
Lời này của Vương Thừa Ân không chỉ đơn giản là nịnh bợ Sùng Trinh Đế như vậy, Sùng Trinh Đế đích thật là vì xã tắc, giang sơn, của Đại Minh mà bức bách Vương Phác.
Vương Phác quả thực là đại tướng giỏi, nhưng mà hắn quá có năng lực, có năng lực đến mức Sùng Trinh Đê cũng không dám yên tâm mà dùng hắn!
Vương Phác có thể dựa vào chỉ hơn một ngàn kỵ binh mà đi hủy Thịnh Kinh, và bắt giữ Hoàng Thái Cực, là việc mà người khác nghĩ cũng không dám nghĩ, Vương Phác lại không cần tốn nhiều sức liền làm được! Sùng Trinh Đế không thể không lo lắng, nếu có một ngày Vương Phác muốn tạo phản, hắn cũng có thể dựa vào chỉ hơn một ngàn kỵ binh đánh hạ thành Bắc Kinh hay không?
Mấy ngày nay liên tục xảy ra chuyện Vương Phác kháng chỉ và cướp pháp trường, Sùng Trinh Đế sau cơn thịnh nộ lại bình tâm suy nghĩ lại, nếu sự việc thật sự đúng như Chu hoàng hậu và Điền quý phi nói, Vương Phác chỉ là người trọng tình trọng nghĩa, tính tình ngay thẳng, người như vậy nếu như lại dùng biện pháp cứng rắn có thể sẽ lật tung cả trời, nếu có thể để cho Như nhi ở bên cạnh hắn thì sẽ không có vấn đề gì rồi.
Sùng Trinh Đế nhìn Vương Thừa Ân thật lâu, bỗng nhiên thở dài nói:
- Ôi, vẫn là Thưa Ân ngươi hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của trẫm nhất a.
Vương Thừa Ân là một thái giám, nói y mang tất cả lòng dạ chăm sóc Sùng Trinh Đế là không khoa trương chút nào. Chỉ cần Sùng Trinh Đế vễnh mông, Vương Thừa Ân liền có thể biết ông ta muốn đi tiểu hay là đi tiêu? Tâm tư như thế của Sùng Trinh Đế đương nhiên cũng không thoát khỏi ánh mắt của Vương Thừa Ân, liền khuyên giải:
- Hoàng thượng ngài cứ an tâm đi, hôm nay lâm triều nhất định Chu Các lão sẽ tận lực bảo vệ cho Vương Phác.
Sùng Trinh Đế gật gật đầu, ủ rủ nói:
- Chỉ hy vọng như thế.