Lý Định Quốc vội la lên:

- Phụ hoàng, không thể xuất binh.

- Ta không nói nhiều lời.

Trương Hiến Trung bỗng nhiên giơ tay ngăn cản lời Lý Định Quốc, lớn tiếng nói:

- Lần này trẫm quyết ý ngự giá thân chinh.

- Hả?

Lý Định Quốc càng hoảng sợ la lên:

- Phụ hoàng ngự giá thân chinh, vạn lần không được.

Đám người Tả thừa tướng Uông Triệu Lân, hữu thừa tướng Nghiêm Tích đều khuyên can:

- Vạn tuế, không thể được.

- Các vị ái khanh không cần khuyên răn nữa.

Trương Hiến Trung nghiêm nghị nói:

- Lần này xuất binh hy vọng có thể dẫn theo ba mươi doanh binh mã theo trẫm thân chinh, sau khi trẫm xuất chinh mọi việc do Định Quốc nhiếp chính, mọi việc lớn nhỏ đều do Định Quốc định đoạt, lần này xuất binh đến Thiểm Tây nếu thắng mọi sự đều tốt, nếu bại.....Hai vị Thừa tướng biết nên làm thế nào rồi.

Thần sắc Uông Triệu Lân vô cùng sầu thảm, Nghiêm Tích cũng ảm đạm cúi đầu, Trương Hiến Trung cố ý mang theo Tôn Khả Vọng, Ngải Năng Kỳ xuất chinh dụng ý đã quá rõ ràng, chính ông ta muốn bình định chướng ngại để giúp Lý Định Quốc lên ngôi, vì Lưu Văn Tú và Lý Định Quốc là bạn thuở nhỏ, Lý Định Quốc lại được khá nhiều quan lại lớn nhỏ cùng tùy tùng ủng hộ, nên Lý Định Quốc kế vị là hợp lẽ nhất.

Tôn Khả Vọng không cam lòng nói:

- Phụ hoàng, xuất binh Thiểm Tây do nhi thần đi là được rồi, cần gì người phải ngự giá thân chinh?

- Không nói nhiều lời.

Trương Hiến Trung quả quyết nói:

- Việc này cứ quyết định vậy đi.

Dứt lời Trương Hiến Trung phất tay áo quay đi, bóng dáng cao lớn của ông ta nhanh chóng ra khỏi đại điện, giờ khắc này không ai biết được trong lòng ông ta đang nghĩ điều gì?

Trên thực tế khó có thể lý giải được tình cảm phức tạp giữa Trương Hiến Trung và Lý Tự Thành, cả hai đều xuất thân từ những tầng lớp thấp nhất, cùng là thủ lĩnh của nghĩa quân Huỳnh Dương Đại Hội, cho nên thông cảm lẫn nhau, tuy nhiên vẫn có đấu tranh gây gắt không khoan nhượng nhau, đều liều mạng đè bẹp đối phương....

Hai người tranh đấu thậm chí kéo dài từ khi thành lập nước đến khi đất nước lập nên niên hiệu, Lý Tự Thành vừa mới xưng đế ở Bắc Kinh lập tức Trương Hiến Trung cũng xưng đế ở Thành Đô, Lý Tự Thành lập nước Đại Thuận, Trương Hiến Trung lập nước Đại Tây, Lý Tự Thành thay đổi niên hiệu là Vĩnh Xương thì Trương Hiến Trung cũng thay đổi thành Đại Thuận, cuộc tranh đấu này có thể nói là khắc vào trong xương cốt của hai người.

Đến nỗi có dã sử truyền lại rằng Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung là đồng tính luyến ái, còn đưa ra ví dụ như thật nói Trương Hiến Trung dù là một thân kiêu hùng cũng không ưa thích nữ sắc hơn nữa lại giết hại mỹ nữ, khác hoàn toàn với kiêu hùng thường yêu thích mỹ nhân, ham mê sắc đẹp, nghe y như là chuyện có thật vậy.

Lần này Trương Hiến Trung muốn tự mình xuất binh có lẽ cũng dự cảm được đây là hành trình cuối cùng của Lý Tự Thành rồi, cho nên Trương Hiến Trung phải trợ giúp Lý Tự Thành. Ông ta chỉ cần chứng minh với Lý Tự Thành ông ta cũng cũng có sức mạnh hơn Lý Tự Thành, thời khắc cuối cùng của Lý Tự Thành đã tới nên lão Trương này phải tới cứu....

Tuy Đức, đại doanh Trung Ương Quân, trong trướng Vương Phác.

Sau khi vượt qua Hoàng Hà, tốc độ hành quân của Trung Ương Quân đã chậm lại, mỗi ngày chỉ tiến về trước năm mươi dặm liền xây dựng cơ sở tạm thời, nên từ Hoàng Hà đến Tuy Đức liền mất mấy ngày.

Không phải Trung Ương Quân không thể hành quân với tốc độ nhanh hơn, càng không phải cẩn thận vì sợ gặp Đại Tây Quân mai phục.

Tốc độ hành quân chậm như thế hoàn toàn do Trung Ương Quân cố ý, vì muốn tạo áp lực thật lớn đối với Đại Tây Quân, muốn không đánh mà vẫn khuất phục được chúng, thứ hai vì muốn dụ rắn ra khỏi hang, tức muốn dụ Đại Tây Quân từ Xuyên Trung đến Thiểm Tây mà tiêu diệt, vì tương lai Trung Ương Quân nhập Xuyên mà phải dọn sạch mọi chướng ngại.

Từ trong lều Vương Phác và Liễu Như Thị, hai người đang nghiên cứu bản đồ lộ trình đi và thời cơ.

Trận chiến đã đến nước này, thu phục Thiểm Tây không có gì phải trì hoãn, điều duy nhất cần phải suy tính là thu phục Tứ Xuyên như thế nào? Dù sao Đại Tây Quân Xuyên Trung thực lực còn lớn mạnh, hơn nữa Trung Ương Quân lại chưa giao thủ nhiều lắm, tâm lý quân tiên phong Trung Ương Quân khi đối mặt cũng gặp nhiều bất lợi, hơn nữa nơi hiểm yếu như Xuyên Đông, Xuyên Bắc nếu nếu muốn không đánh mà thu phục Tứ Xuyên thì thật đúng không dễ dàng gì.

Liễu Như Thị chớp chớp đôi mắt đẹp dịu dàng hỏi:

- Vương gia, người nói Trương Hiến Trung có thể xuất binh đến Thiểm Tây không?

Vương Phác trầm ngâm nói:

- Môi hở răng lạnh, đạo lý này Trương Hiến Trung thật sự rất rõ, tuy nhiên Trương Hiến Trung có xuất binh hay không điều này cũng khó mà nói trước được.

Liễu Như Thị nói:

- Vương gia lo lắng Lý Định Quốc làm xáo trộn ư?

- Đúng vậy.

Vương Phác gật gật đầu nói:

- Tuy năm trước cuộc chiến ở Hồ Quảng ta không đích thân tham gia, nhưng qua cuộc chiến cũng thấy được Lý Định Quốc là người có chiến lược, suy nghĩ thấu đáo, tư tưởng chiến thuật thật không tầm thường chút nào. Hơn nữa Lý Định Quốc và Trung Ương Quân đã giao đấu với nhau, thực lực của Trung Ương Quân thế nào y là người biết rất rõ, y biết Đại Tây Quân ra Xuyên chỉ có con đường chết.

Liễu Như Thị nói:

- Tuy Lý Định Quốc lợi hại nhưng dù sao y cũng còn khá trẻ, chưa chắc Trương Hiến Trung nghe lời y.

- Chỉ mong là thế.

Vương Phác nói:

- Chỉ mong Trương Hiến Trung không nghe theo lời của Lý Định Quốc, nếu không thu phục Tứ Xuyên phải mất chút công sức rồi.

- Vương gia, Như Thị muội tử, có tin tốt lành.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến, thư kỳ tình báo Liễu Khinh Yên đang hớn hở tiến bước vào trong trướng.

Đang nhìn bản đồ, Vương Phác thu hồi ánh mắt, vui vẻ hỏi:

- Đồ nỡm, có tin tức gì tốt sao?

Liễu Khinh Yên nói:

- Theo nguồn tin đáng tin cậy, Trương Hiến Trung đã xuất binh ra Xuyên rồi.

- Hả?

Liễu Như Thị và Vương Phác đều vui mừng vội hỏi:

- Trương Hiến Trung dẫn đi bao nhiêu quân?

- Không nhiều lắm.

Liễu Khinh Yên nói:

- Quân chủ lực Đại Tây Quân chủ yếu ở Xuyên Trung, Trương Hiến Trung chỉ dẫn theo năm vạn nhân mã.

- Lý Định Quốc thì sao?

Vương Phác hỏi:

- Có đến Xuyên cùng Trương Hiến Trung không?

- Không đi.

Liễu Khinh Yên lắc đầu đáp:

- Lý Định Quốc được Trương Hiến Trung ủy thác trọng trách Giám Quốc, đóng giữ Xuyên Trung.

- Đúng thế sao?

Vương Phác nghe nói thế thoáng cau mày.

- Còn có chuyện này.

Liễu Khinh Yên nói tiếp:

- Đại tướng dưới tay Lý Tự Thành là Lưu Tông Mẫn cho người truyền tin đến.

- Lưu Tông Mẫn?

Vương Phác lãnh đạm nói:

- Có phải tên này muốn đến xin hàng không?

- Ừ.

Liễu Khinh Yên ừ nhẹ một tiếng nói:

- Tuy nhiên trong thư Lưu Tông Mẫn đưa ra hai điều kiện lớn, thứ nhất phải để gã làm Tổng đốc Thiểm Tây, thứ hai sau khi Đại Thuận Quân gia nhập Trung Ương Quân phải nhận được vũ khí trang bị của Trung Ương Quân, hưởng thụ đãi ngộ của Trung Ương Quân, vả lại tỉnh Thiểm Tây không có Đề đốc, quân đội Trung Ương Quân bản bộ vẫn do y chỉ huy.

- Hừ hừ.

Vương Phác cười lạnh nói:

- Tướng bại mà cũng dám nói càn, chỉ với ba năm vạn tàn binh bại tốt ở thành Tây An kia mà Lưu Tông Mẫn dám đề xuất ra yêu cầu này, quả thật quá buồn cười.

- Tên Lưu Tông Mẫn này đúng thật là....

Liễu Như Thị khẽ cười lắc đầu nói:

- Vọng tưởng làm Tổng đốc Thiểm Tây cũng được rồi, còn muốn kiêm cả Đề đốc Thiểm Tây, còn mơ ước Đại Tây Quân trở thành người Trung Ương Quân, cho trang bị trang phục và vũ khí của Trung Ương Quân, lại được hưởng đãi ngộ của Trung Ương Quân, thật không biết nói hắn thế nào đây.

- Đúng là một tên ngu xuẩn, không biết thời thế thôi.

Vương Phác lãnh đạm nói:

- Hồi âm, bảo hắn chờ lột da đi.

- Vương gia.

Liễu Khinh Yên nhẹ nhàng nói:

- Cứ đồng ý đi, khi khôi phục Thiểm Tây rồi tính toán với hắn ta cũng không muộn mà?

- Không cần.

Vương Phác khoát tay nói:

- Đối với loại bị thịt ngu xuẩn này thật sự không đáng, cho hắn ta nửa tháng sống trong sợ hãi dày vò đi.

Tây An, phủ đệ Lưu Tông Mẫn.

Điền Kiến Tú đêm đến, Lưu Tông Mẫn dẫn vào căn phòng bí mật.

Đợi tùy tùng Lưu Tông Mẫn lui ra, Điền Kiến Tú nhỏ giọng hỏi:

- Lưu huynh, bên kia có liên lạc gì chưa?

Vẻ mặt Lưu Tông Mẫn nổi lên tia sầu khổ, gật đầu nói:

- Thật ra thì đã có liên lạc.

Điền Kiến Tú vội nói lớn:

- Bên kia nói thế nào?

- Ôi, đừng nói nữa.

Lưu Tông Mẫn lắc đầu thở dài:

- Đàm phán không thành, khả năng là điều kiện của chúng ta đưa ra quá cao.

- Vậy là đàm phán không thành hả?

Điền Kiến Tú nghe nói thế sắc mặt trắng bệch, vội la lên:

- Vậy bọn họ có nói đến chuyện.....chuyện xử trí chúng ta thế nào không?

Sắc mặt Lưu Tông Mẫn đột nhiên trở nên khó chịu, nhỏ giọng nói:

- Cùng chung cảnh ngộ với Ngô Tam Quế.

- Sao?

Điền Kiến Tú nghe nói thế vô cùng chấn động, khàn giọng nói:

- Giống như Ngô Tam Quế ư?

Lưu Tông Mẫn nói:

- Chuyện đến nước này không có gì nói thêm được, chỉ có thể dùng tính mạng liều mạng cùng Trung Ương Quân mà thôi, cho dù cá chết thì lưới cũng phải rách.

- Cá chết lưới rách ư?

Điền Kiến Tú cười khổ nói:

- Cá chết thì đúng rồi, lưới thì chưa hẳn đã rách.

Lưu Tông Mẫn nói:

- Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?

- Chúng ta trốn đi?

Điền Kiến Tú chán nản nói:

- Thừa dịp Trung Ương Quân còn cách Tây An vài trăm dặm chúng ta dẫn theo binh lính đến Cáp Mật Vệ Ba, nơi đó núi cao nước xa, trong vòng mấy năm Trung Ương Quân không thể nào tìm ra được.