Ban đêm, ở hành trướng của Vương Phác.

Cù Thức Tỷ, Hoàng Đắc Công, Thi Lang, Trương Nhan Lân, Lý Ngang nối đuôi nhau mà vào, Vương Phác đang ngồi dựa bàn trầm tư, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói;

- Các ngươi đều đến đây?

- Bái kiến Vương gia.

Mọi người nhất tề thi lễ.

Vương Phác khoát tay, lạnh nhạt nói:

- Thôi, ngồi xuống hết đi.

- Tạ Vương gia.

Mọi người tạ ơn Vương Phác, rồi theo thứ tự ngồi xuống.

Vương Phác ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Các vị, trận Liêu Đông đã kết thúc, trận chiến này thuận lợi vượt quá mong đợi, bổn vương cũng thật sự không ngờ là có thể nhanh như vậy, hoàn toàn tiêu diệt lực lượng quân sự còn lại của Kiến Nô.

- Đúng vậy, quả thật là không nghĩ tới.

- Thật sự không ngờ bây giờ Kiến Nô lại trở thành không chịu nổi một đòn như vậy.

- Theo ta thấy, không phải Kiến nô không chịu nổi một đòn, mà là Đại Minh chúng ta hùng mạnh hơn trước kia rất nhiều.

Cù Thức Tỷ, Hoàng Đắc Công và các tớng đều phụ họa, Vương Phác khẽ giơ tay ngăn mọi người bàn luận, nói tiếp:

- Tuy rằng còn chưa phá được Thịnh Kinh, Liêu Đông cũng không thể khôi phục, chuyện của Kiến Nô cũng chưa giải quyết được triệt để, nhưng đây chỉ là chuyện sớm muộn, chỉ với hơn mười vạn người già, phụ nữ và trẻ con, thì không có khả năng tạo nên sóng gió gì đâu.

Mọi người lại liên tục gật đầu tán thành.

Ánh mắt Vương Phác chuyển sang Cù Thức Tỷ, nói:

- Cù đại nhân!

Cù Thức Tỷ vội đứng dậy:

- Có hạ quan.

Vương Phác nói:

- Kỵ binh chủ lực của Kiến Nô hầu như đã bị giết sạch trong trận Tùng Sơn, ở lại Thịnh Kinh chỉ còn một số người già, phụ nữ và trẻ con, bởi vậy, hai doanh bộ binh Trung Ương quân sẽ không đi Thịnh Kinh, bổn vương muốn mau tiến đến Sơn Tây hội hợp với quân chủ lực của Liễu tham mưu trưởng, Liêu Đông và Kiến Nô giao cho ngươi.

Cù Thức Tỷ nói:

- Vương gia cứ yên tâm, hạ quan sẽ làm hết sức.

Vương Phác nói;

- Bổn vương không còn mệnh lệnh nào khác, chỉ có một lệnh duy nhất, hễ là Kiến Nô, bất kể là nam nữ lão ấu, tất cả đều không buông tha!

Cù Thức Tỷ nghiêm nghị nói:

- Vương gia yên tâm, hạ quan cũng biết nguyên tắc “Không cùng tộc với ta, tâm tất khác”.

Vương Phác lại nói với Hoàng Đắc Công:

- Hoàng tổng binh.

Hoàng Đắc Công vội đứng dậy:

- Có ty chức.

Vương Phác nói:

- Năm đó, khi bổn vương bất ngờ tập kích Thịnh Kinh, từng tịch thu nhiều đồ cổ kiếm quý trong thành, những thứ bảo vật này đều cướp được của Kiến Nô từ Quan nội (chỉ miền tây Sơn Hải Quan, Trung Quốc), bởi vì quá nặng cho nên không cách nào chuyển đi được, tất cả được thả chìm xuống sông Hồn ở ngoài cửa Đông. Lần này ngươi phải vớt những đồ cổ đó lên, chở đến Nam Kinh bán, giá trị của chúng đâu chỉ ngàn vạn?

Hoàng Đắc Công khó xử nói:

- Vương gia, đồ cổ chìm dưới sông Hồn là bảo vật vô giá, việc này quá mức quan trọng, ty chức...

Hoàng Đắc Công cảm thấy chuyện này mình không nên nhận để tránh hiềm nghi, số bảo vật kia có số lượng khổng lồ, chìm dưới sông một thời gian dài, nếu chẳng may chúng bị tổn hại và hủy hoại, dù chỉ một phần thôi cũng có thể tổn thất tới mấy triệu lượng bạc, đến lúc đó sổ sách không khớp, Hoàng Đắc Công lấy đâu ra nhiều bạc như vậy để bồi thường.

- Người thật là...

Vương Phác cười nói:

- Được rồi, đừng nói thêm gì nữa, bổn vương không tin được người khác, chẳng lẽ không tin được ngươi sao? Việc này ngươi cứ yên tâm đi làm, số bảo vật kia chìm dưới sông cũng đã vài năm, việc bị hư hại là điều không thể tránh khỏi, tóm lại là ngươi cứ làm hết sức là được.

Hoàng Đắc Công đáp:

- Vâng.

- Còn các ngươi.

Vương Phác nhìn Trương Nhan Lân và Lý Ngang, nói:

- Biết lần này tại sao ta muốn các ngươi dẫn theo tân binh không?

- Dạ biết.

Trương Nhan Lân đáp:

- Là luyện binh.

Vương Phác nói:

- Vậy ngươi có biết phương pháp luyện binh không? Cứ đi một chuyến đến Liêu Đông, đưa hai doanh bộ binh Trung Ương quân đổ bộ lên cửa sông Đại Lăng, vậy là xong?

Trương Nhan Lân vò đầu, nói:

- Chuyện này...

Vương Phác nhìn Thi Lang, nói:

- Thi Lang, ngươi nói với bọn họ đi.

Trong mắt Thi Lang chợt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, trầm giọng nói:

- Ý của Vương gia là giả làm hải tặc đi cướp sạch của người Oa (người Nhật Bản, theo cách gọi của người Trung Quốc thời xưa), luyện binh bằng thực chiến!

- Cái gì? Giả trang hải tặc?

- Cướp sạch người Oa?

Trương Nhan Lân, Lý Ngang ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ đường đường Trung Ương quân Đại Minh lại đi là bọn cướp, e là mất thanh danh quá?

Vương Phác nói;

- Sao? Có phải là cảm thấy mất mặt quá?

Trương Nhan Lân vò đầu nói:

- Vương gia, chúng ta dùng cũng là Trung Ương quân Đại Minh, sao lại đi làm cướp biển?

- Không muốn làm giặc cướp cũng được.

Vương Phác lãnh đạm nói:

- Bổn vương không hỏi quá trình, chỉ hỏi kết quả, chỉ cần trong vòng nửa năm, các ngươi có thể huấn luyện tân binh thủ hạ thành giao long trên biển là được. Bổn vương không cần biết rốt cuộc các ngươi dùng phương pháp huấn luyện nào, nhưng có một quân quy các ngươi cần phải nhớ kỹ, nếu dám gây tai họa cho dân chúng Đại Minh, hừ...

Thi Lang, Trương Nhan Lân và Lý Ngang vội ưỡn ngực, cao giọng nói:

- Ty chức hiểu.

- Vậy cứ như thế.

Vương Phác phất phất tay, lạnh nhạt nói:

- Đều chia nhau ra làm việc đi.

Cù Thức Tỷ hướng về phía Vương Phác ôm quyền vái chào, Hoàng Đắc Công và bốn tướng cũng chào Vương Phác theo nghi thức quân đội, rồi lần lượt rời đi.

Nhìn theo mọi người rời đi, Vương Phác lại gọi:

- Lã Lục!

Lã Lục lên tiếng trả lời, đi vào trướng, nói:

- Vương gia?

Vương Phác nói:

- Thông báo cho Lý Thành Đống, lập tức nhổ trại lên đường tiến về Sơn Tây.

- Vâng.

Lã Lục đáp, nhận lệnh rời đi.

Chỉ một lúc sau, đại doanh của quân Đại Minh bên bờ Đại Lăng bắt đầu bận rộn, các ngưu tử miền bắc dưới sự hỗ trợ của thủy quân, bắt đầu vượt qua sông Đại Lăng, hai doanh bộ binh Trung Ương quân lại quay đầu về hướng tây tiến quân, thủy quân Trung Ương quân cũng chia làm hai lộ, thủy quân của Hoàng Đắc Công ở lại hỗ trợ đội bảo an Bắc Trực của Cù Thức Tỷ qua sông, ba doanh thủy quân của Thi Lang, Trương Nhan Lân và Lý Ngang lại căng buồm chạy thẳng tới Đông Hải, đánh tới bốn đảo của Đông Doanh (Nhật Bản).