Đế quốc Đại Minh, tháng giêng năm Long Vũ thứ hai. Lưu tặc Thiểm Tây Lý Tự Thành, lưu tặc Tứ Xuyên Trương Hiến Trung và đại Hán gian Ngô Tam Quế gây áp lực mạnh mẽ lên quân Trung Ương, cuối cùng đã xóa đi hiềm khích lúc trước, kết thành đồng minh chiến lược. Ba bên ước định bất kỳ bên nào bị quân Trung Ương công kích, hai bên còn lại đều phải xuất binh tương cứu.
Cùng tháng, vì giảm thiểu nạn đói ở Quan Trung, lưu tặc Thiểm Tây Lý Tự Thành cho Lý Song Hỷ làm chủ tướng, Lưu Tông Mẫn làm phó tướng, khởi binh mười tám vạn nam hạ. Vì phối hợp với quân Đại Thuận của Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung cũng cho nghĩa tử Tôn Khả Vọng làm chủ tướng, Lý Định Quốc làm phó tướng, khởi binh tám vạn đông chinh. Hai quân gặp mặt ở phủ Huân Dương, Thanh Đồng quan.
Bởi vì lưu tặc xâm chiếm, nên Vương Phác bị ép phải hủy bỏ kế hoách tiến công Sơn Tây, mà đổi lại lệnh cho Hồng nương tử dẫn hai vạn kỵ binh nam hạ Hồ Quảng, hiệp đồng Triệu Tín chống lại sự xâm chiếm của lưu tặc. Đồng thời Vương Phác lại thiết lập bộ Tư Lệnh mặt trận lâm thời, bổ nhiệm Liễu Như Thị làm quan Tư lệnh, thống nhất chỉ huy quân Trung Ương các doanh sở bộ và tạm trú Hà Nam của Triệu Tín, Hồng nương tử, Trương Hòa Thượng.
An bài xong xuôi tất cả, Vương Phác bí mật trở về Nam Kinh.
Đối với Vương Phác mà nói, Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung xâm chiếm căn bản không tính là gì. Dưới trướng Liễu Như Thị có ba Hỏa Thương doanh cộng thêm Pháo doanh. Dưới trướng Triệu Tín có ba Hỗn Thành doanh. Dưới trướng Hồng nương tử và Trương Tòa Thượng có sáu Kỵ Binh doanh. Bởi vì hậu cần tiếp viện của quân Trung Ương không được đảm bảo, nên chủ động tiến công đương nhiên là không đủ sức, nhưng dùng đề phòng ngự lại dư dả.
Hơn nữa hiện tại cũng là lúc để cho Liễu Như Thị độc chắn một phương rồi. Vương Phác có thể thì Lệ gia cũng không thể một mình giải quyết vấn đề đang có, đã là lúc tìm người chia sẽ áp lực. Hơn nữa Liễu Như Thị đã là người đàn bà của hắn, về mặt trung thành thì không có vấn đề gì, giao chủ lực quân Trung Ương cho Liễu Như Thị, Vương Phác hoàn toàn không cần lo lắng nàng sẽ trở thành cát cứ quân phiệt.
Đương nhiên, Vương Phác vội vã trở về Nam Kinh còn có một nguyên nhanh quan trọng hơn, đó chính là máy hơi nước!
Những cỗ máy bằng sắt của công binh xưởng Kiến Đức đã làm xong, hơn nữa độ chính xác khi gia công đã được nâng cao so với máy bằng gỗ. Vương Phác gấp rút muốn biết máy doa của công binh xưởng Kiến Đức có thể doa ra được xi-lanh đủ bóng loáng hay không?
Vốn dĩ máy hơi nước rất đơn giản, linh kiện mấu chốt chính là xi-lanh. Nếu độ chính xác của máy doa không thể đảm bảo, thì không doa ra được xi lanh có độ bóng cao, thì máy hơi nước chỉ là trăng trong nước. Chỉ có độ chính xác của máy doa đủ tốt, có thể tạo ra được xi-lanh đủ độ bóng, máy hơi nước mới có thể xuất hiện.
Tầm quan trọng của máy hơi nước không cần nói nhiều, đây chính là cột mốc của cách mạng công nghiệp!
Có được máy hơi nước, Đế quốc Đại Minh sẽ phát sinh sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Đến lúc đó trên đất bằng sẽ xuất hiện xe lửa, trên biển sẽ xuất hiện tàu bọc thép, các thành phố lớn sẽ xuất hiện số lượng lớn công xưởng, còn có máy nổ. Nếu Đế quốc Đại Minh có thể ủng hộ hết sức đối với viện Khoa học Quân sự, cộng thêm sự dẫn dắt của Vương Phác, thậm chí Đế quốc Đại Minh có thể bước vào thời đại điện khí trong thời gian cực kỳ ngắn!
Tất cả những việc này, nghĩ đi nghĩ lại đều khiến cho Vương Phác kích động không ngủ được. Hắn hận không thể chấp cánh bay đến Chiết Giang ngay. Vì vậy, sau khi vội vã giao lại nhiệm vụ chủ yếu của bộ Tư Lệnh Mặt Trận, Vương Phác liền dẫn theo hai đại đội thân binh gấp rút khởi hành.
Sơn Tây Thái Nguyên, phủ đệ của Ngô Tam Quế.
Ngô Tam Phượng thần sắc vội vàng đi vào noãn các, nói với Ngô Tam Quế:
- Nhị đệ, nghe nói Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung đã động thủ?
- Ừm.
Ngô Tam Quế khẽ vuốt cằm nói:
- Đã động thủ rồi.
- Hả?
Ngô Tam Phượng nói:
- Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung xuất ra bao nhiêu quân đội?
Ngô Tam Quế nói:
- Lần này Lý Tự Thành xuất ra gần hai mươi vạn đại quân. Quận đội vốn dĩ dùng để đề phong quân đội của chúng ta ở phủ Diên An gần như được điều động đi không còn gì, còn có Bát Đại Vương Trương Hiến Trung cũng điều động gần mười vạn đại quân. Gần ba mươi vạn đại quân tập hợp ở Huân Dương, lúc này đang giằng co với Triệu Tín ở Thanh Đồng quan.
- Ồ, ba mươi vạn đại quân?
Ngô Tam Phượng líu lưỡi nói:
- Thế này thì đủ để Triệu Tín mệt nghỉ rồi.
Ngô Tam Quế lạnh đạm nói:
- Hừ hừ, ba mươi vạn đại quân nghe ra có vẻ không ít, nhưng đó cũng cũng có thể gọi là quân đội ư?
Ngô Tam Phượng nói:
- Bất luận là nói như thế nào, việc Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung khai chiến với triều đình, đối với chúng ta chỉ có lợi.
- Đúng là như thế.
Ngô Tam Quế nói:
- Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung khởi binh ba mươi vạn tiến công Hồ Quảng. Biến cố này đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của Vương Phác. Mật thám hồi báo, ít nhất hai vạn kỵ binh Hà Nam đã nam hạ Hồ Quảng, hiệp đồng với Triệu Tín tác chiến rồi. Ngoài ra chủ lực quân Trung Ương của Vương Phác cũng đã đi chuyển đến Nam Dương, tùy thời có thể chuẩn bị phối hợp tác cùng Triệu Tín.
Ngô Tam Phượng nói:
- Nói cách khác trong khoảng thời gian ngắn quân Trung Ương không thể tái tiến công Sơn Tây rồi sao?
Ngô Tam Quế nói:
- Tiểu đệ sớm đã nói, ít nhất là trước lập xuân năm sau, quân Trung Ương không thể tiến công Sơn Tây nữa.
Trong con ngươi của Ngô Tam Phượng lóe ra một tia âm tàn, ngưng trọng nói:
- Nhị đề, không bằng thừa dịp quân Minh ác chiến với Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung mà tiến công Hà Nam, chơi Vương Phác và Minh đình một vố được chứ? Thứ nhất có thể luyện binh, thứ hai có thể thu thập được một ít lương thảo tiếp tế, ngoài ra cũng có thể báo thù cho cái chết của tam đệ.
Ngô Tam Quế cau mày nói:
- Đại ca, huynh hồ đồ mất rồi sao?
Ngô Tam Phượng ngạc nhiên nói:
- Nhị đệ, ý đệ là sao?
Ngô Tam Quế hỏi ngược lại:
- Quân Quan Ninh chúng ta cần luyện binh, nhưng quân Trung Ương Đại Minh là đối tượng luyện binh lý tưởng sao?
Ngô Tam Phượng lắc đầu nói:
- Đương nhiên là không phải.
Ngô Tam Quế lại nói:
- Quân Quan Ninh chúng ta thiếu lương thảo sao?
Ngô Tam Phượng nói:
- Cũng không phải là quá thiếu.
Ngô Tam Quế lại nói:
- Vậy thì chúng ta đi tấn công Hà Nam có thể giết được Hồng nương tử và Vương Phác sao?
Ngô Tam Phượng nói:
- Điều này đương nhiên là không thể.
Ngô Tam Quế nói:
- Nếu đã là như vậy, thì chúng ta xuất binh tiến công Hà Nam không tốt lãnh gì, ngược lại còn có thể không không mà mất đi binh lực quý báu, như một vụ buôn bán không lời, chúng ta sao có thể làm?
Ngô Tam Phượng toát mồ hôi:
- Ngu huynh thiếu suy xét.
Ngô Tam Quế thờ dài, chán nản nói:
- Đại ca, tam đệ bị giết, trong lòng ai cũng sẽ không dễ chịu, nhưng thay tam đệ báo thù là chuyện nhỏ, sinh tử tồn vong của Ngô gia ta mới là chuyện lớn. Trước mắt quân Quan Ninh của Sơn Tây là căn bản của Ngô gia chúng ta, chúng ta không thể mang bọn họ đi sống mái với quân Minh.