Lý Hổ cả giận nói:

- Dựa vào cái gì mà ta phải tin các ngươi?

Khách thương cười lạnh nói:

- Lý tướng quân có thể không tin chúng ta, nhưng ngài phải biết nếu ngài để Lý Tự Thành chịu thiệt, thì cho dù ngài dẫn người ngựa tìm đến dưới trướng y, y còn có thể tha cho ngài sao?

- Bổn tướng quân căn bản không hiểu ngươi đang nói cái gì.

Lý Hổ buồn bực nói:

- Tại sao bổn tướng quân phải gia nhập vào dưới trướng của Sấm tặc? Quân Hà Nam chúng ta toàn thể binh sỹ đều rất nhanh sẽ được quân Trung Ương thu biên. Chúng ta làm quân Trung Ương tốt đẹp không làm, dựa vào cái gì mà lại đi trở thành thủ hạ của Sấm mà làm lưu tặc?

- Ha ha.

Khách thương mỉm cười nói:

- Lý tướng quân không cần phải từ lừa mình rồi lừa người nữa.

Lý Hổ lãnh đạm nói:

- Người có ý gì?

Khách thương nói:

- Ai cũng có thể được quân Trung Ương thu biên, duy chỉ có Lý Hổ ngài là không thể được quân Trung Ương thu biên! Tình ý của Lý Hổ tướng quân đối với Hồng nương tử người mù cũng nhìn thấy. Làm một người đàn ông, ngài há có thể trơ mắt nhìn người đàn bà mình yêu ôm ấp người đàn ông khác sao?

- Huống hồ, cho dù là ngài thay đổi ý định ban đầu không theo Sấm tặc nữa, mà tiếp nhận cải biên của quân Trung Ương. Nhưng ngài cho rằng sau khi chỉnh biên ngài còn có thể có địa vị hiển hách như bây giờ sao? Không phải là muốn rung cây nhát khỉ, uy hiếp Tướng quân ngài. Cho dù Vương Phác không giết ngài, cũng tuyệt không thể trọng dụng ngài.

Hai câu này lại đánh trúng chỗ yếu hại của Lý Hổ!

Có lẽ Lý Hổ không quan tâm đến việc sau khi quân Hà Nam tiếp nhận chỉnh biên của quân Trung Ương, mình có thể được Vương Phác trọng dụng nữa hay không? Nhưng muốn y trơ mắt nhìn Hồng nương tử sà vào vòng tay của Vương Phác trở thành người đàn bà của Vương Phác, y lại không chịu nổi đả kích này. Nếu thật sự là vậy, Lý Hổ tình nguyện lựa chọn con đường chết.

- Lý tướng quân.

Khách thương nói:

- Hiện tại ngài nên hiểu rõ thế cục lúc này đi chứ nhỉ?

Lý Hổ nghiêm túc nói:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Khách thương nghiêm mặt, nói:

- Chuyện đến nước này cũng không cần phải giấu diếm Lý tướng quân nữa, bằng không há chẳng phải là Sơn Tây Ngô gia chúng ta tỏ ra thiếu thành ý sao? Tại hạ là bào đệ của Bình Tây Vương Ngô Tam Phụ!

Ánh mắt Lý Hổ nhìn chăm chú, trầm giọng nói:

- Ngươi chính là Ngô Tam Phụ?

Đối với đại danh của Ngô thị tam kiệt, Lý Hổ đương nhiên tuyệt không xa lạ gì. Tuy lão nhị Ngô Tam Quế là người lèo lái Ngô gia, nhưng lão đại Ngô Tam Phượng, lão tam Ngô Tam Phụ cũng không phải là kẻ dễ qua lại.

Ngô Tam Phụ nói:

- Lý tướng quân, hiện tại ngài hẳn là tin vào thành ý của Ngô gia chúng ta rồi chứ?

Lý Hổ hỏi:

- Các người muốn thế nào?

- Rất đơn giản.

Ngô Tam Phụ nói:

- Chúng ta giúp đỡ Lý tướng quân ôm mỹ nhân về, nhưng Lý tướng quân phải giúp Ngô gia chúng ta có bốn vạn con chiến mã. Nếu như thật sự không có được số chiến mã này, vậy thì cứ giết chiến mã đi. Tóm lại là bất kể như thế nào cũng không thể để cho bốn vạn con chiến mã rơi vào tay quân Đại Minh Trung Ương được!

Nói xong, Ngô Tam Phụ lại nói tiếp:

- Đương nhiên, sau khi chuyện thành công Lý tướng quân chính là thượng khách của Ngô gia chúng ta.

Lý Hổ trầm tư một hồi, lãnh đạm nói:

- Điều kiện này lão tử có thể đáp ứng, nhưng sau khi việc thành lão tử muốn độc lĩnh một quân, hơn nữa quan hệ với Ngô gia các ngươi chỉ là quan hệ hợp tác!

Ngô Tam Phụ sảng khoái đáp ứng:

- Việc này đương nhiên là không thành vấn đề.

Ngô Tam Phụ ngoài miệng sảng khoái đáp ứng, vẻ mặt cũng ôn hòa nhã nhặn, nhưng trong lòng lại cười lạnh không ngừng, thầm nghĩ thằng nhãi Lý Nham này thật là không biết sống chết, cũng không tự xem lại mình có bao nhiêu cân lượng, đã vậy còn muốn độc lĩnh một quân, ngồi ngang hàng ngang vế với Ngô gia? Khó trách đến giờ cũng chỉ là một tên tiểu nhân vật, ngay cả hạng nữ lưu như Hồng nương tử cũng có thể ép chết y đến thế.

Lý Hổ trầm ngâm nói:

- Bên cạnh Hồng nương tử có hai trăm thân vệ, rất khó đối phó. Nếu muốn bắt Hồng nương tử đi trước tiên phải nghĩ cách giải quyết hai trăm kỵ này

Ngô Tam Phụ nói:

- Hai trăm thân vệ này cứ giao lại cho tại hạ đối phó.

Lý Hổ cau mày nói:

- Ngươi có cách?

Ngô Tam Phụ cười ha ha, nói:

- Tại hạ quả thật là có cách, nhưng vẫn phải nhờ vào sự giúp đỡ của Lý tướng quân.

Lý Hổ nói:

- Giúp thế nào?

Ngô Tam Phụ nói:

- Nghĩ cách dẫn Hồng nương tử cùng hai trăm thân vệ của nàng đến Khai Phong Bắc Hiệu.

- Việc này không thành vấn đề.

Lý Hổ đáp mà không cần nghĩ ngợi:

- Chỉ cần ngài có thể bắt được Hồng nương tử ở Khai Phong Bắc Hiệu, quân Hà Nam sẽ lập tức rơi vào cục diện quần long vô thủ. Đến lúc đó, ta có thể ra mặt khống chế đại cục, kéo nhân mã đến Sơn Tây trước khi Vương Phác suất lĩnh quân Trung Ương đến Khai Phong.

- Tốt.

Ngô Tam Phụ đưa tay phải ra, vui vẻ nói:

- Cứ quyết định như vậy đi.

Lý Hổ và Ngô Tam Phụ cùng đập tay thật mạnh, nói:

- Một lời đã định!

Hà Nam, huyện Cấp.

Lúc chủ lực quân Trung Ương vẫn còn ở phủ Chương Đức, Vương Phác đã suất lĩnh Tiên Phong doanh đến huyện Cấp của phủ Vệ Huy rồi. Từ huyện Cấp đi về phía nam chính là phủ Khai Phong. Quân phòng thủ của phụ Vệ Huy đã nhận được quân lệnh của Hồng nương tử, biết quân Hà Nam sắp tiếp nhận chỉnh biên từ quân Trung Ương, vì vậy Tiên Phong doanh của Vương Phác được tiếp đãi long trọng.

Vương Phác cũng kịp thời phái quân Trung Ương dán cáo thị bên đường, ổn định lòng dân.

Bởi vì bách tính Hà Nam có băn khoăn nhất định về việc quay trở về Đại Minh lần nữa. Vì thời điểm Hồng nương tử thống trị Hà Nam, không những sát hại phú hào thân sỹ thất đức, mà còn chia đất đai của bọn chúng cho bách tính tính theo đầu người. Thậm chí ngay cả điền sản trang viên của Phúc Vương cũng đã được chia cho bách tính Khai Phong không còn gì.

Hiện tại quân Hà Nam sắp tiếp nhận quân Trung Ương chỉnh biên, toàn bộ tỉnh Hà Nam cũng sắp lần nữa trở về dưới sự thống trị của triều đình. Những bách tính không thể không lo lắng phần đất đai mà họ vừa được phân phát sẽ bị thu lại, rồi lại trở thành tá điền canh tác cho người khác một lần nữa, còn có nhiều bách tính còn lo lắng sau khi những người giàu có kia trở lại sẽ bắt đầu trả đũa họ.

Vì xóa tan đi nỗi băn khoăn của bách tính, quân Trung Ương vừa tiến vào Hà Nam đã bắt đầu tấn công mạnh mẽ bằng việc tuyên truyền. Lấy trung đội, tiểu đội làm đơn vị, không ngừng phái ra binh sỹ của quân Trung Ương, dán cáo thị ở các phủ, các huyện, các trấn thậm chí là ở các thôn trang trên đường đi, còn hết sức tuyên truyền, nhấn mạnh rằng triều đình tuyệt sẽ không thu hồi đất đai của bách tính.

Cùng lúc đó, lại dán Sát Hồ lệnh vừa mới được triều đình ban bố lan tràn ven bên đường tất cả các con đường, phủ huyện, cổ vũ dân chúng đi định cư ở Sơn Đông, Bắc Trực.

Tuy rằng lúc đầu phạm vi áp dụng của Sát Hồ lệnh Vương Phác đưa ra gồm năm tỉnh phía bắc, nhưng sau khi Nội các thận trọng suy xét, cảm thấy vẫn là lấy bốn tỉnh Thiểm Tây, Sơn Tây, Bắc Trực, Sơn Đông là thích hợp. Đồng thời vì Thiểm Tây, Sơn Tây không nằm dưới sự thống trị của triều đình, cho nên trước mắt phạm vi áp dụng thực tế của Sát Hồ lệnh chỉ có hai tỉnh Bắc Trực, Sơn Đông.

Huyện thành huyện Cấp, dịch quán.

Liễu Khinh Yên vẻ mặt ngưng trọng đi vào sương phòng của Vương Phác, hạ giọng nói:

- Hầu gia, Triệu Lục Cân dùng bồ câu truyền thư đến.

- Triệu Lục Cân?

Vương Phác ngưng trọng nói:

- Nói gì?

Liễu Khinh Yên nói:

- Trong bồ câu truyền thư của Triệu Lục Cân nói tam đệ Ngô Tam Phụ của Ngô Tam Quế đột nhiên mất tích mấy ngày nay, đồng thời còn có năm trăm gia đinh tinh nhuệ nhất của Ngô gia cũng biến mất! Thiếp hoài nghi Ngô Tam Phụ và năm trăm gia đinh này rất có thể đã bí mật lẻn vào Hà Nam, hòng làm điều bất lợi đối với quân Hà Nam.

Vương Phác nhíu mày nói:

- Năm trăm người không phải là ít, nhiều người như thế lẻn vào Hà Nam, Hồng nương tử có phát hiện được điều gì không?

Liễu Khinh Yên nói:

- Nếu như là lần lượt trà trộn vào, e rằng rất khó phát hiện. Dù sao thế lực của quân Hà Nam chủ yếu tập trung ở bốn phủ Khai Phong, Nhữ Ninh, Nam Dương, Hà Nam, sự khống chế đối với các phủ xung quanh không mạnh. Nếu Ngô Tam Phụ và năm trăm gia đinh giả dạng làm thương nhân vân du bốn phương hoặc là người buôn bán nhỏ lẻn vào Hà Nam, thì rất khó phát hiện.

Vương Phác trầm giọng nói:

- Lập tức sai khoái mã truyền tin tức này cho Trương Hòa Thượng, bảo y chuyển cáo cho Hồng nương tử!

Liễu Khinh Yên trả lời, lĩnh mệnh đi.