Trong nháy mắt, tiếng tù và sừng trâu lệnh trầm thấp lần nữa vang lên, Thát tử Mông Cổ bày trận ở đằng xa lại có động tĩnh, càng nhiều Thát tử binh từ trong đại trận phân đi ra, sắp xếp đội hình tán loạn hướng đến thành Tế Ninh chậm rãi áp sát.

Đầu thành Tế Ninh.

Sắc mặt Mặt Sẹo thoáng chốc trở nên nghiêm trọng, trầm giọng nói:

- Ai da, một lần liền xuất động năm ngàn người công thành? Thát tử binh đây là muốn liều mạng rồi! Thật sự là tà môn, ưu thế của Thát tử binh là kỵ binh dã chiến, bộ chiến công thành trước đến giờ không phải là điểm mạnh của bọn hắn, đầu óc Đa Nhĩ Cổn có phải là bị cháy hỏng rồi hay không? Hay là con mẹ nó ngại dưới tay mình nhiều kỵ binh quá nuôi không nổi?

Có quan quân phụ họa nói:

- Nghe nói Kiến Nô quan ngoại thích uống thiêu tửu, Đa Nhĩ Cổn đoán chừng là uống rượu nhiều quá rồi bị thiêu cho hỏng đầu óc luôn rồi.

- Việc này thật là tà môn.

Mặt Sẹo lắc đầu, giọng trầm trọng nói:

- Xem ra Thát tử binh thật sự tính liều mạng rồi, lập tức thông tri bọn người Ma Can, Hà Ma Tử, Vương Hồ Tử, lệnh cho bọn họ chú ý tiết kiệm đạn dược, cố hết sức thả cho Thát tử binh đến gần rồi mới đánh! Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, nếu không tiết kiệm một chút, chiếu theo đấu pháp hôm nay như vậy, không đến hai ngày toàn bộ đạn dược đã tiêu hao hết, đến lúc đó các huynh đệ cũng chỉ có thể dùng lưỡi lê cùng với Thát tử binh thịt bác rồi.

Lính liên lạc lĩnh mệnh mà đi.

Đúng như Mặt Sẹo lo lắng, Ma Can, Hà Ma Tử và Vương Hồ Tử một chút ý tứ tiết kiệm đạn dược cũng không có, Thát tử binh mới vừa tiến vào cự ly hai trăm bộ, Hỏa thương đội trên đầu thành liền bắt đầu nổ súng rồi, kết quả bởi vì chiến đến hăng hái, đạn dược tiêu hao càng nhiều, Thát tử binh bị sát thương cộng lại cũng không đến hai ngàn người.

Đến buổi chiều, Mặt Sẹo bị buộc phải phá nổ ba mươi công thành xa.

Bởi vì Thát tử binh đã có kinh nghiệm, một bên phái người từ công thành xa tấn công, một bên lại dựng lên thang mây thô sơ áp thành, Trung Ương Quân chú ý được bên này không cố được bên kia, tâm phân làm hai suýt nữa đã để cho Thát tử binh xông lên đầu thành, cuối cùng bất đắc dĩ Mặt Sẹo chỉ có thể hạ lệnh dùng Long Vương pháo oanh tạc công thành xa.

Mặt trời chiều ngã về tây, sắc trời rốt cuộc chuyển tối.

Trong tiếng tù và sừng trâu kéo dài không thôi, nhóm Thát tử binh bắt đầu ủ ê triệt thoái về sau, cung tiễn thủ Thát tử ngoài trăm bộ hướng đến đầu thành bắn ra mấy mũi tên cuối cùng, cũng đi theo rút lui phía sau, tiếng hò hét của tướng sĩ hai quân, tiếng súng dày đặc, tiếng oanh nổ của Long Vương pháo, còn có tiếng huýt gió của mũi tên nhọn vút không đột nhiên ngừng lại.

Gió thu hiu quạnh, thổi tan khói thuốc súng và mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.

Chiến trường ồn ào náo động rốt cục yên lặng xuống, ngoại trừ thương binh Thát tử nằm lăn ở dưới tường thành thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu rên hấp hối, trên chiến trường không còn nghe được bất luận âm thanh gì khác.

Trong thành Tế Ninh, hành dinh của Tổng binh.

Mặt Sẹo, Ma Can, Vương Hồ Tử, Hà Ma Tử tương đối im lặng, đám người Ma Can mới vừa đem tình hình chiến đấu tại các môn báo cáo cho Mặt Sẹo, bởi vì có lợi thế của Hỏa thương, thương vong ở các môn cũng không lớn, đám lão binh gần như không có thương vong, chỉ có mấy người lão binh trúng tên bị thương nhẹ, dân tráng thương vong cũng không lớn.

Tuy nhiên, đạn dược tiêu hao rất lớn, lượng tiêu hao xác đạn càng lớn hơn nữa, gần như hao tổn hết một phần ba số lượng đạn dược tồn kho!

Thật lâu sau, Mặt Sẹo thần sắc ngưng trọng mới nói:

- Nói cách khác, trong một ngày hôm nay chúng ta đã tiêu hao hết năm vạn phát đạn và hai ngàn khỏa Long Vương pháo? Chiếu theo tốc độ tiêu hao như vậy, ba ngày sau chúng ta sẽ phải cùng Thát tử binh công kích bằng lưỡi lê thôi!

Ma Can nói:

- Đâm lê công kích thì đâm lê công kích, Trung Ương Quân chúng ta chẳng lẽ sẽ bại bởi Thát tử binh hay sao?

Mặt Sẹo nói:

- Thát tử binh đương nhiên không coi vào đâu, bọn chúng cùng lắm cũng chỉ là dân chăn nuôi trên thảo nguyên thôi, nuôi thả ngựa chăn dê thì bọn chúng lành nghề, chứ nói đến đánh trận giết người bọn chúng hãy còn kém xa, nhưng các ngươi có nghĩ tới không, đây chỉ mới là Thát tử binh, Kiến Nô một quân cũng đều không xuất hiện!

Bọn người Ma Can không nói lời nào.

So sánh với Thát tử Mông Cổ, Kiến Nô lợi hại hơn đâu chỉ gấp đôi? Thát tử Mông Cổ đều là dân chăn nuôi, nhưng Kiến Nô đều là những lão binh thân kinh bách chiến, Trung Ương Quân công kích bằng lưỡi lê với Kiến Nô căn bản là chiếm không được bất luận thượng phong gì, một khi thực sự tiêu hao sạch đạn dược trên người Thát tử Mông Cổ, sau đó Kiến Nô thừa dịp đến công thành, như vậy thành Tế Ninh nhất định sẽ thất thủ!

Vương Hồ Tử bĩu môi, mắng:

- Kiến Nô lũ chó hoang cũng thật giảo hoạt, không ngờ lại lấy Thát tử Mông Cổ đỡ thương cho mình.

Hà Ma Tử cũng nói:

- Đám Thát tử Mông Cổ này cũng đủ ngu ngốc, lại tình nguyện bị Kiến Nô sai khiến như gia súc.

- Được rồi, đừng nói nữa.

Mặt Sẹo trầm giọng nói:

- Lập tức từ trong kho đạn tồn hiện có phân ra một nửa, mấy người các ngươi nghe cho kỹ lời của lão tử, phân nửa số đạn dược này là đặc biệt để lại đối phó Kiến Nô, Kiến Nô nếu vẫn không xuất hiện, thì dù cho Thát tử binh xông lên đến đầu thành cũng không cho sử dụng, đều nghe rõ ràng cả chưa?

- Nghe rõ ràng!

- Lão Đại ngài cứ yên tâm đi, cho dù không có Hỏa thương và Long Vương pháo, Thát tử binh vẫn sẽ như cũ không lên đến được đầu thành.

- Đúng vậy, cứ cho là Thát tử binh thật muốn giết lên đến đầu thành đi, các huynh đệ có phải dùng răng cắn, lấy dương vật đâm cũng tuyệt không đụng tới một nửa số đạn dược lưu lại kia!

Ma Can, Vương Hồ Tử, Hà Ma Tử ầm ầm đồng ý.

- Ừ.

Mặt Sẹo gật đầu, trầm giọng nói:

- Còn nữa, lập tức dùng bồ câu đưa tin đem tình huống của thành Tế Ninh cấp báo cho Hầu gia biết, Đa Nhĩ Cổn phát động Thát tử Mông Cổ không tiếc thương vong tấn công mạnh mẽ Tế Ninh, sự tình này có chút quỷ dị, lão tử không chắc tên nô tài Đa Nhĩ Cổn kia là muốn cái gì đây, cũng chỉ có thể cấp báo chi tiết tình huống cho Hầu gia thôi.

Đại doanh Mông Cổ, hành trướng của Đa Đạc.

Đa Đạc ngồi ghế chủ vị trên cao, vẻ mặt điềm tĩnh, Sát Hãn, Ban Khắc Đồ, Tác Cát Nhĩ, Mãn Chu Tập Lễ bốn người chia nhau ngồi hai bên, sắc mặt trên mặt bọn họ trái lại có chút tối tăm, trên thực tế, đổi lại ai ở vào vị trí của bọn họ sắc mặt cũng sẽ không tốt đẹp gì hơn, sau một ngày ác chiến, thương vong của kỵ binh Mông Cổ không ngờ đã cao tới hơn một vạn người!

Đây chính là hơn một vạn kỵ binh a!

Toàn bộ bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm cũng chỉ mới mười vạn kỵ binh a, cứ tiêu hao như vậy, mười ngày sau toàn bộ tráng đinh trong bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm đều chết trận trên sa trường cả rồi, lão ấu phụ nữ và trẻ em ở lại trên đại thảo nguyên cũng khó tránh khỏi số phận trở thành nô lệ của các bộ lạc khác, kể từ đó, bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm cũng theo đó bị xóa tên trên đại thảo nguyên rồi.

Thành thật mà nói, Ban Khắc Đồ bọn họ hiện tại đã bắt đầu hối hận, hối hận không nên ở trước mặt Đa Đạc khoe khoang khoác lác, nói không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn đánh hạ Tế Ninh báo thù cho Tác Nạp Mục, sớm biết thành Tế Ninh này khó đánh như vậy, có cho bọn họ mượn mười cái túi mật cũng không dám thổi phồng khoác lác như vậy.

Đa Đạc đương nhiên biết bọn họ đang suy nghĩ gì, liền trấn an nói:

- Bốn vị Vương gia không cần nản lòng, hỏa khí của Nam Minh mọi rợ tuy rằng sắc bén, nhưng đạn dược của bọn họ cũng không phải là vô tận, dùng mãi không hết, nếu bổn vương đoán không sai, một hồi chiến đấu kịch liệt hôm nay xong, đạn dược của Nam Minh mọi rợ không sai biệt lắm cũng nên tiêu hao sạch rồi, ngày mai tái chiến, hỏa lực của Nam Minh mọi rợ tuyệt đối không thể dày đặc như hôm nay được nữa.