Lúc này Vương Phác mới hỏi Sử Khả Pháp:

- Vì sao Sử đại nhân muốn từ quan?

Sử Khả Pháp im lặng.

Vương Phác lạnh nhạt nói:

- Không muốn thông đồng làm bậy với bọn ta?

Sử Khả Pháp bĩu môi, vẫn không lên tiếng.

Vương Phác chỉ vào đôi câu đối trên tay vệ binh, hỏi:

- Sử đại nhân, ngài biết tại sao bổn hầu muốn tặng cho ngài câu đố này không?

Không đợi Sử Khả Pháp trả lời, Vương Phác lại nói tiếp:

- Bởi vì ngài là người có khí tiết nhất trong số các quan viên Đại Minh! Sử đại nhân cũng không mua danh chuộc tiếng, cũng không kết bè kết cánh, cũng không tham ô trái pháp luật, cũng không vì việc riêng mà mà làm việc bất hợp pháp, cũng không quỳ gối trước quyền quý, Hải Cương Phong được hoàng đế Gia Tĩnh khen là “thần kiếm” của Đại Minh cũng không hơn được ngài.

Sử Khả Pháp chắp tay, cau mày nói:

- Hầu gia quá khen.

Vương Phác đổi giọng, lại nói:

- Nhất định trong lòng Sử đại nhân mắng ta là kẻ quyền nịnh, có phải thế không?

Lần này Sử Khả Pháp không né tránh, lãnh đạm nói;

- Chẳng lẽ không không đúng sao?

Mặt hơi sa sầm, Vương Phác trầm giọng nói:

- Như vậy Sử đại nhân lại càng không nên từ quan, nếu bổn hầu là gian nịnh, ngài nên kiên trì ở lại trong triều đình, tiếp tục tranh đấu với bổn hầu. Hải Cương Phong triều Gia Tĩnh chỉ là một huỵên lệnh thất phẩm nho nhỏ, nhưng không cúi đầu trước Nội các Thủ phụ Nghiêm Tung, chẳng lẽ Sử đại nhân đường đường là Binh bộ Thượng thư, lại không bằng một huyện lệnh thất phẩm?

Sử Khả Pháp hơi biến sắc, câu nói của Vương Phác đã thức tỉnh ông ta.

Đúng vậy, nếu như ngay cả ông ta cũng rời khỏi triều đình, chẳng phải cả triều Đại Minh sẽ mặc cho Tôn Truyền Đình và Vương Phác tùy ý muốn làm xằng, làm bậy gì cũng được, sau này còn có ai dám tranh biện với bọn họ? Ông ta chỉ muốn không thông đồng làm bậy với Tôn Truyền Đình và Vương Phác nhưng lại quên mất là còn phải chống lại hai người bọn họ.

- Hầu gia!

Sử Khả Pháp nói:

- Tại sao ngài nói những lời này với hạ quan?

Vương Phác nghiêm nghị nói:

- Bởi vì bổn hầu kính trọng ngài là thanh quan chân chính!

Sử Khả Pháp nói:

- Hầu gia, vì lời nói hôm nay, ngài sẽ phải trả một giá đắt, ngài đã giữ lại một người không nên giữ lại.

- Thì sao?

Vương Phác lãnh đạm nói:

- Bổn hầu sẽ chống mắt chờ xem.

Dứt lời, Vương Phác liền quay người, nghênh ngang rời đi.

Sử Khả Pháp rời mắt khỏi bóng lưng của Vương Phác, nhìn câu đối trong tay vệ binh, cao giọng nói:

- Hầu gia, hạ quan sẽ bồi chắc đôi câu đối này, rồi treo ở đại đường Binh bộ!

Điện Văn Hoa.

Tiền Khiêm Ích chợt hỏi Tôn Truyền Đình:

- Tôn các lão, môn hạ nghe nói Hầu gia cố ý giữ Sử Khả Pháp lại?

- Ừ.

Tôn Truyền Đình nói:

- Đúng là có chuyện đó.

- Ài!

Tiền Khiêm Ích thở dài, lắc đầu nói:

- Hầu gia thiếu suy nghĩ rồi, tính tình Sử Khả Pháp vừa đáng ghét vừa cứng đầu cứng cổ, hắn vốn không phải người một đường với chúng ta, giữ hắn lại trong triều chỉ làm chúng ta không thoải mái, chi bằng theo ý hắn, để hắn từ quan cho rồi.

Tôn Truyền Đình cười ha hả, nói:

- Tiền các lão, giữ Sử Khả Pháp lại cũng không phải là không có ích, ít nhất khi chúng ta phạm sai lầm còn có người có thể nhắc nhở chúng ta, hơn nữa Sử Khả Pháp không kết bè phái, không vì tình riêng mà làm điều trái luật pháp, chúng ta vừa tránh được việc tranh giành bè phái hao tổn sức lực, vừa có người có thể nhắc nhở chúng ta bất cứ lúc nào, không tệ, không tệ! Ha ha!

Tiền Khiêm Ích và Lã Đại Khí đành cười xòa phụ họa.

Hành dinh tổng đốc.

Giáo sĩ John nhiệt tình ôm lấy Vương Phác, cười nói:

- Ngài Tổng đốc tôn kính, nếu không phải hôm nay nhận được chiếu lệnh của ngài, ta đã nghĩ là ngài quên chúng ta rồi.

- Ha ha ha, Johan thân mến, sao lại thế được.

Vương Phác thân thiết vỗ vai Johan, cười to nói:

- Ngươi vốn là khách nhân tôn quý nhất của ta, tuy nhiên gần đây công việc quá nhiều, đến mức bổn đốc không thở nổi. May là bây giờ đã đến giai đoạn cuối cùng, có thể nhàn hạ được một chút.

Johan mỉm cười nói:

- Ngài tổng đốc quyền cao chức trọng, đúng là trăm công nghìn việc.

Vương Phác lại dùng tiếng Anh chào hỏi ba mươi mấy tín đồ Thiên chúa giáo do John dẫn tới:

- Các tiên sinh tôn kính, mời ngồi.

Chờ ba mươi mấy giáo đồ ngồi xuống, Johan mới chỉ vào Vương Phác, giới thiệu với họ:

- Các vị học giả, giáo sư, vị này là vị tướng quân mà ta đã đề cập tới với các vị, tuy nhiên bây giờ hắn đã thăng quan, trở thành tổng đốc! Tổng đốc bảo đảm, ở lãnh địa do ông ta quản lý, có quyền tự do ngôn luận tuyệt đối, bất kể các vị đưa ra học thuyết gì, thuyết nhật tâm cũng được, thuyết địa tâm cũng tốt, sẽ không bị đưa ra trước tòa án tôn giáo, càng không bị phán là học thuyết dị giáo!

Khuôn mặt ba mươi mấy tín đồ Thiên chúa giáo lộ vẻ kích động, bọn họ ở Nam Kinh một thời gian không ngắn, đã không ít lần nghe tới uy danh của Vương Phác từ miệng dân chúng Nam Kinh, biết hiện nay vị tổng đốc này khống chế phần lớn lãnh thổ quốc gia, diện tích còn lớn hơn nhiều so với diện tích các nước Pháp, Anh, Phổ, Ý, Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha cộng lại.

- Còn có tin tức tốt.

Johan phất tay, ra hiệu cho các tín đồ yên lặng, lại nói:

- Tổng đốc các hạ bố trí các vị vào dạy ở đại học của đế quốc Đại Minh, ngoài dạy học, các còn có thể trình lên “Viện Khoa học Quân sự” chuẩn bị sắp thành lập để xin kinh phí trợ cấp cho việc nghiên cứu học thuật của các vị.

- Chúa ơi, có thật không?

- Đúng là không thể tưởng tượng nổi!

- Trời ạ, thật sự có thể xin kinh phí nghiên cứu khoa học từ Viện Khoa học Quân sự sao? Ta đang lo không đủ kinh phí mua mấy móc thiết bị cần thiết cho việc nghiên cứu đây.

Các giáo sĩ mừng rỡ, nên biết là ngay thời đó ở thế giới phương Tây, chỉ có một số ít tổ chức học thuật lệ thuộc cung đình mới có thể được chính phủ các nước ủng hộ. Những tổ chức học thuật này hạn chế vô cùng nghiêm khắc đối với thân phận của nhân viên nghiên cứu, những giáo sĩ như họ không thể nào vào được trong đó. Vì vậy, rất nhiều người trong số bọn họ phải táng gia bại sản vì nghiên cứu học thuật, cuối cùng phải đến vùng Viễn Đông xa xôi này để thử thời vận. (!?...Thật ra thì lý do giáo sĩ phương Tây đến vùng Viễn Đông xa xôi không đơn giản như tác giả nói).

Lần này Johan mất nhiều hơi sức mới làm các giáo sĩ im lặng được, lại nói:

- Trên nguyên tắc, chỉ cần hạng mục nghiên cứu của các vị được thông qua, Tổng đốc các hạ sẽ xét duyệt theo hồ sơ do Viện Khoa học Quân sự lập ra, các vị sẽ lập tức có chức danh “viện sĩ” của Viện Khoa học Quân sự, đồng thời, cũng có thể nhận đủ kinh phí, nhưng phải có hai điều kiện tiên quyết.

- Ồ, chúa ơi, điều kiện gì?

- Nói nhanh đi, ta rất muốn biết sớm.

Các giáo sĩ Thiên chúa giáo rối rít thúc giục.

Johan khoát tay:

- Tổng đốc các hạ sẽ thẩm tra vô cùng nghiêm khắc, nếu như nghiên cứu của các vị không đủ độ sâu sắc, thì không thể thông qua, đương nhiên càng không thể nhận được kinh phí. Còn nữa, đối với hạng mục đã lập hồ sơ nghiên cứu, Viện Khoa học Quân sự tự động có sáu mươi phần trăm tiền bản quyền.

- Không thành vấn đề.

Một giáo sĩ lớn tiếng nói:

- Tổng đốc các hạ, bây giờ ta liền đề xuất xin ngài thẩm tra.

- Rất tốt.

Vương Phác vui vẻ nói:

- Phương hướng nghiên cứu của ngươi là gì?

- Là hình học giải tích, thưa tổng đốc các hạ.

- Hình học giải tích?

Vương Phác nghe xong, trong lòng mừng như hóa rồ. Đây là môn cơ sở trong hàng hải cận đại, thiên văn, cơ học. Theo lịch sử, hình học giải tích do người Pháp Descartes tổng kết hoàn thiện trên cơ sở của những nhà toán học đi trước, hơn nữa, Descartes từng bị giáo hội Thiên Chúa giáo bức hại, rất nhiều trước tác học thuật của ông ta bị giáo hội liệt vào loại sách cấm, chẳng lẽ người này chính là Descartes?