Đa Đạc ra lệnh một tiếng, hơn một vạn Bát Kỳ Quân Hán còn lại, mấy ngàn Bát Kỳ Triều Tiên, còn có hơn năm vạn hàng quân tiền Minh tựa như ong vỡ tổ từ trong đại trận ồ ạt xông lên, trên bờ sông đối diện, Đa Nhĩ Cổn đang ở xa xa xem cuộc chiến thấy thế thiếu chút nữa té lăn xuống ngựa, nhưng lúc này có muốn ngăn cản Đa Đạc cũng không kịp rồi, gần hai vạn phó binh đã hỗn loạn vọt lên trên mặt sông, hơn năm vạn trận quân tiền Minh cũng đã lao tới trên bãi sông.
Trên chiến thuyền Thủy sư quân Minh.
Mặt Sẹo đang áp vào lỗ bắn nhìn tình hình xung quanh bên ngoài, thấy mấy vạn Kiến Nô đã la hét xông tới trên mặt sông, trên mặt thoáng chốc hiện lên một tia dữ tợn khó hiểu, vung tay hét lớn:
- Châm lửa!
- Vâng!
Tướng sĩ Thủy sư Trương Nhan Lân đứng trang nghiêm bên người Mặt Sẹo dùng thanh âm hơi run rẩy đáp ứng một tiếng, giơ cao cánh tay phải hung hăng chém xuống, hơn mười tướng sĩ Thủy sư đã bày trận địa sẵn sàng đón địch đồng loạt đốt mồi lửa, tiếp cận kíp nổ ở trước người, kíp nổ gặp lửa lập tức bùng cháy, xèo xèo bốc lên khói xanh cháy một đường ra ngoài lỗ bắn, dọc trên mặt băng tiếp tục thiêu đốt lên trước...
Mặt Sẹo, Trương Nhan Lân còn có tất cả tướng sĩ Thủy sư trong khoang thuyền đều che lỗ tai, xoay người ngồi xổm trên sàn.
Hơn năm vạn hàng quân tiền Minh, hơn ba vạn phó binh Bát Kỳ còn đang reo hò xông lên trước chém giết tới, còn có năm ngàn cung tiễn thủ của Tương Lam Kỳ vẫn ở trên mặt sông bắn tên đến chiến thuyền Thủy sư quân Minh, không ai lưu ý đến, hơn mười đoạn kíp nổ to chừng ngón cái phả ra khói xanh đã nhanh chóng thiêu đốt tới ngoài mười trượng, sau đó đột nhiên biến mất.
Bỗng chốc không khí tựa hồ ngưng trệ, sau đó có hơn mười đoàn hồng quang khổng lồ bốc lên từ trên mặt sông, kèm theo ánh sáng đỏ rực chói mắt, hơn mười đám khói đặc giống như mây hình nấm bay lên trời, còn có tiếng nổ tung kịch liệt vang tận mây xanh, giờ khắc này, giữa thiên địa không còn âm thanh nào khác, chỉ có tiếng nổ đùng đoàng đinh tai nhức óc.
Chứng kiến cảnh tượng đáng sợ này, tất cả Kiến Nô đang xông lên phía trước chém giết đều ngây ngốc dừng bước, có phần lúng ta lúng túng nhìn tiền phương cuồn cuộn khói đặc, năm ngàn cung tiễn thủ Tương Lam Kỳ cũng quên bắn tên, màng nhĩ của bọn họ ông ông rung động, đã nghe không được bất kỳ thanh âm gì rồi.
- Răng rắc!
- Răng rắc!
- Răng rắc!
Tiếng vỡ vụn liên miên không dứt vang lên.
Nhóm Kiến Nô phát giác được đều dừng bước, một đám cúi đầu nhìn xuống, lớp tuyết đọng bao trùm trên mặt băng chặn tầm mắt của bọn họ, bọn họ không thấy được cái gì, nhưng có thể cảm giác được tầng băng dưới chân bằng tốc độ kinh người đang vỡ vụn, không biết là ai rống lớn một tiếng, tất cả mọi người xoay người lại, điên cuồng đổ xô về phía bờ sông.
Nhưng mà, đã muộn rồi!
Tầng băng trên mặt sông kênh đào bởi vì bị nổ tung hơn mười lỗ thủng lớn, mặt băng mất đi tính nguyên vẹn lập tức trở nên yếu đuối không chịu nổi, tựa như một quả trứng gà, quả trứng gà hoàn chỉnh có thể chịu đựng áp lực rất lớn, nhưng nếu trên vỏ trứng bị đâm thủng một cái lỗ, toàn bộ quả trứng sẽ trở nên yếu đuối không chịu nổi.
Cùng với từng đợt tiếng băng vỡ vụn trong trẻo, Kiến Nô chen chúc trên mặt sông lập tức mất đi sự chống đỡ của tầng băng dưới chân, đều rơi vào trong nước sông băng giá đến thấu xương, tầng băng trên mặt sông vỡ vụn thành từng khối từng khối, đông nghịt Kiến Nô trên mặt băng tan tác rớt vào trong nước...
Năm ngàn cung tiễn thủ Tương Lam Kỳ, hơn một vạn Bát Kỳ Quân Hán, còn có hơn một vạn Bát Kỳ Triều Tiên trước sau rơi xuống nước, chỉ có hàng quân tiền Minh bởi vì nhân số quá nhiều, vẫn còn hơn bốn vạn người chưa kịp xông lên mặt sông, có thể may mắn thoát khỏi tai nạn.
Bên bờ phải kênh đào, trận tiền Kiến Nô, Đa Đạc đã choáng váng.
Trong hàng tướng lãnh lĩnh binh của Kiến Nô, Đa Đạc coi như là đã trải qua trăm trận chiến rồi, nhưng dã nhân dù sao vẫn là dã nhân, vĩnh viễn không có khả năng học được kỹ xảo dụng binh của người Hán, gã căn bản không nghĩ đến quân Minh đã động tay động chân trên mặt sông! Mấy hôm trước tướng sĩ quân Minh trông như phí công đâm chọc vào mặt băng, kỳ thực chẳng qua là để mê hoặc Kiến Nô mà thôi.
Tranh thủ thời điểm lật lên một đống băng đá, tướng sĩ quân Minh đã len lén chôn xuống mấy chục thùng hỏa dược!
Cho dù là hai tên Hán gian đáng tin cậy Phạm Văn Trình và Ninh Hoàn Ngã cũng như nhau đều không thể tưởng tượng nổi, nói cho cùng hai người này cũng chỉ là nho sinh Minh mạt, bọn họ am hiểu nhất vẫn là văn chương bát cổ và lục đục với nhau, từ sau khi Lý học thịnh hành, người đọc sách khắp thiên hạ rất ít ai tập đọc binh gia, pháp gia, Mặc gia và học phái Tạp gia rồi.
Thảm bại Tát Nhĩ Hử của Kinh lược sử Liêu Đông Dương Cảo, còn có những sự tích khoác loác kể về Liêu đốc sư Viên Sùng Hoán, người sau thậm chí còn được Thanh sử và một số người gọi là giáo sư chuyên gia thổi phồng thành anh hùng dân tộc không tiền khoáng hậu, kỳ thực bọn họ căn bản cũng không hiểu chiến lược, làm không tốt còn không đọc qua một quyển binh thư có hệ thống.
Nếu như Dương Cảo có đọc qua binh thư chiến sách, thì tuyệt sẽ không dưới tiền đề binh lực không chiếm ưu thế quá lớn mà chia binh bốn đường.
Còn có Viên Sùng Hoán, chỉ cần ông ta hơi có một chút ánh mắt chiến lược, hẳn là nên nhìn ra Tổng binh trấn Đông Giang Mao Văn Long có sức kềm chế đối với Hậu Kim lớn thế nào, chỉ cần một ngày có Mao Văn Long, sẽ như một cây dao găm sắc bén trước sau chỉa vào điểm yếu của Hậu Kim, khi đó nô lệ của Kiến Nô cuối cùng sẽ không dám quy mô tiến quan, tàn sát bừa bãi Trung Nguyên.
Nếu Viên Sùng Hoán là một chiến lược gia xuất sắc, cách làm sáng suốt nhất của ông ta hẳn là trấn an Mao Văn Long, chứ không phải khí phách thư sinh mà dùng phương thức giết chết Mao Văn Long để tạo uy tín cho mình!
Tóm lại, ngoại trừ Hồ Tông Hiến, Vương Thủ Nhân, Tôn Thừa Tông và một số rất ít sĩ có tầm nhìn rộng, thời Minh mạt đã chẳng có mấy người đọc sách nghiên cứu binh pháp rồi, tinh thông binh pháp càng không cần nói đến, trong thư phòng của bọn họ có lẽ là bày đầy các loại binh thư, nhưng đây chẳng qua là bày đồ trang hoàng, làm màu làm dáng cho oai mà thôi.
Thế cho nên dạng như Vương Phác, chỉ từ TV thuyết minh học được ba chiêu hai thức binh pháp gà mờ xuyên qua thời Minh, cũng có thể lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, tuy nhiên, nói đến vận dụng hỏa khí và chiến thuật hỏa khí, so sánh với người thời đại này, Vương Phác cũng coi như là Ngưu Nhân (ngôn ngữ internet, dùng để hình dung một người vô cùng lợi hại) cấp bậc đại sư rồi, đó cũng là nguyên nhân hắn có thể nhiều lần dựa vào hỏa khí lấy ít thắng nhiều.
Trận chiến Liêu Thành lần này, Kiến Nô lần thứ hai nếm được lợi hại của Vương Phác.
Khiếp sợ thật lớn qua đi, Đa Đạc rốt cục phục hồi lại tinh thần, thê lương hét lớn:
- Mau, mau nghĩ biện pháp cứu người, cứu người kìa...
Bát Kỳ Quân Hán và Bát Kỳ Triều Tiên mặc dù chỉ là quân đội tay sai của Kiến Nô, nhưng nói thế nào thì đó cũng là bốn năm vạn người nha, không còn những quân tay sai này đảm nhiệm lính hầu, thương vong và tiêu hao của Kiến Nô chính thống sẽ tăng hàng loạt, chút binh lực và nhân khẩu này mà bị thương vong cũng không thể chấp nhận được.
Không ít Kiến Nô vọt tới bờ sông, duỗi trường mâu trong tay ra giữa sông, muốn đem Kiến Nô bị vây trong nước băng kéo lên bờ.
Khắp nơi đều là binh lính Kiến Nô đang giãy giụa trong băng nước lẫn lộn, Kiến Nô có vận khí tốt thì dựa vào mấy khối băng di động còn đang liều mạng vùng vẫy, vận khí kém sớm đã chìm xuống đáy sông rồi, cũng không thiếu Kiến Nô quen thuộc kỹ năng bơi giữ vững tinh thần, liều mạng huy động tứ chi hướng tới bờ sông mà bơi, đã có không ít Kiến Nô ướt sũng giãy giụa bò lên trên bờ sông...
Đúng lúc này, cơn ác mộng phủ xuống Kiến Nô!
Bởi vì năm ngàn cung tiễn thủ Tương Lam Kỳ đã toàn bộ rơi xuống nước, cung tiễn trên bờ lại với không tới, Thủy sư quân Minh giữa kênh đào sẽ không cần phải kiêng dè cung tiễn áp chế của Kiến Nô nữa.
Đội ngũ năm ngàn Hỏa thương của Mặt Sẹo đã nhao nhao từ trong khoang thuyền tranh nhau chạy lên boong thuyền rồi, dưới sự khiển trách của các cấp quan quân sắp xếp thành các đội ngũ bắn tập trung, Hỏa thương doanh của Trung Ương Quân sử dụng Toại phát thương do Nam Kinh chế tạo có tầm bắn chừng hơn một trăm trượng, mà khoảng cách từ bờ sông đến giữa sông cũng chỉ có không đến bảy mươi trượng, hoàn toàn nằm trong tầm sát thương của Hỏa thương Trung Ương Quân.
- Rầm rầm rầm...
Ánh lửa lập lòe, khói đặc bốc lên.
Cùng với từng đợt tiếng súng kịch liệt, Kiến Nô vọt tới bờ sông cứu người còn có Kiến Nô vừa mới liều mạng bò lên bờ đã tan tác ngã xuống, máu tươi chảy xuống chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cả bờ sông.
Kiến Nô chen chúc ở bờ sông muốn cứu người hoảng sợ rút lui về phía sau, liên tục thối lui tới khoảng cách vừa đủ xa, không dám tiến lên cứu người nữa, Kiến Nô trong sông cũng chỉ có thể cố chịu đựng băng hàn thấu xương rụt xuống nước, tuyệt không dám dễ dàng ló đầu lên, hỏa lực của quân Minh thật sự là quá mạnh, đạn xả tới như mưa trút.
Hỏa thương thủ quân Minh cũng hợp thời đình chỉ bắn, nhưng chỉ cần có Kiến Nô cả gan có ý đồ lên bờ, ngay lập tức sẽ có một lưới đạn dày đặc xả tới, đem những Kiến Nô tâm tồn may mắn kia toàn bộ bắn thành cái rây! Ý đồ của quân Minh đã rất rõ ràng rồi, bọn họ chính là muốn dùng Hỏa thương phong tỏa triệt để bờ sông, không cho Kiến Nô rơi xuống nước lên bờ!
Bây giờ khí trời rét lạnh như thế, Kiến Nô rơi xuống nước nếu không kịp thời lên bờ rất nhanh sẽ bị đông chết, đừng nghĩ bơi tới khúc sông khác để trở lên bờ, ở trong nước băng giá thấu xương, Kiến Nô căn bản không có khả năng bơi được bao xa! Huống chi, sau khi tầng băng vỡ vụn, chiến thuyền Thủy sư quân Minh đã một lần nữa bắt đầu tới lui tuần tra rồi, năm mươi chiến thuyền có khả năng khống chế khúc sông rất dài.