Khi Lý Nham, Hồng Nương Tử trong vòng vây của mười mấy tộc, từ trong đám loạn quân lướt gió bỏ chạy theo hướng Hắc Phong Lĩnh, tiếng quát tháo của đối phương chợt vang lên phía sau, Lý Tuấn phụ trách cản phía sau bèn nhìn lại, vẫn là đại đội kỵ binh của quan quân mặc chiến bào đỏ như lửa xông pha giữa đám loạn quân, ít nhất cũng có bốn năm trăm kỵ.
Mấy trăm kỵ binh của quan quân này giống như một lưỡi đao sắc bén, dễ dàng mổ cho loạn quân tan tác, nên nhanh chóng phát hiện ra đám người Lý Nham.
- Nhìn thấy phía trước không?
- Chính là nữ nhân đó.
- Nữ nhân mặc y phục màu đỏ tướng quân nói chính là nữ nhân đó.
- Mau đuổi theo, giết sạch những kẻ bên cạnh cô ta…
Mấy trăm kỵ binh quan quân nhanh chóng tỏa ra bốn phía, đuổi theo hơn mười con ngựa của bọn Lý Nham.
“Tra!”
Lý Tuấn hung hăng thúc ngựa, phi nhanh tới đuổi theo Hồng Nương Tử, lớn tiếng nói:
- Chị dâu, y phục màu đỏ trên người tẩu bọn họ nhìn thấy rồi, hay là khoác thêm một bộ y phục của thường dân vào đi.
Tâm Hồng Nương Tử khẽ động, nói với Lý Tuấn:
- Thất đệ, chị dâu dẫn vài người đánh lạc hướng truy binh, đệ bảo vệ tướng quân trở về Hắc Phong Lĩnh.
Lý Tuấn kiên quyết phản đối:
- Chị dâu, việc này quá nguy hiểm.
- Chỉ còn cách này thôi.
Hồng Nương Tử vội la lên:
- Nếu không mọi người đều sẽ không xong.
Dứt lời, Hồng Nương Tử dẫn theo mấy thân binh đánh lạc hướng, vội vã chạy về phía bắc, quả nhiên, thấy Hồng Nương Tử thay đổi phương hướng, mấy trăm kỵ binh quan quân đuổi theo phía sau cũng lập tức chuyển hướng, đuổi theo như gió cuốn mây tan, chưa đầy một khắc, mấy trăm kỵ binh trên cánh đồng bát ngát đã biến mất không còn dấu vết.
Lý Tuấn vội giục ngựa đuổi theo Lý Nham, hét lên:
- Đại ca, chị dâu gặp nguy hiểm!
Lý Nham trầm xuống, làm như không nghe thấy lời của Lý Tuấn, cũng không rảnh mà bận tâm tra xét.
Lý Tuấn tưởng Lý Nham không nghe thấy, lớn tiếng lặp lại:
- Đại ca, chị dâu gặp nguy hiểm!
Tra!
Lý Nham vẫn không để tâm, hung hăng kẹp chặt háng ngựa. Như gió bay điện chớp chạy về hướng Hắc Phong Lĩnh.
Trong đám loạn quân, mấy trăm kỵ binh quan quân đã đuổi tới gần Hồng Nương Tử và các thân binh bên cạnh nàng. Vài tiếng kêu thảm thiết, mấy nam thân binh bên cạnh Hồng Nương Tử kia đã ngã ngựa cả, chết dưới đao của truy binh rồi. Chỉ còn lại hai nữ binh vẫn bảo vệ phía sau nàng, tuy nhiên kỵ binh quan quân đã dần dần lướt tới bên các cô, nhanh chóng chặn các cô lại.
“Tra!”
- Ha.
- A ha.
Mấy trăm kỵ binh quan quân la lên. Nhanh như gió vây quanh ba người chủ tớ Hồng Nương Tử, vừa vây lại vừa quát lớn:
- Bỏ vũ khí, xuống ngựa đầu hàng!
- Đừng hòng!
Hồng Nương Tử mày liễu nhướn lên, mắt hạnh trợn tròn, yêu kiều quát lên:
- Các ngươi có gan thì lên đi, bảo kiếm trong tay lão nương cũng không phải chỉ để làm cảnh đâu.
Cảm giác của Hồng Nương Tử với Vương Phác quả thực rất phức tạp, có quá nhiều nhân tố hỗn độn trong đó, nhưng đối với những quan quân của Vương Phác này lại không có chút cảm tình nào, giết Vương Phác nàng không xuống tay được, nhưng giết những quan quân này nàng lại không chút do dự, dù sao nàng cũng xuất thân từ thổ phỉ, luôn không đội trời chung với quan quân.
- Giết!
Một tên Bả tổng quan quân quát to một tiếng, thúc ngựa theo đại đội kỵ binh vọt lên, múa đao thẳng tiến đến chỗ Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử yêu kiều hét lên, cũng đón đầu thúc ngựa, hai con ngựa khó khăn giao nhau, chỉ nghe phập một tiếng, Bả tổng quan quân kia đã bị Hồng Nương Tử một kiếm đâm cho ngã ngựa. Lúc này chết oan chết uổng, cổ họng của gã cũng bị đâm rồi.
- Còn ai không sợ chết, cứ việc tiến lên!
Hồng Nương Tử rút kiếm yêu kiều quát lên:
- Lão nương tiễn các ngươi lên đường!
Lúc này Hồng Nương Tử đã hoàn toàn khôi phục tư thế oai hùng hiên ngang ngày trước, cưỡi trên lưng ngựa như một con báo mẹ uy phong lẫm liệt, khiến người ta thấy mà sợ.
- Tướng quân, các cô ấy rất lợi hại, loạn tiễn bắn chết cô ta là được rồi!
- Đúng vậy. Giết cô ta đi!
- Không được, tướng quân đã nói, không thể để cô ta bị thương, ai dám phóng ám tiễn làm bọn họ bị thương, tướng quân không tha cho lão tử, lão tử cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Trong quan quân nổi lên một trận ồn ào nho nhỏ, có vài tên kỵ binh lớn tiếng đề nghị, lúc này bị tướng lĩnh của Lĩnh quân quát bảo ngưng lại.
- Cẩu quan quân. Tránh ra cho lão tử!
Hai bên đối đầu sững sờ trong giây lát. Bên ngoài bỗng vang lên tiếng hét như sấm vang:
- Sư muội. Sư huynh tới cứu muội đây!
- Sư huynh?
Hồng Nương Tử mặt biến sắc, yêu kiều quát lên:
-Sư huynh đừng tới, huynh ngàn vạn lần đừng tới đây…
Hồng Nương Tử lo lắng, nàng biết Vương Phác sẽ không giết nàng, cho dù bị quan quân vây khốn thế nào đi nữa cũng sẽ bình yên vô sự, nhưng sư huynh Kinh Mậu Thành không giống với trước kia, Vương Phác sẽ không xuống tay giết Hồng Nương Tử nàng, nhưng lại có thể giết sư huynh của nàng không chút nhân từ nương tay. Lúc này không phải là chịu chết thì cũng là thêm phiền toái?
Nhưng đã muộn, lúc này Kinh Mậu Thành đã dẫn theo mấy kỵ binh thân tín vọt vào trong trận của quan quân, người này cũng vừa lúc trốn thoát, trong đám loạn quân nhìn thấy Hồng Nương Tử bị vây, bèn liều lĩnh xông tới cứu viện.
Hơn trăm kỵ binh quan quân phi như gió ra đón đầu, bao vây Kinh Mậu Thành lại. Bọn họ nhận được quân lệnh của Vương Phác, không cho sát hại nữ nhân mặc áo đỏ kia, nhưng đối với những nam nhân bên cạnh cô ta, quân lệnh của Vương Phác chỉ có một, không được để cho một tên nào chạy thoát, sống hay chết không quan trọng!
- Giết!
Bả tổng dẫn đầu quan quân ra lệnh một tiếng, hơn chục dây thừng được quăng ra, mấy kỵ binh thân tín phía sau Kinh Mậu Thành lập tức ngã ngựa, không đợi bọn họ kịp bò dậy, mấy trăm gót sắt đã sớm điên cuồng dẫm đạp trên người bọn họ. Mấy tên Lưu tặc này phút chốc bị giẫm cho tan xương nát thịt.
Kinh Mậu Thành không hổ xuất thân từ cường đạo dũng mãnh, võ nghệ cao cường.
Dựa vào tài cưỡi ngựa xuất sắc và võ thuật dũng mãnh, Kinh Mậu Thành liên tiếp chém bay ba tên quan quân, tuy nhiên vận may của y cũng chỉ vẻn vẹn có như vậy, khi y hưng phấn đỡ lấy chiêu của tên kỵ binh quan quân thứ tư thì hai mũi tên bắn lén nhanh như chớp phóng tới, Kinh Mậu Thành ngồi trên lưng ngựa nghiêng người tránh né, khó khăn lắm mới tránh thoát hai mũi tên kia, lại không tránh được một đao đang bổ nghiêng tới.
Chỉ nghe xoạt một tiếng, trên vai phải Kinh Mậu Thành đã xuất hiện một vết thương đang rỉ máu, trong khoảnh khắc nửa người bên phải như tê liệt, tay phải nắm chặt mã tấu cũng không vững, keng một tiếng rơi xuống đất. Trong tiếng vó ngựa dồn dập, lại một kỵ binh quan quân thúc ngựa giết tới, mã đao sáng như tuyết giơ cao lên, chiếu lên cổ Kinh Mậu Thành, hung tợn đánh xuống.
Mắt thấy đầu của Kinh Mậu Thành sắp bị chém bay, Hồng Nương Tử thấy vậy khẩn trương vọt tới cách đó không xa, nhưng nàng bị hơn mười kỵ binh ngăn cản, không thể xông tới, trong lúc cấp bách liền ném bảo kiếm trong tay ra, đánh trúng tên kỵ binh quan quân đang nghiêng mã đao chém xuống, chỉ nghe xoạt một tiếng, mã đao bị lệch, gần như chém sượt qua da đầu Kinh Mậu Thành.
Một cái ném này của Hồng Nương Tử tuy đã cứu được Kinh Mậu Thành, nhưng lại làm cho chính nàng rơi vào nguy hiểm.
[Hồng nương tử] [này/giá/vậy/đây/cái này] [ném một cái] [tuy rằng/mặc dù/tuy là/tuy nhiên] [cứu/cứu được] [Kinh Mậu Thành]. [Nhưng làm/nhưng/cũng làm] [chính nàng ta/chính cô ta/chính nàng] [cấp/cho] [đáp] [lên].
Hơn mười kỵ binh quan quân căn chuẩn thời cơ cùng lúc quăng dây thừng ra, Hồng Nương Tử trên lưng ngựa bám chắc, nàng chưa kịp giãy ra thì đã bị đánh ngã xuống đất, những sợi thừng này đều là thòng lọng thắt nút, Hồng Nương Tử càng giãy dụa thì càng bị trói chặt, rất nhanh, nàng không thể nhúc nhích được nữa, chỉ có thể nằm trên mặt đất mặc người chém giết.
Trừ Châu.
Sau khi tặc binh Bạch Liên tan tác. Ngoại trừ năm trăm kỵ binh được phái đi đuổi giết Lý Nham, Vương Phác cũng không hạ lệnh toàn quân truy kích. Kết quả là tặc binh Bạch Liên có thể chạy theo tứ môn, thong dong trốn vào thành Trừ Châu. Viên Thời Trung ở trong thành kiểm kê lại bại quân một lượt, hơn mười vạn lão ấu, phụ nữ và trẻ em tổn thất không lớn. Nhưng ba vạn tinh tráng ông ta bày trận thì lại tổn thất không nhỏ.
Khiến Viên Thời Trung cảm thấy tức giận vô cùng chính là, Lý Nham, Tống Hiến Sách cũng bỏ rơi bọn họ chạy trốn.
Trên thực tế, từ khi cuộc chiến mới bắt đầu, Viên Thời Trung đã không gặp Tống Hiến Sách nữa. Bây giờ nghĩ lại, người này dường như đã sớm lường trước được kết cục trận đánh hôm nay, cho nên đã lẻn đi trước. Lý Nham và Tống Hiến Sách, hai người này từ khi mới bắt đầu đã không có ý tốt, bọn họ chỉ muốn lấy nhân mã của Viên Thời Trung làm bia đỡ đạn mà thôi.
Nếu có thể đánh thắng, công lao chính là của Lý Nham và Tống Hiến Sách. Nếu đánh thua, người chết chính là nhân mã của Viên Thời Trung!
Cảm thấy mình bị người ta đùa bỡn, Viên Thời Trung tức giận không thôi, vừa gia tăng canh gác nghiêm ngặt tứ môn, vừa hạ lệnh trong quân tìm kiếm người của Lý Nham và Tống Hiến Sách, sau khi tìm được trảm ngay tại chỗ, trận đánh đã tới nước này, Viên Thời Trung tự biết tương lai mù mịt. Tới Hà Nam đầu nhập vào Lý Tự Thành - tuyệt không thể, bằng không thì có oán báo oán. Về sau chỉ sợ không còn cơ hội nữa.
Mấy trăm tên Lưu tặc trà trộn vào đám tặc binh Bạch Liên trốn trong thành Trừ Châu có thể gặp xui xẻo, hồ đồ sẽ thành quỷ dưới đao.
Ngoài thành Trừ Châu.
Đợi tặc binh Bạch Liên lui cả vào trong thành, Vương Phác mới huy động đại quân xông lên. Lúc này đây, không chỉ là hạ trại ngoài cửa đông, mà là chia ra vây quanh tứ môn, lần lượt hạ bốn đại doanh ngoài tứ môn, còn hạ lệnh đào một chiến hào, dựng lại một hàng rào, muốn vây tòa thành lại đến nước chảy cũng không lọt.
Chiều hôm đó, đại doanh tứ môn vừa kịp bố trí ổn thỏa, năm trăm kỵ binh truy sát cũng đã trở về rồi.
Ngoại trừ mấy chục người trên đầu máu chảy đầm đìa, còn có hai người Hồng Nương Tử và Kinh Mậu Thành còn sống, trong đó Kinh Mậu Thành thân mang trọng thương, đã hôn mê bất tỉnh. Lúc này Vương Phác hạ lệnh cho lang trung đi theo quân tiến hành băng bó vết thương cho y, lại sai người dẫn Hồng Nương Tử tới lều lớn của mình, sau đó bảo mọi người lui xuống, kể cả Lã Lục và Nộn Nương.
Đợi tất cả mọi người rời khỏi, Vương Phác mới bước tới nới lỏng dây trói cho Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử xoa xoa cánh tay ngọc ngà bị trói đến đau nhức, không kìm được ngoái đầu lại liếc nhìn Vương Phác, hỏi:
- Vương Phác, ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi ư?
- Không.
Vương Phác đón ánh mắt của Hồng Nương Tử, mỉm cười lắc đầu đáp:
- Ta biết cô sẽ không giết ta, giống như cô biết ta sẽ không giết cô vậy.
Trái tim Hồng Nương Tử run lên, vội liếc nhìn đi nơi khác.
Đúng là như vậy, Hồng Nương Tử đúng là không thể xuống tay với Vương Phác, nàng thậm chí không muốn lấy hắn làm con tin. Điều này cũng bao hàm rất nhiều yếu tố phức tạp, nhất là khi hai người đã có hơn hai lần đụng chạm da thịt, vừa nghĩ tới cảnh gặp nhau, hòa hợp với nhau ly kỳ trên đảo hoang kia, Hồng Nương Tử đến giờ vẫn còn cảm thấy mặt đỏ tới tận mang tai, đồng thời vẫn cảm thấy vô cùng tội lỗi và áy náy.
Vương Phác đi đến sau án ngồi xuống, hỏi:
- Còn Lý Nham?
- Chàng đi rồi.
Hồng Nương Tử không dám quay đầu lại, nhẹ giọng đáp:
- Ta dẫn người đánh lạc hướng truy binh của ngươi rồi.
- Ha, thất sách.
Vương Phác vỗ trán, ảo não nói:
- Ta nên sớm nghĩ tới điểm này mới phải.
- Vương Phác.
Hồng Nương Tử bỗng nhiên ngoái đầu lại nhìn Vương Phác, nghẹn giọng nói:
- Nếu ngươi dám động đến tướng công, bây giờ ta sẽ giết ngươi ngay.
- Vậy cô cứ giết ta đi.
Vương Phác bình thản tự nhiên nói:
- Lý Nham ta không thể không giết.