- Các huynh đệ, hãy giữ vững tinh thần cho ta, hãy trừng trị những tên Kiến Nô khốn kiếp đó.
- Vâng!
Nhóm Hỏa thương thủ trả lời vang dội.
Thậm chí Mặt Sẹo đã thấy cảnh tượng đám kỵ binh Kiến Nô thua liểng xiểng vô cùng thảm thiết. Thậm chí y đã nghe thấy cả tiếng kêu rên thảm thiết của kỵ binh Kiến Nô.
Trước trận Kỵ binh Kiến Nô, Đàm Thái cầm mã đao trong tay vung lên trời.
Năm trăm thiết kỵ Kiến Nô đang tiến lên như bão táp ở phía sau còn có 2 ngàn kỵ binh Thổ Tạ Đồ đang giấu mình. Tất cả đám kỵ binh Kiến Nô đều nhún mình xuống, dính sát vào nhau bên cạnh chiến mã, cảnh tượng kia giống như là mấy ngàn kỵ binh Kiến Nô cưỡi trên lưng ngựa đột nhiên biến mất vậy.
- Hả?
Trước đội súng kíp, tròng mắt của Mặt Sẹo bỗng chốc lồi ra.
Mẹ kiếp, đây là chuyện gì? Kiến Nô khốn kiếp không ngờ lại giở thủ đoạn như vậy.
Kiến Nô cứ như vậy mà trốn ở bụng ngựa. Vốn dĩ mục tiêu là người lớn như thế, rồi cũng chỉ còn lại một điểm nhỏ như vậy, thế này thì các huynh đệ phải đánh thế nào?
Trên lầu quan sát Tây môn.
Tay Vương Phác đang đáp trên lỗ tên lập tức xiết chặt lại, không hổ là Kiến Nô và người Mông Cổ. Người nào cũng có kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu! Kiến Nô ở trên lưng ngựa cứ như vậy mà nhẹ nhàng ẩn náu một cách khéo léo nhất. Mục tiêu của họng súng nhỏ lại, tỉ lệ chính xác của súng kíp sẽ giảm xuống rất nhanh.
Hỏa khí doanh quân Minh giao chiến với kỵ binh Kiến Nô, bình thường chỉ đánh người, cơ bản là không đánh ngựa.
Điều này cũng không phải là vì yêu chiến mã, mà là vì ngựa sống dai hơn loài người nhiều.
Nếu con người bị trúng một phát súng chí mạng có thể sẽ mất sức chiến đấu nhưng chiến mã thì không giống như vậy. Một con chiến mã nếu không trực tiếp bị trúng đạn vào chỗ hiểm, nó vẫn có thể chạy vẫn tiếp tục chạy cho đến khi chảy hết giọt máu cuối cùng!
Nói cách khác, cho dù có đánh trúng vào chiến mã thì cũng không sao, căn bản là không thể ngăn cản được thế tấn công của kỵ binh Kiến Nô.
Trận chiến Liêu Đông đó, nếu Át Tất Long, Tháp Chiêm ngay từ đầu đã để Kiến Nô sử dụng chiêu này thì kết quả của cuộc chiến sẽ hoàn toàn khác. Điều đáng tiếc chính là, lúc đó Kiến Nô rất kiêu ngạo, căn bản là bọn họ không coi quân Minh là gì và khinh thường sử dụng chiêu vừa “hạ lưu” lại không được chính trực, dũng cảm này.
Bây giờ không giống với trước, sau khi quân Minh nếm đủ mùi đau khổ của hỏa khí quân Minh, Kiến Nô từ lâu đã không còn kiêu ngạo nữa rồi. Đối với Kiến Nô, đánh bại Hỏa khí doanh của quân Minh mới là điều quan trọng nhất.
Ngoài tây môn Đại Đồng.
Kỵ binh Kiến Nô hăng hái lên trước rốt cuộc cũng đã lọt vào tầm ngắm của Hỏa thương đội quân Minh.
- Nổ súng!
- Nổ súng!
- Nổ súng!
Mặt Sẹo hạ lệnh, ba vị Bả tổng đồng thời giơ đao chém xuống, 300 cán súng cùng giơ súng về những hướng khác nhau đồng loạt nổ sung. Trước trận Hỏa thương đội bỗng chốc nghi ngút khói đặc, tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, đạn chì nóng rực rít gào bắn về phía kỵ binh Kiến Nô theo ba hướng.
Cảnh tượng người chết ngựa đổ vô cùng thảm thiết như Mặt Sẹo mong chờ không xuất hiện. Bởi vì, mục tiêu của Kiến Nô quá nhỏ, nhóm súng kíp đều hướng về phía vật cưỡi của Kiến Nô nổ súng. Mặc dù một nửa mục tiêu đã trúng đạn nhưng kỵ binh Kiến Nô ngã xuống lại chỉ chưa có đến 50 người. Lực sát thương vòng thứ nhất của Kiến Nô có thể nói là vô cùng nhỏ bé.
Mặt Sẹo nổi gân xanh trên trán, giơ yêu đao lên quát:
- Nổ súng!
- Nổ súng!
- Nổ súng!
- Nổ súng!
Sau đó là từng làn khói đen bay lên, lại là những tiếng súng đinh tai nhức óc. Vì lúc này, khoảng cách rất gần, Kiến Nô ngã xuống so với vòng thứ nhất nhiều hơn, nhưng cũng vẫn chỉ là hơn 100 kỵ, điều này so với hơn 2 ngàn kỵ binh Kiến Nô cũng coi như là không tổn thương gì lớn lắm.
Qua hai đợt bắn, Kiến Nô đã cách đội súng kíp chưa đầy 100 bước.
Mấy giọt mồ hôi của Mặt Sẹo to như hạt đậu lăn xuống. Theo kinh nghiệm mà y có, trước khi Kiến Nô lao tới có thể bắn thêm lượt thứ ba, nhưng hiệu suất sát thương như vậy lượt bắn thứ ba còn lại căn bản là không đủ để đánh bại Kiến Nô. Xem ra, hôm nay khó tránh khỏi phải đánh giáp lá cà rồi.
- Toàn quân, áp sát vào chính giữa.
- Kết trận phòng ngự hình tròn.
- Các huynh đệ bên ngoài giương lưỡi lê, các huynh đệ bên trong, Long Vương pháo, chuẩn bị!
Mặt Sẹo quyết định rất nhanh, phản ứng cũng mau lẹ.
Dù sao lượt bắn thứ ba còn lại cũng không giết chết được nhiều Kiến Nô. Chi bằng nhân thời gian này kết trận vòng tròn phòng ngự để các huynh đệ bên ngoài giương lưỡi lê chuẩn bị liều chết với Kiến Nô. Huynh đệ bên trong thì dùng pháo Long Vương để sát thương Kiến Nô!
Trên lầu quan sát Tây Môn.
Vương Phác bỗng quay đầu lại quát lớn:
- Lã Lục!
Lã Lục lớn tiếng trả lời đi vào:
- Có!
Vương Phác nói:
- Truyền lệnh Triệu Tín, Đường Thắng lập tức ra khỏi thành tiếp ứng cho Mặt Sẹo.
- Vâng!
Lã Lục trả lời rồi lĩnh mệnh đi.
Ngoại thành Đại Đồng, Kiến Nô ào ào xông tới cách đội hình tròn phòng ngự chưa đến 50 bước. Vốn dĩ kỵ binh Kiến Nô lấy hình dải quạt phải không ngừng co rút lại ở giữa, đã bắt đầu ở chung một chỗ. Đàm Thái không thể không hạ lệnh giảm tốc độ, nếu không kỵ binh Kiến Nô sẽ va vào nhau làm cho trận hình càng loạn thêm.
Mặt Sẹo trong lúc vô tình tùy cơ ứng biến, nhờ trời đưa đẩy làm sao lại cứu vãn được vận mệnh đội súng kíp của mình. Hỏa thương đội gắt gao co lại thành một đoàn, hơn 1 ngàn người thu nhỏ lại đường kính chỉ trong vòng hai mươi bước, trực tiếp khiến cho binh lực Kiến Nô không thể phát huy được ưu thế.
Nếu kỵ binh Kiến Nô xông lên phía trước thì chưa đầy 30 kỵ binh Kiến Nô đã có thể bị hỏa thương đội giết chết ngay. Những kỵ binh Kiến Nô khác ở xung quanh chỉ có thể giương mắt lên xoay quanh. Cứ như vậy, kỵ binh Kiến Nô sẽ lại rơi vào hoàn cảnh xấu về cục diện binh lực trên chiến trường.
Đàm Thái đã kinh qua hàng trăm trận chiến, đương nhiên là y sẽ không phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy.
Đàm Thái để cho kỵ binh Kiến Nô cách trận hình tròn trong vòng 30 bước, vừa đi vòng quanh vừa bắn tên giết Hỏa thương đội quân Minh. Pháo Long Vương của quân Minh không thể nổ đến chỗ Kiến Nô mà dùng hỏa lực đồng loạt bắn một lượt thì chật chội thành một nhóm, không có cách nào lắp đạn, thoạt nhìn dường như bọn họ chỉ có thể bị cung tiễn Kiến Nô bắn chết từng người một.
Nhưng có một điều kiện tiên quyết là cần phải có đủ thời gian.
Vì Kiến Nô vòng quanh quân Minh, chỉ có hai vòng bên trong cùng có thể bắn được quân Minh. Bởi vì quân Minh là trận hình tròn rất nhỏ, hai vòng tận cùng bên trong của Kiến Nô lại chỉ có hơn 100 kỵ binh. Nói cách khác lượt bắn đầu tiên về hướng quân Minh chỉ được hơn 100 mũi thôi.
Phần lớn số mũi tên sẽ bị bay tít ra ngoài, Hỏa thương đội quân Minh ở vòng bên ngoài có thể dùng thân mình cản lại. Đội bên ngoài đó chắc chắn là sẽ chết nhưng Hỏa thương đội bên trong thì thương vong cũng không quá lớn.
Đương nhiên, nếu đủ thời gian, Hỏa thương đội của Mặt Sẹo cũng chỉ có thể bị đánh mà không còn lực phản kháng, cuối cùng toàn quân cũng sẽ bị tiêu diệt.
Nhưng đương nhiên là Vương Phác sẽ không để cho Kiến Nô có đủ thời gian. Cửa tây Đại Đồng đã mở, Đường Thắng và Triệu Tín dẫn theo Hỏa thương thủ xếp hàng chỉnh tề mở cửa thành đi ra. Lãnh Tăng Cơ vội vàng phân kỵ binh, muốn cản trước cửa thành nhưng lại bị Hỏa thương thủ canh giữ trên thành bắn ngã hơn 100 kỵ binh.
Rất nhanh, 2 ngàn Hỏa thương thủ của Đường Thắng, Triệu Tín đã được sự yểm hộ của đầu thành ra ngoài thành bắt đầu triển khai đội ngũ xạ kích.
Đàm Thái giữ lại 500 kỵ binh bao vây Hỏa thương đội của Mặt Sẹo, đại đội kỵ binh còn lại tập kết một lần nữa, sau đó mãnh liệt lao về phía hai Thiên Nhân Đội của Đường Thắng, Triệu Tín suất lĩnh. Đàm Thái trọng muốn bao vây hai Thiên Nhân Đội của Đường Thắng và Triệu Tín, sau đó ăn từng miếng một.
Nhưng lúc này Đàm Thái đã tính sai rồi.