Ninh Hoàn Ngã nói:

- Chủ tử, tiểu nhi Sùng Trinh có ngày hôm nay, đó cũng là do bản thân gã đã gieo gió gặt bão.

- Ồ?

Đa Nhĩ Cổn vui vẻ nói:

- Sao lại nói vậy?

Ninh Hoàn Ngã nói:

- Hai lần trước quân Đại Thanh ta phá quan vào, một tờ chiếu lệnh của Sùng Trinh là binh mã lập tức được tập hợp ở Kinh Sư, có thể nói là được nhiều người ủng hộ, nhưng hiện tại hạ chiếu đã được hơn nửa tháng, vẫn còn chưa có một đội binh mã nào vào Kinh cần vương, Chủ tử nghĩ đây là điều ngẫu nhiên sao? Tại sao lại vậy chứ?

Đa Nhĩ Cổn nói:

- Đúng vậy, vì sao?

- Bởi vì vào Kinh cần vương không có kết cục tốt!

Ninh Hoàn Ngã nói:

- Viên Sùng Hoán vào Kinh cần vương rồi, cuối cùng bị hành hình. Đường Vương Chu Luật Kiện khởi binh cần vương, kết quả là bị u cấm 3 năm. Hai người này đều là quan lớn, danh tiếng lớn, chết lại không minh bạch, chuyện như vậy xảy ra, còn có ai dám vào Kinh chịu chết?

Phạm Văn Trình nói:

- Nói thật, đây cũng không hoàn toàn là lỗi của tiểu nhi Sùng Trinh, muốn trách cũng chỉ có thể trách quy chế triều Đại Minh. Triều Đại Minh thi hành quốc sách lấy văn chế võ, quá phóng túng cho đám người không hiểu gì lại tự cho mình là kẻ đọc sách kia. Muốn trách cũng chỉ có thể trách bè cánh chỉ biết đấu đá nhau, chính sự không làm được thì càng có nhiều quan liêu.

Nói đến quy chế của Triều Đại Minh, Phạm Văn Trình bụng đầy oán hận. Tuy y là người đọc sách nhưng lại rất bất mãn với chính sách lấy văn chế võ của triều Đại Minh. Nếu không phải bởi vì đã quá thất vọng về triều Đại Minh, y chắc chắn sẽ không cố ý làm vậy, yên ổn làm một tướng công đọc sách không chịu lại chạy đi làm nô tài cho Kiến Nô.

Nói thì cũng đã nói xong rồi, ánh mắt của Phạm Văn Trình bắt đầu trở nên kích động, y lại nói tiếp:

- Viên Sùng Hoán vì sao phải chết? Chủ tử, nếu nói là vì đã buông lời đại bất kính với Tiên đế…, Viên Sùng Hoán thật ra không phải chết dưới kế phản gián của Tiên đế mà là chết trong tay những tên Ngự sử ngôn quan triều Đại Minh, vừa nhát gan sợ chết lại tự cho mình là đúng. Bọn họ sợ mình làm triều Đại Minh tan tác mới tìm người chịu tội thay!

- Đường Vương Chu Luật Kiện tại sao lại bị u cấm 3 năm? Không phải tiểu nhi Sùng Trinh thực sự cho rằng y khởi binh mưu phản. Chu Luật Kiện là bị miệng lưỡi xấu xa của những tên Ngự sử ngôn quan, bởi vì có người muốn mượn sự kiện nhà tù kia diệt trừ những chướng ngại vật trên con đường làm quan của mình.

- Quốc nạn ập xuống, nhưng những hôn quan này của triều Đại Minh này lại chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm. Chỉ muốn đấu đá và chia bè kết cánh, như vậy quốc gia làm gì còn hi vọng? Vương triều như thế thì sao mà không diệt vong?

Ninh Hoàn Ngã vội vàng nhìn ra chỗ khác, giả vờ như không nghe thấy gì.

Đa Nhĩ Cổn xấu hổ, Hoàng Thái Cực lấy kế phản gián khiến Sùng Trinh đế giết Viên Sùng Hoán. Diệt trừ một mối họa lớn cho nước Đại Thanh, việc này đã ghi vào sử sách Đại Thanh. Nhưng giống như Đa Nhĩ Cổn, Cương Lâm, Hi Phúc những người này biết đây không phải sự thực. Lúc đó nói như vậy chẳng qua là vì để tạo thanh thế cho Hoàng Thái Cực, đề cao uy tín của ông ta trong đám con cháu Bát Kỳ mà thôi.

- Khụ…

Đa Nhĩ Cổn ho khan một tiếng bất đắc dĩ ngắt lời Phạm Văn Trình nói:

- Văn Trình tiên sinh, lời vừa rồi bản vương nói với ngươi coi như bỏ đi. Nhưng tuyệt đối không được nói với người khác đấy.

- Chủ tử yên tâm.

Phạm Văn Trình lộ vẻ tức giận rồi rất nhanh lại bình thường trở lại, cung kính nói:

- Nô tài tuyệt đối sẽ không nói với người ngoài đâu.

- Ha ha.

Đa Nhĩ Cổn cười to hai tiếng rồi nói tiếp:

- Những cái này đều không hiểu, rồi lại tự cho hôn quan và dung quan là kẻ hại dân hại nước của triều Đại Minh, nhưng đối với Đại Thanh chúng ta mà nói lại là giúp đỡ đấy. Nếu không phải là bọn chúng gây cho Đại Minh chướng khí mù mịt, dân chúng lầm than thì Đại Thanh chúng ta sao có thể long hưng Liêu Đông được?

- Đúng vậy, đúng vậy.

Ninh Hoàn Ngã cười nói:

- Lúc này không có quân đội đến Bắc Kinh cần vương, tiểu nhi Sùng Trinh rơi vào thế cô lập, chỉ dựa vào 3 vạn quân sao có thể ngăn cản sự tấn công của Đại Thanh chúng ta? Chủ tử, Một khi Bắc Kinh bị đại quân của Đại Thanh chúng ta công phá, triều Đại Minh như kẻ khổng lồ mất đi cái đầu, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái tê liệt. Đến lúc đó, chúng ta có thể từ từ, từng miếng từng miếng ăn như tằm ăn rỗi!

- Đúng.

Phạm Văn Trình cũng nhân cơ hội khuyên can:

- Chủ tử, nô tài và Công Phủ vẫn là câu nói kia, lần này đánh hạ Bắc Kinh không nhất định phải quay về Quan Ngoại nữa. Dù sao Thịnh Kinh cũng đã bị phá hủy rồi, vì sao Chủ tử không dời đô đến Bắc Kinh? Chủ tử không cần phải lo lắng Tổ Đại Thọ và Ngô Tam Quế ở Liêu Tây. Chỉ cần xuống Bắc Kinh, nô tài có thể dựa vào ba tấc lưỡi để thuyết phục hai cậu cháu này ngoan ngoãn đầu hàng. Đến lúc đó, toàn bộ Liêu Tây, còn cả Kinh Sư nữa đều sẽ rơi vào lãnh thổ của Đại Thanh ta!

- Chuyện này…

Đa Nhĩ Cổn rất nhanh đã tránh đề tài này đi, nhìn quanh nói:

- Nói chuyện khác đi, ví dụ như làm sao để công phá thành Bắc Kinh? Không biết hai vị tiên sinh có cao kiến gì không?

Đã Nhĩ Cổn ở trong Kiến Nô coi như cũng là người nhìn xa trông rộng, nhưng dời đô đến Bắc Kinh với y quả thực là một suy nghĩ quá điên cuồng. Thậm chí đến nghĩ y cũng chưa từng nghĩ qua. Hai tên Hán gian là Phạm Văn Trình và Ninh Hoàn Ngã có cam đoan với y thế nào y cũng không dám dễ dàng đưa ra quyết định điên cuồng như vậy.

Tuy đại quân Kiến Nô thường đánh cho đội quân của Đại Minh rơi răng đầy đất nhưng trong tiềm thức của Kiến Nô, triều Đại Minh vẫn là người khổng lồ. Tất cả Kiến Nô đều cảm thấy, nanh vuốt của bọn họ có sắc bén cũng không thể xé nát được người Đại Minh khổng lồ này, điều đó là tuyệt đối không thể!

- Ôi.

Phạm Văn Trình và Ninh Hoàn Ngã không nói gì, vẻ mặt thất vọng.

Hai người nóng lòng thuyết phục Đa Nhĩ Cổn ở lại Bắc Kinh như vậy thực ra là cũng có ý đồ riêng. Hai người đều nóng lòng muốn chứng minh năng lực của mình. Bọn họ muốn khiến cho những người từng xa lánh, chèn ép bọn họ phải quỳ rạp dưới chân mình, phải đối với họ như chó vẫy đuôi mừng chủ, bọn họ muốn cho “những người đó” biết bọn họ cũng có thể làm được việc lớn.

Đại Đồng.

Cục hỏa dược của quân Minh đang tranh thủ từng giây, từng phút để chế tạo gấp thuốc súng. Còn Lưu tặc Lý Nham thì lại đẩy mạnh huấn luyện, hai bên đều khua chiêng gõ trống chuẩn bị cho đại chiến. Còn Kiến Nô ở ngoài thành thì như nằm mộng không biết gì, vẫn đang sầu lo vì sắp hết lương thảo.

Đại doanh bắc thành Kiến Nô.

Những tinh anh Lưỡng Hoàng Kỳ gồm Hi Phúc, Tác Ni, Đồ Lại, Đàm Thái, Lãnh Tăng Cơ… đi vào trướng của Hào Cách. Lúc này, Hào Cách đã như kiến bò trên chảo nóng, đang đi đi đi lại trong đại trướng. Tháp Chiêm được phái đi bắt cướp lương thực vẫn chưa về. Điều này khiến cho cuộc sống của Hào Cách khó mà bình an được.

Lương thực trong đại doanh chỉ còn đủ cho quân đội ăn trong hai ngày nữa thôi!

- Tên Tháp Chiêm này.

Bỗng Hào Cách dừng chân hung hăng mắng:

- Đúng là rác rưởi, dẫn theo 8 ngàn kỵ binh mà đến cả một chút lương thực cũng tìm không ra.

Hào Cách giận dữ không thể kiềm chế nổi, một gã Qua Thập Cáp bỗng nhiên chạy vào quỳ rạp xuống đất bẩm báo:

- Chủ tử, vừa rồi có thám mã hồi báo, cách 50 dặm phía tây Đại Đồng phát hiện ra một đại đội quân Minh… Còn áp tải hơn 1 ngàn chiếc xe ngựa lớn!

- Cái gì?

Hào Cách trừng to mắt hỏi:

- Đại đội quân Minh?

Đám người Đồ Lại, Đàm Thái liền thay đổi sắc mặt.

Hi Phúc lại vui mừng vô cùng nói:

- Chủ tử, chuyện tốt!

Hào Cách cau mày nói:

- Viện quân của quân Minh đến rồi, chuyện tốt, tốt cái rắm ấy!

- Chủ tử, đúng là chuyện tốt.

Hi Phúc phân trần:

- Chủ tử ngài nghĩ xem, nếu đúng là viện quân, sao còn vội vã áp giải hơn một ngàn chiếc xe ngựa? Đây không phải là chuyện đã rõ ràng rồi sao? Quân Minh muốn vận chuyển lương thảo về phía Đại Đồng! Chủ tử, lương thảo của chúng ta sắp cạn rồi, trong thành cũng sắp không trụ nổi nữa, chúng ta chỉ cần cướp chỗ lương thảo này thì Đại Đồng xong rồi!

- Ừ!

Hào Cách gật đầu nói:

- Nghe các ngươi nói, hình như đúng là có chuyện như vậy.

Đám người Đồ Lại, Đàm Thái, Lãng Tăng Cơ đều tỏ ra phấn chấn, chuyện đúng như Hi Phúc nói, vậy chẳng phải là đã sắp công phá Đại Đồng rồi sao?

- Nói.

Hào Cách quay đầu lại trừng mắt hỏi Qua Thập Cáp:

- Đội quân Minh này có bao nhiêu người?

Qua Thập Cáp nói:

- Có khoảng hơn 1 vạn người.

- Hơn 1 vạn người?

Hào Cách hỏi Hi Phúc:

- Hi Phúc, ngươi nói xem chúng ta nên phái ít nhất bao nhiêu kỵ binh đi cướp?

Hi Phúc nói:

- Chủ tử, toàn bộ quân tinh nhuệ của trấn Đại Đồng đã tập kết trong thành Đại Đồng chỗ Vương Phác rồi, chỉ còn lại đám ô hợp canh giữ ở các nơi trong thành, 4 ngàn thiết kỵ vậy là đủ rồi.

Sự phán đoán của Hi Phúc như vậy chắc chắn cũng không gây ngạc nhiên. Nếu Vương Phác không tập trung tất cả quân tinh nhuệ ở Đại Đồng thì làm sao có thể ngăn cản được sự tấn công mạnh mẽ của Kiến Nô?

- Được.

Hào Cách nói:

- Đồ Lại, Lãnh Tăng Cơ nghe lệnh.

Đồ Lại, Lãnh Tăng Cơ liền đi lên, quỳ xuống đất cúi chào nói:

- Có nô tài.

Hào Cách nói:

- Dẫn 2 ngàn thiết kỵ, chặn chỗ lương thảo này của quân Minh cho ta!

- Dạ!

Đồ Lại, Lãnh Tăng Cơ hô lên rồi lĩnh mệnh mà đi.

Hai mươi dặm phía Tây thành Đại Đồng.

Triệu Lục Cân đang dẫn biên quân áp tải hơn 1 ngàn chiếc xe ngựa trùng trùng điệp điệp vào thành Đại Đồng. Phần lớn những chiếc xe ngựa này đều là thức ăn cho ngựa, đương nhiên thực tế cũng có mấy chục xe chở lương thực. Hơn ngàn chiếc xe ngựa dàn thành một hàng trên đường. Hơn 1 vạn biên quân đi theo hộ tống, trận thế như một con giun khổng lồ đang chậm chạp bò trên đường.

- Quá chậm! Thế này thì trời tối đen vẫn chưa về đến Đại Đồng mất!

Trong đội xe khổng lồ này, Triệu Lục Cân cau mày nói với đội trưởng thân binh ở bên cạnh:

- Ngươi lập tức phái người truyền lệnh đi toàn quân, tăng tốc độ hành quân, nhất định trước khi trời tối hôm nay phải đến Đại Đồng.

- Báo…

Triệu Lục Cân vừa dứt lời thì một con khoái mã bỗng nhiên từ phía trước lao về, còn cách rất xa đã bắt đầu hí lên những tiếng thê lương:

- Tướng quân, phát hiện ra đại đội thiết kỵ Kiến Nô phía trước!

- Cái gì?

Triệu Lục Cân nghe thấy vật liền hít một hơi lạnh, thất thanh nói:

- Đại đội thiết kỵ Kiến Nô?

Con khoái mã kia rất nhanh đã lao đến trước mặt Triệu Lục Cân, thở dốc nói:

- Tướng quân, thiết kỵ Kiến Nô đã giết đến đây rồi!

- Tướng quân, mau nhìn xem, kỵ binh Kiến Nô!

- Trời ạ, đúng là kỵ binh Kiến Nô!

Tiếng nói kia vừa dứt, thì mấy thân binh bên cạnh Triệu Lục Cân đã hoảng sợ kêu lên. Gã ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên phía chân trời xa xa đang cuồn cuộn khói bụi. Mội đội quân thiết Kỵ Kiến Nô mặc áo giáp vàng, đánh như gió cuốn mây tan. Rõ ràng là thiết kỵ Lưỡng Hoàng Kỳ dũng mãnh thiện chiến nhất trong Bát Kỳ của Kiến Nô!

- Mẹ kiếp, Kiến Nô giết đến nơi rồi mà tên khốn kiếp nhà ngươi sao bây giờ mới báo? Đi được bao lâu rồi hả? A!

Triệu Lục Cân không để ý gì đến hình tượng của mình nữa mà chửi ầm lên, một đao chém đứt con khoái mã kia sau đó khàn cả giọng giống to:

- Mau bày trận, bày trận! Dàn hết xe ngựa thành một vòng, thành một vòng!