- Hồ đồ!

Lý Nham lắc đầu nói:

- Ta hỏi nàng, bây giờ Kiến Nô thiếu nhất cái gì?

Hồng Nương Tử nói:

- Lương thực!

Lý Hổ liền nói:

- Cỏ khô!

- Chính là như vậy.

Lý Nham nói:

- Núi Lôi Công tuy cách Đại Đồng hơn 10 dặm, nếu chúng ta muốn mang theo nhiều lương thực công khai quay về Mễ Chi, các người cho rằng sẽ dễ dàng sao? Lẽ nào Kiến Nô không phái binh đến chặn đường cướp của chúng ta? Huống hồ hiện tại chúng ta còn cướp hơn 1 vạn con chiến mã của chúng, bọn chúng lại càng không bỏ qua cho chúng ta.

Lý Hổ nói:

- Nhưng Kiến Nô có quan quân trong thành Đại Đồng khống chế, bọn chúng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, lần trước chúng ta vận chuyển tiêu tổ vào trong thành, không phải là Kiến Nô cũng không dám xuất binh đánh chặn sao?

Lý Nham lắc đầu vẻ mặt tỏ ra tiếc khi rèn sắt không thành thép, tức giận nói:

- Hổ Tử, chừng nào ngươi mới có thế tiến bộ được hả? Sao ngươi không dùng đầu óc mà suy nghĩ kĩ xem, lần này nếu chúng ta mang lương thực và chiến mã vòng qua Mễ Chi thì sẽ giống lần trước sao?

Lý Hổ nói:

- Có gì mà không giống?

- Ai.

Lý Nham thở dài kiên nhẫn giải thích:

- Lần trước sở dĩ có thể thuận lợi mang tiêu thổ vào Đại Đồng, một nguyên nhân là do quan quân trong thành khống chế, nhưng nguyên nhân chủ yếu là chúng ta không mang lương thảo và quân nhu. Mục đích của Kiến Nô là bao vây Đại Đồng, cho nên bọn chúng không muốn nhiều chuyện.

- Nhưng lần này thì sao? Chúng ta chẳng những mang một lượng lớn lương thực, mà nhu cầu cấp bách của Kiến Nô là lương thực. Hơn nữa, trong tay chúng ta còn hơn 1 vạn con chiến mã cướp của bọn chúng, bọn chúng có thể bỏ qua sao?

- Còn nữa, đệ đừng hi vọng quan quân trong thành có thể giúp chúng ta khống chế Kiến Nô. Quan quân cũng không phải kẻ ngốc, Vương Phác lại càng không phải loại người lương thiện. Nếu chúng ta đồng ý ở lại Đại Đồng khống chế Kiến Nô cùng quan quân. Hắn sẽ không khách sáo, chúng ta muốn gì hắn sẽ cho cái đó. Nhưng nếu chúng ta không muốn ở lại Đại Đồng, muốn hắn tặng lương thực cho chúng ta, hắn sẽ trở mặt ngay lập tức. Đến lúc đó, hắn chỉ ngồi nhìn chúng ta và Kiến Nô lưỡng bại câu thương, chứ tuyệt đối không xuất binh tương trợ như lần trước đâu.

Lý Hổ không phản đối.

Lý Nham nói đến đây, mà gã chưa hiểu thì gã đúng là óc heo rồi.

Lý Nham hít một hơi thật dài, nói tiếp:

- Lúc này cấp bách nhất chính là hợp tác với Vương Phác. Trước tiên phải quét sạch Kiến Nô ra khỏi thành Đại Đồng!

Lý Hổ tỏ ra khó hiểu nói:

- Đại ca, cho dù bây giờ không quay về Mễ Chi, chúng ta cũng hoàn toàn có thể sống chết mặc bay, để quan quân và Kiến Nô lưỡng bại câu thương không phải rất tốt sao?

- Không được.

Lý Nham lắc đầu nói:

- Trận chiến này không thể tiếp tục nữa, nếu tiếp tục dân chúng Đại Đồng sẽ chết! Hổ Tử đệ phải nhớ kỹ, chúng ta khởi binh tạo phản là để dân chúng khắp thiên hạ đều có cơm ăn. Sống cuộc sống vui vẻ chứ không phải là để dân chúng thiên hạ chịu tội.

- Đại ca.

Lý Hổ thở phào rồi thấp giọng nói:

- Đệ hiểu rồi.

- Hiểu rồi thì tốt!

Lý Nham gật gật đầu nói:

- Từ nay về sau, đầu óc đệ phải linh hoạt, con mắt phải nhìn xa một chút. Vương Phác là quan quân, còn chúng ta là nghĩa quân. Sớm muộn gì chúng ta và Vương Phác cũng xảy ra một cuộc ác chiến, hơn nữa là cuộc ác chiến không chết sẽ không ngừng, nhưng không phải bây giờ. Bây giờ chúng ta vẫn phải hợp tác với Vương Phác.

Lý Hổ cung kính đáp:

- Vâng.

- Được rồi.

Lý Nham phất tay nói:

- Vậy đệ lui xuống trước đi.

Đại Đồng, hành dinh Tổng binh.

Triệu Lục Cân bước một bước vào hành dinh, ôm quyền thở dài nói với Vương Phác:

- Ty chức tham kiến Tướng quân.

- Ừ.

Vương Phác lặng nhìn Triệu Lục Cân rồi bỗng nhiên nói:

- Triệu Lục Cân, nếu bản tướng quân nhớ không lầm, ngươi làm tướng quân du kích hình như được 3 năm rồi.

Triệu Lục Cân cung kính đáp:

- Khởi bẩm tướng quân, được 3 năm 6 tháng rồi.

- Ồ!

Vương Phác gật gù nói:

- Đúng là thời gian trôi qua quá nhanh rồi!

Triệu Lục Cân thầm giật mình, lỗ tai bỗng dựng lên hỏi:

- Ý của Tướng quân là…

Vương Phác nói:

- Ngươi xem từ sau khi Triệu Tam Thái tham ô sợ tội tự sát. Trấn Đại Đồng vẫn trống một chức Phó tổng binh. Tuy hiện giờ bản tướng quân kiêm cả Tổng binh trấn Đại Đồng nhưng một ngày nào đó cũng sẽ phải quay về Kinh Sư.

- Đúng vậy!

Triệu Lục Cân vội cười xòa đáp:

- Tướng quân ngài là phò mã, còn phải về Kinh Sư thành thân với Công chúa điện hạ chứ.

- Không hẳn là vậy.

Vương Phác nói:

- Nhưng ngươi cũng biết, trấn Đại Đồng là biên thùy trọng trấn, sự an nguy của Đại Đồng liên quan trực tiếp đến sự an nguy của Kinh Sư. Nếu không có người tin tưởng trấn thủ, bản tướng quân trở về Kinh Sư sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì đó, Vạn tuế gia còn không tìm bản tướng quân tính sổ sao?

Triệu Lục Cân khéo léo, trộm hiểu ra ngụ ý của Vương Phác. Hình như ý của Vương Phác nói có quyết định ai sẽ làm chức Phó tổng binh Đại Đồng? Hơn nữa chức Phó tổng binh này rất có thể sẽ thay Vương Phác làm Tổng binh trấn Đại Đồng!

Điều này hơi lớn, nhưng Triệu Lục Cân lại nghĩ Vương Phác là Phò mã Đô úy, lại là Thủ phụ và thân tín của Thượng thư Bộ binh, y càng cảm thấy đáng tin cậy.

- Chuyện này… ty chức vẫn mong tướng quân chỉ bảo nhiều hơn.

Triệu Lục Cân rất quyết đoán, dù nói thế nào thì ôm lấy đùi Vương Phác trước đã.

- Khụ!

Vương Phác ho nhẹ một tiếng nói:

- Bản tướng quân đã điều tra rồi, trấn Đại Đồng có hai Tham tướng, 3 đội du kích còn có 6 Thủ bị. Kinh nghiệm lý lịch của Triệu Lục Cân ngươi chưa cao, chiến công cũng chưa nhiều nhưng ngươi rất biết làm việc! Bản tướng quân coi trọng chính là ưu điểm này.

Triệu Lục Cân tỏ vẻ căng thẳng nói:

- Vì tướng quân, ty chức nguyện vào nơi nước sôi lửa bỏng.

Vương Phác lạnh lùng nói:

- Đúng là có việc khó như vậy nhưng chưa đến mức nước sôi lửa bỏng.

Triệu Lục Cân nói:

- Ty chức xin nghe theo tướng quân sai bảo.

Vương Phác nói:

- Về chuyện dùng binh Mông Cổ lần trước, cướp được mấy vạn chiến mã từ Thổ Mặc Đặc trở về. Bán đi một ít, ăn thịt một ít bây giờ còn hơn 2 vạn con. Ngựa nhiều như vậy hằng ngày tiêu tốn vô số cỏ khô. Hiện tại, cỏ khô trong thành cũng sắp hết rồi, may mà bản tướng quân cho người thu thập cỏ khô ở Đại Đồng. Ngươi hãy đi cả dêm ra khỏi thành đến Tả vệ Đại Đồng áp tải cỏ khô về đây.

Triệu Lục Cân nói:

- Tướng quân, ty chức có thể dẫn theo Hỏa khí doanh không?

- Không được!

Vương Phác quả quyết nói:

- Đại Đồng không thể xảy ra sơ suất, Hỏa khí doanh phải ở lại thủ thành, nhưng bản tướng quân sẽ cho ngươi một tấm lệnh bài. Hơn 1 vạn đại quân Tả vệ tập kết ở Đại Đồng sẽ do ngươi chỉ huy, ngoài để lại số nhân mã thủ thành, ngươi có thể mang tất cả quân đội đi vận chuyển cỏ khô.

Triệu Lục Cân tính toán một chút, biên quân tập kết ở Tả vệ Đại Đồng có ít nhất là 14 ngàn người. Đến lúc đó để lại thủ thành nhiều nhất là 2 ngàn người. Y có thể mang 12 ngàn người còn lại vận chuyển cỏ khô về Đại Đồng. Mặt dù biên quân được trang bị thiếu thốn, lại thiếu nghiệp vụ huấn luyện nhưng dù sao cũng là hơn 1 vạn đại quân đó!

Triệu Lục Cân không tin Kiến Nô lại có gan dám chặn y, lập tức đáp:

- Ty chức lĩnh mệnh.

- Được!

Vương Phác gỡ lệnh bài Tổng binh Đại Đồng đeo ở eo xuống ném cho Triệu Lục Cân nói:

- Ngươi ra khỏi thành, đi cả đêm đến Tả vệ Đại Đồng, hạn trong vòng 2 ngày phải áp tải cỏ khô về Đại Đồng. Sau khi thành công, bản tướng quân sẽ bảo Trương công công thông báo với Nội phủ Ti Lễ Giám gửi tấu lên Vạn tuế gia, tiến cử hiền tài để ngươi làm Phó tổng binh trấn Đại Đồng!

- Đa tạ tướng quân đề bạt.

Triệu Lục nhận lệnh bài, ôm quyền hành lễ:

- Ty chức sẽ xuất phát ngay.

Dứt lời, Triệu Lục Cân lập tức xoay người mà đi.

Nhìn bóng dáng Triệu Lục Cân dời đi, hai đầu lông mày của Vương Phác hơi nhướn lên.

Vương Phác đã quyết định hi sinh hơn một vạn biên quân Đại Đồng này rồi. Cũng may hơn 1 vạn quân này chỉ là đám ô hợp, không phải quân chính thống của Vương Phác. Hơn nữa, kỷ luật quân bên đó rất yếu kém, thua xa quan quân đảo, hay đúng hơn là gần giống bọn thổ phỉ. Hi sinh một đội quân như vậy trong lòng cũng không có gì tiếc nuối.

Nhưng nếu sự việc còn có thể xoay chuyển, Vương Phác chắc sẽ không hi sinh đội quân này.

Còn bây giờ, hắn không còn sự lựa chọn nào khác. Đây là do Lý Nham hại, Kiến Nô ngoài thành đã qua một lần nếm trải sự thất bại. Lại muốn bọn chúng mắc mưu nữa sẽ rất khó khăn, nếu không khéo lừa gạt, chịu bỏ đủ vốn, chúng tuyệt đối sẽ không bị lừa.

Tử Kinh quan, trên tường đã cắm đầy cờ của Kiến Nô.

Ngay đêm hôm trước, Đa Nhĩ Cổn đã dẫn đại quân Kiến Nô công chiếm Tử Kinh quan một cách thuận lợi. Thực ra cũng không thể coi là công chiếm, bởi vì trước khi đại quân Kiến Nô đến, tướng phòng giữ Tử Kinh quan đã dẫn quân bỏ trốn. Có thể nói Kiến Nô không đánh mà thắng đã tiến thẳng vào chiếm giữ Tử Kinh quan.

Hành dinh Đa Nhĩ Cổn.

Đã Nhĩ Cổn đang bàn chuyện với Phạm Văn Trình.

Phạm Văn Trình nói:

- Chủ tử, tình hình trong Tử Kinh quan báo về, xem ra thằng nhãi Sùng Trinh mặc dù hơn nửa tháng trước đã phát chiếu thư cần vương nhưng quân Đại Minh vào Bắc Kinh cần vương cũng chưa được bao nhiêu. Đặc biệt Hồng Thừa Trù, Ngô Tam Quế và Tổ Đại Thọ, ba vị này hình như chưa tới.

- Vậy sao?

Đa Nhĩ Cổn cười to nói:

- Người Đại Minh thấu tình đạt lý, vận số đã hết rồi!