Trong thành Đại Đồng, quân phòng thủ sớm đã bày trận đón địch.
Vương Phác cho ba ngàn biên quân Đại Đồng của Triệu Lục Cân chi thành ba đội, thủ tại cửa bắc, tây, nam, lại sai Triệu Tín dẫn mười người đội trăm người, cũng phân làm ba đội hiệp trợ Triệu Lục Cân thủ thành. Vì ủng hộ sỹ khí, phấn chấn quân tâm, Vương Phác đồng ý, mặc kệ Kiến Nô có tiến công ba cửa bắc, tây, nam hay không, sau khi đánh lui Kiến Nô thì sẽ thưởng cho mỗi người một trăm lượng!
Hỏa Khí Doanh của Vương Phác tổng cộng có năm mươi đội trăm người. Ngoại trừ mười lăm đội do Triệu Tín dẫn đi, ba mươi lăm đội còn lại cùng với năm trăm gia đinh của Tiểu Thất toàn bộ đều tập kết đến cửa đông. Râu Rậm và Mặt Sẹo dẫn năm trăm người trấn thủ trên tường thành hai bên lỗ hổng, ba ngàn người còn lại thì toàn bộ tập kết bên trong lỗ hổng.
Lúc này, khoảng đất trống bên trong lỗ hổng đã thay đổi rất nhiều, đã khiến Vương Phác tạo thành lồ mổ đế giết Kiến Nô.
Đêm qua, Vương Phác đã sai Ngụy Đại Bản dẫn hơn một vạn dân tráng, mất thời gian suốt cả một đêm, tiến hành sửa chữa công sự phòng ngự trong lỗ hổng, gia cố, dời tường thấp ra phía sau ba mươi bước. Đồng thời không còn song song với tường thành nữa, mà tạo là công sự phòng ngự hình vòng cung lấy lỗ hổng làm tâm mà xây thành.
Ngụy Đại Bản còn dẫn dân tráng đào một cái hố to trong khu vực nửa vòng tròn bên trong công sự, ở giữa thì nông còn ở rìa thì sâu, đến gần rìa của công sự hình vòng cung thì sâu đến hai mét. Cứ như vậy sẽ gia tăng độ cao của tường thấp thành một đoạn tường cao hơn ba mét. Dưới điều kiện không có công cụ, nếu Kiến Nô muốn tay không trèo lên đoạn tường ba mét cũng không dễ dàng.
Đương nhiên, Kiến Nô muốn từ chỗ lỗ hổng xông đến đoạn tường cao hơn ba mét này càng không dễ dàng.
Bán kính này đạt năm mươi bước (Khoảng 75 mét), hình vòng cung có trung tâm nhô cao và rìa lõm xuống là lò mổ mà Vương Phác chuẩn bị tỉ mỉ cho Kiến Nô. Sức chứa của lò mổ này rất lớn. Vương Phác bảo Chân Hữu Tài tính toán sơ lược một chút, không có năm ba vạn cỗ thi thể, Kiến Nô đừng mơ tưởng có thể lấp đầy cái hố to này!
Quân kỳ đẫm máu kia đã cắm trên công sự hình vòng cung, bởi vì quân kỳ này có hàm nghĩa đặc thù. Vương Phác không cho người tiến hành tân trang lại nó, nó vẫn giữ bộ dáng thô kệch ban đầu, không có viền, không có tua, khác biệt duy nhất là bức vẽ kia đã mất đi màu đỏ tươi đẹp vốn có, biến thành màu đỏ sậm.
Tuy nhiên so với màu đỏ tươi lúc đầu, màu đỏ sậm càng tôn lên một phần khí chất ngưng trọng và dữ dội.
Lữ Lục dẫn mười hỏa thương thủ túc trực bên cạnh quân kỳ.
Vương Phác từng nói, quân kỳ này chính là linh hồn của đội quân, cờ nơi đâu, Vương Phác hắn ở đó, đội quân bọn họ cũng ở đó, người còn cờ còn, người chết cờ mất.
Trừ phi là toàn quân bị diệt, nếu không lá quân kỳ đẫm máu này tuyệt sẽ không rơi vào tay kẻ địch.
Dưới quân kỳ phần phật tung bay, Vương Phác thân khoác nhung trang đứng thẳng người. Ở trước mặt Vương Phác, ba ngàn hỏa thương thủ đã xếp thành đội hình chỉnh tề. Ba ngàn ánh mắt đằng đằng sát khí đã hội tụ vào trên người Vương Phác.
Ngoài thành Đại Đồng, tiếng pháo ầm ĩ, bụi mù nơi đoạn tường đổ nát còn chưa lắng xuống, âm thanh ồn ào của hàng ngàn hàng vạn tên Kiến Nô đã vang vọng khắp trời, nhưng tất cả những điều này không cách nào khiến cho các tướng sỹ của Hỏa Khí Doanh cảm thấy khẩn trương. Cho dù là những tân binh mới vào kia, cũng đã chém giết với lưu tặc và Kiến Nô mà trưởng thành, trưởng thành làm một lão binh đủ tư cách.
Gió bắc cuồn cuộn, khói súng tan dần.
Hơi lạnh đầu xuân vẫn bao phủ cả Đại Đồng, nhưng các tướng sỹ của Hỏa Khí Doanh lại cảm nhận được một sát khí hừng hực từ trong con ngươi của Vương Phác, sát khí đó nóng đến nỗi có thể thiêu cháy người khác!
Vương Phác hít một ngụm lãnh khí thật sâu, ánh mắt sáng quắc liếc nhìn từng khuôn mặt của các tướng sỹ, lớn tiếng hô to:
- Tháng tám năm ngoái, lúc ở Tùng Sơn, đã từng có rất nhiều ngườ từng nói với bổn tướng quân, Kiến Nô rất lợi hại, đại quân Bát Kỳ của bọn chúng không ai địch nổi, quân đội của Đại Minh triều chúng ta vĩnh viễn cũng không thể đánh bại bọn chúng!
Trong con ngươi của ba ngàn tướng sỹ chốc lộ ra sự không phục, bọn họ tuyệt không thừa nhận Kiến Nô là không ai địch nổi!
- Bọn họ nói, trận chiến Tát Nhĩ Hử, Đại Minh triều chúng ta chiến bại; trận chiến Phủ Thuận, Đại Minh triều chúng ta cũng bại; trận chiến Khai Thiết, Đại Minh triều chúng ta lại bại; trận chiến Liêu Dương Thẩm Dương, Đại Minh triều chúng ta vẫn chiến bại. Trong thời gian không đến hai mươi năm, Đại Minh triều chúng ta đã đánh mất vùng đất đai rất lớn là Liều Đông, hàng chục vạn tướng sỹ Đại Minh đã tử trận nơi Quan Ngoại lạnh lẽo, cho nên đại quân Bát Kỳ của Kiến Nô vô địch!
Nói đoạn, Vương Phác lớn tiếng quát:
- Có phải là thế không?
- Không phải!
- Không phải!
- Không phải!
Các tướng sỹ đồng thanh đáp lại, tiếng nói vang vọng khắp trời.
- Nói rất hay, không phải, tuyệt không phải như vậy!
Vương Phác vung tay hét to:
- Bổn tướng quân chỉ dẫn theo một ngàn cô quân thì đã công hạ được sào huyệt Thịnh Kinh của Kiến Nô, ba ngàn thiết vệ của Nô tù Hoàng Thái Cực lợi hại sao? Thế mà lại bị đội hỏa thương không đến một ngàn của bổn tướng quân đánh cho không còn manh giáp, ngay cả Hoàng Thái Cực cũng trở thành tù binh của bổn tướng quân!
Trong con ngươi của các tướng sỹ đều toát ra thần sắc phấn chấn.
- Lần này, Kiến Nô đã tập kết mười lăm vạn quân đánh tấn công Đại Đồng, lại có người nói với bổn tướng quân, Kiến Nô là không ai địch nổi, chúng ta không đánh lại, dựa vào nơi hiểm yếu mà chống cự chỉ có thể là con đường chết, vậy không bằng sớm mở cửa thành đầu hàng.
Vương Phác nói câu này, giọng điệu đột nhiên trở nên thê lương vô cùng:
- Nhưng, bổn tướng quân phải nói, KHÔNG! Chúng ta tuyệt không đầu hàng, chúng ta càng không sợ Kiến Nô!
- Không sợ!
- Không sợ!
- Không sợ!
Tướng sỹ tam quân ầm ầm trả lời, quan quân đứng nghiêm trên đầu thành còn có dân tráng, lão ấu và phụ nữ Đài Đồng đang đứng trên những con đường đằng xa cũng quát to lên như điên.
Vương Phác bỗng giơ tay, tiếng hò hét của tướng sỹ tam quân liền theo đó mà ngừng lại. Trên con đường dài đằng xa, tiếng hò hét của bách tính Đại Đồng cũng dần lắng xuống.
Vương Phác xoay người về phía lỗ hổng, đột nhiên rút đao trên hông giơ cao lên, lớn tiếng giận dữ hét:
- Bảo bọn chúng đến đi, đến bao nhiêu thì chúng ta giết bấy nhiêu! Sát Nô!
- Sát Nô!
- Sát Nô!
- Sát Nô!
Tướng sỹ tam quân khản giọng rống to một cách giận dữ. Bất chợt quan quân trên đầu thành còn có các bách tính chen chúc trên đường phố đằng xa cũng khản giọng rống lên giận dữ, tiếng gào thét của mấy vạn người thoáng chốc cộng hưởng thành một làn sóng âm khổng lồ như cơn sóng thần, xuyên cả mây trời.
- Đội thứ nhất
Trong tiếng hò hét như trời long đất lở, vang lên tiếng gào thét của Trương Hòa Thượng:
- Sẵn sàng!
Đội hai trăm hỏa thương thủ thứ nhất nhanh chóng tiến lên, tản ra trên công sự hình vòng cung. Hai trăm khẩu hỏa thương đã gác lên công sự, họng súng đen ngòm đã ngắm về phía lỗ hổng cách đó năm mươi bước. Hai trăm hỏa thương thủ phân bố hình vòng tròn, thì có thể tạo thành sự bao trùm của hỏa lực đan xen.
Đương nhiên, vì không tự làm tổn thương người mình, hai đoạn công sự gần bờ tường thành nhất không có bố trí hỏa thương thủ. Tuy nhiên hai đoạn công sự kia cũng đặc biệt cao, nếu Kiến Nô muốn đi vòng qua hai bên, hiển nhiên là si tâm vọng tưởng, hơn nữa còn gặp sự oanh kích của Long Vương pháo từ quân phòng thủ trên đầu thành.
Trong tiếng hò hét như triều dâng, Kiến Nô rốt cuộc đã xông đến gần lỗ hổng, kịch chiến bắt đầu thật sự. Các hỏa thương thủ ở trên đầu thành nhìn xuống tường thành, chỉ thấy dưới tường thành tràn ngập Kiến Nô, như một bầy kiến, tùy tiện ném một hòn đá xuống, thì nhất định có thể ném trúng mấy tên Kiến Nô.
Tuy nhiên, lần này hiển nhiên là Kiến Nô cũng có chuẩn bị mà đến, Kiến Nô đi đầu đều giơ lá chắn. Những lá chắn này vừa dày vừa lớn, hàng trăm hàng ngàn lá chắn tụ lại một chỗ, liền trở thành một bức tường vô cùng chắc chắn. Những khúc cây tảng đá nhẹ một chút đập lên, căn bản là không tạo thành bất cứ uy hiếp gì.
Long Vương pháo nện vào trên bức tường thuẫn, cũng chỉ có thể nổ nát một hai tấm chắn, sau đó rất nhanh sẽ có lá chắn khác bổ sung vào, một lần nữa dựng lại bức tường thuẫn. Chính là dựa vào sự yểm hộ của tường thuẫn, Kiến Nô phía sau mới liên tục không ngừng xông đến dưới chân tường thành. Có tên bắt đầu phá hủy tường, có tên bắt đầu tiến công vào lỗ hổng.
Râu Rậm phát hiện sát thương của Long Vương pháo, chợt nghĩ đến một chiến thuật của Vương Phác, liền hét to với các hỏa thương thủ phía sau:
- Mấy người đằng kia, lấy thêm mấy quả Long Vương pháo đến đây cho lão tử. Lão tử không tin cái trò tà đạo này, hôm nay không nổ chết mấy tên Kiến Nô chó má này không được.
- Vâng. Mấy tên hỏa thương thủ trả lời ầm ầm, đưa Long Vương pháo trong tay đến.
Râu Rậm tiếp nhận ít nhất bảy tám quả Long Vương pháo, cầm lấy một sợi dây thừng buộc thành một cụm, vê ngòi nổ của Long Vương pháo thành một trước, rồi chăm ngòi, sau đó quả Long Vương pháo đầy khói đen đó ra sức ném ra ngoài thành.
Trọng lượng của Long Vương pháo quả thật không nhẹ, bảy tám quả buộc lại một cụm thì lại càng nặng. Đám pháo này nện xuống, những tấm chắn bị nện trúng lập tức bị nghiêng sang bên cạnh, ở giữa liền lộ ra một khe hở, đám Long Vương pháo đầy khói đen kia liền lọt vào khe hở nhanh như chớp.
- Ầm ầm ầm
Bảy tám quả Long Vương pháo đồng thời bùng nổ, hơn mấy mươi tên Kiến Nô bay lên không trung thoe làn khói đen lóa mắt, còn có mấy mươi tấm chắn nặng trịch cũng bay lên theo, cùng với thân thể của mấy mươi tên Kiến Nô cùng bị xé thành nhiều mảnh trên không trung. Bức tường thuẫn của Kiến Nô thoáng chốc đã bị xốc lên một khối lớn, trở nên không còn hoàn chỉnh.
- Ha ha.
Râu Rậm cười to nói:
- Đều thấy hết rồi chứ? Cứ ném như vậy! Nổ chết hết lũ Kiến Nô chó má đi.
- Vâng!
Những hỏa thương thủ trên đầu thành dạ ran, lần lượt lấy mấy quả Long Vương pháo trong giả, sau đó tùy tiện tìm mấy sợi dây buộc thành một cụm, học theo Râu Rậm vê kíp nổ lại với nhau, rồi châm ngòi sau đó lại ném ra ngoài thành. Rất nhanh, ở ngoài thành lại nổ ra mấy đám khói đen thật lớn.
Không đến một lát, bức tường thuẫn bên cánh trái ở gần lỗ hổng đã bị phá thành mảnh nhỏ, không thể tiếp tục bảo vệ cho Kiến Nô.