Vương Phác khoát tay, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, nói tiếp:
- Sự việc trước kia đã qua rồi, sau này không cần phải lén lén lút lút nữa. Tuy nhiên, dể tránh trường hợp có những kẻ dư thừa sức lực rồi gây chuyện thị phi ở bên ngoài, sau này, các mục huấn luyện phải lặp đi lặp lại mỗi ngày, cho binh lính mang võ trang đầy đủ hành quân gấp trên hai mươi dặm đường!
- Ồ?
Đại Hồ Tử kêu lên:
- Mỗi ngày chạy hai mươi dặm?
- Sao?
Vương Phác hỏi ngược lại:
- Có phải là ngươi cảm thấy hơi ít?
- Không có, không có!
Đại Hồ Tử vội vàng lắc đầu:
- Không ít, không ít đâu!
- Vậy quyết định như vậy đi.
Vương Phác nói, lại bổ sung một câu:
- Năm thiên tổng các ngươi cũng không ngoại lệ, các ngươi đều phải chạy, hơn nữa là phải dẫn đầu.
- Hả?
- Hơ!
Năm người Triệu Tín, Đường Thắng, Trương hòa thượng, Đại Hồ Tử, Đao Ba Kiểm, đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám có ý kiến, nếu tướng quân đã nói như vậy, còn cãi được sao? Chạy thì cũng được thôi, nhưng nghĩ tới mỗi ngày phải chạy hai mươi dặm, trên mặt mọi người đều lộ vẻ đau khổ.
Mễ Chi, trong doanh trướng của Lý Nham.
Lý Hổ đang báo cáo tình hình quân sự với Lý Nham. Ly Hổ là em họ của Lý Nham. Lý Nham là một bạch diện thư sinh ốm yếu, nhưng Ly Hổ thì người giống như tên, hình dáng thô kệch, hung hãn, hơn nữa đã học được một thân võ nghệ từ Thiếu Lâm, là một mãnh tướng hiếm có. Xưa nay, Lý Hổ luôn một lòng trung thành với Lý Nham, Lý Nham cũng xem Lý Hổ là tâm phúc của mình.
Lý Hổ đang nói về việc bọn Mã Thủ Ứng phân chia tráng đinh.
- Đại ca, năm tên dân tộc Hồi Hột bọn họ thật là quá đáng, bọn họ bố trí tất cả tráng đinh vào Cách Tả Ngũ Doanh của mình, còn lại người già yếu thì ném cho chúng ta, đây không phải rõ ràng là kết bè sao? Trong con mắt của bọn họ có còn Đại ca hay không? Lúc đầu, trước khi xuất binh, Sấm vương đã nói rõ, đại ca mới là chủ tướng, năm người bọn họ chẳng qua là phó tướng. Đại ca, anh không thể tiếp tục nương tay.
- Nhị đệ, tình huống ngươi nói, đại ca biết rồi.
Lý Nham nói với giọng nghiêm nghị:
- Bọn Mã Thủ Ứng không nên làm như vậy, nhưng dù sao bọn họ cũng là người có vai vế trong nghĩa quân, nếu giết bọn họ, sẽ khó ăn nói với Sấm vương, cũng khó ăn nói trước mặt các huynh đệ nghĩa quân, mà quan trọng hơn nữa là, chúng ta tự giết lẫn nhau, chỉ khiến quan quân Đại Minh không công hưởng lợi, loại chuyện trở mặt thành thù này, chúng ta tuyệt đối không thể làm.
- Nhưng mà đại ca...
Lý Hổ kêu lên:
- Nếu anh không trị bọn họ, bọn họ sẽ được đằng chân lân đằng đầu.
- Bọn họ còn chưa có gan làm như vậy đâu.
Trên khuôn mặt nho nhã của Lý Nham chợt thoáng hiện một tia sát khí, thấp giọng nói:
- Nhị đệ, chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt, sau khi ngươi trở về, tuyệt đối không được nói gì với người khác. Tóm lại, chuyện này ta nắm chắc, đại ca biết nên làm như thế nào.
- Dạ.
Lý Hổ cung kính đáp:
- Nếu đại ca không có gì căn dặn, tiểu đệ xin cáo từ trước.
- Đi đi.
Lý Nham dứt lời, không kiềm được lại dặn dò:
- Đừng quên quản lý chặt các huynh đệ, tuyệt đối không được gây ra xung đột với người của Cách Tả Ngũ Doanh.
- Dạ.
Lý Hổ đáp, rồi xoay người rời đi.
Lý Hổ vừa rời đi không lâu, Hồng Nương Tử nhanh chóng bước vào doanh trướng, nhìn Lý Nham vui vẻ nói:
- Tướng công, chàng đoán xem thiếp đi đâu, gặp được ai nào?
- Còn nói nữa chứ!
Lý Nham bĩu môi, tức giận nói:
- Cả ngày không thấy bóng dáng đâu cả!
Mặc dù Lý Nham nói một cách tức giận, nhưng từ giọng nói của y, Hồng Nương Tử nhận ra rất nhiều sự quan tâm lo lắng, trong lòng ngọt ngào như được rót mật. Nàng liền dụi đầu vào ngực Lý Nham, uốn éo eo thon làm nũng:
- Tướng công, không phải là thiếp thấy chàng mệt nhọc, muốn đi săn mấy con gà rừng chưng cách thủy cho chàng tẩm bổ hay sao?
Dù sao Lý Nham cũng là một nho sinh từng đọc sách thánh hiền, tuy đã thành vợ chồng với Hồng Nương Tử, những vẫn không chịu nổi trước cử chỉ nồng nàn thân mật của Hồng Nương Tử, liền ho khan hai tiếng, nghiêng đầu tránh đi, nghiêm trang nhắc nhở:
- Nương tử, nơi đây là đại doanh nghĩa quân, đừng để các huynh đệ nhìn thấy chê cười.
- Ai thích chê cười cứ việc chê cười.
Hồng Nương Tử cụt hứng nói:
- Vợ chồng với nhau mà còn e ngại ai chứ?
Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng Hồng Nương Tử vẫn rời khỏi Lý Nham, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn đỏ au chu lên cả thước, hầu như có thể treo vào đó nửa cân dầu được.
- Khụ.
Lý Nham vội ho một tiếng, hỏi:
- Nương tử vừa nói gặp được người nào vậy?
Hồng Nương Tử ngúng nguẩy, không bằng lòng, nói:
- Không nói.
Lý Nham cau mày:
- Nương tử, đừng làm rộn.
Hồng Nương Tử nói với vẻ tủi thân:
- Thiếp gặp Kinh sư huynh.
- Kinh sư huynh?
Lý Nham ngạc nhiên:
- Nàng nói Kinh Mậu Thành sao?
- Dạ.
Hồng Nương Tử gật đầu, nói:
- Sau khi rời khỏi Hà Nam, Kinh sư huynh đi Cửu Biên xin vào quân đội, rốt cuộc bị người ta hãm hại, phải đến vùng phụ cận núi Lão Nha làm cướp, trong thời gian hai năm chiêu mộ được hơn năm trăm huynh đệ. Hiện giờ thiếp đã dẫn tất cả bọn họ về đây, bọn họ muốn gia nhập nghĩa quân.
- Thật không?
Lý Nham nghe vậy mừng rỡ nói;
- Chuyện này thật sự quá tốt. Nếu Kinh sư huynh đã làm đại vương hơn hai năm trên núi Lão Nha, vậy nhất định hắn biết rất nhiều bằng hữu, đối với tình hình Thiểm Tây, Sươn Tây hẳn là hiểu rõ tương đối toàn diện, vừa vặn dễ dàng giúp chúng ta nghĩ biện pháp, xem làm cách nào xoay xở đáp ứng nhu cầu lương thực cấp bách của nghĩa quân.
Mặc dù Lý Nham là thư sinh nho nhã, nhưng từ trong xương tủy lại lộ ra khí phách to lớn, y biết rõ chuyện trước kia giữa Kinh Mậu Thành và Hồng Nương Tử, nhưng cũng không vì chuyện này mà có thành kiến đối với Kinh Mậu Thành, càng không vì Hồng Nương Tử thuyết phục Kinh Mậu Thành gia nhập quân ngũ Đại Minh mà hiểu lầm nàng.
- Dạ, Kinh sư huynh nhất định biết có thể tìm được lương thực ở nơi nào.
Hồng Nương Tử vui mừng gật đầu lia lịa, kể từ khi hai người kết làm vợ chồng tới nay, chỉ cần Lý Nham vui vẻ là nàng vui vẻ, hôm nay thấy Lý Nham vui mừng như vậy, Hồng Nương Tử lại càng vui từ tận đáy lòng.
- Mau đi.
Lý Nham kêu lên:
- Nương tử, mau dẫn ta đi nghênh đón Kinh sư huynh.
Hồng Nương Tử dẫn Lý Nham ra ngoài viên môn, Kinh Mậu Thành và hơn năm trăm thủ hạ thổ phỉ đang yên lặng chờ đợi.
Lý Nham đích thân ra ngoài viên môn nghênh đón khiến Kinh Mậu Thành cảm thấy thật sự bất ngờ, vốn Kinh Mậu Thành cho là bởi vì mình đến, khiến Lý Nham không vui, thậm chí đã chuẩn bị trước đối sách nếu không được hoan nghênh, nhưng kết quả là ngược lại, Lý Nham tỏ vẻ rất hoan nghênh y.
Chuyện này khiến Kinh Mậu Thành nhìn Lý Nham bằng một con mắt khác, xem ra Lý Nham cũng không phải chỉ là một bạch diện thư sinh khiến phụ nữ ưa thích, hẳn là người này cũng có một chút bản lãnh, bằng không Sấm vương Lý Tự Thành cũng không phái y đến Thiểm Tây một mình cáng đáng một phương thế này.
Lập tức hai người hành lễ, Lý Nham gọi Kinh Mậu Thành là sư huynh, đón y vào doanh trướng, lại sai Lý Hổ bố trí ổn thỏa cho hơn năm trăm thủ hạ huynh đệ của Kinh Mậu Thành.