Xe ngựa vẫn đang chạy, chỉ có hai người kề cận trong thùng xe, Sở Việt đem vị quan viên hiển quý trẻ tuổi nhất Đại Tề giam cầm trong góc, đem môi dán tại vành tay trắng nõn, tràn ngập tình ý đem từng ái ngữ khiến nhân ngọt ngào mê mị gọi ra… song chưởng tuyệt đối không liên quan đến hai chữ “quy củ”, lưu luyến với vào trong y bào lông cừu bán mở, gần như tham lam một lần lại một lần vuốt ve, âu yếm đến nỗi da thịt đã hơi lộ ra sắc hồng.
(nguyên lai là “hà sắc đích phu”, tức là da thịt như ráng chiều)[Khanh Khanh…..Ngươi dùng loại túi hương nào vậy? Ta lần trước đã tìm mấy cửa tiệm vẫn không thấy. Ngươi giúp ta tìm một túi đi? Như vậy khi ta nghĩ đến ngươi, có thể dựa vào mùi hương này mà giải tương tư chi tình.]
Trong lúc thì thầm, Sở Việt còn như muốn chứng minh cái gì mà ghé sát vào cổ người thanh niên ngửi ngửi, làm cho thân thể hắn đang áp chế phía dưới lâm vào mẫn cảm mà run lên, da thịt lồ lộ bên ngoài càng thêm rạng rỡ.
[Đừng……]
Cảm giác được Sở Việt trêu đùa tại cổ mình liếm duyệt lưu lại dấu vết, Tư Đồ Duyên Khanh nhẹ nhày chống đẩy, cho đến khi đối phương rời khỏi trận địa mới miễn cưỡng khống chế khí tức hỗn loạn, đáp:
[Có mấy vị hương liệu là do Hoàng thượng cùng nương nương ban cho, trong kinh cũng còn lại mấy phân….Nếu thực đem cho người, người hữu tâm nghe được, chẳng biết nên cái gì nữa….Làm cái gì vậy, đừng! Sở Việt, đừng như vậy……….Ô……!]
Nhân có điều băn khoăn mà chưa kịp nói xong lời cự tuyệt, bởi vì đã di động bò vào trong nội khố, bao lấy chỗ yếu hại của bản thân mà di chuyển, thanh âm kinh ngạc nhanh chóng tràn ra. Hai tay y để tại đầu vai Sở Việt muốn đẩy đối phương ra, lại bởi vì hoạt lộng của người kia bắt đầu khiến y như như bị rút hết khí lực. Khoái cảm quen thuộc khi bị nam nhân cường thế âu yếm từng đợt truyền lên cột sống, khiến Tư Đồ Duyên Khanh không tự chủ được thân mình yếu ớt, hai tay muốn đẩy ra giờ không kìm được chuyển thành ôm lấy.
[Sở Việt, Sở Việt…… Đừng như vậy…… Buông tay……]
Lần lượt thay đổi cố ý muốn đè nén thở dốc, nén giận thốt lên lời nói lại bởi vì liên tục bị tình triều tập kích mà mang theo mấy phần ý vị cầu khẩn: [Trước mắt còn….việc…..Ô, xiêm y sẽ…..]
[Yên tâm, sẽ không làm bẩn xiêm y của ngươi.]
Biết y để ý tới cái gì, Sở Việt như có thâm ý trả lại một câu, cũng tùy ý buông lỏng bàn tay đang trêu trọc ra — lúc này Tư Đồ Duyên Khanh vẫn còn kháng cự, thấy đối phương như thế liền nhẹ nhàng thở ra, nào ngờ nam nhân lúc trước đang dừng tay giờ lại cúi người, lại cứ như vậy mà thay đại chưởng bằng miệng ngậm lấy dục vọng đã bán cương của y!
[Sở Việt……!]
Tình huống ngoài dự liệu làm cho thanh niên nháy mắt rối loạn phương tấc, dù liên tục giãy giụa nhưng chưa kịp thoát ra liền bị từng trận khoái cảm thổi quét tới…. Đem cả trước sau đều ngậm vào trong mồm, đầu lưỡi đầy kĩ xảo liếm lộng phác họa, cùng với trước mắt nhìn thấy, nam tử anh vĩ đã nắm lấy phân nửa tâm của y đang hoàn toàn không cố kị mà lấy lòng y…….. Kích thích mang đến hết thảy hơn xa lúc trước, mà lí trí bạc nhược của thanh niên rốt cục đã đi tới bên rìa băng mỏng —
[Mau ngậm……. Tay…. Đừng, Sở Việt, đừng….. Ô……! Sở Việt, Sở Việt…… A……]
Lời nói kháng cự chung quỷ không thể kéo dài. Theo động tác tăng nhanh ở phía dưới của Sở Việt, lí trí bởi vì dục hỏa càng lúc càng mãnh liệt, chỉ có thể miễn cưỡng đè thấp thanh âm kêu gọi cùng ngâm suyễn. Đôi mâu thanh minh thâm thúy đã nhiễm hơi nước, Tư Đồ Duyên Khanh khó nhịn căng thẳng thân mình thừa nhân từng đợt tê dại truyền đến eo, song chưởng muốn tìm nơi chống đỡ gắt gao bám lấy bờ vai rộng lớn của Sở Việt. Da thịt nửa thân trên lồ lộ theo mỗi lần thất khống run rẩy giống như đêm đó nhiễm lên diễm sắc thật sau mê hoặc Sở Việt, mà vì nam nhân cố ý tăng thêm lực đạo trêu trọc, liền không chịu nổi mà phóng trong miệng đối phương.
Thấy mục đích đã thành, Sở Việt mới lui ra, vừa đem dịch thể của Tư Đồ Duyên Khanh nuốt sạch, vừa không quên tranh thủ liếc mắt nhìn y, như muốn chứng minh bản thân quả thật tuân thủ lời hứa không làm bẩn xiêm y của y. Cảnh như vậy khiến Tư Đồ Duyên Khanh có chút buồn bực, lại vì sau cao trào mà toàn thân xụi lơ chỉ đành có thể thở hổn hển ngồi tựa vào tường, nhìn Sở Việt đắc ý cười hướng y nói:
[Ngươi đã thật lâu không có làm đi, Khanh Khanh? Tuy rằng ngoài miệng như thế nào cũng không nguyện ý thỏa hiệp, kì thật cũng đã bắt đầu vì ta thủ thân phải không?]
[………Chỉ là không có hưng trí thôi.]
Không muốn thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, Tư Đồ Duyên Khanh đơn giản biện giải một câu, đối diện với khuôn mặt Sở Việt lại càng không cam lòng cùng không được tự nhiên mà nhẹ nhàng nghiêng đầu…… Bộ dáng như vậy khiến Sở Việt càng vui mừng, nhịn không được mà nâng hai chân thanh niên lên đem thân hình kề sát lại, đem dục vọng của bản thân đã sớm gắng gượng đặt cách hạ thân thanh niên bán lõa thân trên một lớp vải.
[Nói đến việc thủ thân, ta và ngươi giống nhau, Khanh Khanh a. Ngươi nhìn, đâu chỉ mình ngươi bộ dáng như vậy. Nghe âm thanh động tình của ngươi, ta cũng đã cứng rắn như thế này. Nếu không phải thời gian cùng địa điểm không phù hợp, ta chắc chắn sẽ muốn ngươi.]
Nói xong, hắn như còn muốn chứng minh lời nói của mình cố ý dùng thứ gắng gượng kia cọ cọ đối phương, khiến Tư Đồ Duyên Khanh lập tức một trận run rẩy —- thứ cực đại kề sát vào u huyệt khiến y nhớ tới đêm kia của mấy tháng trước, vui thích đã sớm minh bạch mà khắc sâu vào khiến cơ thể vốn chưa bình ổn tình dục nay lại càng thêm hưng phấn, dù thanh biết rõ là không nên, lại không tự chủ được mà nâng song chưởng vòng lấy cổ nam nhân, khiến thân thể kia đồng dạng càng thêm kề sát dụ hoặc —
Mà xe ngựa vốn đang đi, lại bỗng nhiên dừng lại.
Động tĩnh như thế đánh sâu vào thần trí đang mê huyễn của Tư Đồ Duyên Khanh khiến y nháy mắt tỉnh táo lại, thấy tình trạng hiên giờ lại càng thêm khiếp sợ. Song chưởng đang quấn lấy cổ Sở Việt nháy mắt rút về, y vội vàng bận rộn muốn tự mình chỉnh trang lại dung nhan, lại bởi thân mình chưa khôi phục khí lực mà mất ít nhiều công sức…… Cũng may Sở Việt coi như có lương tâm, lâp tức chủ động giúp Tư Đồ Duyên Khanh mặc xiêm y, rồi sau đó gắt gao ôm lấy thanh niên một thân sắc hương vẫn chưa tan hết.
[Ta phải đi, Khanh Khanh……]
Hôm nay hai người cùng vào cung, vốn là Sở Việt nhờ xe ngựa của Tư Đồ Duyên Khanh hồi phủ để tìm cơ gội cùng y một chỗ. Trước mắt đã đến nơi, hắn tự nhiên sẽ không có lí do tiếp tục ở đây…….. Cõi lòng đầy lưu luyến nói lời tạm biệt, hắn buông song chưởng đang chuẩn bị xoay người xuống xe, phía sau truyền đến thanh âm ngăn cản của thanh niên —
[Từ từ.]
Sở Việt nghe tiếng ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt thanh mĩ kia hơi mấp máy môi muốn nói, lại thủy chung không phát ra được một tiếng…. Bộ dáng giãy giụa rõ ràng khiến trong lòng hắn nảy lên một trận trìu mến, nhịn không được xoay người một lần nữa đem thanh niên ôm vào trong lòng.
[Ta yêu ngươi, Khanh Khanh…… Cho nên bất luận bao lâu ta cũng sẽ không buông tha, sẽ vẫn chờ, đến khi ngươi nguyện ý rộng mở trái tim chấp nhận hết thảy mới thôi.]
[Sở Việt……]
Ngôn ứng lọt vào tai khiến ngực Tư Đồ Duyên Khanh căng thẳng, giữa đôi môi thì thào nói gì đó, nhưng vẫn là kiềm chế không được mà nâng hai tay gắt gao ôm lấy đối phương.
Này một phần ôn tồn, quá mức say lòng người.
Ngay cả việc lúc trước đối với Sở Việt có chút tức giận, nhưng tâm cũng giống như hắn, sao có thể đối với ly biệt mà không chút luyến tiếc cho được? Cưỡng chế cảm xúc bồi hồi tự trách trong lòng, y cố ý phóng túng bản thân, khiến tâm hồn hoàn toàn chìm đắm trong giây phút kề sát bên nhau ngắn ngủi này.
Qua non nửa khắc, hai người mới song song buông tay….. Thấy Sở Việt vẫn khó rời xa mà vỗ về khuôn mặt mình, Tư Đồ Duyên Khanh nhẹ nhàng thở dài, từ trong lòng lấy ra túi hương thường ngày vẫn mang theo đưua cho đối phương.
[Ngươi cầm đi.]
[Hả? Nhưng ngươi không phải nói –]
[Ngươi không cần?]
[Không không! Ta muốn! Ta đương nhiên muốn! Khanh Khanh đưa ta tín vật đính ước ta sao có thể không cần?]
Thấy Tư Đồ Duyên Khanh có ý muốn thu hồi, Sở Việt vội vàng từ trong tay y tiếp nhận hương túi, thật sâu ngửi một hơi rồi đem như trân bảo để vào trong lòng.
[Ta đi đây…… Ngày mai gặp, Khanh Khanh.]
Nói xong, chăm chú nhìn thanh niên một cái thật sâu, Sở Việt không hề ở lâu, xoay người cứ như vậy xuống xe rời đi.
<> đã rời đi, xe ngựa tự nhiên không cần tiếp tục dừng lại…… Không đến một lát, xe ngựa thuộc về Tư Đồ phủ dĩ nhiên tiếp tục đi tới, chở Tư Đồ thiếu gia hướng tới phủ đệ ở ngã tư đường đi vào.
Cảm thụ được chiếc xe dưới thân giữa các nhịp đi truyền lại chấn động, Tư Đồ Duyên Khanh than nhẹ dựa người về phía sau, hiện lên trên khuôn mặt thanh mĩ, là chua xót cùng giãy dụa phát ra từ tận đáy lòng.
— Mới vừa rồi sở dĩ xảy ra chuyện y giữ hắn lại, là vì Sở Việt không như ngày thường trước lúc rời đi hôn y một chút….. Tình trạng bất đồng với thường ngày đổi lấy thất lạc không thể tránh khỏi dưới đáy lòng. Mặc dù có gọi, nhưng y cuối cùng vẫn không thể chân chính nói ra lời trong lòng.
Có lẽ là vì trong lòng vẫn tồn tại kháng cự, cùng với không cam lòng cứ như vậy khuất phục tự tôn đi?
Tư Đồ Duyên Khanh không biết Sở Việt có hiểu được lý do mình lên tiếng giữ hắn lại hay không, nhưng khi thân mình bị gắt gao ôm chặt, lực đạo vây quanh cùng với ngôn từ đối phương chân thành thiết tha như kia vẫn bình ổn không ít thất lạc đáy lòng, khiến y cuối cùng hạ quyết tâm đem túi hương giao cho đối phương.
[Tín vật đính ước sao……]
Nhớ tới lời nói của Sở Việt khi tiếp nhận túi hương, thanh niên hơi hơi cười khổ, đối với việc chính mình lúc ấy lại không mở miệng phản bác cảm thấy vài phần bất đắc dĩ.
— Tâm kiên định của y, quả thật đã vài phần hướng về phía Sở Việt.Đúng như hôm nay có chút triền miên hoang đường.
Trong khoảng thời gian này tuy bọn họ thường có thời điểm ở cùng một chỗ, Sở Việt cho dù có hành vi xấu gì cần kiểm điểm, nhiều lắm cũng chỉ đến mức kéo vạt áo y ra sờ mó trộm, chưa bao giờ phát triển đến tình thế ngày hôm nay dường như tùy thời đều có thể thất khống….. Nhưng tình huống mặc dù vượt xa khả năng chịu đựng của y, Tư Đồ Duyên Khanh cảm thấy buồn bực thì buồn bực, nhưng vẫn không tự chủ được mà hy vọng đối phương. Mà phân tình dục bao trùm lí trí này, trong lòng giống như nhau ôn tồn không muốn rời xa khiến y cảm thấy thật vô thố.
Hồi tưởng tới thời điểm vừa nãy, thanh niên sắc mặt đỏ lên, mà cũng chợt hiểu được vì sao hôm nay Sở Việt không lấy lý do hôn tạm biệt y…. Dụng tâm của đối phương khiến trong lòng y dâng lên vài phần ngọt ngào, lại khó tránh khỏi lần lượt cảm thấy bất đắc dĩ khó tránh khỏi.
Chỉ cần liên quan đến Sở Việt, tâm tư y liền rối rắm như đống tơ, kéo không ngừng, càng thêm loạn.
Tư Đồ Duyên Khanh rất rõ ràng:
Nếu tiếp tục để phát sinh tình huống như vậy, y luân hãm chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng tình huống trước mắt khiến y muốn tránh mặt Sở Việt rất khó, càng không nói đến nội tâm luôn phát ra mong mỏi nồng liệt.Ngày đó, y tuy trảm đinh chặt sắt muốn cùng đối phương nói rằng chính mình không thể, còn nói với Sở Việt
“trường tương tư thủ” ,bốn chữ này hoàn toàn vô vọng, tự nhiên chỉ là lừa mình dối người….. Trên thực tế, đêm đó khi rời Mộng Hoa Lâu, thấy Sở Việt chưa từng ngủ lại, đáy lòng y không thể kiềm nén thấy vài phần may mẵn, lại còn có thể cùng hắn nói chuyện như đôi vợ chồng đang thảo luận?
Y đồng dạng muốn độc chiếm Sở Việt, đồng dạng muốn hết thảy ngôn từ say lòng người, ôm ấp cùng hôn môi của người kia cũng chỉ hoàn toàn thuộc về riêng mình. Nhưng mặc dù hết thảy sớm dễ như trở bàn tay, nhưng y lại không có dũng khí.
[Vì sao tâm tư bản thân cũng giống đối phương, lại là người khắp nơi chiếm thế thượng phong?]
[Bởi vì ta dựa vào bản tâm làm việc, nhưng ngươi lại luôn làm theo tâm ý của chính mình. Tại vì trong lòng ngươi rõ ràng có quá nhiều lực lượng chống cự cùng ràng buộc, trong ngoài cùng giao công, làm sao có thể ngăn cản ta toàn lực ứng phó?]
Bỗng tự nhiên, trong lòng hiện ra, là đoạn đối thoại của bọn họ tại Mộng Hoa Lâu đêm đó.
Sở Việt luôn là như vậy đi? Trực lai trực vãng, hỉ nộ do tâm, chưa bao giờ làm ra chuyện gì trái với ý nguyện của bản thân… Trước khi quan hệ giữa hai người bọn họ thay đổi, đối lập lẫn nhau, hắn thường nói với mình rằng hắn không quen nhìn bản thân thế gia đệ tử nói quanh co lòng vòng, không quen nhìn vẻ dối trá lại tỏ ra lễ nghi phong phạm. Mỗi khi nghe ngôn từ như vậy, Tư Đồ Duyên Khanh luôn không khách khí phản bác lại, vừa là trên thực tế lại có chút hâm mộ………. đối với việc Sở Việt có thể tùy tính mà làm, không bị cản trở.
Có lẽ, vì khắc sâu như thế mà bị đối phương hấp dẫn, phân hướng tới này có lẽ do nguyên nhân thứ nhất đó.
Nhưng hướng tới, chung quy sẽ chỉ là hướng tới mà thôi.
…
Cảm giác được xe ngựa dưới thân một lần ngữa dừng lại, áp lực quyết tâm kia như mong mỏi đến sắp thoát khỏi cương, xác nhận dung nhan của mình hết thảy bình thường, Tư Đồ Duyên Khanh mới mang theo khuôn mặt ung dung bình tĩnh xuống xe ngựa. Chỉ là nhân tài vừa mới vào phủ, trước hết nghênh đón, cũng chỉ là một câu của quản gia:
[Thiếu gia, lão nhân gia muốn ngài tới thư phòng gặp ngài ấy.]
[Phụ thân?]
Tình huống có chút không tầm thường khiến Tư Đồ Duyên Khanh kinh ngạc chọn mi, hỏi:
[Có nói là chuyện gì không?]
[Không có, thiếu gia. Bất quá lúc trước Ngự Sử Đài – Nghiêm đại nhân có tới, cùng lão nhân gia nói chuyện một canh giờ rồi rời đi. Sau đó lão nhân gia liền hướng lão nô phân phó chuyện này, có thể cùng chuyện giữa hai người có quan hệ.]
[Nghiêm đại nhân sao…… Ta qua liền.]
Tư Đồ Duyên Khanh hồi tưởng lại sự tình có khả năng liên quan đến người này lúc lên triều, lại không tìm được đầu mối gì, chỉ đành đến lúc đó ứng phó, gật đầu bước vào thư phòng của phụ thân.
Y sở dĩ được xưng là thiên chi kiêu tử, trừ bỏ có Hoàng hậu là tỉ tỉ ruột, thân là Tể tướng đương triều – Tư Đồ thế gia gia chủ, phụ thân y cũng là một nguyên nhân…….. Làm con trai độc nhất, từ nhỏ lại tài hoa hơn người, nhận được sự coi trọng của mọi người cũng là lẽ đương nhiên.
Vì Tư Đồ Trọng Minh đối với y ôm kì vọng rất cao, quan hệ phụ tử của hai người vẫn là xa cách nhiều hơn thân cận.
Tư Đồ Trọng Minh từ thời tiên đế đã là trọng thần quốc gia, lại gánh vác trọng trách tộc trưởng, công vụ tộc vụ hai thứ bận rộn, khiến hắn trừ bỏ quản giáo đốc thúc thông thường rất khó có thời gian cùng nhi tử bồi dưỡng tình cảm. So với đó, Thái tử Cao Giác ngược lại càng giống một vị phụ thân. Hắn cùng thê đệ nhỏ tuổi chơi đùa, nửa dụ dỗ nửa uy hiếp bắt buộc hài đồng ngọt ngào kêu
<>, sau lại cùng thường xuyên cùng hài đồng đọc sách viết chữ, thậm chí ra ngoài chơi đùa…… Cũng vì vậy, khi Tư Đồ Duyên Khanh bắt đầu hiểu chuyện, đối với người cha ruột Tư Đồ Trọng Minh này trừ bỏ xa cách, còn có kính sợ.
Đương nhiên, theo tuổi trưởng thành, thời gian y cùng phụ thân nói chuyện chậm rãi tăng lên, nhưng trung tâm câu chuyện vĩnh viễn sẽ chỉ là chính sự hoặc
“hướng gió” trong triều, cùng với việc các thế gia hay lui tới — Tư Đồ Duyên Khanh có thể thông cảm phụ thân khó xử, nhưng tình cảm phụ tử không phải nói bồi dưỡng là có thể bồi dưỡng được. So với phụ tử, hai người càng giống như hai đồng liêu chốn quan trường, chẳng qua là vì ích lợi hơn là nhất trí mà thôi.
Nhớ đến đây, Tư Đồ Duyên Khanh hơi hơi cười khổ, lại vẫn chưng ra khuôn mặt đoan chính, đến khi tới thư phòng thì dừng cước bộ, nâng tay gõ cửa: [Phụ thân.]
[Vào đi.]
Có lẽ là chờ đợi đã lâu, Tư Đồ Duyên Khanh vừa mới lên tiếng, liền đã nghe thấy tiếng phụ thân trả lời truyền đến. Lập tức theo lời đẩy cửa mà vào, cũng hướng Tư Đồ Trọng Minh ngồi sau thư án hành một lễ.
[Hài nhi thỉnh an phụ thân.]
[Ừm…… Lại đây ngồi đi.]
[Vâng.]
Tư Đồ Duyên Khanh cung thanh đồng ý, trong khi ngồi xuống cũng bắt đầu đánh giá, nghiềm ngẫm dụng ý hôm nay phụ thân gọi y tới trò chuyện riêng.
Tư Đồ Trọng Minh năm nay cũng đã gần nhĩ thuận
(sáu mươi), nhiều năm chúng vụ vất vả khiến tóc ông bạc đi cực kì nhanh chóng, cả khuôn mặt thanh tuyển nho nhã cũng lộ ra vài tia già nua, lại vẫn có vẻ mười phần hữu thần, một đôi mắt giống như nhi tử lại càng thâm trầm khó dò, chỉ nhìn một lát cũng khiến người đối diện cảm thấy hoảng hốt…. Tư Đồ Duyên Khanh tuy không sợ, nhưng đối diện với phụ thân không chút biểu tình, vẫn là cảm thấy có điểm khả nghi, ngồi một lát trầm ngâm rồi mở miệng trước:
[Không biết hôm nay phụ thân gọi hài nhi đến là muốn nhắc nhở chuyện gì?]
[…… Ngươi năm nay cũng đã hai mươi mấy đi?]
[Vâng. Hài nhi đã hai mươi ba.]
Tư Đồ Duyên Khanh cố gắng trấn tĩnh gật đầu xác nhận, nhưng cảm thấy như là sóng biển mãnh liệt.
Y không phải thằng ngu, liên tưởng tới bối cảnh Nghiêm đại nhân vừa mới tới, tự nhiên lập tức hiểu được hàm ý ẩn trong lời nói của phụ thân.
Việc hôn nhân của y.
Nghiêm Ngự sử xuất thân chính là Ngũ đại thế tộc chi nhất- Nghiêm gia, có một muội tử nhị bát phương hoa
(mười sáu tuổi xuân), dung mạo tuy chỉ hơn trung bình, nhưng trong giới quý tộc kinh thành có tiếng là ôn lương hiền thục, một tay nữ hồng cũng thập phần giỏi giang, cũng có thể coi là lương xứng. Nhưng…..
[Ta yêu ngươi, Khanh Khanh…… Cho nên bất luận bao lâu ta cũng sẽ không buông tha, sẽ vẫn chờ, cho đến khi ngươi nguyện ý rộng mở trái tim nhận lấy hết thảy mới thôi.]
Nhớ tới ái ngữ Sở Việt mới nói cách đây không lâu, cùng với triền miên lẫn nhau khiến người ta say mê, dù biết chuyện cưới hỏi này vốn là do người khác chỉ định, nhưng thực tế đối mặt, trong lòng y dâng lên chính là …. ghét bỏ mạnh mẽ
Nhưng y không thể, không có lý do để cự tuyệt.
[Lấy trí tuệ của ngươi, chắc hẳn đã đoán được ý của phụ thân rồi đi.]
Ngay trong khi tâm tư y đang hỗn loạn, âm thanh của Tư Đồ Trọng Minh ở đối diện vang lên, nói cho cùng y cũng đã sớm có ý muốn, nhưng giờ phút này lại không cách nào đối mặt với hết thảy–
[Vừa mới rồi Nghiêm Ngự sử đại nhân hướng vi phụ nói ra ý kết giao, phụ thân đã thay ngươi đồng ý, đối tượng là muội muội của Nghiên Ngự sử, Nghiêm Yên. Hôn lễ đều đã có mẫu thân ngươi chuẩn bị, về sau chúng ta cùng Nghiêm Ngự sử chính là người một nhà, ngươi liền nhân cơ hội thành thân liền qua lại với nhà Nghiêm đại nhân nhiều một chút, hảo hảo làm quen đi.]
Nói là chuyện chung thân đại sự của Tư Đồ Duyên Khanh, nhưng nửa điểm ý tứ thương lượng đều không có, thật giống như chuyện này cùng y không có chút quan hệ nào…. Dù Tư Đồ Duyên Khanh sớm đã biết tính tình của phụ thân, nhưng thái độ quyết không cho thương lượng này khiến đáy lòng y thêm vài phần kháng cự, mà y biết rõ là không nên, lại vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh nở miệng:
[Ý tứ của phụ thân hài nhi hiểu được. Chỉ là trước mắt hài nhi không tính toán muốn thành thân, hay là–]
[Trước mắt không tính toán muốn thành thân? Như vậy khi nào ngươi mới muốn thành thân?]
Lời nói uyển chuyển cự tuyệt của thanh niên còn chưa hết, liền bị Tư Đồ Trọng Minh nghiêm khắc chất vấn. Đôi thâm mâu hướng nhi tử mang theo vài phần sắc bén.
[Vi phụ ở từng này tuổi như ngươi, đã có ba, bốn thê thiếp rồi……. Ngươi còn không thành thân, chẳng lẽ đợi khi tin đồn đại khó nghe đồn ra thêm đa dạng ngươi mới cam tâm sao?]
[Phụ thân……]
Hồi tưởng lại thời điểm suýt thất khống trên xe ngựa, ngôn ứng lọt vào tai Tư Đồ Duyên Khanh khiến y khẽ run lên, khuôn mặt ban đầu nhìn như bình tĩnh đã có vài phần dao động: [Hài nhi cũng không có ý này.]
[Cũng không có ý này sao? Vậy liền mượn việc thành thân này bình ổn mấy lời đồn đại ngoài kia đi. Ngươi tuổi này cũng không còn nhỏ, Nghiêm cô nương dung mạo tuy kém cỏi, nhưng tính tình, gia thế đều tốt, vẫn có thể xem là một hảo đối tượng. Ngươi cũng nên rõ ràng, lấy thân phận Tư Đồ gia của chúng ta, chính thất chỉ có thể là người thế gia mới môn đăng hộ đối. Ngươi nếu thực sự đã thích đối tượng khác, vậy sau khi thành thân đưa nàng nhập môn đi. Nàng nếu thực sự thích ngươi, thì sẽ thông cảm cho nỗi khổ của ngươi.]
Thấy mình chạm đến chỗ đau của y, Tư Đồ Trọng Minh thần sắc hòa hoãn, ngữ điệu cũng tùy chuyển thành khuyên giải…
[Vi phụ chỉ nói đến vậy, hôn lễ một tháng sau sẽ tổ chức, ngươi trở về hảo hảo ngẫm lại đi.]
[……..Vâng.]
Biết việc này căn bản không có đường thương lượng tiếp, Tư Đồ Duyên Khanh thần sắc trắng bệch, lại vẫn phải áp chế bất mãn sắp phát tác, chua xót ứng thanh, xoay người rời khỏi thư phòng —