*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ ngày ấy, hai người sau hơn nửa tháng không gặp, hôm nay rốt cục cũng chân chính gặp lại.

Có lẽ bởi vì được chính mắt trông thấy khuôn mặt thanh mĩ mà hắn luôn nhớ thương lâu ngày nên Sở Việt cảm thấy vui sướng không sao nói nổi. Mà khi hắn đến gần thanh niên nhìn qua cho chút xấp xỉ bằng mình, trông thấy dung nhan bình tĩnh, ánh mắt có ẩn theo một tia lạnh nhạt kia khiến cho niềm vui sướng đơn thuần ban đầu lập tức lại bị lo lắng và buồn bã thay thế.

[ Đã lâu không gặp….]

Cố nén lại cảm giác xúc động muốn tiến thêm một bước chạm vào đối phương. Sở Việt bước đến cách y khoảng ba bước chân thì dừng lại cước bộ, mâu quang dừng trên người đối phương cũng đã khó nén sự mãnh liệt: [Mấy ngày nay, có khỏe không?]

[Nhờ phúc của Sở tướng quân, hết thảy đều tốt.]

Tư Đồ Duyên Khanh thản nhiên đáp, ánh mắt đưa lên nhìn thẳng vào mắt đối phương, sau đó lập tức dời tầm mắt đi.

Y lúc trước bị Cao Giác ép hỏi mà tâm loạn như ma, nay kẻ đầu sỏ khiến cho tâm y loạn lại đứng ngay trước mắt, làm sao có thể bình tĩnh đáp lại như vậy? Cố ý chọn những ngôn từ cực kỳ khách sáo, ngữ điệu cực kỳ lãnh đạm, vì muốn bóp chết hết thảy những thứ bắt đầu sinh ra kia….Y biết y nên biểu hiện thật bình thường mới đúng, nhưng khi ngẩng mặt lên nhìn vẻ mặt Sở Việt, nhận ra nét thân thiết trong ánh mắt hắn, y chung quy lại lựa chọn trốn tránh.

Bởi vì y dao động.

Y đã từng nhìn thẳng vào cặp mắt kia vô số lần, cũng đã từng nhìn thấy ý thân thiết toát ra từ cặp mặt kia, cũng đã từng dỡ xuống tâm phòng khi đứng cạnh hắn, cuối cùng lại hoàn toàn thất khống trong cái đêm đó. Vừa nhìn thấy cặp mắt kia, y liền nhớ lại ánh mắt Sở Việt đêm đó thật sâu nhìn mình, sau đó hôn môi mình, hôn hai gò má mình, ôm lấy thân thể mình, khiến cho mình kiệt lực ngăn chặn, nhưng cơ thể lại không ngừng tự chủ nóng lên.

Cho nên y trốn, việc này bất quá cũng là giấu đầu hở đuôi, nhưng Sở Việt hẳn là không nhìn ra điểm ấy. Y nghĩ hành động đánh cuộc này không khác uống rượu độc giải khát, nhưng sự tình chung quy lại không được như y mong muốn.

Thấy Tư Đồ Duyên khanh cố ý tránh đi tầm mắt mình, vốn từ lúc đối phương dùng ngôn từ lãnh đạm gây thương tích đáp lại, Sở Việt lập tức đã hiểu được, tâm tình vốn có chút hạ xuống nháy mắt lại tăng vọt lên….Cũng may hắn còn nhớ nơi này là trước của Hoàng Cung, mà bên ngoài vẫn còn lưu truyền tin đồn về hai người, nên mặc dù rất muốn đứng ngay tại đây bày tỏ tâm ý với đối phương nhưng hắn vẫn phải tự kiềm chế lại, âm điệu hơi chậm nói:

[ Lúc trước cũng may là có Tư Đồ huynh tương trợ, nên Sở mỗ mới có thể thuận lợi giải quyết chuyện hà khấu bộ binh kia……Hôm nay gặp nhau ở đây, không bằng để Sở mỗ làm chủ, tìm một chỗ riêng tư để ta cảm tạ được không?]

Lý do của Sở Việt hợp tình hợp lý, nếu không phải Tư Đồ Duyên Khanh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia vẫn dừng trên người mình, chỉ sợ đã nghĩ chuyện này chỉ đơn thuần như lời hắn nói…..Không muốn tiếp tục để cho tâm mình lại loạn nữa, y hít một hơi thật sâu vào, nâng mắt lên, buộc chính mình phải dùng ánh mắt bình tĩnh nhất để nhìn đối phương.

[ ……..Sở tướng quân đã quên ngươi và ta vẫn đang ở nơi đầu gió ngọn sóng sao, nếu thật đến một nơi riêng tư như Sở tướng quân nói, khó bảo toàn ngày mai sẽ không có thêm một lời đồn đãi nữa truyền ra.]

Tiếng nói cất lên vẫn lạnh lùng như lúc trước, cố gắng ra vẻ bình tĩnh nhưng vẫn giấu không được tia mê võng ẩn sâu. Phát hiện điểm ấy, Sở Việt cười khổ, nói: [ Sở mỗ còn tưởng rằng Tư Đồ huynh sẽ không đem lời đồn đãi kia để trong lòng.]

[Vô tình bị gièm pha là một chuyện, nhưng biết rõ sẽ phiền toái nhưng vẫn chạy tới rước vào thân lại là một chuyện khác. Duyên Khanh tuy không sợ lời đồn đãi nhưng cũng không tính toán chủ động đi cung cấp cho những kẻ không hiểu chuyện kia chủ đề để đàm tiếu.]

Dừng một chút, Tư Đồ Duyên Khanh dung nhan xụ xuống, ngữ khí khẽ chuyển, nhẹ giọng nói: [ Về chuyện tương trợ bất quá cũng là trách nghiệm phân nội của Duyên Khanh thôi, Sở tướng quân không cần để tâm……….Một số chi tiết không quan trọng, cũng nên quên.]

Nói đến chuyện giúp đỡ, cũng là đang ám chỉ đến những hứa hẹn đủ loại và yêu cầu Sở Việt quên hết chuyện đêm đó vào buổi sáng hôm sau của y…..Nghe thế, nụ cười khổ trên mặt Sở Việt chuyển đậm, khẽ thở dài: [ Nếu có thể nói quên là quên, thì chuyện này đã không phức tạp như vậy.]

[Không nghĩ đến nữa, tự nhiên có thể quên.]

[Như vậy…Tư Đồ huynh làm được rồi sao?]

Thấy Tư Đồ Duyên Khanh vẫn kiên trì, Sở Việt đè thấp tiếng hỏi một câu như thế, tiến lên một bước rút ngắn khoảng cánh giữa hai người: [ Nếu Tư Đồ huynh thật đã có thể quyên, Sở mỗ tự cũng sẽ không tái dây dưa — chỉ cần ngươi nói một câu quên, một câu trong lòng quả thật chưa từng để ý ta, ta lập tức sẽ rời khỏi đây…..Khanh Khanh.]

Xưng hô thân mật trong khoảng cách quá gần nhìn trọn vẻ mặt của Tư Đồ Duyên Khanh lần lượt thay đổi, kháng cự cùng giãy dụa, lại khiến cho hắn nhịn không được lại cúi đầu gọi.

Khanh Khanh.

Nghe tiếng gọi thân thiết bên tai từ trong miệng hắn phát ra, thân mình Tư Đồ Duyên Khanh run lên. Câu nói trái lương tâm vốn muốn tràn ra lại tắc nghẹn nơi cổ họng.

Thay vào đó, là một tiếng thở dài.

Biết bản thân hôm nay đã hoàn hoàn toàn ở thế hạ phong, ánh mắt Sở Việt vẫn nóng cháy như cũ, im lặng một lúc, sau đó Tư Đồ Duyên Khanh chung quy vẫn phải nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý hắn.

[…..Liền theo ý Sở tướng quân đi.]

[ Như vậy là tốt rồi — bất quá đừng kêu , như vậy thật xa lạ…Ngươi có thể trực tiếp gọi ta là Sở Việt.]

Thấy y đồng ý, Sở Việt lập tức vui đến dựng đuôi lông mày, nhịn không được lại được một tấc tiến thêm một bước nói vậy, mà chợt thấy tầm mắt thanh niên gần như băng hàn…Hiểu được mình đã chạm tới giới hạn của y, sợ đối phương đổi ý nên Sở Việt chỉ dám cười giượng hai tiếng, không cần nhiều lời, ngậm chặt miệng mang người đến nơi hắn thấy rất tốt để nói chuyện.

Không thể không nói, Sở Việt lúc này xác thực có chút dụng tâm, trừ bỏ lúc chạy đi tìm người có chút liều lĩnh, chứ theo lộ tuyến rời đi, phương thức gặp nhau lẫn nơi nói chuyện đều được an bài thập phần ẩn mật. Tư Đồ Duyên Khanh tuy là kẻ thức thời, nhưng nếu biết chuyện này đã được chuẩn bị trước, tâm tình cũng sẽ chuyển hóa rất nhanh, cũng phải bắt đầu trù tính khả năng ứng phó tiếp theo.

Chỉ là việc này chung quy  vẫn khác với công vụ triều đình, y có thể ẩn ẩn đoán được mục đích của Sở Việt, cũng cảm thấy nên chân chính nghĩ ra một phương thức giải quyết dứt điểm…Cho nên lúc đồng ý, y còn cho thêm một tiếng than nhẹ, y cũng cất bước đi theo Sở Việt như dự định của hắn  — một gian trong quán trà cổ ở ngoại thành kinh đô — cũng theo Sở Việt đi vào ghế lô.

(1) Kỷ trà

Sàn ghế lô là một loại gỗ tốt, cách đó là cái bồ đoàn(*) cùng kỷ trà(1), tất cả đều là những vật dụng thiện vị phong nhã…Đơn giản quét mắt nhìn chung quanh một cái, sau đó Tư Đồ Duyên Khanh vén vạt áo ngồi lên một cái bồ đoàn, đôi môi khẽ mở, thản nhiên nói: [ Sở tướng quân tựa hồ đã âm mưu từ lâu.] (* bồ đoàn: 蒲团 , cái đệm hình vuông hoặc tròn dùng để ngồi, cái mà ông sư ngồi lên để tụng kinh – theo Nhi BấyBỳ@Facebook.com)

Thấy đối phương tựa hồ chấp nhận sự an bài này, trong lời nói ẩn ẩn mang theo sự mâu thuẫn cùng vài phần thưởng thức…..Sở Việt cười hắc hắc, phân phó tiểu nhị không quấy rầy sau đó ngồi trước kỷ trà đối diện với thanh niên.

[ Nói mưu đồ đã lâu ngược lại là bằng không…..Có điều quyết định này vẫn là từ một canh giờ biết. Chỉ là ta biết ngươi gần đây đương nhiên không  dễ chịu cho nên tìm người nghĩ biện pháp an bài.]

Hiện tại ra ngoài đều có thể tùy thời bị người ta chú ý, lại băn khoăn khiến cho Sở Việt nhất thời thay đổi giọng điệu thành thân cận, ánh mắt vốn nóng cháy không khách khí tận tình dừng trên khuôn mặt thanh mĩ trước mắt, như muốn mượn điều này khiến cho đối phương thấy rõ bản thân có bao nhiêu để ý y….Toàn bộ thái độ không che dấu này khiến cho Tư Đồ Duyên Khanh không khỏi ảo não một trận, lại không dậy nổi một tia chán ghét, chỉ đành cố ý lãnh hạ âm điệu nói: [ Nếu ngươi để ý đến suy nghĩ quá ta, vừa rồi không nên lỗ mãng như vậy…]

[Ta biết, thực xin lỗi….]

Hiểu được bản thân mới vừa rồi hành động quả thật có tạo bối rối cho đối phương, Sở Việt thành thật giải thích: [ Chỉ là có chút chuyện…Ta vô luận có thế nào cũng muốn lập tức nói cho ngươi.]

[…….Chuyện gì?]

Biết đó là chuyện chính của hôm nay, tâm Tư Đồ Duyên Khanh có chút loạn, nhưng vẫn cường tự ép bản thân bình tĩnh không hỏi ra. Vốn ánh mắt có chút tránh né, sau khi do dự lại một lần nữa nâng lên, nghênh hướng ánh mắt sáng quắc khiến cho người ta tâm loạn của Sở Việt.

Không phải là y đã có thể thoát khỏi ánh hưởng của ánh mắt chăm chú của đối phương, chỉ là thái độ của Sở Việt nhận chân như thế, y há có thể dùng thái độ khinh thường đối đãi lại? Cho nên cứ việc ánh mắt kia như cũ khiến cho tâm y rối loạn không thôi nhưng y vẫn lựa chọn trước sau như một đối mặt một lần.

Thấy thái độ của Tư Đồ Duyên Khanh cũng có chút thận trọng, Sở Việt cảm thấy vui vẻ, nhưng vẫn cường tự trấn định lại, hít vào một hơi thật sâu sau đó làm mặt nghiêm túc nói: [ Trước kia….đối với chuyện ngày đó, ta vẫn có một nghi hoặc — Chuyện ngày đó vô tình chìm vào nam phong là do ta mất đi lý trí và làm sai.]

[…..Ngày đó vốn là do Lô Ngữ Nhu, sự tình cũng là do ta mà ra, ta cũng không trách ngươi.]

Nghe Sở Việt đề cập đến chuyện đêm đó, Tư Đồ Duyên Khanh khẽ run lên, lại vẫn mở miệng đem chuyện đó quy về mình, [ Huống hồ đó là chuyện quá khứ, tái so đo cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Ngại gì không quên đi, để cho tất cả như vân đạm phong khinh.](vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, ý nói sự nhẹ nhàng bình thản)

[Nhưng ta không làm được.]

Biết Tư Đồ Duyên Khanh hơn phân nửa đã đoán được lời nói của bản thân, cho nên mới mượn cách tránh nặng tìm nhẹ này mào đầu, Sở Việt lắc lắc đầu, thân mình ban đối ngồi đối diện với thanh niên đột nhiên lại đứng lên, chuyển xuống bên thân y– hành động như thế khiến Tư Đồ Duyên Khanh hơi hơi chấn động, lại vẫn cường tự duy trì bình tĩnh, nói:

[Ngươi nên hiểu là……Có một số việc xảy ra trong quá khứ, bản thân không nên tâm tâm niệm niệm nhớ thương quá nhiều.]

[Nhưng, ta tình nguyện tiếp tục nghĩ đến — ngươi biết rõ ta muốn nói cái gì, không phải sao? Đêm đó, kẻ trúng xuân dược là ngươi chứ không phải ta, nhưng ngươi và ta đều rõ ràng, nếu ngươi vì mất đi lý trí làm cái gì đó, ta cũng tuyệt đối có năng lực ngăn cản.]

Nói lời này, tự nhiên là nhắc đến sức mạnh chênh lệch giữa đôi bên…..Nghe vậy, sắc mặt Duyên Khanh tái nhợt, cố gắng nghĩ biện pháp biện giải, nhưng một chữ cũng không thể thốt ra khỏi miệng — Lời nói của Sở Việt quá mức hữu lực, khiến y dù muốn phản bác những cũng vô pháp tìm được ngôn từ thích hợp.

Nói đến cũng buồn cười…..Trên đời này nào có kẻ nào bị chiếm thân thể lại thay đối phương tìm cớ bao biện, mà kẻ chiếm đoạt cũng liều mạng nói là bản thân hắn cố ý không? Chỉ là chuyện này quá vớ vẩn, cũng chẳng được hai kẻ kia quan tâm. Thấy Tư Đồ Duyên Khanh chưa mở miệng, thân mình Sở Việt thoáng vươn lên, giọng nói hơi trầm xuống: [ Bất luận ngươi có nhớ rõ hay không….nhưng đêm đó, quả thật là do ta lợi dụng lúc ngươi gặp khó khăn để ra tay.]

Dừng một chút, xác nhận Tư Đồ Duyên Khanh không có cho hắn một cái tát, hắn mới nâng tay, nhẹ nhàng xoa lên dung nhan thanh mĩ đã gần ngay trước mắt.

[Ta thích ngươi, Khanh Khanh.]

Tiếng nói lên trầm thấp, lại mang theo vạn phần kiên định cùng tình tứ, giờ phút này tất cả đều dừng trên người thanh niên trước mắt hắn.