Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Khúc nghệ của Đỗ Vân quả nhiên không giống người thường, tiếng đàn một khi vang lên trong Hoàng phủ, phảng phất như ngay cả chim chóc trên trời bay ngang qua Hoàng gia đều dừng lại lắng nghe, ồn ào náo nhiệt trong Hoàng phủ đột nhiên yên ắng lại, tất cả thanh âm trò chuyện đều biến mất, chỉ còn lại tiếng đàn yên ả vang lên, quanh quẩn mãi không tan.

Vũ Văn Tụng từ nhỏ đã sinh trưởng trong hoàn cảnh xa hoa, dưới sự hun đúc đó, lại thêm thiên tư trác tuyệt, phẩm vị thưởng thức đối với âm luật đã cao hơn nhiều người cùng lứa nhiều. Lúc này cả thân lẫn tâm nó đắm chìm trong điệu nhạc, mãi đến khi khúc nhạc tấu hết, Thẩm Kiều ngồi xuống bên cạnh, nó mới phục hồi tinh thần lại.

“Ngài trở về rồi?” Vũ Văn Tụng thấy thần sắc Thẩm Kiều có chút không đúng, không khỏi dò hỏi, “Ngài làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Thẩm Kiều hơi nhíu mày: “Ngẫu nhiên gặp cố nhân, nhưng đối phương giống như là đã hoàn toàn quên mất ta.”

Vũ Văn Tụng: “Là bằng hữu?”

Thẩm Kiều cười cười: “Thay vì nói là bằng hữu, ngược lại càng giống địch nhân hơn.”

Vũ Văn Tụng: “Ngài giao thủ với y sao?”

Thẩm Kiều: “Cái này thì không, tính tình y bừa bãi, làm chuyện hơn phân nửa đều tùy tâm, thiện ác cũng chỉ trong một ý niệm. Lúc trước y đã từng cứu ta, sau đó lại đưa ta vào tay địch thủ.”

Vũ Văn Tụng a một tiếng: “Vậy ngài có tìm y báo thù chưa?”

Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Sau đó, nhân duyên gặp gỡ, ta với y lại có thêm mấy lần giao du. Có một lần chúng ta đụng phải kẻ địch chung, y điểm huyệt đạo của ta rồi thu xếp cho ta nơi ẩn giấu, đặt chính mình vào nơi nguy hiểm, tự mình dẫn dụ kẻ địch mang uy hiếp lớn nhất đối với chúng ta rời đi.”

Vũ Văn Tụng khó hiểu: “Nghe thì thấy, y cũng không hẳn quá xấu a! Tại sao lại không để ý đến người?”

Dù sao tuổi nó cũng còn nhỏ, nói chuyện như ông cụ non, nhưng từng trải có hạn, lời nói ra vẫn mang theo chút tâm tính trẻ con.

Thẩm Kiều buồn cười, xoa xoa đầu nó: “Ta cũng không biết, có thể có ẩn tình gì trong đó.”

Nói vài câu, mờ mịt cùng thất lạc trong lòng hắn cũng vơi đi không ít.

Vũ Văn Tụng chủ động nói: “Đạo trưởng, chúng ta đi chứ?”

Thẩm Kiều vốn cho rằng Hoàng phủ gia đại nghiệp lớn, khung cảnh xa hoa. Vũ Văn Tụng xuất thân từ gia đình vương giả, càng nên yêu thích và hoài niệm cuộc sống này, không nghĩ tới đối phương lại thực sự chỉ vì một khúc nhạc mà đến, không còn liền thôi.

“Tiệc mừng thọ cũng sắp bắt đầu, chúng ta đã đưa lễ vật, không tính là tay không mà đến. Nơi này rượu ngon cơm ngọt tuy rằng không sánh được với vương phủ, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn khách điếm mấy lần. Ngươi không muốn ăn xong mới đi sao?”

Vũ Văn Tụng lắc đầu một cái: “Nơi này khách nhân nhiều, nếu có người đa tâm, không hẳn không sinh hoài nghi. Ta tiến vào nơi nào nghe ca đã là phóng túng, không thể cứ ỷ vào sự yêu thương của ngài mà tùy ý đòi hỏi được.”

Lời này vừa nói ra, lại chẳng giống như lời một đứa nhỏ nói. Thẩm Kiều biết cái chết của toàn bộ Tề vương phủ đối với nó mà nói chung quy là đả kích quá lớn, từ sau khi rời khỏi kinh thành, Vũ Văn Tụng luôn cảnh giác mẫn cảm với hoàn cảnh chung quanh. Ngay cả lời nói cũng vô cùng cẩn thận, với người xa lạ thì ngay cả nửa câu cũng không chịu nhiều thêm. Hôm nay tiến vào nơi này nghe ca đã coi như là một yêu cầu tương đối “Quá phận” với nó rồi.

Thẩm Kiều nghĩ đến cuộc gặp ngẫu nhiên khi nãy. Tuy nói Nghiễm Lăng Tán không hẳn vì chính mình mà tới, nhưng hắn biết mình ở đây, nếu có tâm truy tra, cũng không khó để phát hiện sự có mặt của Vũ Văn Tụng.

Nghiễm Lăng Tán được ghi tên trong thập đại thiên hạ. Võ công của hắn xếp tại thập đại cũng không tính là cao, chỉ là vì thân phận tông chủ Pháp Kính Tông mà mới bước lên được vị trí kia. Nhưng Thẩm Kiều biết, tuyệt đối không thể coi thường bất cứ người nào trong Ma Môn, bởi vì Ma Môn sở dĩ gọi là Ma Môn, chính là vì bọn họ vĩnh viễn không để ngoại nhân biết được tầng tầng thủ đoạn quỷ quyệt, biến hóa thất thường trong đó. Võ công có cao đến đâu, nếu không cẩn thận thật kỹ, trước mặt bọn họ cũng rất dễ dàng bại trận.

Mặc dù đối với Nghiễm Lăng Tán Vũ Văn Tụng không có tác dụng gì, nhưng ai mà biết hắn có đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn làm gì đó hay không, hơn nữa lại thêm một Yến Vô Sư…

Thẩm Kiều gật đầu: “Cũng được, vậy thì đi thôi, hiện tại canh giờ còn sớm, về khách điếm cũng có thể gọi món ăn.”

Chuyến đi đến tiệc mừng thọ của hai người, kết quả ngay cả bữa cơm cũng không ăn, chỉ nghe một khúc nghệ, đặt ở trong mắt người khác, vậy không khỏi quá mức kỳ quái. Tiểu nhị trong khách điếm thấy họ về sớm như vậy không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Chỉ là Thẩm Kiều cũng không muốn giải thích nhiều với hắn. Hai người kêu cơm nước ăn trong phòng, ba món mặn một món canh. So với cuộc sống lúc trước của Vũ Văn Tụng, thật sự quá mức đơn sơ, mùi vị tất nhiên cũng không thể sánh được với đầu bếp của vương phủ. Nhưng Vũ Văn Tụng lại hiểu rất rõ tình cảnh hiện giờ của mình, trên đường đi vẫn chưa từng có nửa câu oán hận. Thẩm Kiều thấy rõ, cho nên càng thêm hài lòng với nó, thậm chí còn nổi lên tâm tư muốn thu nhận đồ đệ.

Cân nhắc đến đối phương hiện tại mới vừa gặp phải kịch biến, tâm tình có lẽ vẫn còn đắm chìm trong đau khổ vì mất đi thân nhân, cho nên Thẩm Kiều cũng không vội vã nói ra đề nghị này, chuẩn bị đợi một thời gian nữa, Vũ Văn Tụng triệt để bước ra khỏi bóng tối rồi mới nói sau.

“Thẩm đạo trưởng, ngài có tâm sự gì sao?” Vũ Văn Tụng đột nhiên hỏi.

Thẩm Kiều cũng không muốn nói đến chuyện nhận đồ đệ, cho nên thuận miệng nói: “Không có, ta chỉ đang suy nghĩ tới vị cố nhân gặp được lúc ban chiều kia.”

Vũ Văn Tụng: “Ngài rất coi trọng y sao?”

Thẩm Kiều: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

Vũ Văn Tụng: “Nếu như không phải rất coi trọng đối phương, tại sao lại cứ nhớ mãi không quên?”

Thẩm Kiều ho nhẹ một tiếng: “Cũng không phải nhớ mãi không quên.”

Vũ Văn Tụng không nói gì, nhưng trên mặt lại viết “Ngài rõ ràng chính là nhớ mãi không quên”.

Thẩm Kiều đột nhiên cảm thấy mình nhắc đến đề tài này đúng là rất không khôn ngoan, cho dù là tranh luận ra cái gì thì cũng đều chẳng có ý nghĩa.

Hắn đang muốn đổi đề tài, liền nghe thấy Vũ Văn Tụng an ủi nói: “Kỳ thực ta cảm thấy vị cố nhân kia của ngài, hẳn là cũng rất coi trọng ngài.”

Thẩm Kiều dở khóc dở cười, thật muốn nói “Chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa dược không”, nhưng mà hiếm khi thấy Vũ Văn Tụng nghiêm túc thảo luận chuyện gì với hắn như vậy, cho nên hắn cũng không muốn hủy đi hứng thú của đối phương, liền thuận lời nó hỏi: “Từ đâu thấy được?”

Vũ Văn Tụng: “Ta và Lục huynh xấp xỉ tuổi nhau, đọc sách ăn cơm ngủ nghỉ đều cùng một chỗ. Có lẽ Lục huynh ỷ vào hơn ta chút tuổi, nhiều lần trêu chọc ta. Có một lần huynh ấy còn nói với ta trên cây có trứng phượng hoàng, gạt ta leo lên cây rồi không xuống được. Huynh ấy thì đứng đưới cười ha ha.”

Thẩm Kiều nghe thấy thú vị: “Hồi đó ngươi mới vài tuổi? Không ngờ ngươi thông minh như vậy, cũng có lúc bị người ta lừa mất.”

Trên khuôn mặt trắng mịn của Vũ Văn Tụng nổi lên chút đỏ nhàn nhạt, không biết là không phục hay là vì xấu hổ: “Nếu là thủ đoạn tầm thường, tất nhiên không lừa được ta. Nhưng huynh ấy vì lừa ta, còn tìm người chuyên môn làm ra một con phượng hoàng giả bảy màu sặc sỡ, vài lần nửa đêm cho bay qua phòng ta, rồi hạ xuống trên cây, nói là phượng hoàng đến nhà ta đẻ trứng. Một lần hai lần thì cũng thôi đi, nhưng số lần nhiều, ta có thể không bị lừa sao. Đừng nói là ta, cho dù là đạo trưởng ngài, cũng không nhịn được muốn đi chứng minh thực hư ấy chứ?”

Thẩm Kiều nhẫn cười: “Phải phải!”

Vũ Văn Tụng: “Sau đó ta liền đi cáo trạng với phụ thân. Phụ thân lại nói đó là vì Lục huynh thích ta, cho nên mới làm như vậy. Đối với người không thích, huynh ấy ngay cả liếc mắt nhìn đều lười. Ta nghĩ vị cố nhân kia của ngài, chắc là cũng như vậy đó?”

Thẩm Kiều cười khổ, thế sự nhân tâm thay đổi thất thường dưới lời nói của Vũ văn Tụng lại chỉ giống như đứa nhỏ chơi đùa vậy.

Vũ Văn Tụng: “Hơn nữa không phải ngài nói y chịu vì ngài mà đặt mình vào nguy hiểm sao. Vậy thì càng chứng tỏ y yêu thích ngài. Cũng giống như Lục huynh và ta vậy, tuy rằng huynh ấy ngày thường đều thích bắt nạt ta, nhưng ngày đó, cũng là huynh ấy nói với mẫu thân, ta nhỏ tuổi nhất, muốn để ta đi trước, bảo lưu một tia huyết thống cho nhà Vũ Văn.”

Nếu là Thập Ngũ, nói đến đây, chắc chắn không nhịn được mà rơi lệ. Nhưng mà Vũ Văn Tụng lại không có khóc, thanh âm của hắn chỉ trầm xuống một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn căng lại, hiện ra mấy phần nghiêm túc.

Vũ Văn Tụng trầm giọng nói: “Hiện tại ta hy vọng cỡ nào có thể quay lại như lúc ban đầu. Cho dù ngày ngày đều vị đùa cợt cũng không sao, chỉ mong đây chỉ là một giấc mộng dài, tỉnh lại, bọn họ vẫn luôn ở đấy.”

Thẩm Kiều trầm mặc một chốc. Hắn biết tâm trí Vũ Văn Tụng thành thục hơn đứa nhỏ bình thường rất nhiều, ngôn ngữ an ủi tầm thường đối với nó mà nói, không có quá nhiều tác dụng.

“Ngươi biết Tam Tài Sở chỉ những vật gì không?

Vũ Văn Tụng: “Thiên, địa, nhân.”

Thẩm Kiều: “Đạo lập thiên, có âm có dương, đạo lập đất, có nhu có cương, ngươi có biết phía sau là gì không?”

Vũ Văn Tụng gật gật đầu: “Đạo làm người, có nhân có nghĩa.”

Thẩm Kiều: “Không sai. Ta vốn không muốn đề cập chuyện cũ, tránh chọc ngươi thương cảm. Nhưng giờ khắc này nếu đã nói tới, không tránh được việc dông dài vài câu. Mặc dù đạo gia coi trọng công phu tu dưỡng thanh tâm, nhưng lại chú ý nhân quả tương báo, cái này không như Phật Môn. Vũ Văn Uân làm ngược, hại cả nhà ngươi hàm oan mà chết. Nếu như ngươi muốn báo thù, ta không những không ngăn cản khuyên răn, còn có thể dạy võ công cho ngươi. Nhưng ta không hi vọng, ngươi lúc nào cũng tâm niệm chuyện này. Sở dĩ con người được gọi là người, vốn là vì có linh trí, khác với cầm thú. Như hổ hay sư tử, cho dù tính nết có tốt, nhưng chỉ cần đói bụng, chúng đều muốn kiếm thức ăn, đều muốn sát sinh. Nhưng con người, nếu đói bụng, lại vẫn có thể nhẫn, lại càng biết làm cách nào thông qua các phương thức khác nhau mà khiến cho mình có thể ăn no mặc ấm. Đây mới là đạo làm người, căn nguyên của Tam Tài, ngươi có hiểu không?”

Vũ Văn Tụng quả nhiên ngộ tính phi phàm, nó trầm tư một chốc, liền gật gật đầu: “Ta hiểu được, đạo trưởng là hi vọng ta có thể quăng bỏ bước qua mây mù, làm một người đỉnh thiên lập địa, cho dù có hận Vũ Văn Uân, cũng sẽ không trở thành người như hắn.”

Thẩm Kiều vui mừng: “Không sai, ngươi quả nhiên rất thông minh, không hổ là thiên lý câu của Vũ Văn gia!”

Vũ văn Tụng hiếm khi lộ ra chút ngượng ngùng: “Vậy ta có thể học võ công với ngài sao?”

Thẩm Kiều cười nói: “Tất nhiên là có thể. Ta nhận đệ tử, một nhìn bản tâm, hai xem tư chất. Cho dù tư chất tầm thường, nhưng chỉ cần bản tâm đoan chính, đã là trọn vẹn. Huống hồ tư chất ngươi trác tuyệt, gân cốt thượng giai, quả thật là người có khiếu luyện võ tốt nhất.”

Vũ Văn Tụng vui mừng khôn xiết, lập tức đứng dậy muốn bái sư, Thẩm Kiều lại ngăn cản nó: “Đừng vội, chờ ta dẫn ngươi về Bích Hà Tông, lúc đó chính thức hành lễ bái sư cũng không muộn. Như vậy mới đủ trịnh trọng.”

Vũ Văn Tụng tất nhiên không có ý kiến. Ở chung với Thẩm Kiều, nó đã giải được không ít khúc mắc trong lòng, đêm đó liền ngủ rất ngon, gần như là vừa dính vào gối đã đi vào giấc mộng.

Nhưng mà Thẩm Kiều nhớ tới những câu nó vừa nói kia, nỗi lòng không khỏi có chút chập trùng, tĩnh tọa hồi lâu cũng không thể tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong được.

Lúc này đang là nửa đêm canh ba, huyên náo phồn hoa ban ngày đều rút sạch, chỉ còn lại tiếng gõ chiêng báo canh giờ từ phía ngoài cửa sổ xa xa truyền đến.

Nếu như không thể nào nhập định hoặc đi ngủ, hắn cũng không có mở mắt ra, mà cứ thế nhắm mắt dưỡng thần. Năm giác quan mở ra, tinh tế cảm nhận, bống phía dường như đều dung nhập vào trong hô hấp.

Hắn đột nhiên mở mắt, đứng dậy lướt về phía ngoài cửa sổ, nhanh như thiểm điện, vô thanh vô tức. Đừng nói là Vũ Văn Tụng hiện đang nằm mơ, cho dù nó có tỉnh lại, chỉ cần không tận mắt nhìn thấy, có khi còn không biết bên cạnh thiếu đi một người.

Cửa sổ lúc đó chỉ mở một nủa, muốn để một người ra ngoài cũng có chút khó khăn. Thẩm Kiều lại như quỷ mị, nửa người trên mới vươn ra, người đã dán vào tường khách điếm, nhảy lên trên nóc nhà.

Đúng như dự đoán, trên nóc nhà gian phòng đối diện bọn họ, có một người đang đứng.

Hắc y hắc bào, đầu đeo mịch ly, khiến người ta khó bề nhìn rõ khuôn mặt.

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Yến: Bản tọa dự cảm, sân nhà của bản tọa sắp sửa tới rồi (*^__^*)

Thẩm Kiều: Đạo diễn, ta có chút sợ hãi, ta có thể xin phép sớm xuống địa ngục tìm sư tôn chơi mạt chược được không? /(ㄒoㄒ)/~

Lão Yến: Đừng sợ, tiểu mỹ nhân, ôi chao, khà khà…. Đạo diễn ngu ngốc, đưa sai kịch bản rồi, mấy từ này không hợp với phong cách của bản tọa!

Đại vương miêu: Thật ngại quá thật ngại quá, nào, ngài đọc đoạn này.

Lão Yến (nhận kịch bản mới, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn): Cho dù ngươi lên trời hay xuống đất, cũng trốn không thoát lòng bàn tay bản tọa!