Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Yến Vô Sư đi rồi, Thẩm Kiều nóng lòng phá vỡ huyệt đạo, lo lắng với võ công hiện giờ của Yến Vô Sư, nếu như rơi vào trong tay Tang Cảnh Hành, còn không biết sẽ phải chịu dằn vặt như thế nào. Trong lúc nhất thời, chân khí trong kinh mạch di chuyển cực nhanh, gần như muốn phá thể mà ra. Hắn chỉ cảm thấy lòng lúc như lửa nóng, lúc lại lạnh tựa băng hàn, cả người vô tri vô giác, ngay cả thời gian bên ngoài trôi qua như thế nào cũng không nhận biết được, phảng phất như rơi vào một loại trạng thái như đang mộng.
Thân thể thì bị băng hỏa thay nhau dằn vặt, thần trí lại tự do du tẩu bên ngoài. Hồn phách như muốn phá thể mà đi, nhưng vì một tia trói buộc kia, lại vững vàng bị ép chặt lại trong thể xác, bất đắc dĩ theo chân khí tán loạn, quất nhiễu ngực hắn đến mức ngộp đau muốn ói, tứ chi tê dại không chịu nổi.
Nửa đời trước Thẩm Kiều suôn sẻ, Huyền Đô Sơn giống như một lớp bình phong, đem hết thảy những nguy hiểm của thế giới bên ngoài ngăn cách lại.
Không chỉ hắn hay những người khác trên Huyền Đô Sơn, dù cho dã tâm bừng bừng như Úc Ái, bọn họ đã gần như thoát khỏi thế đạo này, đối nhân xử thế khó tránh khỏi có chút ngây thơ cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng bởi vì có Huyền Đô Sơn, có Kỳ Phượng Các che ở đằng trước, chắn hết gió mưa cho bọn họ, cho nên tất cả mọi người đều không ý thức được thế giới bên dưới ngọn núi là như thế nào.
Mà sau ngày đó, sinh mệnh Thẩm Kiều tựa hồ bị trận chiến ở Bán Bộ phong cắt ra làm hai đoạn khác biệt, nửa đoạn trước an nhàn bao nhiêu, nửa đoạn sau lại có càng nhiều gió to sóng lớn thay nhau nổi lên.
Hắn từng trải qua rất nhiều tình huống sống không bằng chết, cũng xem rõ được thế gian và thiện ác trong lòng người, quay đầu lại, tâm lại chẳng hề lưu lại nửa điểm phẫn hận. Cho dù là có, theo cái chết của quan chủ và Sơ Nhất, theo đồ đệ Thập Ngũ bên người, theo mọi người trong Bích Hà Tông cùng tiến cùng lùi, theo Yến Vô Sư vì dẫn Tang Cảnh Hành đi, một khắc kia dùng phương thức như thế chia tay cùng hắn, cũng đã tan biết thành mây khói, không lưu lại chút gì.
Cái ý niệm này giống như một điểm sóng nước, tại linh đài chậm rãi khuếch tán đi.
Một khắc kia, thần trí phảng phất như hoàn toàn thoát ly khỏi thân thể, thoát ly khỏi nơi ẩn giấu trong tượng phật, thoát ly khỏi gian miếu nhỏ này, đi đến một nơi không biết tên, một mảnh thiên địa rộng lớn ngôn từ khó tả. Mọi sự đau đớn từ từ rời bỏ thân thể, không còn cảm giác. Trước mắt dần dần trở nên rộng rãi sáng bừng, như nhật nguyệt treo cao, sơn hải câu minh, cá vượt sóng trào, mưa chiếu sao trời.
Huyệt đạo bị ngưng trệ chầm chậm khơi thông, chân khí như dòng nước ấm chảy xuôi toàn thân, khiến toàn bộ đau đớn tê dại trên thên thể dần dần biến mất, khí lực khôi phục.
Thẩm Kiều phảng phất cảm thấy mình như biến thành một chú cá nhỏ, vẫy đuôi một cái, nhảy vào trong thế giới ngập tràn sao trời, đỉnh đầu truyền đến tiếng vang tí tách, đó là lá non không chịu nổi trọng lượng hạt sương, bị ép cong xuống, mà giọt sương cũng khôn thể chờ đợi được nữa mà muốn thoát khỏi mặt lá, dần dần trượt xuống, tụ vào hồ sâu, phá vỡ mặt nước phẳng lặng.
Hắn ngẩng đầu lên, cách mặt nước hồ trong suốt lay động, nhìn ra thế giới bên ngoài. Loại cảm giác đó thật sự quá huyền diệu, chỉ có thể lĩnh hội, không thể diễn tả bằng lời.
Một hạt sương rơi vào mặt hồ kia, lại giống như rơi vào lòng hắn.
Thiên địa theo đó mà thay đổi.
Thoáng chốc, ngày đông giá rét hóa thành xuân tươi ấm áp, lưu thủy lay động quanh hắn hắn cũng trở nên ấm áp hiền hòa. Vô số cá nhỏ giống như hắn lượn quanh hắn, lắc đầu quẫy đuôi, vui sướng bơi về phía trước. Ánh nguyệt quang từng sợi nhỏ bé chiếu vào mặt nước, tạo nên những ánh quang liễm diễm, khiến bốn phía phảng phất cũng rực ngời rạng rỡ, tựa như ngân hà.
Thẩm Kiều nhắm mắt lại, cảm thấy mình giống như đã đi qua cả nhân sinh của chú cá nhỏ, sinh ra tại nơi hồ sâu này, ngày qua ngày, chờ đợi nước mưa lấp kín nơi này, chờ đợi đóa hoa bên bờ nở rộ cùng mình tỏ hết buồn phiền, chờ đợi hoa rơi đem cả chính mình chôn dưới đáy nước, mây đổi thành xuân, mưa phủ thành thu, nghe tiếng thanh đồng phía xa, nhìn bích đào nở rộ khắp cây.
Hắn chợt nhớ tới một câu nói trong “Chu Dương Sách.”
Trừ mình ở ngoài, không còn vật khác.
(Trừ Kỷ Chi Ngoại, Biện Vô Tha Vật)Thẩm Kiều còn nhớ, lần đầu tiên mình nhìn thấy câu nói này, là trên quyển “Chu Dương Sách” sư tôn cho mình kia. Mặc dù sau đó hắn từ tử địa mà hậu sinh, dùng chân khí Chu Dương Sách tái gân tạo cốt, cũng không thể phỏng đoán thấu triệt từng câu từng chữ trong “Chu Dương Sách”.
Lúc đó, trước câu nói này, còn có một câu khác: Kỷ nhập tha tâm*, tùy tâm sở dục.
*Kỷ nhập tha tâm (己入它心)
: Bản thân đi vào tâm của vật.Câu nói này cũng rất dễ hiểu, nói rõ ra, luyện kiếm thì phải phỏng đoán kiếm tâm, luyện đao thì phỏng đoán đao tâm, đối địch thì phải biết người biết ta, mới có thể hiểu rõ đối phương và chính mình, trăm trận trăm thắng.
Mà đã như thế, “Tha” và “Kỷ” cùng hòa làm một thể, cần gì phải phân tách ra, vậy thì câu nói “Trừ mình ở ngoài, không còn vật khác” là sao?
Thẩm Kiều đã từng cảm thấy câu nói này có lẽ là lỡ bút, hoặc là thời điểm Đào Hoằng Cảnh viết câu này, ngay cả chính mình cũng không nghĩ nhiều được đến thế.
Vậy mà vào giờ khắc này, hắn chợt hiểu ra hàm nghĩa của câu nói này, cảm thấy chính mình lúc trước rơi vào cách suy nghĩ cũ, đi một vòng lớn.
Người đặt chân trong đất trời, đầu tiên là “Kỷ”, sau đó mới là “Tha”, lấy mình đo người, lấy mình đo vật, nếu như mình không vui, thì thiên địa không vui, nếu mình không buồn, thì thiên địa không buồn, tâm mình vui vẻ, trời đất vào xuân, tâm mình bi thống, sơn hà thất sắc.
Ngộ ra điểm này, không chỉ tâm tình nhất thời trống trải, ngay cả thân thể cũng như mở rộng đến vô hạn, phảng phất như có thể chứa đựng thực khí đến vô cùng vô tận, biển nạp trăm sông, dung nạp khôn cùng. Kinh mạch mở rộng vì chân khí, chân khí lại vì kinh mạch mở rộng mà ung dung tự tại, không còn cảm giác nhưng trệ tắc nghẽn.
Sơn Hà Đồng Bi Kiếm khẽ động, phảng phất như cảm ứng được chủ nhân tiến cảnh, kích động khó kìm, vội vàng muốn rời vỏ quét tan kẻ địch.
Mà bốn người bên ngoài tượng phật, lúc này mới vừa bước chân vào gian miếu nhỏ.
Diêm Thú lạnh lùng nói: “Các ngươi tìm quanh bốn phía xem.”
Tiêu Sắt do bị thương nên đi lại nặng nhọc, bước đi vốn có chút chậm chạp. Nhưng Bạch Nhung không hề bị thương, lại giống như không hề có hứng thú xông pha chiến đấu, chỉ đi theo phía sau Tiêu Sắt.
Hai người kiểm tra một vòng quanh gian miếu, Tiêu Sắt quay về nói: “Diêm chưởng lão, cũng không thấy tung tích của Thẩm Kiều, có lẽ đối phương thấy chúng ta người đông thế mạnh, nên bỏ lại Yến Vô Sư đi trước một mình chăng?”
Diêm Thú: “Không có khả năng lắm, lúc giao thủ với chúng ta hắn đã sức tàn lực kiệt, trong khoảng thời gian ngắn, công lực khó có thể khôi phục lại như cũ, cho dù muốn chạy cũng không thể chạy quá xa. Nếu hắn không đi cùng một đường với Yến Vô Sư, vậy tất nhiên là sẽ tìm một chỗ để trốn tránh tạm thời. Nơi này nhìn qua khá là thích hợp, các ngươi vừa nãy đã tìm kỹ rồi chứ?”
Tiêu Sắt: “Tìm kỹ rồi, ngôi miếu này khá nhỏ, phía sau chỉ có một gian sương phòng, không có chỗ có thể ẩn giấu người. Một cái giếng vẫn có thể dùng, phía dưới có nước, người cũng không thể trốn vào đó, cũng không có địa đạo hay cơ quan gì.”
Hắn liếc mắt nhìn Bạch Nhung một cái nói: “Chỉ là Bạch sư muội hình như có chút lưu tình với Thẩm Kiều, luôn luôn mở miệng can trở thúc giục, không biết là định làm gì?”
Bạch Nhung yêu kiều nói: “Tiêu sư huynh thực sự không giờ phút nào ngừng bôi xấu ta nha. Chẳng lẽ ngươi cho rằng đẩy ngã được ta, sư tôn sẽ xem trọng ngươi hơn ư? Ngươi cũng đừng quên ngươi là người của Nguyên tông chủ, muốn thay đổi vị thế, vẫn nên tỏ ra chút thành ý, cứ nhắm vào một tiểu nữ tử như ta thì có ích lợi gì?”
Bảo Vân đứng bên cạnh Diêm Thú bỗng nhiên mở miệng: “Người còn chưa tìm được, các ngươi đã bắt đầu nội chiến. Nguyên tông chủ và Tang trưởng lão dạy dỗ đồ đệ như vậy sao?”
Ngữ điệu của hắn u ám, cùng dáng vẻ tăng nhân trang nghiêm tuyệt đối không phù hợp chút nào.
Nhưng hiệu quả rất rõ ràng, Bạch Nhung và Tiêu Sắt lập tức im lặng không nói nữa.
Diêm Thú nhìn chung quanh một vòng, tầm mắt cuối cùng rơi vào tượng phật khổng lồ, ngừng lại một chút, hắn nhấc chân đi về phía đó.
Động tác của hắn đưa tới chú ý của những người khác. Bảo Vân cũng a một tiếng: “Tượng phật này khá lớn, nếu như ở giữa trống rỗng, cũng có thể giấu người được.”
Diêm Thú nhìn từ trên xuống dưới, xem kỹ càng tượng phật, từ đỉnh đầu đến bệ đá đặt tượng, bỗng nhiên vươn tay kéo tấm màn vải trên bệ đã xuống, ánh mắt chạm đến vết xé trên tấm màn, cười lạnh một tiếng, đột nhiên vỗ mạnh một chưởng về phía tượng phật!
Dùng nơi chưởng phòng chạm tới làm trung tâm, vết nứt trên tượng phật nhanh chóng khuếch tán, ầm một tiếng, tượng phật nứt thành bốn mảnh!
Bên trong quả nhiên có người!
Tất cả mọi người nhìn thấy thân ảnh ẩn thân trong tượng phật, Diêm Thú cười lớn một tiếng, nhún người nhảy lên, như hùng ưng săn thú, vươn tay vồ về phía đối phương!
Người chưa đến, chưởng phong đã cuốn tới, chợt như mưa dền gió dữ, đầy trời huyết ảnh, lạnh lẽo tận xương, ào ào trút xuống, khiến kẻ khác bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy toàn thân đều bị huyết ảnh của chưởng phong bao phủ, không có kẽ hở để trốn thoát, không khỏi run sợ, tâm sinh tuyệt vọng.
Đừng nói Thẩm Kiều do trận chiến với bốn người vốn đã sức tàn lực kiệt từ lâu, cho dù khí lực của hắn vẫn còn, đối mặt với một chưởng như che ngập trời đất này của Diêm Thú, cũng chưa chắc đã có thể ứng phó kịp.
Lúc giao chiến trước đó, tuy rằng Diêm Thú bị cảnh giới kiếm tâm của Thẩm Kiều chấn nhiếp, nhưng hắn cũng đã dò ra thực lực thật sự của Thẩm Kiều, phát hiện nội lực của hắn hiện giờ căn bản không đủ để chống đỡ kiếm cảnh. Nói đơn giản đối phương tiến quá nhanh trên con đường kiếm đạo, nhưng nội lực và căn cơ lại không theo kịp. Mà sự thiếu sót chết người này, tuyệt đối không thể thay đổi chỉ trong một thời gian ngắn.
Cho nên hắn tin tưởng, một chưởng này của mình đánh xuống, cho dù không thể gây trọng thương cho đối phương, cũng có thể chắc chắn ngăn chặn Thẩm Kiều tại chỗ, rơi vào thế bị động.
Tâm niệm trong lúc đó thay đổi thật nhanh, chưởng phong đã lướt gió mà tới. Diêm Thú cách Thẩm Kiều cũng chỉ trong gang tấc, mà đối phương thậm chí còn chưa kịp quay người đón đỡ!
Trước mắt bỗng nhiên bạch quang tăng mạnh, sát khí lạnh lẽo âm trầm phả vào mặt, đem chưởng phong của Diêm Thú cứng rắn ép xuống, kiếm khí thậm chí tràn qua huyết ảnh, đánh thẳng vào mặt Diêm Thú!
“Diêm chưởng lão cẩn thận!” Tiêu Sắt hô lên.
Căn bản không cần tới tiếng hô này của hắn, Diêm Thú cũng đã vội vàng lùi về sau.
Những người còn lại cũng không thờ ơ đứng coi, Bảo Vân nhảy lên một cái, từ một hướng khác chụp tới đỉnh đầu Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều giơ kiếm quét qua. Kiếm khí nương theo thân khí ào ào tràn ra. Trong chân khí đầy trời, thanh y phiêu dật, cơ hồ hóa thành một đạo thanh hồng, hòa lẫn cùng ánh kiếm, khiến người hoa mắt, không thể nhận biết.
Sắc mặt Diêm Thú thay đổi liên tiếp, lần lùi lại này liền lui mấy chục bước, mãi đến tận khi phía sau là vách tường ngôi miếu, hắn mới không thể lui được nữa.
Hắn xem như đã hiểu, Thẩm Kiều rõ ràng là nhắm vào mình, cho nên ngay cả Bảo Vân cũng ném sang một bên, chỉ dùng kiếm khí xây lên màn kiến, trực tiếp ngăn cách thế công của những người khác, chỉ toàn tâm toàn ý đối phó với mình.
Nhưng rõ ràng trước đó đối phương đã khí tàn lực kiệt, tại sao chỉ trong thời giăn ngắn ngủi như vậy lại có thể khôi phục được đến thế?!
Diêm Thú không kịp suy nghĩ kỹ. Hắn lập tức phóng lên trời. Mái ngói bị một chưởng đánh tan, Thẩm Kiều theo sát phía sau.
Hai người từ trong ngôi miếu đánh tới mái nhà. Thân ảnh phiêu nhiên quỷ mị, nương theo ánh kiếm và chưởng phong, lôi phong ầm trời, nhất thời như mùa đông khắc nghiệt, cây cỏ điêu linh, vạn vật câu tịch. Vì có Diêm Thú ở đó, huyết chưởng đánh ra, kèm theo đó là tinh phong huyết võ, tối tăm âm lãnh, sát khí tầng tầng, nhưng ánh kiếm đột nhiên nổi lên, tựa như sắc nắng ráng chiều, đá suối hoa lệ, thần quang bộc lộ, nhất chi độc tú.
So với đó, ngay cả minh nguyệt phảng phất cũng như thất sắc, xấu hổ trốn trong tầng mây, không còn bóng dáng.
Trong thiên địa này, chỉ còn ánh kiếm ở đó, sơn hà đồng bi, kim thạch thét dài!
Tiêu Sắt thấy mình không chen tay nổi, cũng không miễn cưỡng bản thân, chỉ đứng ở bên cạnh xem chiến. Dư quang thoáng nhìn, hắn thấy Bạch Nhung cũng không động đậy, không khỏi lạnh nhạt nói: “Bạch sư muội vẫn chưa dứt tình với Thẩm Kiều sao, ngay cả ra tay đối phó hắn cũng không nỡ?”
Bạch Nhung cười tủm tỉm nói: “Ngay cả Diêm trưởng lão và Bảo Vân trưởng lão hợp sức cũng không bắt được người, nếu như ta ra tay vậy cũng chỉ càng thêm phiền thôi. Nếu Tiêu sư huynh có năng lực, tiểu muội tự nhiên không dám tranh công!”
Lời này tuyệt đối không phải nói ngoa. Thẩm Kiều lấy một địch hai, đến giờ cũng chưa rơi xuống thế hạ phong. Không chỉ Bảo Vân không làm gì được hắn, mà ngay cả Diêm Thú cũng mơ hồ lộ ra dấu hiệu thua bại.
Một người tại sao có thể đột nhiên trở nên cường mạnh như vậy?
Trong lòng Tiêu Sắt kinh nghi bất định, thậm chí còn hoài nghi có phải Yến Vô Sư đem bộ công phu song tu của Hợp Hoan tông ra tham khảo không. Nhưng cho dù là song tu, cũng tuyệt đối không thể chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã có thể làm xong.
Hắn hừ lạnh một tiếng, lười cãi nhau cùng Bạch Nhung, chuyển mắt nhìn lên chiến cuộc trên mái nhà.
Nhưng ngay trong lúc bọn họ trò chuyện dăm ba câu kia, trận chiến trên mái nhà cũng đã phân ra cao thấp.