Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Bạch Nhung thấy Thẩm Kiều không lên tiếng, không khỏi ngoái đầu lại nhìn hắn: “Thẩm lang ngươi có nhìn ra được không?”

Thẩm Kiều lắc đầu một cái, không hề trả lời vấn đề này.

Sau một chốt, thanh âm của Nhữ Yên Khắc Huệ truyền đến, vang khắp mười dặm, chấm động đến mức toàn bộ thung lũng cùng với màng tai của mọi người đều rung lên.

“Nhữ mỗ từ lâu chưa từng được đánh một trận sảng khoái thế này, hôm nay dược giao thủ cùng Yến tông chủ, quả thực là tận hứng, đa tạ Yến tông chủ chỉ giáo!”

“Ở mãi một chỗ, chỉ có thể nhìn thấy đồ trên đầu mình, tựa như ếch ngồi đáy giếng. Nhữ Yên cung chủ ở nam triều này xưng bá quen rồi, đột nhiên gặp phải đối thủ có sức mạnh tương đương, tất nhiên cảm thấy kinh ngạc. Bản tọa có thể hiểu được, sau này lĩnh giáo thêm vài lần, là thành thói quen thôi.”

Yến Vô Sư vừa mở miệng, loại ngữ khí mang theo giễu cợt này liền tuôn ra, người nghe được đều phải nghiến răng nghiến lợi. Nhưng mà, hắn đứng ở đó, chắp tay, ống tay áo không gió tự bay, khiến cho người khác không khỏi phải ngước nhìn. Võ công như vậy, mạnh mẽ như vậy, ai cũng rõ ràng, bọn họ cả đời cũng chẳng thể đạt đến nơi đó. Nhân tính mộ cường*, đối với vị tông chủ Hoán Nguyệt tông ngôn cuồng nhưng lại có đủ thực lực để mà ngông cuồng này, nếu như nói trong tâm những người này không hề có chút ngưỡng mộ nào, vậy thì tất nhiên là giả.

* Nhân tính mộ cuồng: Con người luôn có tính cách hâm mộ người mạnh mẽ

Bất quá Nhữ Yên Khắc Huệ ngược lại vẫn giữ khí độ hữu hảo, chỉ cười ha ha: “Được rồi, vậy chờ ngày khác có cơ hội, lại tự mình tới xin thỉnh giáo!”

Thanh âm của Nhữ Yên Khắc Huệ không có chút dị thường, Yến Vô Sư thì vẫn hệt như lúc trước. Người đứng xem từ trong thanh âm nghe không ra ai trong số hai người có dấu hiệu bị thương, không nhịn được thầm kêu quái lạ. Lòng khẽ nói lẽ nào hai người này lãng phí hơn nửa ngày trời, lại chẳng có ai bị thương, cũng chẳng phân được thắng bại?

Trận giao phong ngàn năm một thuở giữa hai cao thủ như thế này, lẽ nào lại kết thúc bằng kết quả hòa?

Ở đây cũng có người từng đến Bán Bộ Phong quan chiến, tận mắt nhìn thấy Thẩm Kiều bị Côn Tà đã ngã xuống vách núi. Tuy nói người Hung Nô giành được thắng lời, khiến nhiều người ở đây sinh lòng mèo khóc chuột, khó tránh khỏi có chút không vui. Nhưng dạng ước chiến kịch liệt này, cũng nên có kết quả kịch liệt mới phải. Bây giờ cảnh giới võ công của Nhữ Yên Khắc Huệ và Yến Vô Sư tựa hồ cao hơn hẳn một bậc, vậy mà lại dùng hình thức như vậy tuyên bố kết thúc, khó tránh khỏi làm cho người ta chưa hết thèm thuồng.

Mà Yến Vô Sư cũng được, Nhữ Yên Khắc Huệ cũng thế, bọn họ làm việc xưa nay chưa từng phải bàn giao cho bất kỳ ai, sau vài câu đối thoại ngắn ngủi, hai người liền từ trên vách núi cao vút nhảy xuống, một người đáp xuống trong lòng suối, một người đáp xuống một bãi đá cách chỗ Thẩm Kiều không xa.

Nhữ Yên Khắc Huệ hướng Yến Vô Sư chắp tay: “Yến tông chủ đường xa mà đến, Nhữ mỗ là chủ nhà vốn nên tận tình đón tiếp. Không biết Yến tông chủ định ở lại thành Kiến Khang này bao lâu, ta sẽ bảo Lâm Xuyên Học Cung đưa thiếp mời tới, thỉnh Yến tông chủ tới làm khách.”

Yến Vô Sư nhàn nhạt nói: “Không cần, nước của Lâm Xuyên Học Cung ta uống không quen, chỉ sợ lúc đó lại mang theo một bụng đầy nhân nghĩa đạo đức trở về, những thứ đó ngươi vẫn nên giữ lại lừa gạt đám dân chúng ngu muội thôi!”

Nhữ Yên Khắc Huệ nở nụ cười, cũng không miễn cưỡng: “Vậy Khắc Huệ xin cáo từ trước!”

Hắn phất ống tay áo, xoay người rời đi, bước chân nhìn như tầm thường, đảo mắt một cái đã cách xa bảy tám trượng. Riêng thân pháp quỷ thần khó lường này cũng đủ để người ta trợn mắt há mồm rồi.

“Trường thái tức dĩ yểm thế hề, ai dân sinh chi đa gian! Du tuy hiếu tu khoá dĩ cơ ky hề, kiển triêu đốt nhi tịch thế! Kỳ thế dư dĩ huệ tương hề, hựu thân chi dĩ lãm chi! Diệc dư tâm chi sở thiện hề, tuy cửu tử kỳ do vị hối!…” *

*: Đây là bài thơ “Ly Tao” là tác phẩm tiêu biểu của Khuất Nguyên, là bài thơ lãng mạn-trữ tình-tự thuật đầu tiên và lớn nhất trong lịch sử văn học Trung Quốc. Ly tao nổi tiếng đến mức người Trung Quốc về sau coi đó là đại biểu của thơ ca. “Ly tao – nỗi sầu ly biệt

*Dịch:

Ðành than dài gạt vết lệ hoen, thương thay dân tình nhiều gian khó!

Làm xinh ta khéo vô duyên,  sớm vừa can gián chiều liền sa cơ!

Sa cơ mặc nhởn nhơ vẫn thế, vẫn đeo lan dắt huệ như xưa!

Lòng ta đã thích đã ưa,  dẫu rằng cửu tội có chừa được đâu.

Xa xa truyền đến tiếng ca, đó là lời ngâm tụng “Ly tao” của Nhữ Yên KHắc Huệ. Hắn dùng giọng nam xướng lên, giai điệu kia vang vọng thung lũng, vốn là bi thương lại hóa thành quả cảm, người nghe đều vì thế mà cảm thấy tinh thần phấn chấn.

Xem ra, trận chiến với Yến Vô Sư này vẫn chưa khiến thực lực của Nhữ Yên Khắc Huệ giảm bớt đi chút nào, rất nhiều người thầm nghĩ.

Đậu Yến Sơn lúc trước còn ở trước mặt mọi người trong thành lên tiếng, chủ động đưa ra yêu cầu muốn chiến một trận với Yến Vô Sư, mà lúc này sau khi thấy hai người này giao thủ, lại không hề lên tiếng mà lập tức quay người rời đi.

Một đám người độc mồm độc miệng chuyên hóng hớt không ưa Lục Hợp bang, nhịn không được lên tiếng: “Không phải Đậu bang chủ muốn ước chiến với Yến tông chủ à, sao lại đi nhanh vậy?”

Đậu Yến Sơn dừng bước, quay đầu lại, quét mắt nhìn người kia một cái. Người kia bị hắn nhìn mà lòng run rẩy.

“Quá Giang Long Lý Việt, e rằng ta không địch lại Yến tông chủ, nhưng đối phó với ngươi vẫn là dư sức, ngươi có tin không?” Đậu Yến Sơn cười như không cười mà nói.

Lý Việt không ngờ hắn có thể gọi ra danh hiệu của mình, đứng đó không dám nói thêm một câu, nhanh chóng lủi đi mất.

Yến Vô Sư nhìn theo bóng lưng Nhữ Yên Khắc Huệ nhẹ nhàng lướt đi, vụt bay lên ngọn cây trúc, cứ thế dựa vào nhánh cây nhỏ bé để làm điểm tựa, cứ vậy leo thẳng lên, dáng người phiêu dật, tựa như chim ưng. Bất quá chỉ qua vài hơi thở, liền không còn bóng dáng.

Chính chủ đều đã đi, ở lại cũng không còn ý nghĩa gì. Người vây xem lục tục rời đi, trong lòng còn có chút đáng tiếc, cũng không biết đáng tiếc vì hôm nay là trận hòa, hay vẫn là tiếc vì chẳng biết sau này lúc nào mới có thể nhìn thấy một lần giao phong như vậy nữa.

Trước trận chiến này, phần lớn mọi người đều cảm thấy, dù Yến Vô Sư lợi hại đến đâu, Nhữ Yên Khắc Huệ cũng chắc chắn cao hơn một bậc. Dù sao một người là thiên hạ thập đại, một người là cao thủ xếp hạng thứ ba thiên hạ. Mà sau ngày hôm nay, bọn họ cũng không dám nói như vậy nữa. Danh vọng của Yến Vô Sư tất nhiên cũng vì vậy mà cao hơn một tầng. Mà trận chiến này cũng sẽ được đưa ra thảo luận say sưa, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hẳn đây sẽ là trận đánh đặc sắc nhất trong mấy năm gần đây trên giang hồ.

Bạch Nhung vốn đứng bên cạnh Thẩm Kiều, chẳng biết từ lúc nào đã không còn bóng người.

Nàng đến vô tung vô ảnh, đi cũng không lời cáo biệt.

Thẩm Kiều cũng không có đi tìm, cũng không men theo con đường đi tới mà quay về. Hắn híp mắt suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lại đi dọc theo một lối nhỏ khác rời đi.

Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối lại.

Sau khi màn đêm buông xuống, gió núi càng lúc càng lạnh hơn. Tuy giờ là tháng tư, nhưng vẫn chưa chính thức vào hè, khe núi luôn là nơi hút gió, gió gào thét khắp nơi, tựa như tiếng quỷ khóc.

Ngọn núi này khá giống Bán Bộ Phong mà ngày đó Thẩm Kiều cùng Côn Tà ước chiến, chỉ là không cao được như vậy. Đất đặt chân trên núi rất hẹp, chỉ vẹn vẹn có mấy viên nhỏ. Trong gió đêm sào xạc, đừng nói là che gió cho đỡ lạnh, chỉ sợ ngay cả nơi để tựa vào cũng không có.

Nhưng mà từ vách núi hơi đi xuống theo một hướng khác, lại có một hang động tự nhiên, đủ để chứa ba bốn người. Nơi này dựa lưng vào vách đá, trên đỉnh đầu cũng có dốc đá che chắn, là một vị trí tránh gió tự nhiên.

Mà trong cái huyệt động này, đang có một người khoanh chân ngồi.

Thời điểm Lý Việt đi tới, đối phương không hề nhúc nhích, tựa như người chết.

“Yến tông chủ?” Hắn mở miệng thăm dò.

Nếu có người bên ngoài ở đây, nghe thấy lời hắn nói, chỉ sợ bị dọa đến giật mình.

Yến Vô Sư rõ ràng giống như Nhữ Yên Khắc Huệ đã sớm rời đi, tại sao hiện tại lại có mặt trong sơn động này?

Lý Việt liên tục gọi mấy tiếng, đối phương cũng không hề có động tĩnh.

Lá gan của hắn lớn lên, từng bước từng bước nhỏ giọng tiếp cận. Hắn lấy từ trong lòng ra một hộp quẹt để thắp sáng. Ánh lửa chiếu rõ nơi Yến Vô Sư ngồi. Người kia tựa như cao tăng tọa hóa, vững như bàn thạch, hai mắt nhắm nghiền, ngay cả ánh lửa bật lên cũng không làm cho hắn mở mắt ra.

Lý Việt mừng thầm trong lòng, hai tay vì kích động mà không nhịn được khẽ run lên.

Võ công của hắn chỉ có thể nói là đứng hàng nhị lưu, nhưng nhãn lực lại rất tốt. Vì tổ tiên hắn là thế gia nha sai, từ nhỏ hắn đã được tổ phụ hun đúc, cũng dưỡng thành thói quen quan sát tỉ mỉ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy thực lực của Nhữ Yên Khắc Huệ và Yến Vô Sư tương đương, trận hòa kia quả thực có chút đáng tiếc, hắn lại không thấy như vậy.

Một trận chiến đánh từ sáng tới tối, hai bên dù không đem hết toàn lực ra chiến, thì ít nhất cũng phải là tám chín thành. Điều này không thể lừa được ai. Chỗ hai người giao thủ kịch liệt nhất, đá núi đã hoàn toàn hóa thành bột mịn. Cục đá cao bằng nửa người trong nhy mắt bị chân khí phá tan thành đá vụn. Nước sông nhất thời ngược dòng, cây cối bốn phía đều bị bẻ gãy. Dưới khí thế mạnh mẽ như vậy, người xem cuộc chiến còn không dám vận nội lực lên chống lại, có thể thấy được uy lục to lớn lúc đó. Như vậy lẽ nào hai người giao thủ, lại không có chút điểm tổn thương nào sao?

Cho dù là cao thủ tuyệt thế, đến cảnh giới như Kỳ Phượng Các, vẫn đều sẽ chết. Chỉ cần không phải thần thiên không dính khói bụi trần gian, thì không thể có chuyện không hề bị thương.

Tuy rằng Nhữ Yên Khắc Huệ và Yến Vô Sư đều biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, nhưng theo trực giác của Lý Việt sự tình không thể nào kết thúc đơn giản như vậy.

Võ công của hắn tất nhiên là không đuổi kịp hai người này. Mà sau khi mọi người đi rồi, hắn vẫn lưu lại, đảo quanh nơi đó, thậm chí leo lên cả vách núi cheo leo để xem xét. Bởi vì lúc khi người kia giao thủ, từng có một chốc dừng lại trên núi. Cũng không biết trong lúc đó đã có chuyện gì xảy ra, Lý Việt chán muốn chết, tìm nửa ngày cũng không phát hiện ra vật gì có ý nghĩa. Trong lòng hắn cảm thấy có lẽ là mình suy nghĩ nhiều quá. Ai ngờ đang lúc muốn đi, lại phát hiện ở chỗ này có hang động.

Cùng với Yến Vô Sư ở bên trong.

Đây thực sự là một kinh hỉ từ trên trời giáng xuống. Lý Việt vẫn luôn giữ cho mình tỉnh táo, nhưng dù sao cũng không kiềm chế nổi mà khẽ run tay, khiến hộp quẹt cũng run lên theo. Ánh lửa ở trong động chập chờn bất định, lóe lên khí tức quỷ quái khó mà giải thích.

Trong lòng hắn đoán, nhất định là Yến Vô Sư bị thương cho nên mới ở đây chữa thương. Hơn nữa thương thế còn không hề nhẹ, bằng không không đến lượt hắn đi đến trước mặt mà đối phương lại không hề phát hiện.

Nếu mà… Nếu mà mình có thể giết chết Yến Vô Sư, đem thi thể của hắn ra trước mặt mọi người, vậy không thể nghi ngờ mình chỉ trong một đêm mà vang danh thiên hạ.

Đến lúc đó người trong thiên hạ đều biết, người giết Ma quân, không phải là cung chủ Nhữ Yên Khắc Huệ của Lâm Xuyên Học Cung, mà là mình, Quá Giang Long Lý Việt!

Tâm tình dưới sự khấy động, khiến hắn thậm chí còn không cân nhắc được phiền phức sẽ lũ lượt kéo tới sau này. Chỉ nói thí dụ như vạn nhất hắn thật sự giết được Yến Vô Sư, vậy phải ứng phó thế nào với sự truy sát của Hoán Nguyệt tông, rồi lại làm sao có thể khiến thế nhân tin tưởng. Hắn chỉ là một nhân vật nhị lưu, có thể giết được sao Nhữ Yên Khắc Huệ lại không giết được Yến Vô Sư?

Nhưng Lý Việt lại không nghĩ nhiều được như vậy, mê hoặc của công thành danh toại trong chớp mắt đã che mất đầu óc của hắn, khiến cho hắn không nhịn được mà đưa tay rút thanh kiếm bên hông ra…

Mũi kiếm từng tấc từng tấc tiến đến gần. Ma quân mạnh mẽ ban ngày, lúc này ở trước mặt mình, cứ như vậy, vô tri vô giác, tùy ý để người ta bài bố.

Bởi vì kích động, thần sắc Lý Việt thậm chí còn có chút vặn vẹo.

Đột nhiên, vẻ mặt của hắn ngưng đọng lại.

Lý Việt mở to hai mắt trừng cái thứ đột nhiên xuất hiện, gậy trúc che ở đầu mũi kiếm. Cái cổ cứng ngắc chậm rãi nhấc lên, nhìn về phía chủ nhân cây gậy trúc chẳng biết từ lúc nào yên lặng không chút tiếng động mà xuất hiện.

“Lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, không phải là hành vi quân tử. Người như ngươi, cả đời võ công cũng không thể tinh tiến thêm.” Thẩm Kiều bình tĩnh nói, “Đi đi.”

Lý Việt căm giận: “Ngươi thì biết cái gì! Ta từ năm mười năm tuổi đã đi lại trong giang hồ này. Lúc niên thiếu cũng từng đươc người ta nói là có tư chất tốt trời sinh, ai biết đến năm hai mươi lăm, võ công vẫn cứ dừng ở đó không hề tinh tiến thêm. Nếu như có thể lấy được thủ cấp của Yến Vô Sư, nhất định ta có thể danh chấn giang hồ!”

Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Giết y, võ công của ngươi có thể tinh tiến thêm sao? Đây cũng chỉ là sự đố kị của kẻ yếu với cường giả, vỗng nhiên có được cơ hội lấy đi tính mạng của cường giả, cho nên mới cảm thấy kích động khó nhịn. Ngươi không nên để mình bị tâm ma của chính mình nuốt chửng, bằng không cả đời này trên con đường võ học ngươi cũng khó mà có thể nâng lên.”

Lý Việt bị hắn làm cho tức giận triệt để: “Một kẻ mù như ngươi ở đây lằng nhằng cái gì! Thẩm Kiều, đừng tưởng rằng không ai nhận ra ngươi. Trên giang hồ này không ai không biết, ngươi và Yến Vô Sư cấu kết với nhau, ngay cả Huyền Đô Sơn cũng đều đã đuổi ngươi ra khỏi môn phái. Mặt mũi của Kỳ Phượng Các đều bị ngươi làm cho mất hết. Cái gì mà đệ tự của người mạnh nhất thiên hạ chứ, ta nhổ vào. Bất quá cũng chỉ là một tên bán sắc, xun xoe xu nịnh Ma quân! Ngươi là kẻ ngay cả làm nô lệ cũng cảm thấy có lạc thú phải không, ngươi sợ ta giết chết Yến Vô Sư, sau đó sẽ không còn ai che chở cho ngươi nữa? Là nam nhân thì thẳng lưng mà sống đi, đừng có mà cả ngày nghĩ cách làm sao dựa vào người khác!”

Thẩm Kiều không hề bởi vì những lời này mà nổi giận. Từ khi thân phận của hắn bị Đoạn Văng Ương nói toạc ra tại Tô gia đến nay, rất nhiều người dùng ánh mắt khinh thưởng để mà nhìn hắn. Ngoài miệng bọn họ không nói, nhưng trong tâm không phải không có ý nghĩ giống như Lý Việt, lời khó nghe hơn thế này, Thẩm Kiều cũng từng nghe qua rồi.

Mà trên thực tế, những lời này bất quá cũng chỉ là đao kiếm ngoài miệng, chỉ cần mình không coi đó là chuyện to tát, người khác sẽ không thể tổn thương ngươi mảy may.

Lý Việt thấy hắn không lên tiếng, liền tưởng mình mắng có hiệu quả, lập tức cười lạnh một tiếng: “Thẩm đạo trưởng, nếu ngươi không cản đường, giết được Yến Vô Sư, trên người hắn có lợi ích gì, chúng ta còn có thể phân chia nhau…”

Vừa nói, kiếm cũng đưa ra ngoài.

Ánh kiếm lóe lên, thế đi cực nhanh, đây là chiêu thức Lý Việt khá là đắc ý, thế đi sắc sảo, đâm thẳng hậu tâm!

Keng ——!

Âm thanh kéo dài vang vọng, mũi kiếm không có đâm vào thân thể Yến Vô Sư, kiếm đã bay lên, vẽ lên một độ cong trên không trung, trực tiếp rơi xuống đất.

Lý Việt chỉ cảm thấy cổ tay đau xót, không khỏi a lên một tiếng. Thân thể hắn phản ứng cũng coi như nhanh nhẹn, thấy gậy trúc quét tới bên hông mình, đánh xuống hạ bàn, cả người ngửa ra sau, né khỏi đường quét của gậy trúc, sau đó đột nhiên bật dậy, tay chụp lấy gậy trúc, bay lên đá một cước vào hạ thân của Thẩm Kiều.

Mà thân hình của đối phương lại nhẹ nhàng trôi về phía sau rồi lập tức hiện ra phía sau hắn, nhanh đến mức làm  cho người ta khó mà tin tưởng. Lý Việt còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị vỗ một chưởng vào phía sau lưng, đánh đến nỗi va thẳng người vào vách đá, trực tiếp hôn mê.

Lý Việt bại, không chỉ ở chỗ hắn xem thường Thẩm Kiều, bởi vì cho dù hắn không coi thường đối phương, hôm nay nhất định sẽ là kết quả này.

Trận giao thủ lần đó của Thâm Kiều và Đoạn Văn Ương tại Tô phủ, cũng chưa từng được lưu truyền ra. Mà đám người bại dưới tay hắn là Bạch Nhung, Tiếu Sắt lại không thể rêu rao khắp nơi là mình bại trận, cho nên ấn tưởng của rất nhiều người vẫn như cũ dừng ở trận chiến nơi Bán Bộ Phong ngày đó, cộng với đủ loại đồn đại truyền miệng sau đó, dẫn đến cái nhìn của mọi người đối với Thẩm Kiều xuống dốc không phanh. Ban đầu thì có chút coi trọng, bây giờ chỉ còn coi khinh. Trong một đêm, cái tên Thẩm Kiều và Yến Vô Sư được nối lại với nhau, chở thành một danh từ phổ biến, đó là chó nhà có tang.

Thẩm Kiều không có để ý đến Lý Việt nữa. Hắn đi về phía Yến Vô Sư, đụng đến đối phương, liền cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo từ bàn tay đâm thẳm vào da thịt, gần như muốn xâm lược toàn thân. Hắn cả kinh lập tức buông tay, dù là như vậy, cảm giác lạnh lẽo nơi tay vẫn phải mất một lúc lâu mới chậm rãi biến mất.

Hắn phát hiện thân thể Yến Vô Sư không những cứng rắn như băng, hơn nữ còn tựa như hoàn toàn không còn sức sống. Giống như đã phong bế hoàn toàn ngũ giác, cho nên vừa rồi mới có chuyện Lý Việt ở ngay bên cạnh nói chuyện động thủ, Yến Vô Sư vẫn vô tri vô giác.

Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, nhịn xuống cỗ khí tức băng hàn thực cốt kia, đem tay của đối phương kéo ra khỏi tay áo, thăm dò mạch.

Mạch vẫn đập, dưới mũi cũng có hơi thở, nhưng mạch tượng có chút hỗn loạn, tựa hồ như có vài cỗ khí lưu bất đồng đang ở trong cơ thể đối phương va chạm lẫn nhau.

Nói cách khác, Yến Vô Sư có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

Người có võ công càng cao, đi được càng xa trên con đường võ thuật, khó tránh khỏi sẽ có suy nghĩ muốn truy cầu cảnh giới cao hơn, không muốn đi theo khuôn phép cũ, cho nên cơ hội xuất hiện chuyện tẩu hỏa nhập ma cũng là càng cao.

Giống như Kỳ Phượng Các, Thôi Tử Vọng, Hồ Lộc Cổ vậy, những người này đều là những tông sư kinh tài tuyệt diễm. Nếu như bọn họ chịu sống đàng hoàng, để tuổi thọ sống mà chết tại nhà thì qua thêm mấy chục năm nữa cũng không thành vấn đề. Nhưng bọn họ lại không muốn cứ như vậy mà dừng bước trên con đường võ học, việc đó so với giết chết bọn họ còn khó chịu hơn. Khi đạt tới cảnh giới kia của bọn họ, muốn tiến thêm một bước nữa có thể nói là khí như lên trời, chi hơi bất cẩn một chút là có thể dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng.

Yến Vô Sư xảy ra chuyện này, kỳ thực Thẩm Kiều đã sớm phát hiện đầu mối.

Ma tâm cùng đạo tâm khác nhau, nguyên nhân căn bản là ở chỗ đường đi của hai người là hoàn toàn khác nhau, lại mỗi ngày chung một chỗ. Một đen một trắng, vĩnh viễn xa xôi không cách nào cùng xuất hiện. Trăm ngàn năm qua, chưa từng có người nào thử nghiệm đem ma tâm cùng đạo tâm ra tụ hợp. Ngay cả con người đứng đầu Ma tông lúc trước là Thôi Tử Vọng cũng chưa từng làm thế. Mà với tính cách của Yến Vô Sư, nhất định ở trên con đường võ học này y vĩnh viễn không có điểm dừng. Người khác cảm thấy đó là chuyện không thể thực hiện, y càng cố tình muốn làm, cho nên y mới bế quan mười năm. Y không chỉ đem võ công trong tàn quyển Chu Dương sách luyện đến kỹ càng, mà còn nỗ lực dùng chân khí của Chu Dương sách rèn đúc ra một căn cơ mới cho mình, cũng chính là đạo tâm —— một người mặc kệ lợi hại đến đâu, trong cơ thể cũng chỉ có thể có một căn cơ, mà Yến Vô Sư lại hi vọng trong cơ thể mình đồng thời có thể chứa đựng cả ma tâm và đạo tâm. Đạo tâm được đúc ra, ma tâm cũng sẽ không biến mất.

Đây đương nhiên là chuyện không thể. Một thân thể làm sao có khả năng đồng thời chứa đựng cả ma tâm và đạo tâm. Cho nên trong mười năm này, Yến Vô Sư cũng chưa từng thành công. Tuy rằng võ công của y tinh tiến nhanh, đã trở thành cao thủ có thể sánh ngang với Kỳ Phượng Các, nhưng vẫn không cách nào khắc phục cái vấn đề khó khăn này. Hơn nữa y còn lưu lại cho chính mình một mầm họa, lúc bình thường e là không thể hiện ra, nhưng hôm nay cùng Nhữ Yên Khắc Huệ động thủ, song phương không thể không dốc hết toàn lực, cho nên lập tức mầm họa nhỏ kia liền hiện ra.

Thẩm Kiều nhí mày thật sâu. Hắn thử đem chân khí chuyển vào trong cơ thể Yến Vô Sư, nhưng cơ thể đối phương tựa hồ có ý thức bài xích nó. Không những không chịu tiếp thu chân khí của hắn, ngược lại còn đem chân khí băng hàn phản phệ trở lại, chui vào trong cơ thể Thẩm Kiều, tùy ý lẩn trốn, lập tức chuyển khắp kinh mạch toàn thân. Thân thể Thẩm Kiều chấn động, không thể không buông tay của đối phương ra, ngược lại chính mình tĩnh tọa điều tức, nỗ lực đem cỗ hàn khí kia trục xuất ra.

Ánh trăng quạnh quẽ, thâm sơn trống vắng, tiếng cú từng tiếng từng tiếng vang lên, tâm ý thê lương thấu tận xương cốt, không hề có chút cảm giác mát mẻ của đêm đầu hạ.

Hộp quẹt của Lý Việt đã cháy hết. Thẩm Kiều đứng dậy đi về phía hắn, muốn từ trên người hắn lấy ra mấy cái hộp quẹt nữa để châm lửa sưởi ấm.

“Thẩm lang, ta chờ ở bên ngoài lâu lắm rồi, sao chàng không gọi người ta vào trong ngồi một chút, chả có tí lòng thương hương tiếc ngọc nào cả!” Thanh âm oán giận từ phía cửa truyền tới, một khuôn mặt đầy hờn giận nhưng cũng rất vui vẻ xuất hiện ở ngoài động.

Thẩm Kiều cũng không cảm thấy có gì ngoài dự đoán, nên chẳng tiếp lời.

Bạch Nhung tự nhiên đi tới, cười hì hì nói: “Ta chờ ở bên ngoài lâu lắm rồi, chỉ sợ đột nhiên Yến tông chủ tỉnh lại. Thẩm lang, chúng ta thương lượng nhé, Lý Việt quá xấu, chàng không muốn hắn được lợi, vậy để cho ta kiếm chút được không nào?”

Thẩm Kiều: “Không được.”

Bạch Nhung ngẩn ra, dở khóc dở cười: “Ta còn chưa có nói hết mà, làm sao chàng đã cự tuyệt rồi?”

Thẩm Kiều tìm kiếm mấy lần trên người Lý Việt, lấy ra hai cái hộp quẹt, đốt một cái lên, ánh lửa thoáng chốc rọi sáng cả nửa hang động.

Thân hình Bạch Nhung khẽ nhích, sau một khắc đã xuất hiện ở bên cạnh Yến Vô Sư. Nàng giờ tay lên vỗ về phía đỉnh đầu đối phương, lại bị Thẩm Kiều chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ngăn trở. Trong huyệt động nhỏ hẹp, song phương rất nhanh đã đánh qua mười chiêu. Mặc dù Hợp Hoan tông nổi tiếng nhờ mị thuật và song tu, nhưng võ công của bọn họ so với hai tông Hoán Nguyệt, Pháp Kinh cũng không hề thua kém chút nào. Bạch Nhung tuổi còn trẻ đã leo đến vị trí ba người mạnh nhất. Bộ “Thiên Uyên Thập lục thức” của Tang Cảnh Hành được nàng phối hợp với chưởng pháp, khiến cho thiên biến vạn hoa, làm người ta khó lòng phòng bị.

Nàng biết Thẩm Kiều không phải nhân vật có thể để mặc cho mình bắt bí, cho nên có ý định tiên phát chế nhân, tốc chiến tốc thắng. Trong chớp mắt đã ra hơn mười mấy chưởng, phối hợp với thân hình quỷ quyệt khó lường, giống như đồng thời ở trước sau trái phải Thẩm Kiều mà xuất chưởng, vừa xuất chưởng vừa cười duyên: “Thẩm lang, chàng thật là giảo hoạt nha. Lần giao thủ trước, còn cố ý mô phỏng Xuân Thủy Chỉ Pháp của Yến Vô Sư, dọa ta giật mình. Bây giờ ta nhìn thấu rồi nha, xem chàng còn hù dọa được người ta nữa không nào!”

Thẩm Kiều không có lên tiếng, với công lực hiện giờ của hắn, đấu với Bạch Nhung coi như ngang nhau. Nói cách khác, trong tình huống bình thường, người này cũng không thể làm gì được người kia, thậm chí Bạch Nhung còn có khả năng cao hơn một bậc. Chỉ có điều lần trước Bạch Nhung bị chỉ tay kia của hắn dọa sợ, cho nên hắn mới có thể có cơ hội, nhưng cơ hội này không thể có lần thứ hai. Bạch Nhung là một người thông minh, tự nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này.

Đừng thấy nàng lúc trước cùng Thẩm Kiều nói cười oanh yến, thanh âm êm nhẹ, thời điểm thật sự cần phải ra tay, nàng cũng sẽ không chút lưu tình.

Vừa rồi Bạch Nhung ở bên ngoài quan sát hồi lâu, là bời vì nàng không thể xác định Yến Vô Sư có thực sự tẩu hỏa nhập ma hay không. Nhưng nhờ trận nháo loạn này của Lý Việt, trái lại trợ giúp nàng xác nhận chuyện này.

Trước mắt, muốn động đến Yến Vô Sư, Thẩm Kiều chính là chướng ngại lớn nhất.

“Thẩm lang, chàng không thương tiếc cho tình cảnh của ta ở Hợp Hoan tông sao. Chỉ cần giết chết Yến Vô Sư, ta liền coi như giúp Hợp Hoan tông loại trừ một đại địch. Từ nay về sau, trong Hợp Hoan tông sẽ không còn ai dám xem thường ta nữa. Ta cũng không cần chàng làm gì cho ta cả, chỉ cần đứng nhìn là được. Một chuyện dễ như ăn cháo như vậy, lẽ nào chàng không thể giúp được sao?”

Trong mắt Bạch Nhung là sóng nước dịu dàng, lộ ra khẩn cầu cùng làm nũng, nhưng động tác trên tay lại chẳng chút chậm lại.

“Thẩm lang, lẽ nào Yến Vô Sư đối xử rất tốt với chàng. Y cứu chàng, cũng chỉ là coi chàng như thứ đồ chơi, thỏa mãn ham mê chòng ghẹo cưỡng ép của y mà thôi. Tính tình của chàng quá ôn nhu, người ta tốt với chàng một, chàng liền nguyện ý báo đáp cả đời. Nhưng nếu y thật sự đối tốt với chàng, tại sao lại ba lần bảy lượt bỏ mặc chàng thân hãm hiểm cảnh? Chẳng lẽ lại là… Chàng thật sự thích Ma quân sao?”

“Nếu như chàng nguyện ý để ta giết chết Yến Vô Sư, ta cũng sẽ dốc toàn lực trợ giúp chàng khôi phục võ công, ngồi lên lại ngôi vị chưởng giáo của Huyền Đô Sơn. Tư vị tự mình nắm chắc đại quyền, không phải tốt hơn gấp trăm lần dựa dẫm vào kẻ khác sao?”

Tác giả có lời muốn nói:

Đại Vương Miêu mới vừa phát hiện phía dưới có nảy mầm một chút tranh luận nho nhỏ. Đây là văn đam mỹ, cái này chắc chắn không thay đổi, trên cơ sở đó, tất cả mọi người đều có thể tự do thảo luận. Mọi người yêu thích Bạch Nhung, kỳ thực cũng là bởi vì nhân vật này được xây dựng rất tốt đúng không, ồ hì hì vênh mặt a ~

Ngoại trừ Hoắc Tây Kinh thật sự là phần tử phản nhân loại, rất nhiều người không thể đơn thuần dùng tốt xấu để mà nhận định. Mọi chuyện Bạch Nhung làm, đều phù hợp với tính cách và tác phong của nàng, phù hợp với lập trường của chính nàng, cũng như lão Yến, Nhữ Yên Khắc Huệ vậy.

Lão Yến tẩu hỏa nhập ma, bất quá trận đánh này hắn không tính là thua người ta. Bên Nhữ Yên Khắc Huệ cũng bị thương, chỉ là tất cả mọi người đều là đám chết vì sĩ diện nên cố gắng chống đỡ, không thể ở trước mặt mọi người thổ huyết ào ào, chương sau sẽ nhắc tới.

Tiểu kịch trường:

Bạch Nhung: Ngươi che chở cho Yến tông chủ như thế, có phải là thật ra đã sớm yêu hắn không?

Thẩm Kiều: Không sai, trong sinh mệnh của ta, từ xưa đến nay chưa từng có người nào như hắn. Hắn như một tia sáng, chiếu rọi cuộc sống mịt mờ suốt ba mươi năm tại Huyền Đô Sơn của ta. Tuy rằng ngoài miệng ta nói không muốn không muốn, nhưng tâm đã sớm phản bội ta!….Ặc! (quay đầu phẫn nộ) đạo diễn, cái kịch bản rách nát gì vậy!

Đại Vương Miêu: Xin lỗi xin lỗi, ta cầm nhầm kịch bản “Ta không muốn Ma quân bá đạo” ở phim trường bên cạnh.