Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Vốn chỉ cách một ngõ phố, thanh âm mua bán huyên náo đột nhiên như thủy triều rút xuống, lỗ tai không còn nghe được dù chỉ là nữa điểm âm thanh.
Thẩm Kiều không cần mở mắt ra, cũng biết mình vẫn đứng yên tại chỗ, không hề đột nhiên thay đổi nơi đặt chân.
Nhưng trong phạm vi quanh đó lại dường như có một loại sức mạnh vô hình, liên tục gây ảnh hưởng đến hắn, thúc giục hắn đưa ra những phán đoán sai lầm, khiến hắn cho rằng mình đã rơi vào bên trong nó.
Đây là một loại cảm giác rất huyền diệu, nội lực khi cường đại đến một trình độ nhất định, có thể thay đổi không gian xung quanh, gây cho người khác cảm giác hỗn loạn, mê hoặc cảm quan của đối thủ.
Hiển nhiên là, đối phương dùng phương thức này ra trận, là vì muốn tạo thành áp lực cho Thẩm Kiều, nhưng Thẩm Kiều lại không hề cảm giác được địch ý của người kia, cho nên hắn không nhúc nhích.
Ngọc bội leng keng, từ xa đến gần, tựa như từ bên ngoài mười dặm truyền tới, vừa giống như chỉ ở ngay đây, lại giống như ở nơi xa xôi lắm, bốn phương tám hướng, có mặt khắp nơi, như hình với bóng, như phụ cốt thư*.
* Phụ cốt thư: Phụ cốt chi thư – mục độc ăn vào tận xương – thế lực đối địch xâm nhập/xâm phạm sâu vào trong khó mà diệt trừTiếng ngọc bội va chạm leng keng leng keng rất dễ nghe, nhưng nghe lâu lại khiến lòng người nảy sinh nôn nóng bất an. Thẩm Kiều nắm chặt gậy trúc không nhúc nhích, cúi đầu hạ mắt, giống như đã ngủ.
Đột nhiên, hắn động.
Gậy trúc dùng thế sét đánh không kịp bưng tai điểm về phía trước!
Kèm theo động tác trên tay, thân hình hắn cũng thuận theo đó bay vụt về phía trước, như tên rời cung, cùng với hình tượng bệnh tật ngày thường của hắn hoàn toàn bất đồng. Cũng giống như một con báo săn mồi, tùy thời chuyển động, tinh chuẩn không chút sai lầm đánh về phía mục tiêu.
Nơi trúc trượng điểm tới, rõ ràng nhìn qua chỉ như một mảnh hư không, chẳng có chút gì, song khi nội lực rót vào gậy trúc hóa thành một đạo hồng quang đánh lên một điểm kia, bức tường vô hình chung quanh trong nháy mắt vỡ vụn, những âm thanh bị ngăn trở đều lập tức ùa về.
“Cao nhân phương nào, không ngại hiện thân gặp mặt.” Hắn nói.
“Ta ở Lâm Xuyên Học Cung chờ mãi khách quý không đến, không thể làm gì hơn là tự mình đi ra mời, đã đường đột rồi, kính xin khách quý thứ lỗi.” Thanh âm ôn hào đôn hậu, từ xa truyền đến.
Đối phương không hề cố gắng ẩn giấu tiếng bước chân, từng bước từng bước, như chuông Đông Hoàng, nhịp nhịp gõ vào trong tâm khảm.
Thẩm Kiều biết đây là do nội lực hòa trộn với ảo thuật mà nên, cũng giống như bức tường ngăn cách âm thanh vừa rồi, có thể khiến cho đối thủ kinh sợ, tiên phát chế nhân.
“Hóa ra là Nhữ Yên cung chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay gặp mặt, là may mắn của bần đạo.”
Với tư cách đứng đầu Nho môn, là một trong ba cao thủ hạng nhất thiên hạ, Nhữ Yên Khắc Huệ, danh chấn giang hồ, nhưng trang phục của bản thân hắn lại rất đơn giản, áo gai giày vải, đầu buộc khăn vuông, tướng mạo thường thường không có gì đặc sắc. Nếu đặt ở trong đám người thì cũng chỉ là một người trung niên bình thường, chắc chắn không hề gây chú ý dù chỉ là một chút.
Mà giờ phút này, hắn từ trên con phố khác đi tới, không nhanh không chậm, lững thững khoan thai, không có ai có thể hoài nghi thân phận hắn.
Bời vì, trong thiên hạ này, không có được bao người có thể nắm giữ được khí độ như của hắn.
“Năm xưa, khi tin tức Kỳ đạo tôn phi thăng truyền đến, ta đang bế quan trong phái, không thể phái người tới phúng viếng, chờ tới khi xuất quan, mới kinh hãi trước tin tức này. Kỳ chưởng giáo mang phong thái Thiên nhân, võ công cái thế, được thế nhân kính ngưỡng, lại đột nhiên đi về cõi tiên như vậy, thật khiến cho người ta bàng hoàng. Trong lòng Khắc Huệ đau đớn tột đỉnh, kính xin Thẩm đạo trưởng nén nỗi bi thương.”
Đạt đến cảnh giới võ công bậc này như Nhữ Yên Khắc Huệ, đối với Kỳ Phượng Các luôn có một loại giao tình cao thủ thương tiếc cho cao thủ. Cho nên lời này cũng không coi như quá mức khách sáo, trong đó, hơn phân nửa xuất phát từ chân tâm.
Thẩm Kiều khách khí chắp tay thi lễ: “Bần đạo thay mặt tiên sư cảm ơn sự ưu ái của Nhữ Yên cung chủ. Tiên sư từng nói, người sống đến tuổi này, đối với những thiên tiên cao thủ mà nói không tính là quá thọ, nhưng nếu vì theo đuổi cực hạn của võ học mà chết, người lại cảm thấy vô cùng đáng giá. Cho nên Nhữ Yên cung chủ xin đừng đau buồn, ta đạo bất cô, thiên địa đồng tồn*.”
*ta đạo bất cô, thiên địa đồng tồn: đạo ta không cô độc, trường tồn cùng thiên địaNhữ Yên Khắc Huệ thở dài: “Được lắm, ta đạo bất cô, thiên địa đồng tồn. Kỳ đạo tôn quả thực không giống người phàm!”
Than thở xong, hắn chú ý vào Thẩm Kiều: “Thời điểm ta đi ra, trà lâu đang nấu nước, chắc là lúc này trà đã pha xong rồi, không biết Thẩm đạo trưởng có hứng thú tới Lâm Xuyên Học Cung thăm quan một chuyến không?”
Thẩm Kiều: “Bần đạo ở phương Bắc đã lâu, trong thời gian ngắn, sợ là không quen uống trà phương Nam.”
Trong thiên hạ này, mấy ai có thể nhận được một câu mời của Nhữ Yên Khắc Huệ, trong mắt người thường đó là vinh hạnh không cách nào sánh nổi, hắn lại uyển chuyển cự tuyệt.
Nhữ Yên Khắc Huệ khẽ mỉm cười, không hề tức giận: “Trà phương nam tất có cái hay của trà phương nam, kiêm dung tịnh súc mới có thể chứa cả trăm sông, hóa thành biển rộng.”
Thẩm Kiều cũng cười: “Ta chỉ sợ bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Đến lúc đó uống xong trà của Nhữ Yên cung chủ, lại không đáp ứng yêu cầu của ngài, tình thế khó xử, ngược lại không hay.”
Nhữ Yên Khắc Huệ: “Bắc triều đất rộng của nhiều, nam triều cũng không hề thua kém. Thưởng qua trà của Lâm Xuyên Học Cong, nói không chừng lúc đó chủ nhân không giữ lại, quý khách cũng không nỡ lòng rời đi ấy chứ?”
Nói như vậy, lẽ nào trước đây những người tới Lâm Xuyên Học Cung đều bị hạ mê hồn dược, cho nên mới không nỡ rời đi? Thẩm Kiều không nhịn được cười ra tiếng.
Nhữ Yên Khắc Huệ kỳ quái: “Thẩm đạo trưởng cười gì vậy? Ta nói gì rất đáng cười sao?”
Thẩm Kiều vung vung tay: “Ta nhất thời nghĩ lung tung, không liên quan đến cung chủ, xin thứ lỗi cho.”
Đổi lại là Yến Vô Sư ở đây, lập tức đem những câu nói này ra cười nhạo đối phương, nhưng cái này rõ ràng không phải tác phong của Thẩm Kiều.
Trước hôm nay, Nhữ Yên Khắc Huệ thật sự không nghĩ tới Thẩm Kiều lại khó chơi như thế. Theo lý thuyết, một chưởng giáo không còn đất dung thân, không cần biết xuất phát từ lo lắng cho mình hay là nguyên nhân gì khác, cũng không thể quan hệ quá gần gũi đối với người trong Ma Môn. Trên phố lời đồn Yến Vô Sư cứu mạng Thẩm Kiều, đem ân ép hắn ở lại bên người, Thẩm Kiều cũng hùa theo, dựa vào cái bóng che chở của Yến Vô Sư. Những lời bóng gió này, Nhữ Yên Khắc Huệ vốn không tin, nhưng bây giờ cái loại biểu hiện của Thẩm Kiều, lại làm cho hắn không thể không nghĩ tới phương diện này.
Nhữ Yên Khắc Huệ: “Kỳ đạo tôn trước khi đi về cõi tiên, ta đã từng có duyên gặp gỡ một lần. Mấy ngày trò chuyện, hai bên tựa như đã quen. Lúc đó ta có mời lệnh sư cùng ta hợp sức giúp đỡ một minh chủ, để thiên hạ bách tính này có thể có được thái bình thịnh thế. Lúc đó lệnh sư tuy rằng không muốn để Huyền Đô Sơn dính vào khói lửa nhân gian, nhưng cũng vẫn tán thành chuyện này. Cho nên ngày sau hắn mới lập ra ước định hai mươi năm cùng Hồ Lộc Cổ. Bây giờ Thẩm đạo trưởng mặc dù không còn là chưởng giáo của Huyền Đô Sơn, nhưng dù sao vẫn là đệ tử của Kỳ đạo tôn, lẽ nào muốn làm trái với nguyên tắc lập trường của lệnh sư sao?”
Thẩm Kiều: “Những lời ấy của Nhữ Yên cung chủ sai rồi, chưa nói quan hệ của ta với Yến tông chủ không phải giống như người ngoài đã nghĩ. Hoán Nguyệt tông phụ tá triều Chu, ở đó hiện giờ không ngừng phát triển, bách tính an vui, lẽ nào chỉ vì Vũ Văn Ung là người dân tộc Tiên Bi mà không thể bước vào Trung Nguyên, nhất thống thiên hạ? Cái tiên sư phản đối, chính là bán đi lợi ích của bách tính Trung Nguyên cấu kết cùng ngoại tội. Nếu như ngoại tộc hòa nhập với Trung Nguyên ta, học văn hóa người Hán chúng ta, có thể coi là một trong hàng ngàn bách tính Trung Nguyên, vậy vì sao không thể đứng lên làm minh chủ?”
Nhữ Yên Khắc Huệ lắc đầu một cái, ngữ khí trầm trọng hơn một chút: “Man di ngoại quốc, dù qua bao lâu vẫn mãi là man di ngoại quốc, cũng không thể vì làm chủ Trung Nguyên mà thay đổi. Ngươi nhìn Tề quốc mà xem, tổ tiên Cao gia thậm chí không phải dị tộc, chỉ vì ở lâu với người Hồ, mà hầu như bị Hồ hóa, nào còn nửa điểm lễ nghi nhà Hán? Tề Đế mắt điếc tai ngơ, mặc cho nữ nhân họa loạn triều cương, giang sơn Cao gia chỉ sợ khó mà tiếp tục nữa. Triều Chu vì e sợ sự mạnh mẽ của Đột Quyết, mà lại hạ mình thông gia, mọi cách lấy lòng. Đột Quyết là mối hại cho Trung Nguyên ta, lẽ nào Thẩm đạo trưởng ngay cả việc này còn chưa rõ?”
Nói cho cùng, Nhữ Yên Khắc Huệ cảm thấy Trần đế mới xứng là minh chủ tương lai nhất thống thiên hạ, cho nên muốn khuyên Thẩm Kiều bỏ chỗ tối theo chỗ sáng. Bằng thân phận và địa vị của hắn, có thể tự mình đến đây khuyên bảo, đã là biểu hiện vô cùng có thành ý. Bởi vì nghiêm túc mà nói, hiện tại Thẩm Kiều không còn ngồi ở vị trí chưởng giáo, võ công cũng không cao bằng khi trước, địa vị đã không còn tương xứng với Nhữ Yên Khắc Huệ, không đáng để đối phương phải tự mình xuất mã, nhưng Nhữ Yên Khắc Huệ vẫn tự mình đi tới.
Nếu đặt ở mấy tháng trướng, khi Thẩm Kiều vừa mới nhập thế, chưa có kiến giải gì với thời cuộc thiên hạ, có thể còn bị lời nói như thế này đánh động. Nhưng hiện giờ hắn đã có chính kiến của riêng mình, sau khi nghe xong chỉ lắc đầu một cái, không hề nhiều lời: “Hiện giờ bần đạo đã không môn không phái, bất quá chỉ là một phiêu linh nhỏ bé trên giang hồ, tạm thời đủ bảo hộ mình trong thời loạn lạc. Quy thuận hay không, đối với Lâm Xuyên Học Cung, đối với Trần quốc ý nghĩa cũng không quá lớn. Mặc dù Nhữ Yên cung chủ hôm nay tự mình đến đây khuyên bảo, là nể mặt mũi tiên sư, Trầm mỗ vẫn luôn vô cùng cảm kích. Có điều phần hảo ý này, chỉ có thể ghi nhớ trong lòng mà thôi.”
Nhữ Yên Khắc Huệ khe khẽ thở dài: “Ta thấy thanh âm của Thẩm đạo trưởng có chút ngưng trệ, đoán là nội thương chưa khỏi, nếu như ngươi nguyện ý đến Lâm Xuyên Học Cung dưỡng thương, ta có thể thuyết phục Trần chủ phái một thái y tốt nhất trong cung đến toàn lực giúp ngươi trị liệu thương thế!”
Thẩm Kiều từng nghe Yến Vô Sư nói qua, Nhữ Yên Khắc Huệ hiện nay với hoàng hậu Trần quốc Liễu Kính chính là sư huynh muội đồng môn, cho nên Nhữ Yên Khắc Huệ có quan hệ khá mật thiết với hoàng thất Trần quốc. Hiện giờ xem ra đúng là như vậy, bằng không, người bình thường làm sao có thể dễ dàng mở miệng hứa hẹn mời thái y trong cung đến như vậy.
Mà Nhữ Yên Khắc Huệ có thể nói ra mấy câu như vậy, Thẩm Kiều vẫn như trước không chút động dung: “Đa tạ Nhữ Yên cung chủ, Trầm mỗ có tài cán gì, không có công không nhận lộc, thực sự không dám tòng mệnh.”
Thành thật mà nói, Nhữ Yên Khắc Huệ thật sự không nghĩ tới chính mình hôm nay đi một chuyến lại không thu được cái gì. Bởi lẽ, về tình về lý, Thẩm Kiều đều không có lý do để cự tuyệt.
Hắn bỗng dưng nghĩ đến cái đồn đại hoang đường kia giữa Thẩm Kiều và Yến Vô Sư, nhưng lập tức lại cảm thấy quá mức hoang đường, đáng cười, cái đó căn bản là không thể nào.
“Thôi vậy, Lâm Xuyên Học Cung chưa bao giờ làm khó người khác.” Nhữ Yên Khắc Huệ lộ vẻ tuối nuối nhàn nhạt.
Thẩm Kiều cũng lộ ra thần sắc xin lỗi: “Bần đạo ngu muội, nhọc cung chủ tự mình đi một chuyến rồi.”
Nhữ Yến Khắc Huệ cười nói: “Chỗ này cách hành quán không xa, chỉ là không phải dân bản xứ, khó mà tìm được. Người tiểu thương bên cạnh ngươi đã bị trúng mê dược, có cần ta thay hắn tiễn ngươi một đoạn không?”
“Nhữ Yên cung chủ thực sự rảnh rỗi quá đó. Không tiến cung ôn chuyện với sư muội hoàng hậu của ngươi, chạy đến nơi này thuyết phục A Kiều bỏ chỗ tối theo chỗ sáng. Đáng tiếc A Kiều quyết tâm đi theo ta rồi, sợ là làm ngươi thất vọng rồi!”
Câu nói này đương nhiên không phải lời mà Thẩm Kiều có thể nói ra được.
Một người từ khúc quanh cuối ngõ xuất hiện, từng bước từng bước đi về phía bọn họ.
Khác với thanh âm ngọc thạch leng keng mà Nhữ Yên Khắc Huệ cố công tạo ra, bước chân của Yến Vô Sư không hề mang theo chút thanh âm nào. Áo bào tung bay cực kỳ phiêu dật tiêu sái, phảng phất như trên đời không có một ai có thể làm hắn dừng bước lại, đáng giá để hắn chú ý dù chỉ trong chốc lát.
Vu vô thanh xử tự trương cuồng*.
*Nơi không tiếng động, bản lĩnh cuồng duệ thể hiện raNhữ Yên Khắc Huệ không hề biến sắc, thậm chí còn lộ vẻ tươi cười: “Ngẫm lại từ sau khi Yến tông chủ bế quan, chúng ta chưa từng gặp mặt. Bây giờ được thấy, quả nhiên Yến tông chủ công lực tinh tiến, tiến triển rất nhanh.”
Yến Vô Sư dừng lại phía sau Thẩm Kiều nửa bước, không có tiếp tục tiến lên. Hắn hơi híp mắt lại, quan sát Nhữ Yên Khắc Huệ một chút: “Nhưng ngươi thì vẫn dẫm chân tại chỗ, so với mười năm trước cũng không tiến bộ được bao nhiêu.”
Nói dứt câu này, hai người liền không tiếp tục nữa, đưa mắt nhìn đối phương.
Người không biết nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ còn tưởng giữa hai người có quan hệ gì khó mà nói rõ được.
Xiêm y Yến Vô Sư không gió mà bay, Nhữ Yên Khắc Huệ lại cố tình nửa góc áo cũng không lay một cái.
Thẩm Kiều bỗng nhiền nói: “Hai vị nếu muốn động thủ, kính xin chọn một nơi khác, chỗ này còn có dân chúng bình thường không biết võ công, không nên làm hại tới người vô tội thì hơn.”
Lời vừa dứt, Nhữ Yên Khắc Huệ liền động!
Mà phương hướng của hắn cũng không phải chỗ Yến Vô Sư đang đứng, mà là lao về phía ngoài thành, xa xa để lại một câu nói: “Ngoài thành rộng rãi hơn!”
Câu này mang theo nội lực, công lực Nhữ Yên Khắc Huệ không hề kém cỏi, lúc này gần như đã truyền khắp nửa thành Kiến Khang này, người cần nghe lại hoàn toàn không chút động dụng.
Yến Vô Sư hừ lạnh một tiếng, cũng không thấy rõ động tác ra sao, thân hình đã cách xa hơn mấy trượng.
Cùng lúc đó, phía sau hắn, mấy bóng người trước sau bay lên theo đuôi mà đi.
Đó là những nhân sĩ giang hồ nghe được động tĩnh muốn đuổi tới quan chiến.
Trận chiến này, nhất định kinh động thiên hạ!
…….
Một tiếng này của Nhữ Yên Khắc Huệ, kinh động không chỉ một hai người. Phàm là ai trong thành Kiến Khang này, nghe được câu nói của Nhữ Yên Khắc Huệ, đều cảm thấy phấn chấn, dồn dập chạy tới, cho dù bọn họ không biết đối thủ của Nhữ Yên Khắc Huệ là ai, nhưng có thể được hắn tự mình khiêu chiến, tất không phải hạng người kém cỏi.
Nếu có thể quan chiến một trận giao phong đặc sắc như vậy, tất nhiên là cơ hội tốt ngàn năm có một, không ai muốn bỏ qua.
Nhưng mà muốn theo sau quan chiến cũng không phải dễ dàng như vậy. Nhữ Yên Khắc Huệ vừa nói xong, hắn liền cùng Yến Vô Sư một trước một sau lao ra khỏi thành, thân hình tựa như kinh hồng, chớp mắt chỉ còn lại hai tàn ảnh trong tầm mắt, chớp mắt thêm cái nữa, ngay cả bóng cũng không còn thấy được. Rất nhiều người khinh công kém chút cũng chỉ có thể trợn mắt ngoác mồm nhìn theo phương hướng hai người rời đi mà tức giận bóp tay giậm chân.
Bất quá, có thể đuổi tới cũng có không ít, ví như bang chủ Đậu Yến Sơn của Lục Hợp bang. Cũng tương tự vì nghe thấy động tĩnh mà đúng lúc đi ngang qua, lúc này hắn chạy theo sau còn có thể nói vài câu với Yến Vô Sư: “Yến tông chủ còn nhớ đếm đó tại Xuất Vân tự không? Ngươi mang đến cho Lục Hợp bang ta rất nhiều phiền phức, hôm nay Đậu mỗ cũng muốn gặp gỡ ngươi!”
Trên đời này người có thể ở lại trong mắt Yến Vô Sư không nhiều, mà tuyệt đối không có mặt Đậu Yên Sơn.
Cho nên Đậu Yến Sơn vừa nói xong, liền nghe thấy Yến Vô Sư cười nhẹ một tiếng: “Yến Vô Sư ta không giao thủ với đám tiểu bối vô danh tiểu tốt!”
Câu nói này cũng dùng tới nội lực, truyền đi rất xa. Không chỉ có Đậu Yến Sơn truy ở phía sau, mà ngay cả Thẩm Kiều đứng yên chỗ cũ cũng có thể nghe được, những người khác đương nhiên càng không cần phải nói.
Rất nhiều người âm thầm cười trộm.
Người thiếu đạo đức một chút, lúc này đã bật cười rồi.
Sắc mặt Đậu Yến Sơn tối sầm.
Trên giang hồ người thấy Đậu Yến Sơn xuất thủ không nhiều, dù sao hắn cũng là bang chủ của một bang phái khá lớn trong thiên hạ, quyền cao chức trọng, nếu như mọi chuyện đều phải đích thân ra tay, bang phái kia không phải sống quá thảm sao. Nhưng bất lể nói thế nào, võ công của hắn cho dù không bước vào thập đại, ít nhất cũng xếp hàng cao thủ nhất lưu.
Nhưng dù có như vậy, vẫn không thể bước vào mắt Yến Vô Sư.
Người này ngông cuồng bá đạo, dưới mắt không còn thấy được ai.
Nhưng ai bảo người ta có vốn liếng, có thực lực chứ? Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Đậu Yến Sơn, những người còn lại đều cảm thấy chẳng có gì không ổn.
Đậu Yến Sơn không ngừng bước, vẫn cất giọng nói: “Yến tông chủ có nghe quay câu nói kiêu binh tất bại không?”
Lời này hắn dùng đủ chín phần nội lực, người hơi gần hắn, lúc này đã bị chấn động đến mức màng nhĩ kêu lên ong ong, choáng váng đầu óc.
Những người kia không khỏi rùng mình, cũng không dám khinh thường Đậu Yến Sơn nữa.
Thẩm Kiều không có đuổi theo.
Bởi vì hắn biết thực lực của hai người Yến Vô Sư và Nhữ Yên Khắc Huệ dù có cách biệt, nhưng loại cách biệt này cũng chỉ là cực kỳ bé nhỏ. Khi đến cấp bậc cao thủ như bọn họ, thắng thua không còn nằm ở một chút nội lực hay chiêu số kia nữa, mà nằm ở việc biết nắm bắt cơ hội, hiểu biết về đối thủ, có lúc chỉ sai đi một chút, thắng bại liền cứ thế mà định.
Hai người kia cũng hiểu rất rõ điểm này, cho nên lần này bọn họ cho dù không dùng tới mười phần công lực để giao thủ, ít nhất cũng phải dùng tới tám chín phần. Với công lực hiện giờ của Thẩm Kiều, muốn đuổi tới cũng có chút miễn cưỡng, mặc dù có thể truy cản, cũng phải hao tổn không ít chân khí.
Ngược lại, hai người này giao thủ một trận, thời gian trận chiến cũng khẳng định không thể quá ít. Hắn chỉ cần đuổi theo phương hướng mọi người rời đi, cuối cùng dù sao cũng vẫn có thể tìm được, vì vậy cũng không vội vã. Hắn đem tiểu thương đỡ dậy đi tới đầu phố, giao cho một người bán hàng rong khác hỗ trợ chiếu cố một chút, chính mình lại tự đi về phía cửa thành.
Mới vừa ra khỏi cửa thành, đã nghe tiếng Bạch Nhung cười duyên: “Thẩm lang đi từng bước chậm rãi như vậy, khi nào mới đến được đây?”
Thẩm Kiều nhíu mày: “Bạch cô nương sao còn chưa đi quan chiến?”
Bạch Nhung sẵng giọng: “Từ lần đầu tiên gặp người ta, chàng cứ mãi Bạch cô nương Bạch cô nương mà gọi. Chàng không thể kêu một tiếng Nhung nương, vậy gọi một tiếng Mẫu Đơn cũng được mà!”
Nàng thấy Thẩm Kiều không để ý tới mình, còn tiếp tục đi về phía trước, liền giậm chân một cái: “Được rồi, cứ chầm chậm đi như vậy, chàng không vội người ta còn thấy vội thay chàng đây! Trận này là cơ hội hiếm có, rất nhiều người hiện tại đều liều mạng đuổi theo, trễ nữa là không chiếm được chỗ tốt đâu!”
Dứt lời nàng đưa tay tới bắt lấy Thẩm Kiều, Thẩm Kiều định tránh né, liền nghe ngàng nũng nịu ai nha một tiếng: “Đưa chàng một đoạn đường thôi, chàng trốn cái gì, chẳng lẽ còn sợ người ta khinh bạc chàng?”
Thẩm Kiều không nói, chỉ trong chốc lát thất thần liền bị nàng tóm gọn.
Bạch Nhung kẹp hắn ở một bên tay, vận khinh công, gần như không chút tốn sức mà trực tiếp mang hắn bay về phía trước, tốc độ cực nhanh, so với thân hình như du long của Đậu Yến Sơn không hề chậm hơn nửa phần.
Mặc kệ thế nào, có người mang đi so với mình tự đi dễ dàng hơn nhiều. Thẩm Kiều nói tạ ơn với nàng, Bạch Nhung lại hì hì cười: “Tạ ơn chỉ là lời cửa miệng, nếu thật sự muốn tạ ơn, không bằng chàng để ta cùng ngủ một đêm đi. Yến Vô Sư có phải còn chưa ngủ với chàng không? Người có thân nguyên dương như chàng, đối với ta mà nói là vô cùng tốt. Tuy công lực đã có chút hao tổn, nhưng không sao, ta cũng không chê. Ta dạy cho ngươi phương pháp song tu, chưa biết chừng công lực của ngươi lại có hi vọng khôi phục đấy, chả cần phải đi luyện cái thứ bỏ đi như Chu Dương sách nữa!”
Thẩm Kiều: “….”
Bạch Nhung vẫn đang cố gắng thuyết phục hắn: “Sao, đây là thuận mua vừa bán nha, ta kiếm lời, ngươi cũng không mất mát gì. Thẩm lang thật sự không suy nghĩ một chút sao?”
Thẩm Kiều: “… Không cần, đa tạ lòng tốt của cô nương.”
Bạch Nhung chẹp miệng, cũng không nói thêm nữa.
Một lát sau, nàng lại hỏi: “Ngươi cảm thấy trận chiến này, ai thắng ai thua?”
Đây là một vấn đề khó.
Những người chạy đi quan chiến kia cũng đều cùng có suy nghĩ này.
Tin tức trong thành Kiến Khang vô cùng linh thông, giờ này nói không chừng các sòng bạc đã mở cửa đặt cược rồi.
Thẩm Kiều nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, vậy Yến Vô Sư nên thắng.”
Bạch Nhung cười khúc khích: “Chàng cũng thật sự hướng về tình lang nha! Nhữ Yên Khắc Huệ cũng không phải hạng người hời hợt mua danh chuộc tiếng. Lúc trước ta từng lẻn vào Lâm Xuyên Học Cung, muốn phá hoại bàng giảng hàng ngày của bọn họ, ai ngờ bị Nhữ Yên Khắc Huệ phát hiện. Hắn tự mình đuổi ta hơn nửa vòng thành Kiến Khang này. Ta bị trọng thương liều cái mạng nhỏ mới thoát ra được, từ đó về sau không dám tự tiện trêu chọc người này nữa. Đường đường là tông sư một môn, lại tính toán mãi với một cô nương yếu đuối như ta, thật sự cũng quá nhỏ mọn, đánh rới mất giá trị bản thân rồi!”
Thẩm Kiều nghĩ thầm ngươi nào phải cô nương yếu đuối gì. Lại nói ngươi chạy đến địa bàn nhà người ta, nếu để cho ngươi cứ ra vào tự nhiên như vậy, về sao cửa của Lâm Xuyên Học Cung cũng đừng đóng nữa, mở ra chờ ngươi ngày ngày đi tới cho rồi.
Bạch Nhung mang theo hắn, dưới chân lại không dính chút bụi, tốc độ không chậm chút nào, ngay cả ngữ khí cũng không hề có dấu hiệu thở dốc: “Theo ta thấy, Nhữ Yến Khắc Huệ cũng rất có thực lực, cho dù Kỳ Phượng Các hay Thôi Từ Vọng tái sinh hắn cũng có thể đánh một trận. Lần này bên ngoài thành Kiến Khang, địa hình quanh đây đều là nơi hắn quen thuộc, tình lang nhà chàng chưa chắc đã thắng được đâu!”
Ban đầu có mấy người hiểu lầm quan hệ của Thẩm Kiều và Yến Vô Sư, Thẩm Kiều còn cảm thấy nên giải thích một chút, mà sau đó hắn phát hiện cái loại giải thích này là hoàn toàn không cần thiết. Mọi người chỉ tin tưởng cái bọn họ muốn tin, giải thích hay không, cũng không gây trở ngại cho việc bọn họ tiếp tục mong muốn đơn phương hiểu lầm.
Như kiểu người như Bạch Nhung này, thuần túy chính là đã biết còn cố tình làm, đùa đùa giỡn giỡn, Thẩm Kiều càng lười giải thích, nghe thấy cũng chỉ coi như gió thoảng qua tai.
Bạch Nhung thấy hắn không hề bị lay động, kiều mỵ kêu một tiếng, không nói thêm nữa.
Hai người ra khỏi thành, đi hơn ba mươi dặm, từ bình địa vào rừng sâu, lại từ trong nơi sâu nhất của rừng đi thẳng về hướng bắc, đến một hẻm núi có con suối bên cạnh, lúc này mới nhìn thấy trên vách núi cách đó xa xa có hai bóng người, đang giao thủ trên một vách núi nhỏ như lòng bàn tay
Địa thế dưới chân bọn họ, bất quá chỉ là một vài hòn đó bất ngờ nhô ra trên vách núi, diện tích không tới một bàn tay. Người thường chỉ đứng xa ngước nhìn đã cả thấy kinh tâm động phách, huống hồ còn phải giao thủ ở trên đó, hơi bất cẩn một chút là có thể ngã xuống vách núi ngày.
Nhưng mà Nhữ Yên Khắc Huệ và Yến Vô Sư là ai cơ chứ, chút không gian đó, không những không làm họ chật vật khó khăn nửa phần, ngược lại lại như nước chảy mây trôi, gần như không hề thấy bọn họ dừng chân lại chút nào trên những hòn đá đó. Thân hình như chim ưng bay lượn, chân khí tỏa ra, đá vụn bắn khắp nơi, chưởng phong đánh đến, tay áo tung bay, thân bình sóng dữ, khiến người xem hoa cả mắt.
Dòng sông vốn hiền hòa chảy về phía nam dưới sự khuấy động từ nội lực của hai người, chỉ một thoáng đã sóng lớn cuồn cuộn, lưu thủy phun trào. Yến Vô Sư thuận thế dẫn dắt, dùng nước làm vật dẫn, kết hợp với xuân thủy chỉ pháp, hóa dòng nước thành ngàn vạn lưỡi đao, bắn mạnh về phía Nhữ Yên Khắc Huệ.
Bị nội lực kích động, trong đầy trời bọt nước đó, thân hình Nhữ Yên Khắc Huệ gần như lúc ẩn lúc hiện, ít nhất từ góc độ của Thẩm Kiều và Bạch Nhung dõi mắt nhìn theo, cũng chỉ có thể thấy được một bóng mờ hư ảo, căn bản không thể nhìn rõ Nhữ Yên Khắc Huệ thực sự hiện đang ở nơi nào, lại từ chỗ nào ra chiêu phản kích.
Gió núi vốn đã mạnh, cộng với hai người này đều dùng tới phân nửa nội lực, hai cỗ chân khí cường đại tụ hợp bên trong thung lũng, như một cơn lốc cự đại xoáy trong, khiến cho nước sông chảy ngược, khí lưu mạnh mẽ thổi áo bào của người đứng xem bay lên phần phật.
Bạch Nhung không hề vận nội lực lên chống đỡ, bởi vì nếu làm như vậy, khi nội lực của mình yếu hơn luồng khí kia, chính mình sẽ bị phản phệ.
Cho nên nàng không thể làm gì khác là tiếp tục chịu đựng cái loại dằn vặt mà hơi nước và lá cây quật tới. Quay đầu nhìn lại, Thẩm Kiều đang giơ ống tay áo lên che mặt, đem hơi nước và bụi bặm phả vào mặt ngăn lại ở bên ngoài ống tay.
Bạch Nhung đang muốn cười nhạo hắn làm như vậy sao mà quan chiến được, nhưng đột nhiên nhớ tới người ta không nhìn thấy, không khỏi ngạc nhiên nói: “Ngươi đang dùng tai để nghe sao? Có thể nghe thấy cái gì?”
Thẩm Kiều: “Nghe thấy hướng đi chân khí của bọn họ, nếu ta đoán không sai, Nhữ Yên cung chủ sắp xuất kiếm rồi.”
Bạch Nhung: “Làm sao ngươi biết?”
Thẩm Kiều chỉ cười không nói.
Mà gần như khi câu này của hắn vừa dứt, Bạch Nhung ngửa đầu liền thấy Nhữ Yên Khắc Huệ nhấc kiếm chém tới màn nước đầy rẫy cạm bẫy mà Yến Vô Sư tạo lập, dốc hết toàn lực, trực tiếp dùng kiếm quang chia năm xẻ bảy thủy lưu cực lớn mà Yến Vô Sư dùng chân khí đẩy lên, nước bắn ra bốn phía, như thiên nữ dưới hoa, mưa rào xối xả.
Bạch Nhung thấy thế, không khỏi cười trên sự đau khổ của người khác cộng với tranh công lấy lòng: “Ngươi xem, ta chọn vị trí tốt chứ, ít nhất trên đầu còn có cái che, những người kia ngay cả quan chiến cũng không biết tìm chỗ tốt, lại không dám dùng chân khí chống đỡ, kết quả bị dội ướt như chuột lột!”
Trận giao thủ phía kia vẫn còn tiếp tục, một người dùng kiếm, một người tay không, ánh kiếm che trời lấp đất, phiên giang đảo hải, nhưng mà Yến Vô Sư thân ở trong đó, lại vẫn bình tĩnh như thường, không thấy bàn tay ra chiêu như thế nào, chỉ thấy đạn từ ngón tay bắn ra tứ phía, sau đó tiêu sái tự tại, không hề rơi xuống thế hạ phong.
Bạch Nhung hơi nhíu mày: “Cái hắn dùng hình như không phải xuân thủy chỉ pháp?”
Thẩm Kiều: “Là xuân thủy chỉ pháp, chỉ có điều chỉ pháp đã biến hóa, tuy chỉ dùng ngón tay nhưng có thể thiên biến vạn hóa. Tuy rằng thiên biến vạn hóa, cũng không ly khai bản chất. Kiếm pháp của Nhữ Yên cung chủ cũng vậy, nếu ngươi tỉ mỉ quan sát, sẽ thấy thực ra từ đầu tới cuối hắn chỉ dùng đúng một chiêu kia, nhưng chỉ một chiêu này, cũng đủ để trải khắp phồn hoa, luôn luôn bất động, ngăn địch ngàn vạn.”
Bạch Nhung định thần nhìn một lúc lâu phát hiện quả thật như thế, trong lòng không khỏi có thêm cái nhìn mới về Thẩm Kiều.
Tất cả mọi người đều biết thân phận ban đầu của Thẩm Kiều, nhưng bởi chuyện bại dưới tay Côn Tà, cho nên vẫn mang nghi vấn đối với võ công của hắn, luôn cảm thấy hắn không chạm được tới bóng lưng Kỳ Phượng Các, hiện tại ngay cả thập địa chưa chắc đã bước vào được. Mặc dù Bạch Nhung luôn chưa từng đánh thắng được hắn lần nào, nhưng vẫn luôn cảm thấy hắn ốm yếu, lại thương tích đầy mình, chống đỡ không được bao lâu nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Hiện giờ nghe thấy một câu này của hắn, bắt đầu biết tông sư rốt cục cũng vẫn là tông sư, chỉ riêng phần nhãn lực này, đã khiến người thường không thể so sánh rồi.
“Ngươi vừa nói Yến Vô Sư sẽ thắng, nhưng không có nói nguyên nhân.” Bạch Nhung đi tới gần hắn, hơi thở như lan phả nhẹ lên tai Thẩm Kiều.
Thầm Kiều đỡ vách đã, dời sang bên cạnh một bước.
Bạch Nhung: “….”
Thẩm Kiều vẫn rất chăm chú mà nói với nàng: “Ta không thích như vậy, sau này cô nương nếu còn như thế, ta sẽ không nói chuyện với cô nương nữa.”
Bạch Nhung cố ý cười nói: “Như thế là như thế nào, ta đụng cũng không đụng ngươi, lẽ nào ngươi còn cao quý hơn cả hoàng hoa khuê nữ sao?”
Dứt lời vươn tay muốn chạm vào Thẩm Kiều.
Một đại mỹ nhân kiều kiều mỹ mỹ như nàng có ý định mê hoặc thân cận, chẳng nói là Vũ Văn Khánh, cho dù nam tử bình thường không thích lưu luyến bụi hoa cũng không tự chủ được mà tự nguyện phục tùng. Chẳng nói có động tâm không, ít nhất lúc đó cũng sẽ nảy sinh cảm giác say mê muốn có. Mà Thẩm Kiều cố tình lại là ngoại lệ, nàng không dám tìm loại cao thủ như Yến Vô Sư hay Nhữ Yên Khắc Huệ thử nghiệm, nhưng lại đụng vách tại Thẩm Kiều vô số lần.
Bàn tay duỗi ra bị gậy trúc của Thẩm Kiều chặn lại, hắn cũng thật sự để mặt trầm như nước, không nói thêm nửa câu.
Bạch Nhung biết hắn nói được làm được, lòng tức tối, lại có chút hối hận, cũng nhịn xuống không nói nữa.
Trong nháy mắt Yến Vô Sư và Nhữ Yên Khắc Huệ đã đánh qua hơn nghìn chiêu, mà song phương vẫn chưa hề lộ vẻ mỏi mệ, đánh từ đầu này thung lũng đến đầu kia thung lũng. Mắt thấy mặt trời từ từ ngả về phía tây, người đánh chẳng màng năm tháng, người xem cũng hoàn toàn quên mình, bất tri bất giác đã qua buổi chiều, hai người giao thủ đã hơn hai canh giờ, như trước vẫn chưa phân ra cao thấp.
Võ công của Bạch Nhung hiện giờ trên giang hồ có thể xưng là hạng nhất lưu, mà trận đánh kịch liệt này, vẫn như trước làm nàng thu được khá nhiều lợi ích. Đây là cảnh giới nàng chưa từng nhìn thấy, hôm nay lại giống như cửa lớn mở ra một cái khe, để cho nàng thấy rõ toàn cảnh bên trong.
Cho dù chỉ là một cái khe, cũng đủ để cho nội tâm nàng chấn động không thôi.
Nàng rốt cục biết mình chênh lệch cỡ nào với cấp độ cao thủ cấp tông sư, tại sao trước sau mình vẫn không thể vượt qua được giới hạn kia. Là bởi võ công của nàng chỉ đơn thuần là võ công, võ công của Yến Vô Sư và Nhữ Yên Khắc Huệ đã dung nhập thành một phần thân thể họ, vừa phun vừa nạp, vừa thu vừa phóng, phun ra là tràn khắp thiên hạ, nạp vào lại như trăm sông quy mối, thu thì như đầy trời nhật nguyệt, phóng thì như vạn trượng hồng trần.
Bạch Nhung nhìn đến mê mẩn, không nhịn được lẩm bẩm nói: “Sinh thời, ta có thể đạt đến cảnh giới như bọn họ sao?”
Lần nào Thẩm Kiều cư nhiên lại trả lời nàng: “Tư chất của cô nương không kém.”
Bạch Nhung nhớ tới con đường luyện công của mình, không biết vì sao tâm tình bỗng nhiên có chút ảm đạm, tự giễu nói: “Đạo của bọn họ, ta tu không tới, đạo của ta, bọn họ cũng không tu được.”
Thẩm Kiều: “Đại đạo ba ngàn, chỉ phân trước sau, không phân cao thấp.”
Bạch Nhung nở nụ cười xinh đẹp: “Ngươi vừa mới rồi còn đang giận ta, nói không thèm để ý tới ta nữa, hiện tại không phải lại đã nói chuyện cùng ta rồi sao?”
Thẩm Kiều: “Cô nương nói chuyện cẩn trọng, ta tự nhiên cũng sẽ vui vẻ trả lời.”
Bạch Nhung vén lọn tóc ra sau tai, chỉ là một hành động nhỏ này cũng mang theo vô vàng quyến rũ, nhưng đáng tiếc người bên cạnh lại là một người nửa mù, không có ai thưởng thức.
“Thấy ngươi vừa chỉ điểm cho ta, ta cũng nên có qua có lại. Lúc trước ta có nói với ngươi, bảo ngươi cách Yến Vô Sư xa ra một chút, Thẩm lang cần phải nghe theo đi, tuyệt đối đừng coi như gió thoảng qua tai, bằng không lại đến lúc chết oan chết uổng. Người giống như chàng, nếu không trải nghiệm qua tư vị nam nữ hoan ái đã chết lúc tráng niên, vậy đáng tiếc lắm nha!”
Thẩm Kiều nhíu mày: “Cô nương có thể nói rõ một chút không?”
Bạch Nhung cười hì hì: “Không thể, ta mạo hiểm lắm mới dám nhắc tới với ngươi đó. Nếu ngươi không tin ta cũng không có cách a!”
Nàng ai nha một tiếng: “Bọn họ đánh xong rồi?”
Đang nói chuyện, hai bóng người phút chốc tách ra, mỗi người hạ chân xuống một tảng đá nhô ra trên vách núi.
Bạch Nhung nhìn có chút mơ hồ: “Vậy là bất phân thắng bại?”
Nếu như ngay cả nàng cũng không nhìn ra, ở đây lại càng có ít người có thể nhìn ra. Thanh âm khe khẽ vang lên từ những người đứng xem chiến, tất cả đều đang bàn luận về cùng một vấn đề: Là Nhữ Yên Khắc Huệ thắng, hay là Yến Vô Sư thắng?”
Hoặc là nói, có rất nhiều người nghiêng về: Nhữ Yên Khắc Huệ rốt cục có đánh bại được Yến Vô Sư hay không?