Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Chuyện này thực sự không thể trách Bạch Nhung chuyện bé xé ra to, mà là người trong Ma Môn đối với Yến Vô Sư có sự sợ hãi quá mức sâu sắc.

Năm đó lúc Yến Vô Sư còn chưa bế quan, từng dùng sức lực của một người đánh lại ba tông của Ma Môn. Pháp Kính Tông bị hắn diệt mất gần một nửa tinh anh, Hợp Hoan Tông cũng là nguyên khí đại thương, thiếu chút nữa là hắn thật sự thống nhất Ma Môn. Nếu không phải trận chiến sau đó thua dưới tay Thôi Tử Vọng, cần phải bế quan chữa thương, tam tông hôm nay không biết sẽ là cục diện như thế nào nữa.

Vì vậy, mọi người đối với cái tên Yến Vô Sư này, thực sự có loại sợ hãi khắc trong xương tủy.

Bạch Nhung tuổi không lớn lắm, năm đó không đủ tư cách giao thủ cùng Yến Vô Sư. Trước đây không lâu nàng phụng mệnh sư phụ đi ám hại đại đệ tử Biên Duyên Mai của Yến Vô Sư, lại không ngờ cơ duyên khéo thấy bị Yến Vô Sư tình cờ bắt gặp, dùng hết toàn lực mới giữ lại được cái mạng để chạy trốn, sau đó đối với cái danh tự “Ma quân” này càng sợ hãi sâu thêm một phần.

Hôm nay nếu như không phải Thẩm Kiều lạc đàn, nàng cũng không bao giờ dám liều lĩnh mà tiến tới.

Lúc này nhìn thấy Thẩm Kiều sử dụng “Xuân thủy chỉ pháp”, cái loại cảm giác sợ hãi tìm được đường sống trong chỗ chết kia lại mạnh mẽ dâng lên trong lòng.

Một cái điểm này, Bạch Nhung không dám cố gắng đón đỡ, mà lắc mình lùi về sau, nhưng có lẽ do cảm thấy không cam lòng khi con vịt tới tay rồi còn bay mất, thân thể liền như cá trạch lướt trên vách xe, vòng một vòng lớn, muốn vòng ra sau khống chế Thẩm Kiều.

Ai ngờ Thẩm Kiều giống như có mắt sau gáy, ngón trở điểm ra, trên đường đi lại biến thành chưởng, mềm mại nhẹ nhàng gần như vô lực, lại ẩn chứa bên trong là nội lực thâm hậu bền bỉ, khiến Bạch Nhung tuyệt đối không dám khinh thường.

Việc đã đến nước này, làm sao nàng không biết mình quá coi thường người mới dẫn đến lật thuyền trong mương, vừa rồi thấy Thẩm Kiều thổ huyết trong xe ngựa, liền cho rằng đối phương đã là nỏ mạnh hết đà, ai ngờ lại vẫn còn dư sức lực như thế!

Bàn tay mềm mại phấn nộn của Bạch Nhung đẹp đến lung linh, đủ để khiến bất cứ nam nhân nào cũng đều phải nảy sinh lòng thương tiếc, không nỡ hạ thủ, nhưng Thẩm Kiều ngoại lệ, bởi vì hắn không nhìn thấy, tất cả những thứ mị thuật dựa vào nhan sắc đối với hắn đều chẳng có tác dụng gì.

Hai người song chưởng đối nhau, vậy mà lại lặng yên không một tiếng động cũng như không mang theo chút khói lửa nào, so với giao thủ, nói là nữ tử làm nũng với người thương còn đúng hơn.

Bạch Nhung chỉ cảm thấy ngực như bị chèn ép nặng nề. Nàng không dám tin mở to hai mắt, khẽ cắn răng, tay còn lại đánh về xe ngựa. Ngựa chấn kinh lồng lên lao về phía trước. Thẩm Kiều bay người lên, ngồi lên trên thân ngựa, gắt gao kéo lại dây cương, khiến cho con ngựa đang phát điên kinh hãi hí vang một tiếng, từ từ chạy chậm lại.

Phía sau truyền đến một tiếng than thở nhẹ nhàng: “Thẩm lang quả thực là một người ôn nhu đa tình, ngay cả một con ngựa cũng không chịu thương tổn. Ta có chút đố kị với Yến tông chủ rồi!”

Mắt thấy Thẩm Kiều phân tâm đi xử lý  chuyện con ngựa, Bạch Nhung lập tức không bỏ cuộc, đuổi theo ngay sát, miệng thì nói mấy câu tình tứ, nhưng lại không hề gây trở ngại chút nào cho việc ra tay tàn nhẫn của nàng, trực tiếp đánh một chưởng về lên lưng Thẩm Kiều, nghĩ thầm thôi kệ, đánh thành phế nhân cũng không sao, chỉ cần có thể há mồm nói chuyện, là có thể tìm cách moi Vọng Ý quyển ra rồi!

Thẩm Kiều cũng thở dài, không hề xoay người lại, mà khom lưng xuống, trực tiếp trượt tới hông con ngựa, một tay nắm lấy dây cương, một tay khác trực tiếp mạnh mẽ đè ngựa nằm rạp xuống, lại vì không muốn vạ lây đến nó, mà con ngựa vừa nằm xuống, mũi chân hắn liền điểm một cái trên đất, cả người xoay lại, chính diện đối đầu với Bạch Nhung.

Bạch Nhung ăn thiệt thòi một lần, đâu còn dám cùng hắn đối diện lần nữa, lúc này liền thu tay lại, nhảy vào trong rừng cây, chỉ để lại một tiếng cười dài: “Thẩm lang ngay cả ngựa cũng chịu cứu vậy mà đối với ta lại nhẫn tâm như vậy, lần sau lại tiếp tục tìm ngươi chơi nữa nhé!”

Xác định đối phương thật sự đi xa, Thẩm Kiều ngay cả khí lực đứng thẳng cũng không còn, cả người vịn vào lưng ngựa cúi xuống, đầu gối mềm nhũn trực tiếp ngã quỳ trên đất.

Ngựa nằm trên đất, rốt cục cũng bình tĩnh lại, kêu la hai lần, nghiêng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt to ngập nước hiện lên nét mê mang.

Thẩm Kiều vỗ nhẹ lên nó: “Xin lỗi, làm phiền ngươi rồi…”

Lời còn chưa dứt, một ngụm máu liền dâng lên cổ họng, ép cũng không ép xuống được, hắn theo bản năng đưa tay che miệng, nhưng máu vẫn tràn ra từ những kẽ tay.

Thẩm Kiều đành buông tay, để máu phun ra ngoài, sau đó nhấc tay áo lau đi vết máu trên khóe môi.

Hắn phun ra một hơi, chỉ cảm thấy đầu óc xây xẩm, lỗ tai vang lên ong ong, dầu nặng như chì, chỉ muốn lập tức nhắm mắt ngã xuống đất không bao giờ phải quan tâm chuyện thế sự nữa.

Trạng thái như vậy cũng không xa lạ gì, từ sau khi bị thương, thân thể của hắn vẫn thường như vậy, hơi chút là lại không còn sức lực. Theo sự khôi phục của võ công, tình huống này vẫn chưa từng chuyển biến tốt, một mặt vì nhiều lần động thủ, dẫn đến tác động tới kinh mạch vốn đã tổn thương, tốc độ tu bổ không theo kịp tốc độ thương tổn, mặt khác vì hắn đang luyện “Chu Dương Sách”, chân khí hiện giờ đang đứng nguyên một chỗ, lâu rồi chưa thể đột phá cảnh giới mới, mà chỉ dựa vào nội công vốn có của Huyền Đô Sơn, lại không có cách nào trị khỏi căn cơ đã bị hao tổn của hắn.

Cho dù đã thành thói quen, nhưng thân thể vẫn như trước rất là khó chịu. Hắn không thể không dựa người vào ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi, muốn chờ qua cơn khó chịu đầu váng mắt hoa này mới đứng dậy, bằng không bằng trạng thái hiện giờ của hắn, ngay cả cưỡi ngựa về thành cũng không làm nổi.

Nhưng đúng lúc đó, hắn nghe thấy cách đó không xa có tiếng người nói chuyện: “Thẩm chưởng giáo, không biết ngươi đã từng nghe thấy câu này hay chưa, cái gì nhỉ, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau?”

Âm thanh không cao không thấp, không hề cố gắng diễu võ dương oai, mà là dò hỏi vô cùng lễ phép.

Giống như chỉ là tới hỏi đường, chứ không phải đến để tra khảo.

Thẩm Kiều không mở mắt, chỉ nói bằng giọng khàn khàn: “Thanh âm bước chân có chút xa lạ, hình như ta chưa từng gặp qua thì phải.”

Người tới nho nhã lễ độ nói: “Đúng, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Ta không ngờ Bạch Nhung lại nhanh hơn ta một bước, cũng may là nhờ có bước nhanh chân đó của Bạch Nhung, bằng không hiện tại người đến kiếm lợi lại chẳng phải là ta rồi. Ngươi còn đi được không?”

Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Ta không đứng nổi, thất lễ rồi.”

Đối phương rất săn sóc: “Không sao.”

Tuy là nói vậy, nhưng cũng không hề có ý đi đến đỡ dậy, mà cũng chẳng rời đi.

Thẩm Kiều thở dài: “Ta còn chưa biết cao tính đại danh của các hạ.”

Đối phương cười nói: “Ta với Thẩm chưởng giáo vừa gặp mà như đã quen, lúc nãy do ngưỡng mộ phong thái mà suýt chút nữa quên mất tự giới thiệu mình, kẻ hèn họ Quảng, nhân sĩ Hà Tây, bây giờ không có chỗ ở cố định.”

Cái họ này rất hiếm thấy, trên giang hồ số người có nó chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thẩm Kiều nói: “Thẩm mỗ có tài cán gì, lại khiến cho tông chủ của Pháp Kính tông phải tự mình đại giá quang lâm?”

Nghiễm Lăng Tán: “Nghiễm mỗ đối với danh tiếng của Thẩm chưởng giáo hâm mộ đã lâu, nhưng đáng tiếc tới nay mới có duyên gặp gỡ. Nghe nói Thẩm chưởng giáo rớt vực, Nghiễm mỗ vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối khôn cùng, không ngờ hôm nay lại có thể chiêm ngưỡng phong thái bất bại của Thẩm chưởng giáo, thật sự quá mức may mắn!”

Thẩm Kiều cười khổ: “Nghiễm tông chủ xin đừng chế giễu ta, có chuyện gì xin hãy nói thẳng, nếu không chút nữa ta không chống đỡ nổi mà ngất đi, ngươi có gì muốn nói ta cũng chẳng nghe được đâu.”

Không cần tự mình cảm nhận, cũng biết hiện tại Thẩm Kiều nhất định hết sức thống khổ, vậy mà thấy hắn vẫn có thể nói giỡn, Nghiễm Lăng Tán cảm thấy có chút bội phục.

Nghiễm Lăng Tán: “Yến tông chủ cầm một thứ của Pháp Kính Tông ta, đến nay chưa trả, ta không thể không làm gì khác hơn là mời Thẩm chưởng giáo theo ta tới Pháp Kính tông làm khách.”

Thẩm Kiều: “Vậy e là ngươi tính sai rồi, ta tới nơi đó của Nghiễm tông chủ sợ là chỉ lãng phí lương thực mà thôi. Một đôi đũa mà Yến tông chủ dùng, sợ là còn đáng giá hơn ta nhiều.”

Hiện tại, mỗi một câu nói hắn đều tốn sức cực kỳ. Miễn cưỡng nói xong câu này liền nhắm hai mắt lại, lông mày hơn nhíu, sắc mặt tái nhợt, giống như chỉ một khắc sau là tắt thở rồi.

Nghiễm Lăng Tán cũng sợ hắn không cần thận bỏ mình, vươn tay định thăm dò chân khí trong cơ thể đối phương.

Tay vừa đụng vào cổ tay đối phương, thân hình hắn chợt khẽ động, vội vàng thối lui mười mấy thước!

Tại chỗ mà Nghiễm Lăng Tán vừa đứng, xuất hiện một cái hố nhỏ.

“Người ngoài đều nói Yến tông chủ nhặt Thẩm chưởng giáo thương tích đầy mình về là có ý muốn làm nhục đối phương, đem làm của riêng, bây giờ xem ra cũng không phải là nói đùa!” Nghiễm Lăng Tán cười dài nói, “Nhiều năm không gặp, phong thái Yến tông chủ hơn hẳn năm xưa a!”

Yến Vô Sư liếc mắt nhìn Thẩm Kiều một cái, người kia cũng không biết là ngủ hay ngất rồi, chỗ đầu tay áo có một vết máu lớn, cánh tay rũ xuống, nhắm mắt vô tri vô giác.

Ánh mắt hắn quay lại trên người Nghiễm Lăng Tán: “Ta không ở mấy năm, Pháp Kính Tông lại bị Hợp Hoan Tông chèn ép đến mức ở đất Trung Nguyên này không còn chỗ dung thân, phải đi tới tận Thổ Cốc Hồn, kẻ làm tông chủ như ngươi cũng quá kém cỏi rồi.”

Nghiễm Lăng Tán cười nói: “Ta tất nhiên là không có năng lực được như Yến tông chủ, có trong tay chưởng giáo đời trước của Huyền Đô Sơn, vừa có thể làm ấm giường, vừa có thể bổ sung công lực, lại còn có thể làm công cụ luyện tập võ công. Cái này đúng là một mũi tên trúng ba đích, người ngoài mong còn chẳng được, ta vốn định tới mượn dùng mấy ngày, không ngờ Yến tông chủ vậy mà lại coi trọng đến vậy, không ngừng không nghỉ chạy tới đây!”

Hắn mặc trang phục thư sinh, người cũng có vẻ ôn văn hòa nhã, mở miệng lại đặc phong cách điển hình của người Ma Môn, không hề kiêng dè gì.

Yến Vô Sư: “Ta nghe nói mấy năm qua Pháp Kính tông ở trên đất Thổ Cốc Hồn danh tiếng vang dội, ngay cả Khoa Lữ Khả Hãn cũng đối với ngươi nói gì nghe nấy, thật sự như cá gặp nước a.”

Thời điểm y nói chuyện, ngữ khí hơn nửa mang theo trào phúng nhàn nhạt, người nào tính khí nóng nảy nghe vào chắc tức nổ phổi, chỉ là Yến Vô Sư võ công cao cường hiếm thấy, đánh thì đánh không lại, lâu dần, cái kiểu nói này ngược lại lại biến thành tượng trưng cho con người y.

Nghiễm Lăng Tán cười nhạt: “Không sánh được với sự trọng dụng mà Chu Đế dành cho Yến tông chủ. Thế lực Hoán Nguyệt Tông các ngươi nằm ở Bắc Chu, Hợp Hoan tông độc chiếm sự tin dùng của Tề Đế, Trần quốc phía nam lại hướng về Lâm Xuyên Học Cung, Phật môn, Đạo môn thì ở bên cạnh như hổ rình mồi. Pháp Kính tông chúng ta thế đơn lực bạc, không thể làm gì khác hơn là đi xa khỏi nơi này, cái này cũng là chuyện khó tránh khỏi.”

Yến Vô Sư mắt phượng híp lại: “Đã như vậy, sao ngươi không ở nguyên Thổ Cốc Hồn ngoan ngoãn xây dựng, chạy đến triều Chu này làm gì?”

Nghiễm Lăng Tán: “Tất nhiên là đến tìm Yến tông chủ, hi vọng Yến tông chủ có thể đem Hương Trần Cốt trả lại cho Pháp Kính tông.”

Yến Vô Sư mỉm cười nói: “Trả? Trên đó có khắc tên ngươi à?”

Nghiễm Lăng Tán lạnh lùng nói: “Vật ấy vốn là của tiên sư, sao lại nói không phải của tông ta?”

Yến Vô Sư cười lớn: “Mười năm trước, ngươi còn chưa dám nói với bản tọa như thế, trong mười năm nay hẳn là toàn ăn gam hùm mật gấu nhỉ?”

Tuy rằng giang hồ coi trọng cường giả vi tôn, nhưng tốt xấu gì những người này vẫn còn có một tầng đạo đức luân thường mỏng như giấy dán cửa ngăn lại. Tuy nhiên người trong Ma Môn lại không thế, họ mang cái nguyên tắc này phát triển đến mức tận cùng. Người có thực lực, tất nhiên muốn gì được đó, thực lực yếu, chết cũng chẳng trách được ai. Mười năm trước khi Yến Vô Sư chưa bế quan, hai tông kia bị hắn ép tới thở cũng không dám thở mạnh, nhưng mà, mười năm trôi qua, chung quy cũng khiến người ta lãng quên nhiều thứ, bao gồm cả sợ hãi.

Tất nhiên, Yến Vô Sư sau mười năm bế quan, võ công tăng mạnh, nhưng người khác cũng không phải là không hề tăng tiến thêm. Huống hồ Nghiễm Lăng Tán dù sao cũng là một trong thập đại cao thủ đứng hàng tuyệt đỉnh, giữa hai người từng có khoảng cách, nhưng cũng không phải là không thể vượt qua.

……

Thẩm Kiều hơi rên rỉ một tiếng, cố gắng nâng lên mí mắt nặng nề.

Mở mắt là một hình ảnh mơ hồ, cũng không phải là hoàn toàn tăm tối, chỉ là đồ vật nhìn thấy rất hữu hạn, chả khác với mù mắt là mấy, cho nên hắn vẫn lựa chọn nhắm mắt lại.

Bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu như nước: “Thẩm công tử, ngài tỉnh rồi, thuốc đã nấu xong, vẫn còn ấm, để nô tỳ hầu ngài uống.”

Đây là tiếng của Như Như. Thẩm Kiều nhận ra, đối phương là tỳ nữ trong phủ thiếu sư. Khoảng thời gian này hắn ở trong phủ thiếu sư, vẫn luôn được nàng chăm sóc chu đáo.

“… Ta đang ở trong phủ thiếu sư?” Thẩm Kiều chỉ nhớ mình gặp phải Nghiễm Lăng Tán, sau đó chống đỡ không nổi nữa mà ngất đi.

Như Như che miệng cười nói: “Tất nhiên là ngài đang ở trong phủ thiếu sư tồi. Nếu không làm sao Như Như lại ở đây được. Là đại nhân mang ngài về.”

Nàng bưng thuốc tới giúp Thẩm Kiều xuống xong, liền đỡ hắn nằm xuống đẹm: “Đại phu đã khám qua, nói ngài khí huyết không thông, cần ăn nhiều dược liệu bổ huyết bồi bổ.”

Thẩm Kiều gật gật đầu: “Yến tông chủ đâu?”

Như Như: “Đại nhân đang ở trong thư phòng nói chuyện với đại công tử.”

Đại công tử trong miệng nàng chính là chỉ Biên Duyên Mai.

Cũng không biết trong chén thuốc này có bỏ thêm thuốc an thần không, Thẩm Kiều nói không được vài câu, liền không tự chủ mà ngủ thiếp đi. Lần ngủ này cảm giác qua rất lâu, lúc tỉnh lại trong phòng đã châm đèn, bên cạnh mơ hồ có bóng người.

“Yến tông chủ?” Hắn gắng gượng ngồi dậy.

Yến Vô Sư để sách xuống, cũng không tới đỡ, chỉ ừ một tiếng.

Thẩm Kiều: “Nghiễm Lăng Tán đi rồi?”

Yến Vô Sư: “Đi rồi, chúng ta có đánh một chút.”

Thẩm Kiều: “Võ công của hắn tuy cao, nhưng cũng không phải đối thủ của ngươi.”

Chỉ nói một câu này, đối với chuyện tại sao Yến Vô Sư lại đúng lúc xuất hiện ở đó tựa hồ không hề ngạc nhiên chút nào, cũng không truy hỏi.

Yến Vô Sư: “Nghe nói ngươi ở Tô gia có đánh một trận với Đoạn Văn Ương.”

Thẩm Kiều: “Người này võ công cao hiếm thấy, nếu có thời gian, tất sẽ không kém hơn Hồ Lộc Cổ năm đó.”

Yến Vô Sư: “So với Côn Tà thì sao?”

Thẩm Kiều: “So với Côn Tà còn mạnh hơn ba phần.”

Yến Vô Sư: “Nói như vậy hôm nay ngươi có thể thắng, chỉ là nhờ may mắn?”

Thẩm Kiều không có kể công: “Không sai, hôm nay lúc giao thủ với Lý Thanh Ngư, Đoạn Văn Ương đã bị thương nhẹ, cho nên ta mới có thể chiếm được chút tiện nghi này.”

Yến Vô Sư: “Vừa rồi ta có xem qua mạch của ngươi. Ngày đó ngươi rớt vực, độc tố của Tương Kiến Hoan đã ăn sâu tới tận xương tủy, phá hủy căn cơ. Ta vốn tưởng rằng “Chu Dương Sách” có thể tu bổ kinh mạch cho ngươi, nhưng hiện tại xem ra, chỉ có 2 phần tàn quyền, hiệu quả vẫn không quá lớn. Phiền toái hơn là, ngươi liên tiếp động thủ rồi bị thương, làm cho “Đạo tâm” càng ngày càng hao tổn, cứ tiếp tục như vậy, đợi đến khi đạo tâm bị hủy diệt sạch, chỉ sợ thần tiên cũng không có cách xoay chuyển. “Chu Dương Sách” có lợi hại đến đâu cũng không thể làm được chuyện mà thần tiên không làm được.”

Đạo tâm không phải là trái tim, ý nghĩa của nó nằm ở căn cơ. Thẩm Kiều từ nhỏ đã luyện tập nội công Đạo môn kỳ trúc cơ. Phần căn cơ này chính là “Đạo tâm”. Nếu như Đạo tâm bị hủy, một người chỉ biết chiêu thức võ công cũng vô dụng, vì hắn vĩnh viễn không thể tiếp tục bước đi trên con đường võ học đỉnh cao.

Tình trạng hiện tại của Thẩm Kiều chính là như vậy. Đạo tâm vì bị thương và trúng độc gần như đã bị hủy hoại chỉ trong một ngày, bây giờ chân khí Chu Dương Sách phụ trợ, dần dần chữa trị, vốn đây không phai là phương thức thích hợp để dưỡng thương.

Mà vấn đề ở chỗ, hiện tại Thẩm Kiều chỉ biết được có hai quyển Chu Dương Sách, không phải là toàn bộ. Hơn nữa, hắn thân ở trong giang hồ, vĩnh viễn không thể chỉ lo cho chính bản thân mình, mỗi lần động thủ, tất nhiên sẽ tác động đến chân khí, tổn hại đến đạo tâm còn chưa khỏi. Cứ thế mãi, tuần hoàn ác tính, đợi đến khi chân khí Chu Dương Sách không thể tu bổ được nữa, chính là lúc căn cơ mục nát, lúc đó chẳng còn cái gì có thể xoay chuyển được nữa.

Nói đi nói lại, căn mạch hiện giờ của Thẩm Kiều liên tiếp bị hao tổn, trong đó cũng có một phần công lao của Yến Vô Sư. Nếu không có y cứ một lần lại một lần ép hắn ra tay, không thể có chuyện vết thương cũ của Thẩm Kiều chưa lành, đã có vết thương mới.

Mà Yến tông chủ giờ khắc này mang vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, nghiễm nhiên đem trách nhiệm của chính mình quên béng mất.

Thẩm Kiều cũng không biết nên nói hắn vô liêm sỉ hay vẫn là ngông cuồng bá đạo thì hơn: “Nếu ngươi nói như vậy, chắc hẳn đã có biện pháp.”

Yến Vô Sư dù bận vẫn rất ung dung: “Không sai, chỉ cần ngươi chịu bỏ cái đạo tâm đó đi, để ta gieo ma tâm xuống, tập luyện “Phượng Lân Nguyên Điển”, tất cả vấn đề đều được giải quyết một cách dễ dàng.”

Thẩm Kiều thở dài: “Yến tông chủ bước bước thận trọng, dụng tâm lương khổ, không thể không khiến ta bội phục. Một khi ma tâm gieo xuống, tính tình khó tránh khỏi sẽ biến thành hỉ nộ vô thường, tàn nhẫn, yêu thích giết chóc. Với ngươi mà nói là chuyện vui, với ta mà nói lại như mất đi bản tâm, cho dù võ công tinh tiến, cũng còn có ý nghĩa gì?”

Trên mặt Yến Vô Sư lộ vẻ châm chọc: “Bản tâm là cái gì? Nhân tính bản ác, tùy tâm sở dục lẽ nào không phải là bản tâm? Ngươi xem cái tên Trần Cung kia, ngươi cho hắn nhiều ân huệ như thế, một đường đồng hành, cùng chung hoạn nan, nhưng lúc gặp hiểm họa, hắn rõ ràng có cả trăm biện pháp thoát thân, lại cố tình muốn gắp lửa bỏ tay người, kéo ngươi cùng xuống nước. Xuất thân của hắn như vậy, không có ai dạy hắn đọc sách viết chữ, đạo lý làm người, lẽ nào tất cả những gì hắn làm, đều không phải xuất phát từ bản tâm?”

Thẩm Kiểu muốn nghiêng đầu đi, lại bị một bàn tay nắm lấy kéo mạnh trở về, không thể trốn tránh: “Ngươi cẩn trọng giữ vững đạo tâm, không chịu buông bỏ cái ngươi gọi là nguyên tắc làm người, thật ra cũng chỉ vì ngươi chưa từng chạm vào tuyệt cảnh mà thôi, phải chứ?”

Hai mắt vô thần chậm rãi nháy một cái, hàng mi dài hơi rung động, một lúc lâu sau, Thẩm Kiều rốt cục phun ra một chữ: “Phải.”

Thanh âm của Yến Vô Sư tràn ngập ác ý: “Chu Dương Sách có lợi hại đến đâu, cũng không thể tu bổ thứ vốn không hề có. Với tình trạng hiện giờ của ngươi, căn cơ tổn hại, hơi một tí là thổ huyết té xỉu, căn bản không có khả năng trong vòng ba đến năm năm khôi phục hoàn toàn võ công. Thậm chí, có thể cả đời này ngươi đều phải sống trong cái tình trạng sống dở chết dở này. Ngày đó có bao người đã nhìn thấy ngươi cầm thiệp của phủ thiếu sư xuất hiện ở Tô gia, quan hệ giữa ta và ngươi chẳng mấy chốc sẽ lan khắp giang hồ. Cừu gia của bản tọa trải khắp thiên hạ, bọn họ không làm gì được ta, nhưng muốn xuống tay với ngươi lại dễ như ăn cháo. Ngươi nói xem, nếu bọn họ bắt được ngươi, sẽ làm gì với ngươi đây? Dùng cực hình nghiêm hình tra tấn ép ngươi viết ra “Chu Dương Sách” hay vẫn là tiền dâm hậu sát, sau đó gian thi, lấy roi quất lên cho hả giận?”

“Đến lúc đó, ngươi vẫn sẽ cảm thấy có thể chịu được?”

Thẩm Kiều rốt cục không nhịn nổi nữa: “Đến lúc đó thì hãy nói, hiện giờ không nhọc Yến tông chủ phí tâm!”

Bị hất tay, Yến Vô Sư không những không nổi giận, trái lại bật cười, đổi hẳn cách nói: “Được rồi, ta cũng chỉ dọa ngươi một chút, ngươi đã mất hứng rồi?”

Thẩm Kiều: “….”

Đều nói lòng dạ nữ nhân như dò kim đáy biển, nhưng hắn cảm thấy tâm tình của Yến Vô Sư quả thực so với tìm châm trong vực sâu vạn trượng còn khó mò hơn.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Yến Vô Sư: “Vào đi.”

Tì nữ Như Như bưng chén thuốc đến: “Đại nhân, đây là chén thuốc thứ hai trong ngày sắc cho Thẩm công tử.”

Yến Vô Sư: “Để xuống đi.”

Như Như nghe lời đặt bát xuống, sau đó căn dặn Thẩm Kiều: “Thẩm công tử nên uống khi còn nóng, thuốc mới có công hiệu.”

Thẩm Kiều nói tạ ơn với nàng, nhận lấy bát uống một hơi cạn sạch.

Hắn xưa nay có một thói xấu nhỏ, thích ngọt không thích đắng. Khi còn bé ở trên Huyền Đô Sơn, mỗi lần sinh bệnh hắn đều trốn tránh không chịu uống thuốc, nghe nói tu luyện nội công có thể nóng lạnh bất xâm, liền liều mạng tập luyện hơn những sư huynh đệ khác. Người khác chỉ nghĩ hắn đặc biệt khắc khổ, lại không biết hắn chỉ muốn tránh việc uống thuốc mà thôi. Nhưng ở nơi này của Yến Vô Sư, không cần biết bát thuốc bưng tới đắng cỡ nào, hắn đều uống hết, chưa bao giờ kêu ca nửa câu.

Chỉ là thói quen khi nhỏ vẫn khó mà lừa được người. Mỗi lần bưng bát lên uống, hắn đều nhăn mày lại, sau khi thả chén thuốc xuống, khóe miệng vẫn không tự chủ mà kéo sang hai bên một chút.

Yến Vô Sư nhìn thấy hết, thấy hắn uống xong liền lấy miếng mứt ở bên cạnh nhét vào miệng hắn, ngọt ngào nói: “A Kiều, nếu ngươi không thích uống thuốc đắng, vậy sau này ta bảo bọn chúng khi sắc bỏ thêm chút đường vào là được rồi, nào, cười một cái, đừng cau mày mà.”

Thẩm Kiều: “…..”

Thẩm chưởng giáo cảm thấy cả tâm lẫn thân đều quá mức mệt mỏi.

Tác giả có lời muốn nói:

Bởi vì biểu hiện trong chính văn của  lão Yến, nên Thiên Thu đã nhận được phần thưởng nam chính xuất sắc nhất, lý do nhận thưởng “Nếu như cái này không phải bệnh thần kinh, còn cái gì gọi là bệnh thần kinh”.

Thẩm Kiều: Ta không có ý kiến.

Lý Thanh Ngư: Ta cũng không có ý kiến, loại giải thưởng này ta không muốn tranh.

Kỳ Phượng Các: Bần đạo từ địa phủ xin tặng thiệp mừng.

Tang Cảnh Hành: Không có ý kiến, nếu có giải đồng hạng thì ta cũng muốn tranh.

Vũ Văn Ung: Chúc mừng thiếu sư nhận được giải thưởng, ngày mai trẫm muốn mang quân đánh Bắc Tề, đi cùng không?

Vũ Văn Uân: Phụ thân, thiếu sư hình như không thích con!

Vũ Văn Ung: Ngươi tự lo đi, không giải quyết được thì không phải con ta.