Hoa Ngạo Thiên ngồi bên cạnh giường, khuôn mặt tuấn mỹ mỉm cười, nói nhẹ: "Nàng đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi, cứ nghỉ ngơi tiếp đi."
Thu Diệp nghe thấy vậy đột nhiên ngồi dậy, hét lên: "Hai ngày hai đêm, vậy là hai ngày nay Long nhi không được ai chăm sóc? Không được, thiếp phải đến xem Long nhi, hắn không thể rời khỏi thiếp,..."
Hoa Ngạo Thiên giữ hai tay Thu Diệp, thở dài nói: "Thân thể nàng hư nhược, đừng nghĩ đến Long nhi. Nàng cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe rồi nói tiếp."
Sắc mặt Thu Diệp đại biến, nắm chặt tay Hoa Ngạo Thiên, chất vấn: "Có phải Long nhi đã xảy ra việc gì hay không? Mau nói cho thiếp biết, Long nhi rốt cuộc làm sao, rốt cuộc hắn xảy ra việc gì! Chàng mau nói cho ta biết đi!"
Nói đến câu cuối, Thu Diệp gần như đang rít lên. Đứa con mình nuôi mười tám năm trời, cho dù có xấu có ngốc thì đó vẫn là con mình.
Hoa Ngạo Thiên có chút không vui. vốn hắn đà không thích Hoa Thiên Long, bây giờ Thu Diệp lại vì hắn mà vô lễ với mình, càng làm cho Hoa Ngạo Thiên tức giận.
Thế nhưng dù sao Hoa Ngạo Thiên cũng là người khiêm tốn, cho dù cuộc sống sung sướng, thế nhưng cũng không phải là người cuồng ngạo, thế nên cũng không nổi giận.
Nắm lấy cánh tay của Thu Diệp, Hoa Ngạo Thiên an ủi: "Đừng vội. Thiên Long có số của nó. Nàng đã nuôi sống nó mười tám năm, coi như là đã nghĩa tận rồi. Cho dù Thu Nguyệt dưới suối vàng có biết cũng không trách được nàng."
Cả người Thu Diệp chấn động, hai mắt nhìn thẳng vào Hoa Ngạo Thiên, cười giận nói: "Đó là con của ngươi, ngươi cứ như vậy, không để ý chút nào sao?"
Đối với chất vấn của Thu Diệp, Hoa Ngạo Thiên thở dài nói: "Sao ta không biết nó là con của ta. Thế nhưng hình dáng của nó, có bao nhiêu người có thể chịu nổi?"
Thu Diệp nhìn Hoa Ngạo Thiên đầy lạnh lùng, ánh mắt đầy vẻ xa lạ, giọng nói lạnh như băng: "Đó là cốt nhục của tiểu thư, ngươi có thể không cần, thế nhưng ta vĩnh viễn sẽ không bỏ nó. Ngươi chỉ cần cho ta biết, Long nhi rốt cuộc đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì, những thứ khác ngươi không cần nói."
Hoa Ngạo Thiên có chút tức giận. Dù sao hắn cũng là người đứng đầu một nhà, trong tất cả các phu nhân, ngoại trừ Thu Diệp, không có ai dám dùng ngữ khí này để nói chuyện với hắn. Điều này làm hắn cảm thấy tổn thương.
Dù sao Hoa Ngạo Thiên cũng biết, Thu Diệp đã nuôi Hoa Thiên Long mười tám năm trời, hai người có tình cảm cực kỳ sâu đậm mà người ngoài không thể biết được. Nàng có phản ứng như vậy rõ ràng là nàng thật sự quan tâm đến Hoa Thiên Long, mình sao lại có thể trách nàng?
"Trong ngày ngươi hôn mê, có bốn người khách đã đến Hoa phủ. Bọn họ đã mang Thiên Long đi rồi."
Thu Diệp hỏi: "Người nào? Đưa Long nhi đi đâu? Bọn hắn muốn làm gì?"
Hoa Ngạo Thiên chần chừ một chút, nói nhỏ: "Là người của Bát Cực thần điện. Bọn họ cần dùng Thiên Long làm mồi, phối hợp với cửu dương đương không, kết hợp với lực của Bát Cực thần điện, tiêu diệt một tà ma Vạn Cổ."
Thu Diệp nghe xong, vẻ mặt quái dị, ánh mắt nhìn Hoa Ngạo Thiên đầy phức tạp, buồn bã nói: "Đó là con của ngươi. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, ngươi không nghĩ gì đến tình thân sao?"
Hoa Ngạo Thiên phản bác: "Người Bát Cực thần điện muốn, đừng nói là Thiên Long, cho dù là Thiên Vũ, Thiên Hồng, ta cũng không thể làm gì. Ta có thể có chọn lựa gì không?"
Thu Diệp tức giận nói: "Vậy ngươi cũng không thể cứ giao cho bọn hắn như vậy. Đó là đứa con ta đã vất vả nuôi dưỡng mười tám năm trời."
Hoa Ngạo Thiên nói: "Ta biết suy nghĩ của nàng, ta biết nàng không chịu. Thế nhưng đây là vận mệnh của Long nhi, là sứ mệnh của hắn đi tới thế giới này. Hắn tồn tại chính là để trợ giúp Bát Cực thần điện tiêu diệt tà ma, đó là công đức vô thượng. Cho tới bây giờ, ta vân không hiểu vì sao Long nhi tàn phế trời sinh, sao không chết non, hóa ra tất cả đều là do ông trời sắp đặt. Đã vậy thì sao nàng phải thương tâm? Nàng phải cảm thấy cao hứng hộ nó. ít nhất nó đi tới thế giới này không phải không làm được gì, nó cũng đã hi sinh cả thân thể của mình vì an nguy của nghìn vạn sinh linh của Vân Hoang đại lục. Đó là giá trị của nó."
Thu Diệp không nói gì, hai mắt ứa lệ, một nỗi đau thấu khắp lòng nàng.
Hoa Ngạo Thiên thở dài, an ủi: "Long nhi dị dạng trời sinh, bị người cười nhạo, thế nhưng nó chết có thể làm cho cả đại lục yên ổn, đó là hành động vĩ đại đến thế nào? Hơn nữa, vì có Long nhi, Thiên Vũ, Thiên Hồng, Thiên Vân, Thiên Quân, Thiên Châu đã được Vạn Kiếm thần điện đón đi, trở thành đệ tử nội môn của Vạn Kiếm cung. Đây coi như là ân huệ của Long nhi, ta tin mấy người Thiên Vũ sẽ rất cảm kích. Tình trạng của Long nhi có thể đổi lại thành tích như vậy, đó là niềm hãnh diện của Hoa phủ chúng ta. Từ giờ trở đi, ta không cho phép bất kỳ ai lại cười nhạo Long nhi!"
Thu Diệp yên lặng lắng nghe, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, không thể hiện một tia cảm xúc.
Hoa Ngạo Thiên vô cùng ngượng ngùng, sau một lát chần chừ mới nói nhỏ: "Nàng vừa mới tỉnh lại, thân thể hoàn còn yếu, ta đi sai người chuẩn bị canh, chờ sau khi nàng khỏe lại, chúng ta sẽ lại nói chuyện Long nhi."
Nói xong, Hoa Ngạo Thiên vội vàng đi ra. Thu Diệp hờ hững làm cho hắn cực kỳ khó chịu.
Thu Diệp nằm trên giường, hai mắt lặng yên nhìn nóc nhà, khuôn mặt không nhìn ra vui hay buồn, ai cũng không đoán được nàng ta đang nghĩ gì lúc này.
Buổi chiều, ánh nắng bắn vào trong phòng, ánh sáng làm cho Thu Diệp tỉnh lại, miệng phát ra tiếng than thở.
Đứng dậy, Thu Diệp đi ra ngoài, vào trong viện, đi thẳng về phía tây bắc.
Sân lớn như vậy, cỏ cây khô mục, lá rụng khắp nơi, chỉ có duy nhất chỗ này là không như vậy, bởi vì Thu Nguyệt đã được chôn ở đây.
Đứng trước phần mộ của tiểu thư Thu Nguyệt, khuôn mặt Thu Diệp lộ vài phần tang thương, thở dài nói: "Thiên tàn trớ chú, cửu kiếp gia thân, bát cực hội tụ, cửu u trọng sinh. Mười tám năm, tiên đoán của tiểu thư rốt cuộc cũng trở thành sự thật. Hy vọng Long nhi cát nhân thiên tướng, có thể trốn được tử kiếp, nghịch chuyển thiên mệnh. Bây giờ ta đã có thể cảm ứng được khí tức của Long nhi, thời khắc quan trọng nhất của nhân sinh còn chưa có đến. Ta sẽ lặng yên chờ hắn, chờ giờ khắc đó đến."
Nói xong những lời này, Thu Diệp liền ngồi trước mộ Thu Nguyệt, nhẹ nhắm mắt, trong miệng niệm từ, cầu phúc cầu vận cho Hoa Thiên Long, cảm ứng khí tức sinh mệnh của hắn.
Nàng ngồi xuống lần này một ngày một đêm, mãi đến giữa trưa ngày hôm sau Thu Diệp mới mở mắt, ngẩng đầu nhìn lên trời. Chỉ thấy đúng vào lúc nhật thực, cả Vân Hoang đại lục rơi vào trong màn đêm.
Lúc đó, Thu Diệp run rẩy toàn thân, giống như hưởng sự thống khoái rất lớn, khuôn mặt lộ ra vẻ kiên định.
Bốn phía, vô số tiếng kinh hô không dứt, đó là sự phản ứng của hạ nhân Hoa phủ với cảnh này.
Cảnh này kéo dài một lúc rồi ánh sáng lộ ra, càng ngày càng mạnh, cửu dương đương không bắt đầu xuất hiện.