Thân thể Tử tinh nghiệt long quá lớn, căn bản sẽ không chú ý tới ba nhân loại nho nhỏ dưới chân, nó tiến lên một bước, trực tiếp vượt qua khoảng cách mấy chục thước, trực tiếp rút ngắn khoảng cách với ba người Diệp Vô Thần lại một phần ba, Diệp Vô Thần trầm giọng nói: "Lui về phía sau!" Sau đó cả người nhẹ nhàng bay lên. Bay tới độ cao ngang với đầu Tử tinh nghiệt long liền hét lớn một tiếng: "Tử tinh nghiệt long!"
Hắn trực tiếp hô lên tên của Tử tinh nghiệt long, vốn định khiến Tử tinh nghiệt long vì kinh ngạc mà tạmthời hòa hoãn lại, nhưng sự thật lại không như hắn mong muốn, chân trước của Tử tinh nghiệt long đột nhiên vung ra, mang theo một trận cuồng phong đập vào thân thể Diệp Vô Thần.
Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương đồng loạt hoảng hốt, không chút do dự bay lên, muốn chắn trước người Diệp Vô Thần, tuy rằng đây chỉ là một kích thuận tay của Tử tinh nghiệt long, nhưng cái mà nó ẩn chứa vẫn là lực lượng làm cho bọn họ không thể không run sợ trong lòng. Diệp Vô Thần vừa muốn lách mình né tránh, đột nhiên nhìn thấy hai người Viêm Đoạn Thương và Viêm Thiên Uy xông lên, chỉ đành ổn định thân hình, hai tay toàn lực đẩy ra, liên tiếp chế ra mười đạo tường băng thật dày đập về phía trước.
Rắc rắc rắc.
Tường băng ngay cả cao thủ như Viêm Đoạn Hồn cũng có thể hoàn toàn cản được lại bị một trảo thuận tay của Tử tinh nghiệt long đập tan tám tấm, tấm thứ chín và tấm thứ mười phân biệt ngăn cản một chút, trong thời gian ngắn ngủi này Diệp Vô Thần nhanh chóng quay người lại, tóm lấy Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương vừa mới xông lên, lực dồn vào song chưởng, mạnh mẽ quăng hai người ra ngoài mấy ngàn mét, thanh âm nghiêm nghị cũng truyền vào trong tai bọn họ: "Đừng vọng động!"
Diệp Vô Thần rất ít dùng loại thanh âm nghiêm túc mang theo ý tứ cảnh cáo này để nói chuyện với bọn họ, Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương cảm thấy hơi run sợ, mặc dù lo lắng cho sự an toàn Diệp Vô Thần, nhưng cũng không dám vọng động nữa, chỉ có thể ở ngoài ngàn mắt định thần nhìn về nơi đó.
"Tử tinh nghiệt long, từng là vô thượng chi vương của thú giới phía nam, ngươi không nên xuất hiện ở đây, trở về đi. Nếu ngươi có lý do không thể không ở đây, ngươi có thể nói cho ta biết, chúng ta sẽ hoàn thành giúp ngươi một cách hoàn mỹ." Thấy cước bộ của Tử tinh nghiệt long dừng lại, Diệp Vô Thần cũng từ xa đối diện với nó, bình tĩnh nói. Tử tinh nghiệt long không nhất định có thể giống như Cực viêm thiên long sử dụng ngôn ngữ của nhân loại, nhưng nhất định có thể nghe hiểu ngôn ngữ của hắn.
Trong tin tức mà Linh hồn chi nhãn báo cáo về nó, tuy rằng không thể xác định lai lịch ban đầu của Tử tinh nghiệt long, nhưng mơ hồ có đề cập tới địa vị tôn quý của nó năm đó ở thú giới. Mặt khác, cũng nhắc tới bản tính ôn hòa và tàn bạo của nó cùng tồn tại, mà sự tàn bạo của nó, sẽ biểu hiện ra vào lúc nó bị người khác đụng chạm đến sự cấm kỵ.
Cấm kỵ?
Rốt cuộc là cấm kỵ gì khiến nó ngàn vạn năm, thậm chí là vạn vạn năm cũng không rời khỏi Mê thất chi địa lại rời khỏi nơi này, mang theo sự phẫn nộ muốn đặt chân, thậm chí có thể sẽ phá hư lãnh địa của nhân loại. Chẳng lẽ chỉ vì vụ nổ đó ư? Lực lượng của vụ nó đó đích xác có khả năng lan đến gần phía nam Mê thất chi địa, nhưng này loại vụ nổ này cho dù nổ ngay bên cạnh nó cũng không nhất định mang tới nguy hiểm cho nó, mà lực lượng tràn ra ngoài thì lại càng không thể, vậy rốt cuộc là..
Gừ
Tiếng gầm chấn thiên động địa đã trả lời Diệp Vô Thần, trong mắt Tử tinh nghiệt long bỗng nhiên phóng xạ hai đạo lôi điện, đánh lên người Diệp Vô Thần. Thân thể Diệp Vô Thần nhanh chóng né tránh, mặc dù không sợ thể chất của ngũ hành, nhưng lực trùng kích này cơ hồ khiến thân thể hắn bị tê liệt, khi hắn đứng vững lại, liền trầm giọng nói: "Tử tinh nghiệt long, ta biết nhất định là có chuyện gì đã xúc phạm ngươi, nhưng ngươi dù sao cũng từng vạn thú chi vương, biết cái gì nên làm, cái cậu gì không nên làm, ngươi nếu đặt chân vào lãnh thổ của nhân loại, tất sẽ mang đến tai nạn không thể vãn hồi, đến lúc đó ngươi cũng nhất định gặp sự trừng phạt của trời, lập tức dừng lại đi."
Gừ!
Phẫn nộ, cuồng bạo. Từ trong tiếng gầm đó, Diệp Vô Thần bỗng nhiên mơ hồ nghe thấy sự bi thương và tuyệt vọng, trong lòng đột nhiên khẽ động.
Tử tinh nghiệt long tiến lên một bước, đại địa chấn chiến, nhưng nó lại không công kích Diệp Vô Thần nữa, mà là không thèm để ý tới hắn, lập tức tiến về phía trước, hai tay Diệp Vô Thần giơ lên, lòng bàn tay đã phân biệt xuất hiện một cây băng thứ dài mấy thước, mà băng thứ nhìn thì đơn giản này kì thực ẩn chứa mật độ thủy nguyên tố được áp súc tới khủng bố, lực lượng bao hàm tất nhiên cực kỳ khủng bố, hắn quát khẽ một tiếng, tay phải vươn ra trươc,cậu tay trái kéo ra sau, hai cây băng thứ một trước một sau bắn về phía thân thể Tử tinh nghiệt long. Nếu không thể dùng ngôn ngữ để ngăn cản, vậy đầu tiên tất nhiên phải tận khả năng níu chân nó, chậm rãi tìm xem rốt cuộc trên người nó đã xảy ra chuyện gì. Mà với sự chênh lệch thực lực giữa bọn họ, nếu thật sự muốn công kích, bộ vị hữu hiệu cũng sẽ chỉ là mắt hoặc là cổ, Diệp Vô Thần không công kích hai bộ vị này, bởi vì một khi lại chọc giận nó, đó mới là chân chính không thể vãn hồi.
Hai cây bang thứ, uy lực của nó kì thực là cấp bậc cấm chú, ngay cả cao thủ cấp thần bị đánh trúng cũng bị thương không nhẹ. Tử tinh nghiệt long vung long trảo lên, chỉ nghe rầm một tiếng, cây băng thứ thứ nhất đã bị đập tan, lại vung lên, cây băng thứ thứ hai dưới một trảo của nó cũng hóa thành bông tuyết đầy trời, dễ dàng giống như bóp nát hai mảng bông tuyết, bên trên trảo không lưu lại bất kỳ dấu vết bị thương nào.
Diệp Vô Thần: "..."
Sự chênh lệch thực lực giữa Bọn họ quá lớn, Diệp Vô Thần mặc dù có thủy chi lực vô cùng vô tận, nhưng năng lực cao nhất mà hắn có khả năng phóng thích ra là cấp thần trung giai, cường độ như vậy cho dù là vô cùng vô tận cũng căn bản khó có thể tạo thành tổn thương gì đối với Tử tinh nghiệt long, ngay cả ngăn cản bước chân của nó cũng không phải dễ dàng.
Mà hắn chỉ cần bị Tử tinh nghiệt long đánh trúng một lần, hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa.
Công kích của Diệp Vô Thần khiến con mắt đáng sợ của Tử tinh nghiệt long lập tức nhìn chằm chằm vào hắn, một tiếng rít gào phẫn nộ chấn cho cát bụi bốc lên, Diệp Vô Thần đứng quá gần, không ngờ bị một tiếng rồng ngâm khiến cho trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, thân thể suýt nữa rơi xuống, mà khi hắn vừa hoàn hồn, một cỗ lực lượng khổng lồ đã quét đến trước người. Đó là long vĩ của Tử tinh nghiệt long phẫn nộ quét tới.
"Chủ nhân!" Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Tránh né không kịp, mắt Diệp Vô Thần trợn to như rách ra, không chút giữ sức nữa, kiếm mang trong tay lóe lên, dùng Trảm Tinh kiếm Thiên địa liệt đón đỡ.
Cấm kỵ chi kiếm cùng long vĩ của siêu thần chi long chạm vào nhau, thân thể của Diệp Vô Thần vẫn bị đập bay, nhưng không phải bị đánh trúng mà là bị lực lượng của mình kích bay ra, thân thể khổng lồ của Tử tinh nghiệt long dưới lực lượng mạnh mẽ cũng bị oanh kích cho ngã ngửa ra đất, trong miệng phát ra một tiếng rít gào thống khổ và phẫn nộ, trên cái đuôi đang cong lên, không ngờ có một vết lõm không tính là nông, máu rồng nhanh chóng chảy ra, rồi lại mau chóng cầm lại.
Thân thể của nó không ngờ lại bị thương. Ngàn năm, vạn năm, nó đã không nhớ rõ mình bao lâu rồi chưa từng bị thương.
Gừ gừ gừ...
Nó phẫn nộ rồi, tiếng gầm rú đó đã mất đi sự cuồng bạo như lúc mới gào thét, thay vào đó là một loại đê trầm áp ức, lọt vào trong tai, khiến cho màng nhĩ của người ta cũng phải rung động theo.
Thân thể không lồ của nó đứng dậy, sau đó trong tiếng gầm thiên một cước đạp thật mạnh lên đất. Một tiếng ầm ầm vang lên, đại địa trong chu vi ngàn mặt đều bị hoàn toàn hất lên, trong phút chốc che phủ cả trời, sau đó lại dưới sự thôi động của một loại lực lượng nào đó hóa thành màu tím, vô số ngôi sao màu tím từ trên trời giáng xuống, che phủ cả không gian mà ba người đang đứng.
Đã không còn khả năng tránh né nữa rồi, Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương đồng loạt hét lớn một tiếng, quanh người lóe lên một đoàn quang mang màu đỏ chói lòa, hồng quang chậm rãi bành trướng, lưu tinh màu tím bị hồng quang chạm vào đều bị hóa thành tro bụi, hai người bọn họ dưới sự bảo vệ của lực lượng nhanh chóng triệt thoái về phía sau, dùng tốc độ nhanh nhất thoát ly khỏi sự bao phủ của lực lượng đáng sợ này.
Tử tinh nghiệt long chỉ giậm chân một cái liền dẫn phát ra tai nạn khủng bố như vậy. Nếu ở trên chiến trường, một cước này không biết sẽ tạo nên bao nhiêu thương vong. Khi đó, sự đáng sợ của lực lượng và sự chênh lệch giữa thần và người sẽ được thể hiện ra trọn vẹn.
Chung quanh Diệp Vô Thần toàn bộ được tường băng chắn, một khi bị đánh tan, lập tức sẽ lại có tường băng phòng ngự mới xuất hiện. Từ xa xa, hắn nhìn thấy Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương cuối cùng cũng thoát ly khỏi phạm vi bao phủ của một kích cuồng bạo của Tử tinh nghiệt long, hít mạnh một hơi, tường băng chung quanh bỗng nhiên vỡ nát, hắn không chút úy kỵ đón đỡ đá vụn mang theo lôi điện chi lực dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía Tử tinh nghiệt long.
Khi Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương ở xa xa thu hồi lực lượng, nhìn về phía bên này, Diệp Vô Thần cũng đã trên đỉnh đầu Tử tinh nghiệt long, Trảm Tinh kiếm lóe ra kim mang chói mắt hung hăng chém về phía một long trảo đang giơ lên Tử tinh nghiệt long. Tử tinh nghiệt long vừa mới bị thương không dám coi thường cỗ lực lượng này, long chi lực không ai địch nổi được nó quán thâu vào bên trong, nghênh đón Thiên địa liệt nhất kiếm mà ngay cả nhân loại cấp thần cũng đều có thể bị một kiếm kích sát.
"Thiên... Địa... Liệt!"
Ầm
Kiếm và cánh tay va chạm, trong sự bao phủ của kim mang, bộ vị va chạm trước tiên lóe lên đốm lửa. Thân thể của Diệp Vô Thần lập tức bay vụt trở về như đạn pháo, bay tận ra ngoài cả ngàn mét. được Viêm Thiên Uy nhảy lên dùng lực lượng đỡ lấy, rồi đứng ở bên cạnh Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương, mà Trảm Tinh kiếm trong tay hắn không ngờ vào sát na kiếm và cánh tay va chạm, trong một giọng kinh hô của nam nhân thoát khỏi tay bay đi, bay về phía đằng xa.
Trảm Tinh kiếm của hắn lần đầu tiên rời tay.
Ống tay áo bên phải của Diệp Vô Thần trong khoảnh khắc bị máu tươi nhiễm đỏ, ngay sau đó ngay cả y phục bên tay phải cũng biến thành từng mảnh nhỏ rơi xuống,lộ ra cánh tay đầy vết rách, máu tươi rất nhanh trào ra, nhiễm đỏ cả cánh tay hắn, trên mặt đất rất nhanh cũng xuất hiện một vũng máu nhỏ.
"Chủ nhân!" Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương kinh hãi, vội vàng bước lên phía trước. Diệp Vô Thần khoát tay chặn lại, nói: "Ta không sao."
Vô Thần chi lực ùa lên, thương thế ở cánh tay phải rất nhanh liền khép lại. Bên phải bay tới một đạo kim mang, Trảm Tinh kiếm dưới sự triệu hồi của hắn một lần nữa bay trở về trong tay hắn. Nhìn ra xa, trên cánh tay ngăn cản Trảm Tinh kiếm của Tử tinh nghiệt long, chỉ xuất hiện một vết máu có độ sâu như trên đuôi rồng của nó. Mà chiều dài và chiều sâu của vết máu đó đối với thân thể khổng lồ của nó mà nói căn bản không đáng nhắc tới.
Đây là sự chênh lệch của lực lượng, đây là lực lượng siêu cấp thần. Hắn tay cầm Cấm đoạn chi khí, thương tổn tạo thành cho nó vẫn hữu hạn như vậy. Lúc trước, hắn từng dùng Thiên địa liệt đánh cho Tuyệt Thiên đã bị trọng thương lại càng thương nặng hơn, mà theo sự đề thăng lực lượng, Thiên địa liệt mà hắn chém ra uy lực cũng được đề cao trên diện rộng, hắn tin rằng nếu hắn lúc ấy có thực lực hiện tại, khi đó đã trực tiếp chém Tuyệt Thiên thành hai nửa rồi.
Mà đối mặt với thực lực siêu cấp thần đỉnh phong, lực lượng của hắn vẫn còn yếu nhược lắm.