"Tà Đế!"

Tam đại cung phụng khi hắn xuất hiện đồng thời hô lên tên của hắn, trong lòng bỗng dưng lạnh toát. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Tên được coi như ác ma này bởi vì sao lại xuất hiện ở đây.

Một cỗ lãnh ý lạnh tới tận xương bắt đầu nảy sinh trong lòng, bọn họ bỗng nhiên bắt đầu nghĩ đến, bên trong tất cả những điều quỷ dị này chẳng lẽ có bóng dáng của Tà Tông?

Trong mắt Hắc Hùng đột nhiên hiện lên vẻ kích động và nhiệt liệt, chân hắn khẽ động, lập tức di chuyển tới bên cạnh Long Dận, tay chụp lên lưng hắn.

Ba cung phụng đồng loạt kinh hãi, bọn họ chẳng hịp hỏi Tà Đế, thân thể đã dùng tốc độ nhanh nhất đồng thời lao về phía Hắc Hùng. Mà bọn họ vừa động, trước mắt liền có ngân quang lóe lên, trong thị giác hiện rõ một khuôn mặt - đó là nụ cười lạnh của Tà Đế.

Một đạo tường băng to lớn không biết từ đâu đến, bỗng nhiên chắn ở trước mặt ba người, thân thể tam đại cung phụng đồng thời đụng vào tường băng. Nhưng, với thực lực của bọn họ, tường băng nhìn thì rất bình thường đó lại không bị tổn thương chút nào, ba ngươi thì giống như bị búa tạ đập vào người, rên lên một tiếng rồi bắn ngược ra sau.

Tay Hắc Hùng đặt trên lưng Long Dận, khí tức nóng rực ùa vào người hắn. Ánh mắt vốn có chút mờ mịt của Long Dận bắt đầu trở nên trong hơn, ngay cả cơn đau do bị đâm xuyên qua người cũng từ từ biến mất.

"Tà Đế, đây không phải là nơi ngươi nên đến!" Lý lão trong ngực cảm thấy tưng tức, lạnh lùng quát. Đồng thời trong lòng thầm kinh ngạc vì đạo tường băng vừa mới bỗng nhiên xuất hiện đó. Nghe đòn, công kích của Tà Đế là gió có thể cắt nát thân người, vậy tường băng vừa rồi là của ai?

Vù...

Tà Đế vươn tay phải màu bạc ra, một cỗ gió xoáy từ trong tay trào ra, ùa về phía ba người, đó không phải là gió đơn thuần, mà là thể hỗn hợp của phong nguyên tố và thủy nguyên tố.... Tốc độ của gió, sự lạnh lẽo của băng, tam đại cung phụng căn bản còn chưa kịp tránh né liền bị gió lạnh tới cực chí cuốn vào trong. Sau một tiếng rắc rắc vang lên, ba cột băng dày cộp xuất hiện ở dưới chân tam đại cung phụng, đóng băng chi dưới của họ lại.

Tà Đế thu hồi tay, lạnh lùng trả lời Lý lão: "Bản đế muốn đi đâu thì đi, thiên hạ này còn chưa có chỗ nào mà bản đế không tới được!"

"Hự!" Cơn lạnh thấu vào tận tim từ hạ thân nhanh chóng lan gặp người tam đại cung phụng, sắc mặt của bọn họ trở nên trắng bệch, răng va vào nhau lộp cộp. Lý đứng giữa đột nhiên đề khí, chỉ nghe thấy một tiếng rầm, cả đại điện đều rung chuyển, mặt đất dưới chân nứt ra mấy vết, nhưng cột băng đang trói buộc họ lại không bị tổn thương chút nào.

Cảnh này khiến tam đại cung phụng vô cùng khiếp sợ, một lần thử này của Lý lão khiến lão cuối cùng cũng từ bỏ ý định đấu tranh, lão trầm giọng nói: "Tà tông chi đế, quả nhiên danh bất hư truyền.... Ngươi hôm nay tới đây là muốn làm gì!"

Bên kia, sắc mặt của Long Dận đã dịu đi, điều này cũng khiến tam đại cung phụng bớt lo. Long Dận chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Hắc Hùng sắc mặt lạnh lùng, dùng thanh âm run run hỏi: "Ngươi... Trẫm đối với ngươi không tệ, ngươi vì sao lại làm thế với trẫm..."

"Bởi vì, ta là quân cờ mà chủ nhân bố trí ở bên cạnh ngươi, ngươi hài lòng với đáp án này chứ?" Hắc Hùng lạnh lùng trả lời, sau đó cười hắc hắc với Tà Đế. Câu trả lời này của hắn và vẻ mặt cuối cùng đó khiến Long Dận và tam đại cung phụng lập tức hiểu ra tất cả.

Ánh mắt Long Dận chậm rãi chuyển sang Tà Đế, một lúc lâu vẫn không nói nên lời. Cảm giác đau đớn đang biến mất, ý thức cũng càng lúc càng thanh tỉnh, hắn ngược lại cảm thấy tử vong đang càng lúc càng gần hắn. Hắn không thể chưa từng nghe thấy tên của Tà Đế và Tà Tông, nhưng chưa từng có tiếp xúc với Tà tông qua bất kỳ hình thức nào, ngay cả Tà Đế cũng là lần đầu tiên gặp. Hắn không nghĩ ra vì sao Tà Đế lại muốn bố trí một quân cờ như vậy ở bên cạnh hắn. Chẳng lẽ, là Tà tông muốn xuống tay với Thiên Long quốc ư.

Hắn bỗng nhiên hiểu rõ Lâm Cuồng vì sao có thể xuất hiện một cách quỷ dị ở đây, sau đó đâm chủy thủ vào thân thể của hắn. Lão rõ ràng đã dùng phương pháp gì đó để móc nối với Tà tông.

" Ngươi có phải rất muốn biết vì sao phải bản đế muốn xuống tay với ngươi hay không?" Giọng nói đó vẫn lạnh lùng như trước, mỗi một câu một chữ đều như dao nhọn đâm vào lòng người ta. Tiếng nói vừa dứt, tay Tà Đế chậm rãi nâng lên, trong ánh mắt run rẩy của mọi người đặt tay lên mặt nạ, ngón tay gậy một cái đã tháo mặt nạ ra.

Cho tới bây giờ vẫn không có ai dám giả mạo Tà Đế, nhưng cũng chưa bao giờ nghe nói có người nhìn thấy hình dáng của Tà Đế. Giờ đây Tà Đế lại chủ động tháo mặt nạ ở trước mặt bọn họ, Long Dận, Lâm Cuồng, và tam đại cung phụng đều trợn trừng mắt, một loại cảm xúc bất an cũng từ từ dâng lên.

Diệp Vô Thần... bỏ mặt nạ xuống, thứ xuất hiện chính là một khuôn mặt mà mọi người đều biết, và cũng là khuôm mặt mà không ai ngờ tới. Trong nháy mắt, cảm giác trời đất quay cuồng cũng chỉ như vậy mà thôi.

" Ngươi... Ngươi... "

Long Dận, đế vương của Thiên Long quốc, lòng dạ cực sâu, vẻ ngoài khiêm hòa, xử sự luôn luôn thâm trầm ác độc lúc này lại không còn nổi một phần bình tĩnh, đối diện với nụ cười trào phúng của Diệp Vô Thần, hắn vươn ta ra, ngón tay run run chỉ về phía Diệp Vô Thần, liên tiếp nói hai chữ "ngươi", sau đó cổ họng như bị thứ gì đó làm cho nghẹn lại, không nói ra được một chữ nào nữa.

"Diệp Vô Thần.... Là ngươi, sao có thể là ngươi được!" Lâm Cuồng vẻ mặt ngây dại, hoàn toàn không thể tin được vào hai mắt của mình, lão hoài nghi tất cả điều này chỉ là áo giác, hoặc có thể nói là một giấc mơ nực cười. Tam đại cung phụng đang ở trong trạng thái bị đóng băng cũng khiếp sợ đến cực điểm. Tà Đế mang danh ác ma, dưới tay có thế lực đáng sợ đủ để chống lại Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông không ngờ là đứa con của Diệp gia, kẻ mà thân thể đã bị phế, gần đây nghe đồn còn bị mù!

"Ngươi, đã hiểu chưa?" Diệp Vô Thần khôi phục lại giọng nói vốn có của mình, nói.

Giọng nói đồng dạng đã đánh tan một tia ảo tưởng cuối cùng của Long Dận. Phòng tuyến tâm lý của hắn gần như đã tan nát. Hiểu rồi chứ? Lúc này, hắn giống như là đã hiểu hết tất cả, lại tựa hồ như không hiểu gì. Hư ảo giống như ở trong mộng.

"Nếu vẫn chưa rõ thì ta có thể nói rõ từng chuyện cho ngươi nghe." Diệp Vô Thần chậm rãi bước lại gần, giọng nói lạnh lùng tựa hồ như hòa hoãn lại. Hắn chậm rãi nói: "Có một việc, ngươi chắc đã đoán được...Không sai, lúc trước Lâm Khiếu xuất hiện trên giường hoàng hậu, đó là ta đã sai người làm. Ha ha, Long Dận, cảm giác bị cắm sừng chắc là không tồi phải không. Mà càng không tồi hơn là, điều mà lúc đó ngươi muốn làm nhất cũng giống như ta vậy. Thế là, ta thuận tiện lợi dụng điểm ngươi muốn giết Lâm Khiếu, để cho ngươi ta cướp Lâm Khiếu đi, cũng cố ý lưu lại sơ hở... Không sai, Lâm Khiếu căn bản không phải là Lâm Chiến sai người cướp đi, mà là ta! Bức thư đó là do ta viết, Lâm gia không biết đại lượng tiền mặt bị mất cũng là ta chuyển đi. Mà Lâm Chiến, chẳng qua chỉ là một vật hy sinh ngu xuẩn bị ngươi đổ oan mà thôi."

Con ngươi của Long Dận và Lâm Cuồng đồng thời co rút lại, cả người đồng loạt run rẩy. Diệp Vô Thần nói tiếp: "Ta muốn Lâm Khiếu chết, vậy sao lại thật sự giúp hắn trốn ngục. A, các ngươi hiện tại chắc đã đoán được rồi... Mũi tên bắn chết Lâm Khiếu cũng là người của ta âm thầm xuất thủ, còn Lâm Chiến chết ở trong ngục... "

" Là ta phụng mệnh của chủ nhân, dùng danh nghĩa của hoàng đế cho hắn ăn phong tâm tán." Hắc Hùng nhếch miệng cười, đắc ý nói.

Giống như nghe thấy tiếng sét đánh, Long Dận và Lâm Cuồng triệt để ngây ra đó.

"Là ngươi... Là ngươi... Là ngươi hại chết Khiếu nhi và Chiến nhi, là ngươi." Lâm Cuồng như bừng tỉnh từ trong ác mộng, đột nhiên từ dưới đất đứng dậy, điên cuồng lao về phía Diệp Vô Thần. Lão là người đã không còn gì để lưu luyến, mà mấy câu nói ngắn ngủi này của Diệp Vô Thần giống như là một con dao đâm vào tim lão, khiến một chút giải thoát và an ủi mà lão thật vất vả lắm mới đạt được lập tức biến thành thống khổ hơn mấy chục lần... Thì ra lão luôn hận sai người rồi, lão là một tên hề ngu xuẩn bị ngươi ta lợi dụng.

Thân thể lão vừa di động được vài bước liền cảm thấy mình bỗng nhiên như đâm vào thứ gì đó, cơn đau hất lão ngược trở về, sau đó không bò dậy nổi nữa, Lâm Cuồng ra sức giãy dụa, dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Thần.

"Diệp Vô Thần... Hoàng Thượng đối với ngươi ân sủng có thừa, vậy mà ngươi lại làm ra hành động phản nghịch đại nghịch bất đạo như vậy, Diệp gia mấy đời là trung lương, ngươi không cảm thấy hổ thẹn ư?" Lý lão thủ chỉ vào Diệp Vô Thần, hét lớn trong khiếp sợ.

Diệp Vô Thần quay đầu liếc lão một cái, ánh mắt lạnh lùng đó khiến tim lão như run lên, cuối cùng không nói được nốt nửa câu cuối. Diệp Vô Thần cười lạnh nói: "Ta vì sao muốn làm như vậy ư, Long Dận và Lâm đại nhân tất nhiên là trong lòng biết rõ. Ngươi, chẳng qua là một ngoại nhân biết rõ tất cả nhưng lại một mực giả vờ hồ đồ mà thôi."

Lý lão: "..."

" Long Dận, bị người mà mình tín nhiệm nhất đâm một dao, tư vị đó nhất định là khổ sở lắm đúng không?" Thanh âm của Diệp Vô Thần đột nhiên lạnh đến đáng sợ: "Vậy ngươi có từng nghĩ, Diệp gia ta nhiều thế hệ trung thành, lập vô số chiến công! Ngươi có từng nghĩ, nếu không có Diệp gia, Long Dận ngươi hiện tại đang ở đâu? Ngươi có từng nghĩ, ngươi từ hơn hai mươi trước đã tính kế Diệp gia ta, áp chế thực lực của Diệp gia ta, thậm chí không tiếc dùng độc kế nhiều lần muốn hại huyết mạch của Diệp gia hại ta. Diệp gia sẽ có cảm thụ gì!"

Long Dận: "..."

"Ông nội của ta không biết những điều này, mà cho dù biết, thì ông ta cũng sẽ giả vờ như không biết. Bởi vì trong xương cốt của ông ta chôn sâu lòng trung thành đối với Thiên Long quốc, vĩnh viễn không tin vào hiện thực này. Mà phụ thân ta, ông ta từ lâu đã biết rồi, sự đau lòng của ông ta lúc đó so với nỗi đau của Long Dận ngươi lúc nàythì lớn hơn cả trăm ngàn lần!"

"Hoàng Thượng... Lão thần thực sự xin lỗi người, xin lỗi người..." Lâm Cuồng sắc mặt trắng bệch như, thì thào nói với Long Dận. Ngực Long Dận bị thanh chủy thủ dài đâm vào, xuyên từ ngực cho tới sau lưng, đó là tự tay lão đâm, một dòng máu tươi vẫn còn đang từ miệng vết thương chậm rãi trào ra. Quân cờ, tên hề... Lão phát hiện mình lúc này giống một tên hề và một quân cờ biết bao. Từ cái ngày Lâm Khiếu bị hãm hại, lão thì đã trở thành quân cờ rồi.

"Lâm đại nhân, trung thành là bổn phận của thần tử, ngu trung cũng không phải là không được, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên giúp loại hoàng đế này đi hại hậu thế trung lương. A, ngươi đã có thể giúp hoàng thượng hạ thủ với hậu thế của trung lương, vậy ta vì sao không thể hạ thủ với hậu nhân của ngươi, con trai và cháu trai mà ngươi yêu thương nhất chết rồi, suy bụng ta ra bụng người, nói vậy ngươi chắc đã biết được loại đau đớn đó nó như thế nào rồi chứ. Ha, người hại chết người nhà của ngươi không phải là ta, mà là bản thân ngươi."