Bóng đen cười khằng khặc dữ tợn, không ngừng tránh né và đón đỡ ngọn lửa của Cực Viêm Thiên Long. Gã cười càng lúc càng ngạo mạn, càng khinh miệt. Cực Viêm Thiên Long hiện giờ mất đi thân thể khổng lồ, rồi chỉ còn lại lực lượng không đến Thần cấp, ngay cả 1/100 trạng thái toàn thịnh của nó đều không đến. Mấy năm qua gã e sợ nó, lẩn trốn trong bóng tối, rồi trong bóng tối phát giác thấy lực lượng của nó bỗng suy yếu trên diện rộng, thì sao có thể bỏ qua một cơ hội này.
- Ta nên nghĩ tới từ lâu, mấy năm qua… Ta một mực đều cảm giác thấy khí tức của ngươi vẫn tồn tại. Ta vốn tưởng rằng đó là do ngươi lưu lại năm đó, vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn… Thì ra, ngươi không ngờ thật sự vẫn ẩn thân ở Thiên Thần đại lục.
Rầm! Rầm! Rầm…
Đỏ và đen, Hỏa và Hắc Ám va chạm, trong từng tiếng nổ vang thật lớn, Thiên Diệt Hỏa Sơn sụp xuống bị tàn phá hết lần này tới lần khác, tận đến khi tan tác tơi bời, không còn hình dạng ngọn núi nữa.
Thăm dò trong thời gian ngắn, bóng đen rốt cuộc hết hoài nghi, gã nhếch miệng, lộ ra nụ cười dữ dằn. Nghênh đón ngọn lửa ùn ùn kéo tới của Cực Viêm Thiên Long, không tránh không né, hai tay giơ lên, nghênh tiếp ngọn lửa, rạch ra một kích trong hư không.
Không trung đột nhiên tràn ngập Hắc Ám nguyên tố cường đại, Hỏa nguyên tố lúc nãy bị quét sạch sẽ, hình ảnh một lưỡi hái tử thần cực lớn đột ngột xuất hiện, quanh thân bốc lên Hắc Ám U Hỏa đến từ địa ngục, thân hái khủng bố nhanh như chớp chém về phía thân thể Cực Viêm Thiên Long, Hắc Ám nguyên tố rạch ra một vết cắt rời không gian, phá ra một luồng tàn ảnh.
Bóng lưỡi hái tiêu tan, Cực Viêm Thiên Long bị đánh trúng phát ra một tiếng rống thảm, thân thể quay cuồng dữ dội vài cái, đuôi rồng cực lớn vung ra, đập về phía bóng đen nho nhỏ kia.
Rầm…
Một đòn ngay cả núi cao đều có thể san bằng bị bóng đen một tay đỡ xuống, cả người chỉ lui sau vẻn vẹn hơn chục thước. Hai bên có hình thể khác xa nhau nhưng không có lực lượng cách xa nhau như thế. Cực Viêm Thiên Long dốc hết toàn lực đã ngửi thấy mùi vị tử vong, lần đầu tiên trong cuộc đời nó có cảm giác bị ép vào tuyệt cảnh. Lúc này, đối phương và nó thoạt nhìn thực lực ngang nhau, dây dưa không dứt, nhưng thực ra nó đang dần tiêu hao lực lượng mà hiện tại nó dùng một phần thì sẽ ít đi một phần.
Rót lực lượng của mình cho Diệp Vô Thần, lực lượng trong cơ thể nó gần như mất sạch, nó hiện tại thoạt nhìn sinh long hoạt hổ, kỳ thực là đang tiêu hao từng chút từng chút sinh mệnh lực không thể khôi phục.
Lực lượng bóng đen sử dụng là dung hợp giữa Hắc Ám và Tử Vong, giống như Đồng Tâm. Nhưng khác với Đồng Tâm có Hắc Ám và Tử Vong cân bằng chính là, chiếm chủ đạo trong lực lượng của gã chính là Hắc Ám.
Gã thoải mái ngăn cản ngọn lửa suy yếu của Cực Viêm Thiên Long, dùng lực lượng Hắc Ám gây nên va chạm dữ dội với nó. Viêm Long Thành liên tục xảy ra rung rinh, hệt như động đất vậy. Nhưng người trong thành dường như không hề phát giác ra điều này, toàn bộ bọn hộ đều trợn mắt há mồm nhìn về phía nam. Bất kỳ ai đều đoán ra, con vật không ngừng rít gào lượn vòng kia chính là Cực Viêm Thiên Long trong truyền thuyết… Truyền thuyết, cứ thế thực sự xuất hiện ở trước mắt họ. Mà họ tương tự cũng đoán ra, nó đang tấn công một địch nhân họ không thấy rõ. Địch nhân, nhất định chính là chủ nhân của hắc mang không ngừng va chạm với ngọn lửa.
Một người một rồng không ai nói thêm một câu nào nữa, quấn vào nhau hỗn loạn. Họ vốn chính là địch nhân không chết không ngớt, không có bất cứ khả năng hòa giải nào. Bóng đen tìm đến nó, mục đích duy nhất chính là khiến nó chết.
Rầm!!!
Mặt đất lại rung động dữ dội, Cực Viêm Thiên Long một mực vờn quanh kia rốt cuộc từ trên trời ngã xuống, nó vẫy đuôi, gạt bóng đen ra rất xa, thân thể lại bay đến giữa không trung, trong một tiếng long ngâm đem cả mây đều chấn tan tành, màu sắc thân thể nó bắt đầu từ màu đỏ dần biến thành màu tím.
Thần sắc của bóng đen rốt cuộc trở nên ngưng trọng, gã dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía trước, tăng lực lượng của mình lên cao nhất, điên cuồng tấn công về phía thân thể của Cực Viêm Thiên Long.
Toàn thân Cực Viêm Thiên Long đau đớn vặn vẹo, lại không hề tránh né, càng không phản kích, sau khi bok đánh thối lui ngàn thước, thân thể của nó rốt cuộc hoàn toàn biến thành màu tím, một luồng lửa màu tím cũng cháy hừng hực trên thân thể nó.
Con ngươi của bóng đen co rụt dữ dội, không hề có chút do dự, gã dùng tốc độ nhanh nhất tháo chạy thẳng về bên trái, đồng thời quanh thân lấp lóe một chiếc lồng bảo vệ màu đen đang không ngừng đen hơn.
Rống!!!
Một tiếng long ngâm truyền khắp cả phía nam Thiên Long Quốc. Đây là thanh âm tuyệt vọng của Cực Viêm Thiên Long, nó liếc trông thế giới đã bảo vệ vô số năm một lần cuối, rồi thân thể ầm ầm nổ tung…
Một cột sáng màu tím khổng lồ hình thành trong nháy mắt, từ tận mây xanh cho tới mặt đất, hệt như nối liền trời và đất lại với nhau. Người trong Viêm Long Thành toàn bộ ngây ngẩn, họ nhìn thấy rõ ràng Cực Viêm Thiên Long tự bạo, long thể tan tành của nó cùng một đòn tuyệt vọng rung trời chuyển đất cuối cùng kia đã làm rung động mạnh tâm linh của họ. Khiến họ ngay cả vài lần rung rinh gần như khiến mặt đất sụp đổ kia đều không cảm giác thấy.
Cực Viêm Thiên Long cứ thế tiêu vong. Không ai có thể nhìn thấy nơi bắt đầu sinh mạng của nó, lại có quá nhiều người tận mắt chứng kiến hồi kết sinh mạng bi thảm của nó. Cột ánh sáng màu tím hủy thiên diệt địa kia là ngọn lửa sau cùng nó thiêu đốt sinh mệnh còn sót lại của mình để bộc phát, một mực cháy lên rất lâu… Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Vị trí Cực Viêm Thiên Long tự bạo, một hạt châu màu đỏ rớt xuống, rơi xuống bên dưới đã biến thành vực sâu vạn trượng.
Hắc quang xung quanh bóng đen đã nhạt đi rất nhiều, thân thể cũng thoáng run rẩy, hô hấp càng rối loạn khôn tả. Nhìn thấy hạt châu rơi xuống, gã quay người lao tới, dùng tốc độ nhanh nhất cầm nó vào trong tay.
- Viêm Long Châu… Suối nguồn lực lượng của Cực Viêm Thiên Long, có được nó lực lượng của ta có thể khôi phục lại rất nhiều… -Cầm hạt châu màu đỏ có kích cỡ chỉ bằng bàn tay người thường này, gã rốt cuộc bật cười đắc ý. Hết thảy đều thuận lợi như vậy, gã nắm lấy cơ hội ông trời ban cho gã, tiêu diệt một địch nhân từng gây trở ngại, tương lai cũng sẽ gây trở ngại cho gã, đồng thời lấy được hạt châu này.
Lơ lửng giữa không trung, ngắm nhìn phương bắc xa xăm, gã xót xa lẩm bẩm:
- Ta sẽ không chết… Dẫu mất đi một vài thứ, ta cũng sẽ không mất đi tính mạng. Đáng chết, là tất cả những kẻ vứt bỏ ta, tổn thương ta. Trước khi khiến chúng chết hết toàn bộ… Ai cũng đừng mong cho ta chết!
Thanh âm vừa dứt, thanh âm của gã cũng biến mất trong một luồng quang mang u ám, không biết đi về phươngn ào.
Như bị điện giật, bước chân Diệp Vô Thần bỗng khựng lại. Mà Ngưng Tuyết và Đồng Tâm cũng không hẹn mà cùng khựng chân, cùng nhau xoay người nhìn về phía nam.
- Tuyết Nhi… Muội phát hiện ra cái gì thế? –Diệp Vô Thần dằn lòng, thận trọng hỏi.
Trên khuôn mặt Ngưng Tuyết giăng đầy vẻ mờ mịt và nghi hoặc, nàng ráng suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu nói:
- Thật kỳ quái, lúc nãy đằng ấy dường như bỗng truyền tới một cảm giác vừa rất quen thuộc, vừa khiến muội có chút sợ hãi. Chẳng biết vì sao… thật là kỳ quái, ca ca biết vì sao không?
Đồng Tâm cũng quay mặt sang, cũng vẻ mặt nghi hoặc như thế nhìn Diệp Vô Thần.
Diệp Vô Thần trầm mặc sau đó bật cười lắc đầu:
- Hẳn là một ảo giác kỳ diệu thôi. Nếu đã không biết, vậy thì đừng nên nghĩ nhiều.
- Dạ. –Ngưng Tuyết ứng tiếng, rồi nhắm mắt, ngủ trong ngực hắn.
Cực Viêm Thiên Long đã chết… Tâm thần Diệp Vô Thần trở nên không thể an tĩnh, ngay cả bước chân đều nặng nề hơn rất nhiều, trong đầu không ngừng lởn vởn mấy câu nói Cực Viêm Thiên Long truyền cho hắn trong thời khắc cuối cùng của tính mạng.
Năm ngày sau.
Chòng chành suốt dọc đường rốt cuộc Diệp Thủy Dao đã tới thủ đô Thiên Phong Thành của Đại Phong Quốc. Suốt dọc đường nàng không hề nói một câu, đám thị nữ hầu hạ nàng vừa tới gần nàng đều sẽ cảm thấy một cỗ lãnh đạm lạnh như băng.
Đại Phong Quốc, quốc gia lạ lẫm, không khí lạ lẫm, cảm giác lạ lẫm. Đời này kiếp này nàng đã không có cách nào để trở về nơi mình sinh ra và lớn lên nữa. Nàng vốn dĩ lặng lẽ khép kín hiện giờ càng chỉ còn lại một mình đơn côi lẻ loi, hệt như cả thế giới đều vứt bỏ nàng.
Phong Lăng trong cơn hành hạ đau khổ chờ đợi rất nhiều ngày tự mình ra khỏi thành nghênh đón, người bụng dạ thâm sâu, hỉ nộ không hiện ra mặt như y lúc này trên mặt lại lộ vẻ vui sướng khó dằn nổi, nếu không phải ngần ngại tôn nghiêm giữa các quốc gia, y hận không thể tự mình đi đón dâu. Diệp Thủy Dao đi từ trên xe xuống, đối diện với những khuôn mặt lạ lẫm ánh mắt khác thường kia, nàng không lộ ra một tia bối rối và thất thố nào, mà ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nhìn họ. Vẻn vẹn chỉ là chiều cao của nàng đã khiến một vài quan viên vóc người tầm trung vô ý thức cúi đầu xuống.
Phong Lăng vừa muốn đích thân đi dìu nàng, nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của nàng lướt qua, y liền thu tay, tránh người ra, vẻ mặt nhu hòa và tươi cười nhìn nàng. Ngày ấy, chính bởi sự lạnh lùng cao ngạo cùng dung nhan tuyệt mỹ của nàng trong nháy mắt đã khuất phục gã, y tin rằng không mất bao lâu mình có thể chinh phục được nàng.
Sự lãnh diệm tuyệt luân của Diệp Thủy Dao gạt bỏ vô số ánh mắt, rung động vô số tâm linh. Họ giống như nhìn thấy thiên tiên hạ phàm, sự hiếu kỳ tràn đầy trong lòng biến thành khuất phục và thán phục. Chuyện Thái tử Phong Lăng không tiếc hết thảy vì hồng nhan chẳng phải bí mật, họ rốt cuộc đã rõ vì sao vị thái tử cua gái đẹp vô số lại si tình với một cô gái Thiên Long Quốc đến thế. Ngay cả Quốc cơ Đại Phong Quốc – người được công nhận là đệ nhất mỹ nữ Đại Phong Quốc cũng thua kém nàng ba phần.
Cùng hôm đó, Diệp Thủy Dao chuyển đến Dao Phong Các Phong Lăng đã chuẩn bị cho nàng từ rất lâu. Do đã biết tính cách của nàng nên Phong Lăng không cử hành bất kỳ nghi thức nào, cũng không cho bất cứ ai tới quấy rầy nàng, bên trong thậm chí không giữ lại một vài thị nữ, mà sai họ trông ở bên ngoài, nghe thấy tiếng gọi mới có thể tiến vào. Bày bố lầu các phòng ngủ giống hệt với lúc nàng ở Diệp gia, Phong Lăng vắt hết óc muốn để nàng mau chóng thích ứng nơi đây, đồng thời tìm được cảm giác về đến nhà.
Biết nàng thích vẽ tranh, bên trong chuẩn bị hàng đống giấy vẽ bút vẽ và màu vẽ tốt nhất của Đại Phong Quốc. Trong thời gian sau khi trở về Đại Phong Quốc, gần như tất cả mọi tâm tư của y đều dành cho Diệp Thủy Dao. Cuộc đời luôn có vài lần điên rồ, vài lần cố chấp. Sự điên cuồng và cố chấp của Phong Liệt là dành cho dã tâm hùng bá thiên hạ, mà Phong Lăng thì dành cho một cô gái.
Khi Diệp Thủy Dao tới Thiên Phong Thành, thì Diệp Vô Thần cũng vừa vặn trở lại Thiên Long Thành.