- Ha ha ha ha, Lâm lão đệ, chúc mừng chúc mừng! Chỉ là Diệp mỗ và khuyển tử lần này tới quá vội, không thể chuẩn bị chút lễ mọn biểu lộ tâm ý, xin chớ trách. –Diệp Uy một đường ôm quyền đi tới, cười hết sức chân thành, Diệp Vô Thần cũng tràn đầy tươi cười, lúc tới gần hơi hành lễ về phía Lâm Chiến.
- Ha ha ha ha! Lâm Chiến tương tự cũng cười sang sảng:
- Diệp huynh đệ nói gì thế, ngươi có thể tới Lâm mỗ đã vô cùng cao hứng, sao có thể trách móc, mau mời mau mời!
Nếu như không phải sớm biết sự đối chọi giữa hai người, mọi người tuyệt đối sẽ cho rằng hai người là huynh đệ hợp ý hợp lòng. Lúc này không khỏi tán thưởng, đại gia tộc đúng là đại gia tộc, ngay cả đóng kịch cũng không phải che đậy. Xem họ cười nói kìa, giả không thể giả hơn được nữa.
- Diệp tướng quân, còn có… Diệp công tử mời vào trong. –Lâm Khiếu ra đón, nho nhã lễ độ nói, chỉ là khi nói đến ba chữ "Diệp công tử", thanh âm rõ ràng có chút khác thường. Dưới trang phục đẹp đẽ, Lâm Khiếu hôm nay thật sự có thể xưng là ngọc thụ lâm phong, tùy tiện đứng ở đâu cũng có thể tàn sát đôi mắt vô số thiếu nữ.
- Thật là một tiểu bạch kiểm hoàn mỹ mà. –Diệp Vô Thần không khỏi tặng nguyên câu lúc trước ca ngợi cho Lâm Khiếu.
- Lâm công tử, chúc mừng nhé. Hắc hắc, chúc mừng chúc mừng! –Diệp Vô Thần cố ý giảm thấp giọng điệu, quái dị cười nói.
Trong lòng Lâm Khiếu bỗng chột dạ, nội tâm càng thêm bất an. Miễn cưỡng bật cười, tránh né ánh mắt của Diệp Vô Thần, đi về vị trí trước đại sảnh. Quân tử sợ nhất chính là loại "tiểu nhân" hoành đao đoạt ái, thủ đoạn chồng chất, thậm chí không từ thủ đoạn. Cái gọi là "quân tử không đoạt tình yêu của người khác" nếu như ngược lại, có phải ý nghĩa là "không phải quân tử thì có thể đoạt tình yêu của người khác". Nghịch đảo lại mà nói, thì là "kẻ đoạt tình yêu của người khác không phải quân tử".
Diệp Uy và Diệp Vô Thần vừa ngồi vào chỗ, mấy người ăn mặc kiểu văn sĩ liền tới tấp sáp lại gần. Những tiền bối được người kính ngưỡng luc này lại lũ lượt làm ra tư thế khiêm nhường thỉnh giáo tri thức họa ý về phía Diệp Vô Thần, đồng thời nhao nhao tán thưởng Diệp gia xuất hiện tuyệt thế kỳ tài như vậy, chắc chắn là ông trời chiếu cố Diệp gia. Mà càng nhiều chính là đám phụ thân mặt dày mày dặn mấy ngày gần đây bị con gái mình quấn quít đến sứt đầu mẻ trán đi tới chào hàng con gái của mình.
Khiến Diệp Vô Thần ấn tượng sâu sắc nhất chính là Gia Cát tướng quân suýt nữa quỳ xuống trước mặt Diệp Vô Thần – Gia Cát Vô Ý, nguyên là thuộc hạ của Diệp Nộ tướng quân, cũng là năm đó do một tay Diệp Nộ kéo lên, người cả đời kính trọng nhất đương nhiên là Diệp Nộ. Ở trong quân đồng dạng cũng có uy vọng rất cao. Con gái của y tên là Gia Cát Tiểu Vũ. Theo lời khóc lóc cầu xin của vị đại tướng quân này, đứa con gái của y đã công bố với bên ngoài rằng không phải Diệp Vô Thần thì không lấy, mỗi ngày chỉ cần y ở nhà thì đều sẽ dùng giọng nói vượt ngưỡng dexibel không ngừng ép y đi cầu thân, cho dù Diệp gia phái người tới nhà uyển chuyển cự tuyệt nàng cũng chẳng mất hy vọng chút nào, khiến vị Gia Cát tướng quân này thật là khổ không nói nổi. Thậm chí, Gia Cát Tiểu Vũ kia còn tuyên bố vài ngày nữa sẽ tự mình tới Diệp gia.
Mê trai đẹp… là một loài động vật giống cái đều phổ biến ở bất kỳ một thế giới nào. Diệp Vô Thần vẻ mặt ậm ờ, hắn đang nghĩ, loại hành vi mê trai đẹp na ná với "fans hâm mộ" này theo thời gian trôi qua và sau khi liên tục gặp phải hắt hủi sẽ dần dần phai nhạt, tận đến khi biến mất.
Chỉ là, hắn rất nhanh sẽ biết, hắn đã đánh giá thấp độ quật cường của Gia Cát Tiểu Vũ này. Hắn cũng bởi vậy chiếm được một nữ quân thần tương lai ở trên chiến trường búng tay một cái liền phơi thây ngàn dặm, nơi đi qua quân địch nghe hơi mà vỡ mật.
Mà Gia Cát Tiểu Vũ lúc này đang ở trong khuê phòng giống như vô số thiếu nữ hoài xuân, nhàm chán cầm một cây bút vẽ phác họa hình tượng bạch mã vương tử trên giấy dạ. Chỉ là họa kỹ của nàng thực sự hơi thê thảm…
- Hoàng thượng giá đáo! Hoàng hậu nương nương giá đáo!
Một tiếng truyền gọi chấn kinh bốn bề, người khắp phòng đồng loạt đứng dậy, tới tấp đi xuống chỗ ngồi đứng trong đại sảnh chuẩn bị nghênh đón hoàng đế. Khi Long Dận dẫn theo một mỹ phụ vẻ mặt uy nghiêm cùng một thân trang phục loan phượng tới tới, thì người khắp đại sảnh lập tức dồn dập quỳ xuống, dát họng hô:
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!
Một đại sảnh đón khách khổng lồ chỉ có một mình Diệp Vô Thần là đứng. Hắn chỉ hơi khom lưng, hành lễ về phía Long Dận, dẫn mắt như hạc giữa bầy gà.
Nữ tử trung niên bên người Long Dận đương nhiên liếc một cái liền nhìn thấy hắn, trong đôi mắt song song lóe lên vẻ kinh diễm. Bởi vì khí chất và khí thế người này biểu hiện ra, loáng thoáng lại che lấp cháu trai Lâm Khiếu của nàng, mà hắn trong tình cảnh này vẫn ung dung bình tình như thế, nàng không thể không đánh giá cao hắn thêm vài phần. Nàng tuy rằng chưa từng gặp qua Diệp Vô Thần, nhưng há có thể không nghe qua lời đồn đại về hắn, lúc này đã mơ hồ đoán được đại khái, lập tức phẫn nộ quát:
- Ngươi thật to gan, thấy hoàng thường và ai gia thế nhưng lại không quỳ!
Diệp Vô Thần đương nhiên biết thân phận của người này… Hoàng hậu Lâm Tú, con gái Lâm Cuồng, muội của Lâm Chiến.
Diệp Vô Thần mỉm cười hồi đáp:
- Diệp Vô Thần bái kiến Hoàng hậu nương nương. Gia sư có dạy, thứ cho Vô Thần không thể quỳ xuống nghênh đón. Mà hoàng thượng cũng từng ân chuẩn cho Vô Thần không cần quỳ.
- À! Hoàng hậu, đây chính là Diệp gia Diệp Vô Thần được loan truyền ầm ĩ trong cung mấy ngày nay, hắn chính là đệ nhất tài tử, đệ nhất tuấn kiệt hoàn toàn xứng đáng của Thiên Long Quốc ta. Trẫm hôm ấy cũng đặc biệt cho phép hắn không cần quỳ bái bất cứ ai. –Long Dận gật đầu nói, sau đó giơ tay, cười nói:
- Các vị bình thân, hôm nay đều vì việc kết thân giữa Lâm gia và Hoa gia mà tới, khỏi cần đa lễ như vậy.
- Tạ ơn hoàng thượng! –Người lại dồn dập đứng dậy, sau đó ngay ngắn theo thứ tự trở về chỗ cũ. Lâm Tú liếc Diệp Vô Thần mấy cái, cũng không nói gì.
Lâm Chiến tiến lên cúi người nói:
- Hoàng thượng vì chuyện của khuyển tử mà đặc biệt tới, thực sự khiến cả Lâm gia ta vui mừng không thôi, mời hoàng thượng ngồi ghế trên. Gia phụ hôm nay đúng lúc bệnh nhẹ trong người, không được xuống giường, vẫn mong hoàng thượng thứ tội.
Lâm Khiếu cũng tiến lên nói:
- Nhận được ân sâu của hoàng thượng, Lâm Khiếu cả đời không quên.
Long Dận cười ha ha nói:
- Hôn sự này của các ngươi là do năm đó trẫm tác hợp mà thành, ngày đính hôn há có thể thiếu trẫm. –Y lướt qua bốn phía, nhíu mày nói:
- Ồ? Hoa tướng quân vẫn chưa tới ư?
- Hoàng thượng! Lão Hoa ta tới rồi!
Thanh âm Long Dận vừa dứt, một tiếng quát lớn liền vang lên ngoài đại sảnh, khiến tro bụi trên nóc nhà tới tấp rơi xuống. Cho dù Hoa Chấn Thiên không tự báo danh tính, họ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra chủ nhân của thanh âm này.
Hoa Chấn Thiên sải bước đi vào, vẻ mặt hăm hở, sau đó chỉnh tề quỳ xuống đất, hô:
- Lão Hoa khấu kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương!
- Hoa tướng quân mời bình thân! Hả? Lệnh ái không đi cùng ngươi sao? –Long Dận nói.
Hoa Chấn Thiên đứng dậy nói:
- Bẩm hoàng thượng, tiểu nữ trời sinh sợ người lạ, lúc này còn đang ở ngoài cửa, không muốn vào.
- Ha ha ha ha! Long Dận cởi mở cười lớn:
- Tính cách của lệnh ái trẫm quả đã từng nghe thấy. Nhưng hôm nay lại khác, ngày đính hôn sao có thể không ra cho phu quân gặp. Được, trẫm hôm nay rất cao hứng, đành tự mình đi mời, ha ha ha ha!
Cười lớn vài tiếng, Long Dận thật sự dợm bước đi về phía ngoài.
Tự mình mời? Mọi người hầu như không dám tin vào vai mình. Nhưng họ còn chưa kịp kinh ngạc, một tiếng hét lớn vang bên tai:
- Hoàng thượng xin dừng bước, Hoa mỗ… thần có lời muốn nói!
Lời vừa ra, trái tim Lâm Khiếu và Lâm Cuồng bỗng co lại.
- Hả? Hoa tướng quân có lời gì cứ nói đừng ngại. –Long Dận xoay người lại, vẻ mặt tươi cười nói. Lộ rõ tâm tình hôm nay của y đích xác không tệ.
- Thần muốn nói chính là, thần hôm nay dẫn tiểu nữ tới không phải để đính hôn, mà là hy vọng hoàng thượng và Lâm gia có thể hủy bỏ hôn ước lúc trước. –Hoa Chấn Thiên mặt không đổi sắc nói.
Trong đại sảnh nhất thời im thin thít, ai nấy đều ghìm hô hấp. Sự việc quả nhiên đã phát sinh, xem ra lời đồn quả nhiên không phải giả… Chỉ là, nói ra miệng thì dễ dàng, hoàng thượng và Lâm gia thực sự sẽ hủy bỏ hôn ước sao? Mà Hoa gia rốt cuộc nên giải quyết thế nào.
Ánh mắt một bộ phận người ngắm về phía Diệp Vô Thần, lại phát hiện vẻ mặt hắn bình tĩnh, tư thế như mọi việc hoàn toàn không liên quan tới mình.
Vẻ tươi cười trên mặt Long Dận biến mất vô ảnh vô tung, sắc mặt Lâm Tú bên người y cũng trầm xuống. Long Dận nhướng mày nói:
- Hoa tướng quân, ngươi nói gì? Ngươi hãy nhắc lại một lần nữa!
- Thần hy vọng hoàng thượng và Lâm gia có thể hủy bó hôn ước được định ra năm đó! Hoa Chấn Thiên chém đinh chặt sắt nói.
-Cho trẫm một lý do! –Sắc mặt Long Dận càng ngày càng đen. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
- Bởi vì người tiểu nữ thích chẳng phải là công tử Lâm gia, thần không thể làm trái lương tâm gả con gái cho một người nó không thích! –Hoa Chấn Thiên nói.
Long Dận giận quá hóa cười:
- Đây chính là lý do của ngươi? Hôn ước giữa lệnh ái và Lâm Khiếu năm đó là do trẫm tác hợp và chứng kiến, nếu muốn đổi ý, vì sao lúc trước ngươi phải đáp ứng! Trẫm vẫn luôn kính trọng ngươi là một người nói một không hai, lời ra tất sẽ làm, những lời này của ngươi thật khiến trẫm quá thất vọng! Quân không nói chơi, chuyện trẫm đã quyết định thì chưa từng đổi ý bao giờ. Hiện giờ ngươi muốn trẫm hủy bỏ hôn ước, ngươi đặt danh dự của trẫm vào đâu? Đặt Lâm gia vào đâu?
Lâm Tú cũng tức giận nói:
- Hoa tướng quân, cháu trai Lâm Khiếu của ta được công nhận là nhân trung chi long, người ái mộ nhiều không kể xiết, rốt cuộc có chỗ nào không xứng với lệnh ái! Mà với tuổi tác của hắn, dẫu thân có hôn ước cũng sớm có thể thê thiếp thành đàn, nhưng vì lệnh ái lại một mực giữ thân không tiếp cận với nữ tử khác, người chung tình chung nghĩa như thế, Hoa Chấn Thiên ngươi có lý do gì muốn hủy hôn. Lời này của ngươi liệu có xứng đáng với hoàng thượng, xứng đáng với Lâm Khiếu?
Hoa Chấn Thiên cúi đầu nói:
- Thần tự biết đuối lý, nhưng chỉ cần hoàng thượng chịu khai ân giải trừ hôn ước, thần nguyện ý tiếp nhận bất cứ hình phạt nào, xin hoàng thượng khai ân!
Lâm Chiến toàn thân run rẩy, cắn chặt răng nhẫn nại. Có Long Dận ở đây, y biết lựa chọn tốt nhất của mình chính là ngậm miệng không nói. Lâm gia y cố ý truyền việc đính hôn cho ai nấy đều biết, nhưng không ngờ Hoa Chấn Thiên vẫn không chút dài dòng đề xuất hủy hôn. Hôm nay bất kể kết quả thế nào, đều chẳng khác nào gõ mạnh lên đầu Lâm gia một gậy.
- Vậy ai gia hỏi ngươi, lệnh ái thích rốt cuộc là công tử nhà nào? –Lâm Tú trầm giọng nói.
- Là Diệp công tử! Hoa Chấn Thiên thẳng thắn nói:
- Chúng nó sớm đã tình đầu ý hợp, thần tuy thẹn với hoàng thượng, thẹn với Lâm gia nhưng thần chỉ có một đứa con gái như vậy, không nhẫn tâm chia rẽ nó với người trong lòng. Cho nên…
- Vậy ngươi nhẫn tâm khiến trẫm làm một kẻ bội tín? –Long Dận phẫn nộ nói.
- Không! Thần tuyệt không có ý nghĩ này, hết thảy đều tại thần mà ra, nói đến bội tín cũng chỉ có duy nhất mình thần mà thôi. Thần khẩn cầu hoàng thượng khai ân, thần nhất định sẽ vô cùng cảm ơn, vĩnh viễn ghi ân của hoàng thượng!
- Ngươi không cần nói nữa. –Long Dận vung mạnh tay, giọng điệu cũng dịu xuống:
- Diệp gia Diệp Vô Thần quả thật là kinh tài tuyệt diễm, thiên hạ hiếm có, lệnh ái ái mộ hắn cũng là bình thường. Nhưng việc này là lệnh ái sai trước, nàng tự biết đã có hôn ước lại phó thác mình cho người khác, điều này vốn là rất rất không nên. Nếu như hôn ước hôm nay bởi đó mà hủy bỏ, thanh danh của lệnh ai tất sẽ xấu! Danh dự của trẫm tất cũng xấu! Danh dự của Hoa Chấn Thiên ngươi tất cũng xấu, Lâm gia bởi vậy chắc chắn cũng hổ thẹn, trẫm, tuyệt không cho phép!
- Thần… Khẩn cầu hoàng thượng khai ân! –Hoa Chấn Thiên "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Long Dận, thanh âm vẫn cứng như sắt, không chút dao động nào.
- Ngươi... ! –Long Dận phẫn nộ chỉ vào y, tức đến độ nói không ra lời.