Edit: Cháo

Từ lúc hôn được Nguyên Nhạc, Lâm Cảnh rốt cuộc giải phóng hoàn toàn bản thân, ngày nào anh cũng luyện hôn với Nguyên Nhạc, bởi vì bản thân anh cũng là người mới, cần tích lũy kinh nghiệm.

Nguyên Nhạc cũng rất thích hôn hôn với anh trai, cậu cảm thấy hôn anh rất thoải mái, hơn nữa nó còn chứng minh quan hệ giữa cậu và anh đã thân thiết hơn trước đó, giờ anh trai và cậu đã trở thành bạn tốt tốt nhất của nhau rồi.

Buổi tối đêm giao thừa*, Lâm Cảnh thầm chán nản vì không thể đón năm mới cùng với Nguyên Nhạc, nhưng hiện giờ anh không có lý do để nói với Nguyên Đại Thành muốn giữ Nguyên Nhạc qua đêm nên đành quyến luyến không thôi để cậu xuống tầng.

*Tết dương lịch

Lâm Cảnh khẽ thở dài, từ khi nào anh lại muốn tham gia hoạt động đón năm mới nhàm chán này nhỉ? Từ khi có Nguyên Nhạc, ngày lễ nào anh cũng muốn tham gia, cuộc sống trước kia không có gì đặc biệt bắt đầu trở nên có ý nghĩa với anh hơn, dù sao Nhạc Nhạc của anh cũng rất thích các hoạt động ngày lễ thế này.

Bên này Lâm Cảnh đang tiếc nuối một thân một mình đón thời khắc giao thừa, đương lúc chuẩn bị đi ngủ thì anh nhận được cuộc gọi của Lý Đông Minh.

Lý Đông Minh ở đầu bên kia vô cùng hưng phấn, anh vừa nhận điện đã a a kêu không ngừng khiến Lâm Cảnh tưởng hắn uống say.

Lý Đông Minh thì kích động kêu: “Người anh em, anh cầu hôn thành công rồi!”

Lâm Cảnh sửng sốt một chút, sau đó lập tức vui vẻ chúc phúc: “Nhanh vậy cơ à! Chúc mừng chúc mừng!”

Lý Đông Minh phấn khởi nói: “Tạm thời thế đã, khi nào về anh mời chú ăn cơm, anh còn phải gọi điện báo cáo với mẹ nữa.”

Ngắt máy rồi, Lâm Cảnh cười một tiếng, anh biết Lý Đông Mình lần này nghiêm túc, nhưng không nghĩ tới hắn lại tốc độ như vậy, tính ra thì hắn với La Tinh Tinh mới quen nhau được bốn năm tháng, giờ đã đến luôn bước cầu hôn, xem ra yêu thật lòng rồi, không ngăn được.

Lâm Cảnh lại nghĩ tới Nguyên Nhạc ở dưới tầng, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, kìm lòng không đặng mà khẽ cười, cảm thấy mình rất may mắn mới có thể nhặt được một thiên sứ nhỏ.

Anh cũng phải lên kế hoạch về tương lai của anh với Nguyên Nhạc mới được.

Anh bắt đầu suy nghĩ sau này phải ngửa bài với Nguyên Đại Thành như thế nào, phải thế nào mới đòi người được từ Nguyên Đại Thành.

Năm mới vừa qua, cũng sắp tới cuối học kì, Lâm Cảnh lại bắt đầu bận rộn. Giờ anh bắt đầu mong đợi tới kì nghỉ đông, đến lúc đó anh sẽ có nhiều thời gian ở bên Nguyên Nhạc hơn.

Dạo này Lâm Cảnh ở nhà bận rộn chuẩn bị bài thi, Nguyên Nhạc ngoan ngoãn chơi một mình không quấy nhiễu đến anh.

Gần tới kì nghỉ, Lâm Cảnh chờ được tin tức tốt mà anh mong đợi đã lâu, bộ phận bán căn hộ bên kia rốt cuộc đã gọi điện tới, thông báo anh qua nhận nhà.

Lâm Cảnh dành ra nửa ngày đi nghiệm thu nhà.

Anh đã trả tiền thế chấp hơn một năm, cuối cùng đã được thấy căn hộ mình mua rồi.

Nhà ở khu chung cư này đều được trang bị sẵn tiện nghi, chỉ cần tự mua thêm chút đồ gia cụ, đồ điện là có thể vào ở được luôn.

Lâm Cảnh đi một vòng trong nhà mới, kiểm tra một lượt xong không phát hiện vấn đề gì cả thì đi kí một đống giấy tờ, rồi lấy một loạt chìa khóa các loại.

Lâm Cảnh đi loanh quanh trong khu chung cư, khu chung cư này khá rộng, ở giữa có một vườn hoa nhỏ, công trình xanh cũng khá ổn, còn có cả sân chơi cho trẻ con, hồ bơi cùng với một vài thiết bị vận động đơn giản, lần sau anh định sẽ dẫn Nguyên Nhạc tới đây xem một chút, anh thấy cậu chắc chắn cũng sẽ thích nơi này.

Lâm Cảnh lại lên nhà một chuyến, mở cửa sổ và cửa ban công ra cho thông gió.

Đổi mật mã khóa cửa xong, anh bắt đầu có chút hưng phấn, nghĩ đợi đến kì nghỉ đông là anh có thể bắt đầu chuẩn bị mua sắm đồ dùng trong nhà, đồ điện các thứ rồi, rồi lắp thêm hệ thống thông gió, nếu nhanh thì tháng 5 tháng 6 là có thể dọn vào ở rồi.

Khó khăn lắm kì thi cuối kì mới kết thúc, đám sinh viên mặc kệ thi có tốt hay không, đa số đều hào hứng thu dọn hành lý rời khỏi trường.

Lâm Cảnh cũng miệt mài chấm thi, chấm xong bài thi cuối cùng thì chuyển điểm của sinh viên lên hệ thống trường học.

So với lúc còn là sinh viên, kì nghỉ này khiến Lâm Cảnh vui vẻ hơn cả, có lẽ là vì kì nghỉ này anh có rất nhiều việc cần phải làm. Việc bận rộn chờ phía trước đã đốt lên lòng nhiệt tình trong anh.

Lâm Cảnh bắt đầu thủ tục chuyển nhà, có quá nhiều đồ cần phải đặt mua.

Đầu tiên anh dẫn Nguyên Nhạc đến nhà mới một chuyến, hai người đi một vòng dưới khu chung cư rồi mới lên tầng.

Đến cửa, Lâm Cảnh lưu dấu vân tay của Nguyên Nhạc trước rồi để cậu thử mở cửa, mắt Nguyên Nhạc trợn tròn, tò mò đè ngón tay lên, chờ khóa cửa thông minh phát ra tiếng ‘Mời mở cửa’ thì cậu mở cửa ra, vui vẻ nhảy lên một cái, cậu thấy trò này vô cùng thú vị và mới lạ.

Lâm Cảnh để cậu đóng mở cửa chơi chừng mấy hồi rồi mới vào nhà.

Vào nhà rồi, Lâm Cảnh dẫn Nguyên Nhạc đi nói cho cậu biết chỗ nào là phòng ngủ, chỗ nào là phòng làm việc, chỗ nào là phòng bếp, chỉ là giờ phòng nào phòng nấy hãy còn trống không, Nguyên Nhạc thấy mà hơi sửng sốt.

Lâm Cảnh ôm Nguyên Nhạc ở trong phòng khách, cười hôn cậu một cái, dịu dàng hỏi: “Sau này Nhạc Nhạc ở đây với anh nhé, được không?”

Hai mắt Nguyên Nhạc sáng lên: “Ngày nào cũng ở với anh ạ?”

“Đúng vậy”, Lâm Cảnh lại hôn một cái lên trán cậu, “Chờ sau khi mua đồ gia dụng trong nhà xong, Nhạc Nhạc chuyển về đây ở với anh, mỗi ngày đều ở cùng nhau có được không?”

Nguyên Nhạc sung sướng gật đầu thật mạnh: “Nhạc Nhạc muốn ở cùng anh mỗi ngày!”

Trong lòng Lâm Cảnh mềm nhũn, lần này thì hôn Nguyên Nhạc một cái thật sâu, cứ như hôn thế nào cũng không đủ vậy, đến khi sắp bốc hỏa rồi anh mới vội vàng buông cậu ra.

Dạo này Trần Hà cảm thấy bớt nhọc lòng đi không ít, Lâm Cảnh ở tầng trên vừa được nghỉ đông, ban ngày Nguyên Nhạc cũng đi theo lên đó, chị ta không cần phải chuẩn bị cơm trưa cho thằng ngu kia nữa, còn việc Nguyên Nhạc có ở trên đó, hay bị Lâm Cảnh dẫn đi đâu thì chị ta cũng chẳng quan tâm.

Mấy ngày nay Lâm Cảnh đều mang theo Nguyên Nhạc ra vào giữa trung tâm đồ gia dụng và nhà mới, vốn anh không định để Nguyên Nhạc theo mình bôn ba, nhưng anh nhìn ra được cậu muốn đi cùng nên là đi đâu dẫn theo đó thôi. Cũng may vấn đề về màu sắc và kiểu dáng anh cũng muốn nghe ý kiến của Nguyên Nhạc một chút.

Bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng quyết định xong kiểu dáng của tủ quần áo, tủ quầy và tủ sách, thanh toán tiền cọc rồi ký hợp đồng, Lâm Cảnh lại dặn dò quản lý cửa hàng phải theo sát đơn đặt hàng, xử lý nhanh chóng, cố gắng sau hai tháng phải lắp đặt xong cho bọn họ.

Lắp ráp và mua thiết bị điện thì nhanh hơn, bọn họ chọn kiểu xong, ngày hôm sau là có thể giao hàng đến bắt đầu lắp đặt. Chỉ hai ngày là đã gắn lắp xong thiết bị điện trong nhà.

Bởi vì Nguyên Nhạc thích xem tivi, Lâm Cảnh xem xét chiều rộng phòng khách, cuối cùng chọn một chiếc tivi HD 65 inch. Treo lên xong, Nguyên Nhạc thích lắm, cứ quanh quẩn bên tivi mãi.

Lúc chọn rèm cửa, chủ tiệm giới thiệu mấy loại vải, nói là khả năng bảo vệ môi trường cao, mặc dù đắt hơn, nhưng chỉ số formaldehyde an toàn, trong nhà có trẻ con thì cũng nên mua làm rèm cửa sổ trong phòng của trẻ.

Mặc dù không quá tin tưởng, nhưng Lâm Cảnh vẫn lấy ra mấy kiểu thuần sắc không có hoa văn rồi để Nguyên Nhạc qua chọn, thà tin là có còn hơn không tin.

Lâm Cảnh còn lên mạng mua máy khử formaldehyde đặt trong nhà mới, cũng là để cân bằng tâm lý.

Đợi cửa hàng gia cụ chuyển bàn học, bàn ăn, sopha đến, rồi lắp đặt giường đệm thì đồ trong nhà cũng khá đầy đủ rồi, tiếp đó là chờ gia công tủ quần áo, mấy đồ lặt vặt khác cứ từ từ thêm vào là được.

Cuối cùng Lâm Cảnh được thở phảo nhẹ nhõm rồi, mấy ngày qua để Nguyên Nhạc đi đi lại lại với anh, dù cậu không kêu mệt gì cả, nhưng anh vẫn thấy đau lòng, giờ mọi việc xong xuôi, có thể nghỉ ngơi được rồi.

Một hồi bận rộn này, chớp mắt cũng chỉ còn mấy ngày nữa là đến Tết âm, Lâm Cảnh bắt đầu thấp thỏm, không biết nhà Nguyên Đại Thành định ăn Tết ở đâu? Tốt nhất là về nhà mẹ đẻ Trần Hà ăn Tết, để Nguyên Nhạc lại cho anh.

Có lẽ Thần linh thấy anh đáng thương, nghe được tiếng lòng của anh, hôm nay lúc anh đưa Nguyên Nhạc xuống tầng, Nguyên Đại Thành đi ra trò chuyện đôi câu với anh.

Có vẻ như trước lạ sau quen, hoặc có lẽ thấy Lâm Cảnh thật sự đối xử tốt với Nguyên Nhạc nên lần này Nguyên Đại Thành không lúng túng như lần trước nữa, hỏi Tết này Lâm Cảnh sắp xếp thế nào, có về quên ăn Tết hay không một cách rất tự nhiên.

Lâm Cảnh kiềm nén sự kích động trong lòng, ra vẻ tùy ý nói: “Người nhà tôi không có ở đây, chú cũng mới qua đời không lâu, năm nay tôi ở lại đây ăn Tết.”

Quả nhiên Nguyên Đại Thành nói với anh rằng nhà đó mấy ngày nữa định về nhà mẹ Trần Hà ăn Tết, có thể nhờ anh chăm sóc cho Nguyên Nhạc mấy ngày được không.

Lâm Cảnh trong ngoài bất nhất, làm như không có gì nói: “Không thành vấn đề, một mình tôi ăn Tết cũng buồn, có thêm người thì náo nhiệt hơn.”

Nguyên Đại Thành vui mừng cám ơn anh, Lâm Cảnh về nhà, đóng cửa lại xong mới lộ ra nụ cười sung sướng đã nhịn nãy giờ.

Quá tuyệt!

Dáng vẻ chững chạc ngày thường biến mất, anh hưng phấn đập cửa hai cái, thiếu chút nữa học Nguyên Nhạc nhảy cẫng lên.