Người đến rồi đi như một cơn gió thoáng qua nhẹ nhàng mà nát mẻ.

Hôm nay, người đi rồi cô sợ hãi vì phải ở lại một mình. Cô sợ một mình, cô sợ coi đơn cô sợ bóng tối.

Một buôi sáng đẹp trời trên con phố vắng vẽ, đôi chân thon dài nhanh nhẹn bước trên con phố bé.

Cô nhanh nhẹn bước tới quán cafe để làm việc. Hôm nay cô lại đi làm.

Một bản nhạc chuông vang lên nhè nhẹ trên con phố. Cô dừng lại,

"Alo..."

"Em khỏe không?"

Anh còn nhớ cô à! Còn gọi điện cho cô hỏi han như là thân ái lắm.

"Anh nhầm số rồi"

Cô cúp máy, đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng "tút... tút"

Cô dừng lại nhìn lên khoảng trời trong xanh, cố ngắng kìm nén những giọt nước mắt mặn chát.

"Tôi đã bảo là nhầm số rồi mà...."