Editor: Mộc Phi Tuyết

Beta: Lâm Uyên & Vũ Yên

Hạo Thiên bất đắc dĩ phải chuẩn bị rời xa kinh thành xoa hoa để chuyển tới biệt viện hẻo lánh. Hắn đường đường là chủ nhân của toàn bộ Duyên Khánh đại lục này, là vua của một nước thế mà lại đầu hàng trước những lời cầu xin của Nhược Thuỷ cùng nước mắt của tụi nhỏ.

Từ khi hắn đáp ứng dẫn mọi người tới biệt viện nghỉ mát, tụi nhỏ mỗi ngày đều bận rộn chuẩn bị đủ loại đồ chơi, tinh lực mười phần, Nhược Thuỷ cũng mặt mày rạng rỡ. Thế nhưng đi tới đó phải mất tròn một ngày đêm, còn là đường núi gập ghềnh, thân thể đang mang bầu năm tháng của Nhược Thuỷ sẽ phải chịu khổ cực. Rõ ràng biết không thích hợp nhưng Nhược Thuỷ lại cố tình nói giúp tụi nhỏ, vì sao Nhược Thuỷ luôn coi trọng tụi nó hơn hắn chứ?

Tụi nhỏ líu ríu như đàn gà con phi lên xe ngựa. Nhược Thuỷ dưới sự giúp đỡ của Tiểu Linh cũng đi ra, y phục đơn bạc của mùa hè không thể che đi cái bụng bầu. Hạo Thiên nghĩ tới chuyện Nhược Thuỷ sẽ phải chịu xóc nảy một ngày đêm đầu liền đau như muốn nổ tung. Bất quá thấy Nhược Thuỷ và tụi nhỏ vui vẻ, khoé môi hắn bất giác cong lên.

Quá trình giúp Nhược Thuỷ lên xe rất buồn cười, Hạo Thiên quả thật coi y không khác gì ngọc quý. Trong mã xa xa hoa có lót nhuyễn đệm mềm mại, chỗ ngồi cũng đều lót thảm bằng lông thú. Để giảm thiểu tối đa sự xóc nảy, Hạo Thiên đã tốn không ít công phu.

Thời tiết vốn đã nóng bức, Nhược Thuỷ lại đang mang thai nên trên người luôn khô nóng khó chịu, Hạo Thiên thấy vậy liền thả ngọc thạch lên đệm ngồi, không khí trong mã xa liền mát mẻ, dễ chịu hơn. Nhược Thuỷ nhìn mọi thứ trước mắt, trong ngực chua chua, bản thân chỉ nghĩ cho hài tử mà lại cấp cho Hạo Thiên thêm đại phiền toái. Tuy rằng tất cả cũng phải tự tay Hạo Thiên chuẩn bị nhưng làm đến chu toàn như vậy chắc chắn phải dụng công không ít.

Dọc đường đi, tụi nhỏ vô cùng hiếu kì mà ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, ra khỏi thành, Hạo Thiên để cho tụi nó ngồi cùng ngựa với thị vệ, như vậy phạm vi nhìn sẽ rộng hơn. Sau khi tụi nhỏ ra ngoài trong xe ngựa yên tĩnh hơn, Nhược Thuỷ ngồi một chốc thì buồn ngủ.

Dùng xe ngựa đi đường núi, tuy Hạo Thiên đã sớm sai người đi dò đường cùng san bằng nhưng vẫn không tránh được xóc nảy. Hạo Thiên kêu tụi nhỏ quay về trên mã xa, bọn nhỏ không cam tâm tình nguyện, Hạo Thiên cũng không miễn cưỡng, chỉ phân phó thị vệ chiếu cố tụi nó cho tốt rồi quay về mã xa.

Nhược Thuỷ ôm lấy bụng, sắc mặt có chút tái nhợt, đường núi khó đi khiến bụng y khó chịu, đầu cũng mơ mơ hồ hồ, dạ dày cuồn cuộn. Hạo Thiên biết Nhược Thuỷ say xe bởi vì đã động tới thai khí, bèn lệnh cho đội ngũ dừng lại để Nhược Thuỷ nghỉ ngơi một chút, thuận tiện kêu thái y qua kiểm tra.

Thái y từ xe ngựa phía sau tiến tới, bắt mạch rồi lấy thuốc cho Nhược Thuỷ, Nhược Thuỷ uống thuốc xong, đợi thuốc phát huy tác dụng Hạo Thiên lại phân phó đội ngũ đi tiếp.

Uống xong thuốc, Nhược Thuỷ có chút khá hơn, ngồi dậy tựa vào lòng Hạo Thiên, xuyên qua cửa sổ mà ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, khung cảnh tươi đẹp khiến Nhược Thuỷ say sưa, chút khó chịu trên người cũng không để ý tới.

Buổi tối, đoàn người trùng trùng điệp điệp cuối cùng cũng đến được nơi cần đến. Nhược Thuỷ trải qua một ngày đêm xóc nảy, trên người vừa chua xót lại vừa đau. Hạo Thiên ôm Nhược Thuỷ xuống xe ngựa, không có tiến vào tiểu ốc mà ôm y qua hậu viện. Nhược Thuỷ đang cảm thấy kì quái khi đến gần mới phát hiện ra nơi này có một hồ ôn tuyền.

Ngâm mình trong dòng nước ấm áp, Nhược Thuỷ tận lực thả lỏng thân thể, Hạo Thiên nhẹ nhàng xoa bóp khiến cho Nhược Thuỷ thập phần thoải mái. Y thoải mái đến mức ngủ quên luôn, lần thứ hai tỉnh lại đã nằm trên một cái giường xa lạ, Nhược Thuỷ cũng không thấy sợ hãi bởi vì Hạo Thiên đang nằm ngay bên cạnh y.