Từ sớm đã có binh sĩ ở bên ngoài chém đổ một gốc cây đại thụ, hơn trăm binh sĩ ôm thân cây đại thụ dài năm trượng chạy vào sân, Dương Nguyên Khánh lại thay một ống tên khác, hắn hét lớn một tiếng,
- Tập trung bắn lính ôm thân cây!
Tiếng hắn vang vọng trong tháp, thị vệ ở các tầng dưới đều hưởng ứng, tập trung tên hướng về phía binh sĩ ôm thân cây mà vọt tới, chỉ hai mươi mấy bước ngắn ngủn, ba lượt mũi tên bắn ra từ trên tháp, hai mươi mấy tên lính đứng đầu tiên ở phía trước mặt bị mũi tên bắn trúng ngã xuống đất, nhưng binh sĩ ôm thân cây lớn rất nhiều, thân cây lớn nặng nề vẫn đánh mạnh lên cánh cửa đồng.
"Ầm!" Một tiếng nổ, giống hệt tiếng sấm rền san bằng mặt đất, toàn bộ bảo tháp bạch ngọc lắc lư kịch liệt, cánh cửa đồng mặc dù dày, cũng chịu không nổi cú va chạm kinh thiên này, cửa bị đập gãy, cửa tháp trở nên mở rộng, mấy trăm tên binh sĩ ồ ạt tiến vào.
Dương Nguyên Khánh chọn tháp để phòng ngự, là hắn có suy xét của chính mình, bảo tháp có cấu tạo đặc biệt, thang lầu chật hẹp, xoay tròn mà lên, chỉ cần bảo vệ thang lên tháp, đối phương rất khó tiến công.
Đương nhiên, bọn họ số người quá ít, cuối cùng sẽ không giữ được, nhưng bọn họ lại thắng được thời gian, đây mới là điểm mấu chốt nhất. Hắn đã thấy cả lực lượng quân đội lớn chạy lên con đường lên đỉnh núi, nhiều nhất là trong thời gian một nén hương, viện quân sẽ đến.
Lúc này, thị vệ Đông cung đã chạy vào cung Nhân Thọ, Vũ Văn Thành Đô đầu tàu gương mẫu, vung cây phượng sí lưu kim thang lên, chỉ huy hơn một ngàn thị vệ phóng lên hướng tháp bạch ngọc trên đỉnh núi.
Rất nhanh, Sử Tường đã dẫn đại quân tiến vào cung Nhân Thọ, bọn họ lập tức đóng kín cửa cung lại, khống chế tình hình trong cung. Lúc này Sử Tường đã biết, Thánh Thượng đã băng hà, vì Sử Tường vô cùng thận trọng, ông ta khống chế được hơn mười thái y chữa bệnh và hoạn quan cung nữ bên người Thánh Thượng, bọn họ có thể chứng minh Thánh Thượng đã chết.
Liễu Thuật giờ phút này trong lòng cũng nóng như lửa đốt, bọn họ để chậm mất rất nhiều thời giờ, một người không ngờ xuất hiện, gần như hủy diệt toàn bộ giấc mộng của gã. Hiện tại gã chỉ còn một cơ hội, gã ở sau thân cây hô to:
- Hạ tướng quân, nếu không giết y ngay thì không còn kịp rồi!
Mắt Hạ Thiếu Khang gấp gáp đến đỏ lên, y hét lớn một tiếng, tay cầm một tấm lá chắn chạy vào trong tháp bạch ngọc.
Trong tháp đã phát động chém giết máu thịt, mấy trăm binh sĩ tả vệ chật chội trong tầng một, thi thể của hai ni cô già nằm sấp trên mặt đất, trong không khí tràn ngập mũi mùi máu tươi gay mũi. Ở sau lưng tượng đồng là một cái thang bằng sắt chặt hẹp để lên tầng, một trăm quân sĩ cường tráng chen chúc chật ních, mỗi người tay cầm thanh thương dài, bắt đầu khởi động chậm chạp như sên hướng về phía trước, hơn mười người phía trên đầu đã bị giết chết, nhưng thi thể của bọn họ bị đặt lên phía trước trên người ở phía sau, trở thành lá chắn thịt.
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến từ thang lên trên tầng, một đầu người vừa mới nhô lên liền bị thị vệ trên tầng loạn đao chém chết.
Hạ Thiếu Khang giận dữ, đoạt lấy một cây thương dài rống to:
- Tất cả lui xuống cho ta!
Tất cả bọn lính đều lùi xuống, hơn mười cỗ thi thể cũng ngã nhào từ trên thang xuống, Hạ Thiếu Khang tay trái cầm lá chắn, tay phải cầm thương, nhảy lên thang, dũng mãnh chạy lên. Hạ Thiếu Khang là hậu duệ của quý tộc Tiên Ti, thân cao chừng sáu thước năm, võ nghệ cực kỳ cao cường, hơn nữa sức mạnh vô cùng lớn, được xưng là người đứng đầu tả hữu vệ. Y dùng tấm lá chắn tấn công bốn gã thị vệ đang đứng ở tầng hai, dùng mũi thương ám sát, xuất quỷ nhập thần, chỉ một thoáng, bốn gã thị vệ đã bị y đâm chết ba người.
Gã thị vệ còn lại hoảng hốt, quay đầu chạy lên tầng ba, lại bị Hạ Thiếu Khang phi mũi thương đâm vào, đóng đinh ở thang lên tầng.
Tình hình trong nháy mắt nhanh chóng đảo ngược, Hạ Thiếu Khang dũng mãnh vô cùng, một hơi xông lên tầng ba, phía sau hơn một trăm binh sĩ phản quân đi theo.
Âm thanh chạy thùng thùng lên thang khiến sắc mặt Dương Quảng trắng bệch, ông ta đã nghe ra đối phương tới được tầng ba rồi, ông ta liền cảm thấy một loại tuyệt vọng như đến ngày tận thế vậy. Dương Nguyên Khánh lại bình tĩnh dị thường, hắn đã trải qua vô số lần thử thách sống chết, hắn biết Thần Chết còn chưa tiến đến.
Hắn nhặt thanh kích dài lên, từ tầng năm nhảy nhảy xuống tầng bốn, Dương Quảng kinh ngạc hoảng hốt, vội hô:
- Nguyên Khánh tướng quân!
Từ tầng bốn truyền đến giọng nói của Dương Nguyên Khánh,
- Điện hạ không cần lo lắng, có ty chức ở đây, có thể bảo vệ điện hạ không việc gì!
Lúc này tim Hạ Thiếu Khang đạp rất nhanh, khoảng cách thẳng tắp từ chỗ y tới chỗ Dương Quảng đã không đến năm bước, chỉ cách xa nhau một tầng lầu, thuận lợi một mạch xông lên tầng khiến y thấy được ánh sáng thắng lợi.
Nhưng y lại không biết, trên lầu còn có một người võ nghệ vô song, khi y vừa mới xông lên tầng bốn, một mũi kích mạnh mẽ vô cùng như tia chớp phóng tới trước mặt y, y liền theo bản năng nâng lá chắn lên đón đỡ. Một tiếng 'Răng rắc!', mũi kích kia lại đâm thủng tấm lá chắn của y, cắm vào vai của y. Hạ Thiếu Khang chỉ cảm thấy một cơn đau nhức thấu tim, lưng y bị đập thật mạnh vào vách tường.
Hạ Thiếu Khang giận dữ, ném tấm lá chắn xuống, vung thanh thương dài dũng mãnh vồ lên, từ trên không trung đâm hướng cổ họng Dương Nguyên Khánh, nhưng Dương Nguyên Khánh không hề trốn tránh, thanh kích dài của hắn cũng nhanh chóng vô cùng đâm về hướng ngực Hạ Thiếu Khang. Trong nháy mắt một tia sáng lóe lên, thanh thương dài của Hạ Thiếu Khang chỉ cách cổ họng Dương Nguyên Khánh ước nửa thước thì dừng lại.
Sắc mặt Dương Nguyên Khánh lạnh lùng như đá, Hạ Thiếu Khang chậm rãi cúi đầu, không thể tin nổi nhìn ngực mình, ngực y đã bị một kích đâm thủng, y rõ ràng cảm giác tốc độ của đối phương không nhanh, nhưng y vẫn bị đâm trúng.
Hạ Thiếu Khang đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết long trời lở đất kêu, trong tiếng hét thảm này hàm chứa sự tuyệt vọng đến vô tận của y. Trong nháy mắt trước khi chết, dường như y thấy giây phút cửu tộc của chính mình bị giết, phun ra một ngụm máu, thân thể của y mềm nhũn, cứ như vậy mà chết trên thanh kích dài của Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh hất thi thể của y đập xuống thang, khiến mấy gã binh sĩ phía sau kinh ngạc đến ngây người, phía sau có một gã không cam lòng xông lên thẳng chính diện, lại bị một kích của Dương Nguyên Khánh đâm nát tấm lá chắn của gã, mũi kích nhọn xuyên qua đầu của gã, đóng đinh gã ở trên tường, óc phun ra. Thanh kích dài của Dương Nguyên Khánh vừa thu lại, thì thi thể liền lăn lộn xuống dưới.
Toàn bộ trong tháp bạch ngọc yên lặng như tờ, Hạ Thiếu Khang đảm nhiệm Tả Vệ Trực Các tướng quân đã gần đến mười năm, vô cùng biết cách lung lạc lòng người, đại bộ phận thuộc hạ của y đều tuyệt đối phục tùng với y. Mà khi y vừa chết, binh sĩ liền mất đi cây cột trụ tinh thần, bọn họ mù mờ, nghi hoặc, không biết chính mình nên đi nơi nào?
Đúng lúc này, giọng nói của Dương Quảng vang lên từ tầng năm của tháp bạch ngọc,
- Cô gia là Thái Tử, sắp là Hoàng đế Đại Tùy, các ngươi bị Hạ Thiếu Khang lừa dối, đã phạm phải tội lớn, hiện tại đầu đảng tội ác đã đền tội, các ngươi lập tức giải tán, cô gia sẽ không truy cứu, nếu không giết cả nhà tịch thu tài sản kẻ phạm tội!
Ý chí chiến đấu của bọn lính đã tán loạn, bọn họ vô cùng kinh hoàng, đều lùi lại, phía sau tiếp trước chạy ra khỏi tháp bạch ngọc, ném binh khí xuống bốn phía chạy trốn. Lúc này, đám đông nghìn nghịt thị vệ Đông cung đã xông lên quá giữa sườn núi, Liễu Thuật thấy đại thế đã mất, gã cười thảm một tiếng, lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ, vặn mở nắp bình, uống một ngụm hết sạch, từ từ nằm xuống, chậm rãi nhìn mây trắng trên không trung, gã không khỏi thở dài một tiếng,
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên!
Phía trước tháp bạch ngọc vang dội tiếng kêu thảm thiết, hơn năm trăm thị vệ Đông cung đã chạy vào sân, giết hết mười mấy tên phản quân không kịp chạy trốn.
Dương Quảng từ cửa sổ đã thấy Dương Tố và Vũ Văn Thuật chạy tới từ chân núi, ông ta biết đại cục đã định, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài. Mặc dù còn vài bước nữa mới đến lúc đăng cơ, nhưng ít ra sẽ không chật vật giống hôm nay vậy, một đường sinh tử gian nan như vậy. Dương Quảng nghe thấy tiếng bước chân phía sau, ông ta quay đầu lại dừng ở Dương Nguyên Khánh đang đi lên thang, trong lòng tràn đầy cảm xúc sâu sắc, chính là người tướng quân trẻ tuổi này đã cứu chính mình trong lúc nguy cấp nhất. Sau một lúc lâu, Dương Quảng thản nhiên hỏi:
- Nguyên Khánh, ngươi cứ việc nói, muốn ta phong thưởng cho ngươi thứ gì?
Dương Nguyên Khánh nửa quỳ nửa chào theo nghi thức quân đội,
- Việc ty chức làm hôm nay, chỉ là bổn phận của bầy tôi đối với người, hết sức tận tâm trở thành tấm lá chắn cho bệ hạ, ty chức không cần phong thưởng bất luận thứ gì!
Dương Quảng chậm rãi lắc đầu,
- Hôm nay gặp ngươi tuy rằng chỉ là trùng hợp, nhưng đây cũng là ý trời, ngươi đã cứu ta một mạng, tuy rằng ngươi không nghĩ đến phong thưởng, có lẽ ngươi tình nguyện làm lá chắn kiên cường của ta, nhưng ta Dương Quảng cũng không nợ tình của bất cứ kẻ nào, ngươi nói đi! Muốn thứ gì?
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, liền trầm giọng nói:
- Ty chức chỉ cần một việc thế này, hy vọng tương lai có một ngày, điện hạ có thể nhận một lần khuyên can của ty chức.
Dương Quảng chăm chú nhìn hắn sau một lúc lâu, rốt cục gật gật đầu,
- Kỳ thật ta cũng không thích nghe người khác khuyên ngăn can gián, tuy nhiên nể tình ngươi cứu ta một lần, được rồi! Ta đồng ý với ngươi.
Trên mặt Dương Quảng hiện ra một nụ cười ý,
- Nguyên Khánh, ân cứu giá của ngươi, ta sẽ khắc ghi trong tâm khảm.
Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải