Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 610: Cần lời giải thích

Hoàng Quân Hán chừng hơn bốn mươi tuổi, gã xuất thân là thế gia quan lại quận Đông. Năm Đại Nghiệp thứ bảy, một gã quan nhỏ người quận Đông tên là Địch Nhượng phạm pháp nên sắp bị chém. Gã lại tán thưởng sự sáng suốt gan dạ của Địch Nhượng nên thả ông ta chạy trốn, từ đó về sau liền có trại Ngõa Cương.

Hoàng Quân Hán cũng bởi vì thả Địch Nhượng nên phải chạy trốn suốt đêm. Gã chạy trốn trên giang hồ mấy năm. Tuy Địch Nhượng năm đó được thả ra đã trở thành bá chủ một phương nổi tiếng thiên hạ, nhưng gã lại không muốn nhận ân tình của Địch Nhượng. Sau đó Hoàng Quân Hán tới Thái Nguyên. Trong lần đầu tiên mộ binh của Lý Uyên, gã liền gia nhập và chiếm được cảm tình của Lý Hiếu Cung. Công tích từng bước nâng cao và ngày hôm nay đã trở thành tướng quân.

Trước đây không lâu, gã gặp kỹ nữ nổi tiếng Lạc Dương là Tô Vạn Xuân ở trong một thanh lâu ở huyện Hoằng Nông. Xưa kia gã đã từng là hào khách của Tô Vạn Xuân. Xuất phát từ tình cũ, gã liền thu nhận nàng làm tiểu thiếp. Thấy đại chiến sắp bùng nổ ở quận Hoằng Nông, gã liền phái thân binh đem Tô Vạn Xuân về Trường An. Không ngờ Tô Vạn Xuân lại bị Tề vương Lý Nguyên Cát đoạt đi ở Đồng Quan.

Điều này khiến Hoàng Quân Hán phẫn nộ vô cùng. Đó là sự sỉ nhục mà không một người đàn ông nào có thể chịu đựng được. Bất kể là Tô Vạn Xuân xuất thân ra sao, quan trọng là hiện tại nàng đã là nữ nhân của gã. Tề vương biết rõ điều này mà còn dám cướp nàng đi. Đây lại là một sự sỉ nhục ngang nhiên đối với gã.

Hoàng Quân Hán trong lòng đau khổ, mượn rượu giải sầu, từng chén, từng chén một. Lúc này, một nhóm quan quân xông vào, ai nấy vẻ mặt đều giận dữ. Hoàng Quân Hán ngừng uống rượu quát lớn:

- Các ngươi muốn làm gì?

Một thiên tướng tiến lên chắp tay nói:

- Tướng quân, hiện tại bên trong quân doanh lời đồn rất nhiều ảnh hưởng đến lòng quân. Bọn ty chức muốn chứng thực.

- Lời đồn gì?

Hoàng Quân Hán sửng sốt. Gã không hề biết gì về sự ồn ào huyên náo trong quân doanh.

Các tướng ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên nói như thế nào. Nhìn thấy chủ tướng đang uống rượu giải sầu đau khổ thì chắc cũng phải đến quá nửa là sự thật. Một gã tướng lớn tuổi thở dài trong lòng rồi tiến lên nói:

- Tướng quân, về chuyện thê tử của Tướng quân bị Tề vương cướp đi, bây giờ đã truyền khắp doanh trại rồi.

- Thối tha!

Hoàng Quân Hán giận tím mặt, vỗ mạnh vào bàn một cái mắng:

- Mẹ cha đứa nào tung tin vậy?

Các tướng lĩnh đều sửng sốt. Chẳng lẽ không có chuyện này. Tên tướng đó lại cẩn thận nói:

- Còn có một tin nữa là tiểu thiếp của tướng quân đã bị Tề vương đoạt đi rồi.

Hoàng Quân Hán suy sụp ngồi xuống. Một lúc lâu sau mới buồn bã nói:

- Thê tử của ta đã gần bốn mươi tuổi rồi, Tề vương đoạt nàng làm gì cơ chứ?

Phủ nhận thê tử, chẳng còn nghi ngờ gì chính là thừa nhận tiểu thiếp rồi. Tất cả các tướng lĩnh đều tức giận. Tên tướng hỏi ban đầu phẫn uất nói:

- Tướng quân, ngài cứ chịu nhịn như thế sao? Hay là cứ để thông tin truyền đi như thế trong doanh trại, mọi người không cần đánh giặc nữa rồi!

Nam nhân có hai nỗi sợ. Nỗi sợ thứ nhất là người phụ nữ của mình bị đoạt đi. Nỗi sợ thứ hai là những người xung quanh biết người phụ nữ của anh ta bị đoạt đi. Điều này còn khó chịu hơn là giết anh ta. Hoàng Quân Hán sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng thì thâm như gan lợn vậy. Anh ta bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng như dã thú, quắc mắt đứng lên, một phát đá văng cái bàn. Anh ta đi nhanh ra phía ngoài trại, trèo lên lưng con chiến mã, ra khỏi doanh trại. Trong thời chiến không cho phép uống rượu, trong quân doanh không cho phép tùy ý phi ngựa. Chủ tướng không được tự ý rời khỏi quân doanh. Cả ba quy định này Hoàng Quân Hán đều đã vi phạm cả rồi. Các tướng lĩnh đều thở dài một tiếng, đủ thấy chuyện này có sức công kích lớn như thế nào đối với gã.

Quân đội của Hoàng Quân Hán đóng quân ở Hàm Cốc Quan. Quân đội của Lý Hiếu Cung đóng ở huyện Thiểm. Hai nơi cách nhau cũng không xa lắm. Lúc này đã là giữa canh một, trong quân doanh vô cùng yên tĩnh. Bọn lính sớm đã ngủ say sưa, chỉ có các đội tuần tra đang tuần tra ở xung quanh quân doanh. Ở gần bến sông Hoàng Hà cũng bố trí hơn một nghìn binh lính, cả đêm canh gác không ngủ.

Lý Hiếu Cung cũng chưa đi ngủ. Ông ta đang đọc sách trong trại lớn, mãi đến canh ba, trên sông không có gì bất thường, ông ta mới an tâm đi ngủ.

Lý Hiếu Cung cũng là ngày hôm qua nhận được điệp văn triều đình gửi tới. Thánh Thượng đã bổ nhiệm Tề vương làm Đồng Quan đại soái, dẫn ba mươi nghìn quân đến ủng hộ quận Hoằng Nông. Sự bổ nhiệm này khiến Lý Hiếu Cung phải thở dài ngao ngán. Dù Thánh Thượng không chịu đem toàn bộ quân đội cho mình, nhưng cũng đừng phái gã Lý Nguyên Cát này đến. Việc Lý Nguyên Cát làm mất Thái Nguyên, Lý Hiếu Cung hiểu rất rõ và từ nhỏ đã hiểu rõ Nguyên Cát rồi. Đây là một con người cao ngạo, ích kỷ, bạc tình vô nghĩa. Để Nguyên Cát trợ giúp quận Hoằng Nông, liệu y có chịu nghe theo sự chỉ huy của mình hay không?

Lý Hiếu Cung lo lắng không nguôi nhưng lại bất đắc dĩ với sự bổ nhiệm của Thánh Thượng. Trong lòng ông ta lo lắng về việc khó nắm chắc được cục diện trận chiến. Dùđọc sách nhưng một chữ cũng chẳng vào. Ông ta đã đọc hơn nửa canh giờ rồi nhưng chưa lật qua được trang nào.

Lúc này, một thân binh ở ngoài trại bẩm báo:

- Điện hạ, Hoàng Tướng quân khẩn cấp cầu kiến!

Lý Hiếu Cung ngẩn ra. Đã muộn thế này rồi Hoàng Quân Hán chạy tới làm gì? Mình cũng đâu có triệu anh ta vào gặp, sao anh ta lại tự ý rời khỏi quân doanh?

Lý Hiếu Cung trong lòng nghi hoặc, liền ra lệnh:

- Cho anh ta vào!

Rất nhanh, Hoàng Quân Hán bước nhanh đi vào trại lớn, quỳ rạp xuống đất lên tiếng khóc lớn. Lý Hiếu Cung ngây ngẩn cả người, cuống quít đỡ lấy anh ta:

- Hoàng Tướng quân, xảy ra chuyện gì?

Hoàng Quân Hán lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi kể lại chuyện Lý Nguyên Cát cướp đoạt tiểu thiếp của mình ra, gã bi phẫn nói:

- Thân binh của mạt tướng đã nói cho bọn họ biết đó là nữ nhân của mạt tướng rồi. Thế mà hai thân binh của mạt tướng cũng bị giết ngay tại đó, hai thân binh bị thương. Điện hạ, y muốn người phụ nữ đó thì mạt tướng giao cho y là được, sao lại phải làm nhục mạt tướng như vậy chứ?

Lý Hiếu Cung kinh ngạc lạnh hết cả chân tay. Lý Nguyên Cát không ngờ dám cả gan làm loạn đến mức độ này, dám đoạt nữ nhân của phó tướng của mình, còn giết thân binh của gã nữa…Thật là. Đây là thái độ nên có của một kẻ bề trên hay sao? Trong lòng ông ta hỗn loạn, không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra chuyện như thế. Ông ta nhất thời không biết nên làm thế nào mới đúng.

Lý Nguyên Cát không ngờ, chính là muốn ông ta thay mình ra mặt, đòi lại công bằng. Người phụ nữ đó gã có thể không cần, nhưng gã nhất định phải làm cho ra nhẽ.

- Điện hạ, mạt tướng vị trí thấp kém, không có tư cách nói chuyện với Tề vương. Mạt tướng chỉ có thể đến cầu khẩn điện hạ ra mặt thay mạt tướng, đòi lại công bằng.

Lý Hiếu Cung đã dần dần bình tĩnh lại. Ông ta bỗng nhiên cũng ý thức được đây thực ra là một cơ hội, lợi dụng cơ hội này để thay Lý Nguyên Cát. Ông ta vỗ vai Hoàng Quân Hán nói:

- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi. Ta sẽ khiến y phải chịu trừng trị thích đáng.

Hoàng Quân Hán trầm mặc một chút, lại nói:

- Điện hạ là muốn trực tiếp đi tìm y đòi người sao?

Lý Hiếu Cung lắc đầu:

- Chiến cuộc bây giờ ta đã không bỏ được. Hơn nữa dù là trực tiếp đi tìm y thì y cũng không thừa nhận đâu. Ta muốn Thánh Thượng trực tiếp buộc tội trừng trị y.

Hoàng Quân Hán trên mặt lộ ra một tia lo lắng. Ý muốn ban đầu của gã là muốn Lý Hiếu Cung nói chuyện với Lý Nguyên Cát một chút. Lý Nguyên Cát trả lại Tô Vạn Xuân cho mình, rồi xin lỗi, bản thân mình còn giữ được thể diện. Sự việc như thế là được giải quyết. Không ngờ Lý Hiếu Cung lại muốn đưa việc này làm ầm lên đến tận chỗ Lý Uyên. Như thế thì về sau Lý Nguyên Cát sẽ không hận mình hay sao? Tiền đồ của mình như thế chẳng phải hết rồi sao? Kết thù với thân vương. Đây chẳng phải là ngu ngốc hay sao?

Hoàng Quân Hán cắn cắn môi dưới, lẩm bẩm nói:

- Điện hạ, có thể nói chuyện trước với Tề vương một chút được không?

Lý Hiếu Cung thở dài nói:

- Ngươi không hiều về con người Tề vương này. Y sẽ chẳng những không thèm để ý đến sự can thiệp của chúng ta mà sẽ còn làm ngươi nhục nhã hơn thêm. Y chỉ sợ một người đó là Thánh Thượng mà thôi. Cũng chỉ có Thánh Thượng mới có thể lấy lại công bằng cho ngươi. Đương nhiên nếu như bản thân ngươi muốn từ bỏ thì ta cũng không còn cách nào khác.

Nói đến đây, ánh mắt Lý Hiếu Cung sáng ngời nhìn chăm chú Hoàng Quân Hán, dường như đang hỏi anh ta: “Có muốn đòi lại công bằng hay không?”

Hoàng Quân Hán dường như nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ mình yêu thích giọng uốn éo dưới háng của Lý Nguyên Cát thì liền quyết định chắc chắn, kiên quyết nói:

- Xin điện hạ hãy làm chủ cho mạt tướng!

- Được rồi, đêm nay ta sẽ buộc tội y!

…..

Tấu chương buộc tội của Lý Hiếu Cung đã được dùng cách nhanh nhất để đưa tới Trường An. Chiến cục vẫn rất yên ổn, dù là Vương Thế Sung hay là Dương Nguyên Khánh thì bọn họ vẫn chưa có bất cứ hành động gì. Bọn họ dường như đang chờ đợi điều gì?

Núi Hào, trước doanh trại lớn của Vương Thế Sung có mấy thám báo quân Tùy chạy gấp tới, từ xa đã có trinh sát nhìn thấy và hô to:

- Đứng lại!