Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 599: Gặp gỡ ở chiến trường

Những cửa ải này nằm trên các con đường do thiên nhiên tạo ra mà thường xuyên có người qua lại. Phần lớn những con đường này tập trung ở trung nam bộ. Trong số các cửa ải ở đây, Lâm Thanh Quan và Diên Tân Quan là nổi tiếng nhất.

Nhóm người Tống Kim Cương đang đi chính là đường đến huyện Cộng Thành. Vùng này có núi cao, sườn núi dốc, dễ thủ khó công, vì thế bọn họ liền chiếm lấy huyện Cộng Thành. Do đại quân của Đậu Kiến Đức tiến vào quận Hà Nội tạo ra một thời cơ vô cùng thuận lợi, Tống Kim Cương biết rõ phía nam huyện Tân Hương và Lâm Thanh Quan là nơi trọng yếu, nhưng binh lực của y không đủ, không dám chia ra, đành trơ mắt nhìn quân Tùy chiếm lấy huyện Tân Hương và Lâm Thanh Quan, Diên Tân Quan.

Trong lòng Tống Kim Cương cũng biết rõ, phía bắc huyện Cộng Thành là vùng núi, phía nam là bình nguyên, cơ sở sản xuất lương thực không đủ để đáp ứng nhu cầu của quân đội, nhiều nhất chỉ có thể tạo thành một lối đi đến quận Hà Nội. Muốn có một căn cứ hậu cần để tấn công quận Hà Nội, nhất định phải chiếm huyện Tân Hương.

Để tăng khẳ năng và cơ hội chiếm được huyện Tân Hương, Tống Kim Cương phái cháu trai là Tống Hổ dẫn một ngàn kỵ binh dọc theo Bách Môn Pha mở đường xuống phía nam.

Bách Môn Pha là một đầu mối tưới tiêu của Hà Đường, do nước suối tụ tập lại mà thành. Bờ đông Hà Đường là một cánh đồng rộng mênh mông và rất nhiều thôn trang lớn nhỏ. Lúc này đã kết thúc vụ thu hoạch, nông dân đang đốt gốc rạ trên các bờ ruộng ven đường, khiến cho khói trắng phủ khắp bầu trời, tất cả đều mang một cảnh tối tăm mờ mịt, trong không khí tràn ngập mùi khói.

Lúc này, ở trong làn khói trắng xóa có một nhóm lớn dân chúng đang dìu dắt nhau, bọn họ che miệng che mũi, thấp giọng mắng người đốt rạ. Trong đoàn người có rất nhiều xe bò, trên xe bò là lượng lớn lương thực. Đoàn người càng ngày càng dài, có khoảng ba bốn ngàn người, phụ nữ thì ôm trẻ nhỏ, đàn ông thì mang các đồ có giá trị trên lưng, người già thì dắt gia súc. Những người này đều là thôn dân ở các thôn bên cạnh, được quân Tùy sơ tán đến huyện Tân Hương. Thôn làng của bọn họ sắp trở thành chiến trường.

Ở giữa huyện Tân Hương và huyện Cộng Thành có tất cả ba mươi mấy thôn trang to nhỏ, mấy ngàn hộ gia đình. Từ nửa tháng trước đã có người bắt đầu trốn đến huyện Tân Hương. Mà mấy ngày gần đây, do quân Tùy tổ chức động viên các nam nhân trong nhà rời đi, mỗi ngày đều có mấy ngàn người xuống phía nam tị nạn. Đội ngũ hôm nay là lớn nhất.

Ở bên cạnh đoàn người là hơn sáu trăm kỵ binh quân Tùy, bọn họ cảnh giác quan sát tình hình xung quanh. Bọn họ nhận được tin báo, phát hiện có trinh sát của Tống Kim Cương ở xung quanh. Điều này mang ý nghĩa là có thể có đại đội nhân mã xuất hiện.

Thủ lĩnh của đội kỵ binh quân Tùy này là Đỗ Diên Thâm, đảm nhiệm chức vụ Ưng Kích Lang Tướng, là thuộc cấp của Cao Tử Khai. Y và Huyện thừa Tân Hương phụ trách tổ chức rút lui cho mười mấy thôn trang ở phía tây.

Lúc này bọn họ còn cách huyện Tân Hương hơn ba mươi dặm, tuy nhiên dân chúng đi lại vô cùng thong thả, hơn ba mươi dặm này phải đi mất một ngày.

Sâu trong lòng Đỗ Diên Thâm có chút sốt ruột, y ngoắc một tên binh lính lại, chỉ vào gã rồi nói:

-Ngươi đi nói với Trương Huyện thừa, tăng thêm tốc độ, tranh thủ thời gian, trong đêm nay phải đến được huyện Tân Hương.

-Tuân lệnh!

Gã lính quay đầu ngựa chạy về hướng nam. Tên lính truyền lệnh vừa rời đi, bỗng nhiên từ phía bắc truyền đến tiếng vó ngựa, vài tên thám báo của quân Tùy chạy xuyên qua sương khói của khu đốt gốc rạ, vội vàng chạy tới:

-Đỗ tướng quân!

Đỗ Diên Thâm quay đầu ngựa lại hỏi:

-Chuyện gì?

-Phía bắc phát hiện có quân đội của Tống Kim Cương!

Đỗ Diên Thâm giật mình kinh hãi, vội vàng hỏi:

-Có bao nhiêu người? Còn cách bao xa?

-Có khoảng một ngàn người, toàn bộ đều là kỵ binh. Còn cách chúng ta chừng bảy tám dặm, đang hối hả chạy về phía nam.

Đỗ Diên Thâm xốc lại tinh thần. Nếu là kỵ binh, với bảy tám dặm đường thì chỉ mất chút thời gian. Y quay đầu nhìn lại đoàn nạn dân lớn và gần ngàn chiếc xe bò, có chút lo lắng. Trước kia, quân đội của Tống Kim Cương cũng không hung ác lắm, nhưng gần đây toàn cướp sạch, giết sạch. Nếu bọn chúng xông đến, mấy ngàn nạn dân này chẳng khác nào dê kề miệng hổ.

Đỗ Diên Thâm âm thầm suy nghĩ một lát, sau đó ra lệnh cho một gã lữ soái:

-Ngươi dẫn theo một trăm huynh đệ bảo vệ dân chúng nhanh chóng đi về phía nam!

Y lại hô to một tiếng:

-Các huynh đệ còn lại theo ta!

Đỗ Diên Thâm thống lĩnh năm trăm kỵ binh chạy như bay về hướng bắc nghênh chiến với quân địch.

Tống Kim Cương có tất cả ba cháu trai ở trong quân ngũ, chia nhau phụ trách ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ. Trong ba đứa cháu trai, Tống Hổ là mạnh mẽ nhất. Y chừng ba mươi tuổi, sử dụng một thanh Nhạn Linh Đại đao, tướng mạo hung ác, dáng vóc lực lưỡng, đã theo Tống Kim Cương nhiều năm, giết người như ngóe.

Lần này Tống Kim Cương giao cho y nhiệm vụ mở đường xuống phía nam. Nhưng đối với Tống Hổ, cướp bóc tiền tài mới là điều mà bọn chúng quan tâm nhất. Mấy tháng trước, vì Tống Kim Cương muốn ngồi vững vàng ở quận Hà Nội, đã áp chế dục vọng bạo ngược của bọn chúng. Hiện tại đã được buông bỏ, khiến cho lòng Tống Hổ tràn ngập dục vọng chém chóc.

Đội ngũ của y cũng giống y, tràn đầy dục vọng bạo ngược. Bọn họ đều có suy nghĩ đến số tiền phi nghĩa tổn thất trước khi đi, giờ muốn thu hồi lại toàn bộ.

Nhưng làm cho Tống Hổ và thuộc hạ của y thất vọng, chính là việc bọn chúng một lòng xuôi nam, đi qua vài thôn trấn, đều là vườn không nhà trống, khiến cho sự phẫn nộ của bọn chúng nhanh chóng bị dồn nén. Đồng ruộng tràn ngập khói trắng khiến cho bọn chúng không thể mở mắt ra được.

-Tướng quân, bên kia có mấy người!

Một tên binh lính phát hiện có mấy người đứng ở bờ ruộng. Tống Hổ vung tay lên, kỵ binh của y như nhanh như gió đã bao vây mấy người kia lại. Đây là mấy lão nông đang đốt gốc rạ, bọn họ lưu lại là muốn đốt đống gốc rạ cuối cùng, giúp cho đất đai của bọn họ tăng thêm độ phì nhiêu, nhưng lại không kịp phát hiện đại đội kỵ binh chạy tới, bao vây lấy bọn họ. Mấy lão nông không có đường trốn, nhìn thấy mấy con mắt của hung thần ở xung quanh, bọn họ sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.

-Làm thịt bọn chúng!

Tống Hổ gầm lên, xông tới bổ ra một đao, lập tức có một lão nông đầu lìa khỏi cổ. Thủ hạ của y cũng đồng loạt lao đến, chém chết mấy lão nông ở dưới ruộng. Một đám kỵ binh cất tiếng cười như điên.

Đúng lúc này, từ trong khói đặc truyền đến tiếng xé gió, mấy trăm mũi tên gào thét lao tới, bắn về phía cụm kỵ binh dày đặc. Quân của Tống Hổ không có phòng bị, bị bắn ngã hơn trăm người, binh lính kêu lên thảm thiết, ngựa hí vang trời, tất cả đều ngã xuống. Quân phản loạn vô cùng hoảng sợ, toàn quân đại loạn.

-Quân Tùy đến rồi!

Một gã kỵ binh chạy tới hô to lên. Đúng lúc đó, một mũi tên bay tới xuyên thủng cổ của y. Y kêu lên thảm thiết rồi ngã khỏi ngựa. Trong khói trắng xuất hiện từng nhóm lớn kỵ binh của quân Tùy, vó ngựa đều được bọc rơm rạ, xông qua khói đặc, im hơi lặng tiếng mà đánh tới.

Đỗ Diên Thâm thấy đội hình đối phương hỗn loạn, là cơ hội tốt, y liền hô to:

-Giết…!

Năm trăm kỵ binh quân Tùy giống như một thanh kiếm sắc lao đến, xông thẳng vào trong đội hình đang hỗn loạn của quân địch, đem hơn ngàn quân phản loạn tách làm hai phần. Năm trăm kỵ binh quân Tùy chia làm năm đội chỉnh tề, bọn họ xung phong liều chết, sắc bén và dũng mãnh phi thường, trong thời gian ngắn nhất chia cắt quân phản loạn thành bảy tám phần.

Mặc dù phản quân có hơn ngàn kỵ binh, trang bị không kém quân Tùy bao nhiêu, nhưng trên phương diện huấn luyện lại có sự chênh lệch vô cùng lớn. Bọn chúng còn chưa kịp hồi phục sau trận mưa tên, vẫn đang hỗn loạn, lại bị quân Tùy xông đến chém giết, càng hỗn loạn hơn.

Kỵ binh khi tác chiến quan trọng nhất là đội hình và phối hợp. Đội hình chỉnh tề thì chỉ huy càng thêm thuận lợi. Phối hợp thành thạo có thể tạo thành một chiến lực hùng mạnh, sức chiến đấu tăng cao, sẽ không mất thời gian và thể lực cho việc di chuyển.

Trong lúc hỗn loạn, quân phản loạn liên tục bị giết phải lùi lại. Tống Hổ nổi giận, điên cuồng thét lên một tiếng, vung đại đao xông vào giữa quân Tùy, hung mãnh chém giết, liên tiếp chém ngã bảy tám kỵ binh quân Tùy. Ba trăm kỵ binh phía sau cũng theo y, xông thẳng vào đội ngũ quân Tùy, khiến cho một đội kỵ binh quân Tùy bị rối loạn.

Phản quân đang hỗn loạn cũng bắt đầu tập trung lại bên cạnh Tống Hổ. Ở phía sau y, ba trăm kỵ binh lúc đầu đã nhanh chóng tăng thành năm trăm người, tình hình đang xấu dần có chuyển biến tốt hơn.

Đỗ Diên Thâm vốn là một gã lính thám báo, từng bước từng bước đi lên trở thành một tướng quân. Y có kinh nghiệm tác chiến phong phú, biết rõ đặc điểm sĩ khí của phản quân phần lớn là do thủ lĩnh kêu gọi. Đám phản quân này cũng vậy, chỉ cần tiêu diệt được tên cầm đầu, toàn quân chắc chắn sụp đổ.

Lúc này, y hạ lệnh:

-Tập trung binh lực, giết chết tướng giặc!

Hai đội kỵ binh quân Tùy từ hai cánh trái phải đánh tới, mục tiêu là Tống Hổ đang giống như hổ điên. Hơn mười cây trường mâu cùng lúc đâm tới Tống Hổ, y múa đại đao, chém bên phải bổ bên trái, đã có hai mươi mấy kỵ binh quân Tùy chết dưới tay y, hung ác dị thường. Quân Tùy ở bên cạnh y phải liên tiếp lùi lại.