Ngụy Trưng cười đáp lại:
-Là theo cùng thầy xuất gia học hỏi. Ông ấy rong chơi thiên hạ, học được phương pháp chưng ủ rượu từ một người Túc Đặc ở Đại Uyên.
Huyện thừa Vương ở bên cạnh tò mò hỏi:
-Hiện tại Ngụy tiên sinh không phải đạo sĩ sao?
Huyện Thừa Vương thấy Dương Nguyên Khánh có chút kính trọng đối với đạo sĩ, bản thân y cũng không dám chậm trễ, lập tức giọng điệu thêm phần nịnh bợ và lời nói khách khí hơn.
Ngụy Trưng khẽ mĩm cười nói:
-Không gạt gì Huyện Thừa, sáu năm về trước ta đã hoàn tục, nhưng ăn vận như vậy chỉ để che mắt quân binh thôi.
Dương Nguyên Khánh thoáng chút do dự hỏi:
-Tiên sinh hẳn là biết tình hình của ta chứ!
Ngụy Trưng gật gật đầu cười nói:
-Có nghe thấy, nghe nói Tổng quản tự lập mà không phản Tùy.
Dương Nguyên Khánh lại hỏi:
-Nếu có một ngày, thiên hạ đại loạn, quần hùng tranh bá, nếu ta cũng có ý mưu đồ thiên hạ, ta nên làm gì đây?
Kỳ thực, đối với vấn đề này của Dương Nguyên Khánh, lúc rảnh rỗi ủ rượu Ngụy Trưng cũng từng nghĩ thay cho hắn, ông khẽ mỉm cười
-Chỉ sợ Ngụy Trưng kiến thức vụng về, nói ra làm trò cười cho Dương Tướng quân.
-Tiên sinh xin đừng ngại!
Ngụy Trưng không chút hoang mang và điềm tĩnh nói:
-Ý của tôi chỉ gói gọn trong ba chữ, hướng đông tẩu (đi về hướng đông)!
Dương Nguyên Khánh phấn chấn tinh thần, vội vàng hỏi:
-Tiên sinh xin nói rõ cho.
- Kỳ thực lối ra ở Phong Châu có hai đường, một là nhắm thẳng hương nam, hai là thẳng hướng. Hướng nam chính là đoạt Quan Lũng, hướng đông là lấy Sơn Đông. Tuy rằng dân cư Quan Lũng đông đúc, nhưng vì Dương Tổng quản là con rể Bùi gia, là địch của quý tộc Quan Lũng, lấy Quan Lũng là không sang suốt, hơn nữa cướp lấy các quận quan nội rất dễ khiến Hoàng đế cảnh giác và đề phòng. Mà quận Du Thụ cũng thuộc đồng bằng Hà Sáo, ruộng đất phì nhiêu màu mỡ, dân cư thưa thớt, phía nam lại có sa mạc ngăn cách, phía bắc có núi Đại Thanh cùng hòa với Vạn lý Trường Thành che chắn bảo vệ, thiết kỵ của Đột Quyết khó có thể vào được, Tổng quản có thể bố trí rất nhiều dân cư trốn về phía bắc ở tại nơi này, đồng thời chiếm cứ nơi này cũng không dễ bị triều đình phát hiện. Quan trọng là nơi này là ván cầu thông ra hướng Hà Đông, Hà Bắc. Một khi Trung nguyên đại loạn, Tổng quản liền có thể dẫn quân nhanh chóng tiến vào Hà Bắc, chiếm cứ U Châu, liền tranh bá thiên hạ, lại có quân sĩ Sơn Đông ủng hộ, cớ sao mà không làm được chứ? Ý kiến của tôi cũng chỉ có một: lấy dân quan nội, chiếm đất Hà Sáo.
Buổi nói chuyện của Ngụy Trưng không những hợp ý Dương Nguyên Khánh, đồng thời cũng khiến Huyện thừa Vương phục sát đất. Hiện tại y tin Tổng Quản mời ông ta đi Phong Châu là vì cuộc thi chứ không phải đi ủ rượu.
Dương Nguyên Khánh đưa Ngụy Trưng trở lại quận Ngũ Nguyên, nhưng không phải ngay lập tức trọng dụng ông, mà bổ nhiệm ông làm Chủ bạc (chức quan chuyên quản lý công văn), tham dự trù bị cho một tháng sau cử hành thi Hương. Đây là quy củ của Phong Châu, mà cũng chính là của Dương Nguyên Khánh, bất luận người tài đến đâu, phải dùng thử ba tháng sau đó mới an bài chức vị.
- Tổng quản, ta vừa nghe được tin, triều đình đã đình chỉ tất cả vật tư trích cấp cho chúng ta, hơn nữa còn cấm thương đội đến Phong Châu giao thương.
Trong gian phòng, Đỗ Như Hối hướng về phía Dương Nguyên Khánh báo cáo tình hình. Phong Châu từ khi đóng quân cho đến nay, đều dựa vào triều đình trích cấp tiền lương. Hiện tại triều đình gián đoạn trích cấp và giao thương thế này, không còn nghi ngờ gì nữa, đối với Phong Châu, triều đình đang bắt đầu tiến hành thời kỳ chế tài một cách nghiêm khắc.
Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vài bước, lại hỏi:
-Đỗ Trưởng sử cho rằng hành động này có ảnh hưởng gì đến Phong Châu?
Đỗ Như Hối từng chủ quản qua chính vụ của quận Ngũ Nguyên, nên đối với tình hình kinh tế của quận y có hiểu biết rõ, y ngẫm nghĩ một chút liền nói:
-Kỳ thực bắt đầu từ năm Đại Nghiệp thứ bảy, lương thực của chúng ta có thể dễ dàng tự cấp, đây cũng chính là mục đích chủ yếu trước đây của dân di cư đến Hà Sáo khai thác và phát triển, làm cho lương thực của quân đội có thể tự cấp, vì dù sao đường dài, việc vận động lương thực cũng không tiện. Mặt khác từng nhà đều có ruộng đay, nên vải vóc có thể tự cấp, tuy không sản xuất tơ lụa, nhưng ta cho rằng ảnh hưởng không lớn. Quan trọng là muối, lá trà và sắt thô, ba loại này nếu cấm vận đối với chúng ta có ảnh hưởng rất lớn.
Lúc này, bên cạnh Hoàn Phủ Hủ tiếp lời:
-Kỳ thật muối cũng không phải là vấn đề, lướt qua sa mạc ở phía tây Ô Lan của chúng ta, ước chừng trong ngoài năm trăm dặm, còn có một hồ muối, gọi là hồ muối Thanh Lan, nơi đó trữ lượng muối phong phú, hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu của chúng ta. Tuy nhiên lá trà và sắt thô quả thật là vấn đề lớn.
Điều làm Dương Nguyên Khánh suy xét nhiều là vấn đề của sắt thô, không có lá trà thì sẽ không uống trà, bọn họ cũng không phải là người Hồ thảo nguyên, mà không rời khỏi được lá trà. Nhưng sắt thô là dụng cụ chiến lược, binh khí của quân đội cũng như khôi giáp đều cần đến sắt thô, đối mặt chiến tranh nhất thiết sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng. Hiện tại đối với trang bị dư lại của bọn họ chỉ có thể bốn mươi ngàn bộ binh giáp mang từ Liêu Đồng về, nếu còn cần tăng cường quân đội, là việc không thể làm được.
Hiện nay, Phong Châu ngoài quân chính quy ra, còn có hai trăm ngàn dân đoàn. Hai trăm ngàn dân đoàn này chỉ có tám mươi ngàn bộ binh khí bình thường, không có khôi giáp. Theo ý của Dương Nguyên Khánh, tốt nhất thì toàn bộ hai trăm ngàn người phải được trang bị, giống với quân chính quy cũng, có một bộ binh giáp đầy đủ. Không những phòng ngự được Đột Quyết, hơn nữa hắn cũng có thể trở thành người có được kinh nghiệm để tranh đoạt thiên hạ.
Hắn trầm ngâm thật lâu sau, lại hỏi:
-Kia là thợ thủ công phải không? Chúng ta có đủ thợ rèn và và thợ thủ công vũ khí chưa?
Đây cũng là một vấn đề mà Dương Nguyên Khánh rất quan tâm, trong quân của Phong Châu cũng không có thợ thủ công quân khí, tất cả trang bị đều là do sự sắp xếp của triều đình.
Đỗ Như Hối và Hoàng Phủ Hủ nhìn nhau. Bọn họ, nhiều năm nay đã không tiếp xúc xử lý chính vụ địa phương. Đối với phương diện này, cũng không quá hiểu biết.
-Vậy có thể hỏi Thôi quận thừa bọn họ một câu.
Dương Nguyên Khánh lập tức chỉ và bảo một gã thân binh,
- Đi mời Thôi quận thừa tới đây, ngoài ra gọi thêm Trương Tư Mã đến cho ta.
Trương Tư Mã, đó là tổng quản phủ Tư Mã Trương Đình, đã đi theo Dương Nguyên Khánh nhiều năm, ngoài ba mươi tuổi người khôn khéo và tài giỏi, là một trong những tâm phúc của Dương Nguyên Khánh, anh ta chủ quản vũ khí trong quân. Tại tổng quản phủ, nơi làm việc của Dương Nguyên Khánh, anh ta tới trước, chốc lát sau quận thừa quận Ngũ Nguyên Thôi Quân Tố cũng vội vàng bước vào.
Dương Nguyên Khánh liền đem sự tình nói với bọn họ, kỳ thực Thôi Quân Tố đã biết việc triều đình cấm vận, y cười cười và nói:
-Tướng quân không cần lo lắng về thợ thủ công, dân cư quận Ngũ Nguyên đều là từ trong nội địa chuyển đến, trong đó chí ít có mấy chục ngàn thợ rèn và thợ thủ công binh giáp, mặt khác, thợ thủ công từ quận Mã Ấp và quận Lâu Phiền trốn tới cũng không ít, hai địa phương đó nổi tiếng về chế tác cung nỏ, nếu tổng quản có nhã ý, ty chức có thể sắp xếp bọn họ tập trung lại.
Đỗ Như Hối cũng cười nói:
-Triều đình có quân khí giam, chi bằng chúng ta cũng thành lập quân khí thự, đem những thợ thủ công tập trung lại huyện Cửu Nguyên cư trú, tổng quản thấy thế nào?
Cái gọi là ba người thợ giày còn hơn Gia Cát Lượng, mọi người tiếp thu những ý kiến hữu ích, ngươi một lời ta một lời, dần dần nghĩ ra nhiều phương cách suy xét chu toàn. Dương Nguyên Khánh trong lòng bội lần cảm thấy vui mừng, bèn cười nói với Đỗ Như Hối và Thôi Quân Tố:
- Những phương án này đành phiền lòng tới nhị vị sửa sang lại và nhanh chóng công khai hoạt động.
Đỗ Như Hối và Thôi Quân Tố gật đầu đáp ứng. Lúc này, vẫn thái độ trầm lặng, Trương Đính nói:
-Tổng quản, sắt thô là vấn đề khó đó nhưng nói không chừng vẫn có thể giải quyết được.
Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, vội vàng nói:
-Mời nói!
Trương Đình cười cười và nói:
-Ty chức là người quận Diêm Xuyên, ở phía tây quận huyện ước chừng năm mươi dặm, có một dãy núi, dài mười dặm hơn, vì thân núi có màu hồng nâu, nên chính phủ gọi là Xích Lĩnh, dân bản địa gọi đây là Hồng Thiết Sơn, có nhiều quặng sắt và quặng đồng vô cùng tốt. Ở nơi này triều đình thiết lập quặng giam, hàng năm đều có hàng nghìn phạm nhân khai thác quặng sắt, đưa đến quận Linh Võ để chế sắt và luyện đồng.
Trương Đình nói tới đây, Dương Nguyên Khánh mạnh dạn nghĩ tới việc lần trước Hạ Lục Giáp hướng hắn báo cáo qua, Bạch Du Sa và Luận Già Luận là hai người cầm đầu loạn phỉ hành nghề ở vùng này, chẳng lẽ bọn họ chính là vì tranh đoạt quặng sắt ở núi này?
Trương Đình dường như hiểu được tâm tư của Dương Nguyên Khánh, liền cười nói:
-Lần trước, hai người cầm đầu loạn phỉ ở quận Diêm Xuyên hành nghề, chính là vì tranh đoạt mỏ quặng sắt này, bọn họ cũng cần tạo ra binh khí mà.
Dương Nguyên Khánh khẽ chau mày, nói như vậy, mỏ quặng này hiện nay hẳn là bị Lưu Già Luận chiếm hữu. Dương Nguyên Khánh chắp tay sau lưng đi vài bước, khu mỏ quặng kia dù cách bọn họ không phải quá xa, nhưng nó ở phía nam của Vạn Lý Trường Thành, kỵ binh của hắn không đi qua nổi.
Lúc này Đỗ Như Hối chậm rãi nói:
-Tổng quản, nếu muốn lấy được mỏ quặng sắt, trước hết phải bắt hết loạn tặc của quận Diêm Xuyên.
Dương Nguyên Khánh sở dĩ khống chế quận Ngũ Nguyên cũng không phải chỉ có khu vực Hà Sáo, trên thực tế khu vực mênh mông phía nam của Hà Sáo cũng thuộc quyền cai trị của quận Ngũ Nguyên, chẳng qua phần lớn là sa mạc và những bãi hoang, ở sa mạc phía nam cũng có một bộ phận thảo nguyên, sinh sống một số ít dân tộc Kê Hồ như Hung Nô, Tiên Ti, Yết, Để, Khương cùng với người Hán làm nghề nông, lại tiếp tục hướng về phía nam đó là quận Linh Võ, quận Diêm Xuyên và quận Sóc Phương, mặt đông còn lại là quận Du Lâm.
Vùng này do chịu bão cát ăn mòn, điều kiện tự nhiên xấu, ruộng đất cằn cỗi, dân cư cũng không nhiều, phần lớn là Hán Hồ tạp cư.
Lưu Già Luận chính là người Hung Nô, y dẫn đầu bọn Kê Hồ tạo phản, lấy quận Diên An làm trung tâm, hoạt động mạnh ở quận Điêu Âm, quận Sóc Phương, quận Diêm Xuyên cùng phía nam quận Du Lâm và phía bắc quận Hoằng Hóa, y có một trăm ngàn bộ hạ, lấy Kê Hồ làm chủ, hắn tự xưng thiên tử, xây dựng thế giới nguyên, hoàn toàn trở thành Hoàng đế của một phương.
Đương nhiên, vùng này vẫn thuộc lãnh thổ của triều Tùy, quan phủ vẫn tồn tại, chỉ có điều triều Tùy khống chế thành trì, mà bên ngoài thành trì đều là thiên hạ của Lưu Già Luận.
Lưu Già Luận luôn luôn như hổ rình mồi, đó là khu vực Hà Sáo màu mỡ, dân cư đông đúc và lương thực dồi dào, nhưng y lại e ngại quận Phong Châu, không dám bắc tiến để tiến vào quận Ngũ Nguyên.
Tuy rằng Dương Nguyên Khánh không hề suy xét việc chiếm cứ quan nội, nhưng Lưu Già Luận lại là mối uy hiếp lớn của hắn, sau khi khống chế được quận Ngũ Nguyên, tự nhiên ánh mắt của hắn liền hường về phía nam, gần với nơi hắn quản hạt, hắn sớm muộn gì cũng phải diệt trừ cái u ác tính Lưu Già Luận này.
Hiện tại, đối với việc tranh đoạt quặng sắt, đã trở thành ngòi nổ để hắn động thủ với Lưu Già Luận. Tuy rằng, hắn cũng không trực tiếp chiếm cứ quận Diêm Xuyên, quận Điêu Âm, quận Phương Sóc và quận Du Lâm, nhưng những khu vực này nhất định trở thành phạm vi thế lực của hắn.
Phạm vi của quận Diêm Xuyên rất nhỏ, trong quận chỉ có một khu thị trấn, đồng thời cũng là quận lị. Thị trấn cũng gọi là huyện Ngũ Nguyên, là một khu thị trấn không lớn. Có hơn một ngàn dân cư, kéo dài qua Trường Thành, trên thực tế nó chính là một bộ phận của Vạn Lý Trường Thành. Từ quan ngoại tiến vào cửa ải trọng yếu của quan nội. Nhiều năm qua đã đóng hơn hai ngàn quân, do Thái Thú kiêm quản.
Do bọn loạn phỉ Kê Hồ mà Lưu Già Luận cầm đầu hung hăng ngang tàn, hành nghề tại quận Diêm Xuyên làm cho người Hán phải trốn chạy vào trong thị trấn tị nạn, khiến cho trong thị trấn trở nên đông đúc, thị trấn nho nhỏ mà chật ních với hơn mười ngàn người. Cũng nhờ tường thành cao lớn, Lưu Già luận vài lần phái binh tấn công nhưng đều bất bại. Núi quặng mà Dương Nguyên Khánh cần gấp, chính là cách đây ngoài năm mươi dặm về phía tay thị trấn.
Thái Thú quận Diêm Xuyên tên gọi Chu Nguyên, người Kinh Triệu - Quan Trung, xuất thân từ quân ngũ, tuổi chừng bốn mươi, gã ở quận Diêm Xuyên đảm nhiệm chức vụ Thái Thú đã mười năm, thê tử của gã cùng là người Hán. Mặt khác gã lại từ năm Kê Hồ là Hung Nô, Tiên Ti, Yết, Đế, Khương, mỗi một nơi lấy một thiếu nữ làm thiếp, cuộc sống trôi qua có mùi có vị, gã vốn lại định làm thêm mười năm, nhưng lúc này loạn phỉ rối loạn, khiến cho đầu gã nhức nhối, gã một ngày cũng không muốn làm tiếp.
Thái Thú Chu Nguyên lúc này đau đầu nhất là trong thành lương thực không đủ, mỗi ngày phải cấp khẩu phần cho hơn mười ngàn người, nhiều nhất cũng chỉ có thế duy trì tiếp được nửa tháng. Gã liên tục hướng về phía triều đình trình tấu chương xin cầu viện, nhưng đều như đá chìm đáy biển, im hơi lặng tiếng, khiến Chu Thái Thú có chút thất vọng.
Kỳ thật Chu Nguyên cũng biết, vẫn còn một con đường sống, đó chính là xin cầu viện vào quận Ngũ Nguyên, vì Phong Châu hùng mạnh, hoàn toàn có thể cứu gã, chỉ có điều Dương Nguyên Khánh hắn quả thật sợ triều đình trị tội.
Chu Nguyên chắp tay sau lưng đi qua đi lại ở trong phòng, trong lòng chán nản, hết đường xoay sở. Lúc này, một gã tùy tùng ở ngoài cửa bẩm báo,
- Thái Thú, Triệu Huyện lệnh đến, nói có chuyện gấp xin cầu kiến!
Hiện tại Huyện lệnh và Thái Thú đều chung sống cùng một thành, hai người chức trách chồng chéo nhau, chẳng qua Thái Thú quản việc lớn, Huyện lệnh quản việc nhỏ. Chu Nguyên sợ nhất Triệu Huyện lệnh tìm gã, không phải là việc này, cũng là một vấn đề khác, một đống việc khó giải quyết.
Nhưng gã lại không thể không gặp, Chu Nguyên chỉ thở dài một tiếng,
- Cho ông ta vào!
Chốc lát sau Triệu Huyện lệnh bước vào, phía sau còn có một người đi cùng, thân mặc áo đen, quấn khăn trùm đầu, đây là cách ăn mặc của người Kê Hồ. Chu Nguyên nhìn y trông thấy quen, sau một lúc nhìn chăm chú, bỗng nhận ra,
- Ngươi là Trương Tư Mã?
Phong Châu Tổng quản phủ Tư Mã Trương Đình, Chu Nguyên lập tức ngây ngẩn người ra, Trương Đình chính là người bản địa quận Diêm Xuyên, từng là quan lại Thương Tào nhỏ của quận Diêm Xuyên, năm đầu Khai Hoàng tham gia kỳ thi tuyển Lại công khai do Phong Châu cử hành, đứng thứ hai trong kỳ thi, đảm nhiệm Đại Lợi Huyện thừa, Chu Thái Thú biết y.
Trương Đình khom người hành lễ cười nói:
-Chu Thái Thú, nhiều năm không gặp.
Trong lòng Chu Nguyên lập tức dấy lên một tia hy vọng, gã không dám cầu viện của Dương Nguyên Khánh, nhưng gã lại hy vọng Dương Nguyên Khánh có thể giúp gã.
- Tư Mã mời ngồi!
Chu Nguyên cuống quít mời y ngồi, Triệu Huyện lệnh cũng ngồi xuống, y và Trương Đình là người cùng xã, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, có quan hệ vô cùng tốt.
Trương Đình ngồi xuống, liền ung dung nói:
-Trước đó không lâu loạn phỉ của Lưu Già Luận đến Ngũ Nguyên đánh cướp, chúng đã đánh chiếm, hủy hoại một thôn trang và đã giết hơn năm mươi người, mấy ngàn dê bò bị cướp đi. Dương tổng quản tức giận, quyết tâm phải diệt trừ Lưu Già Luận, hôm nay ta đến đây, là để cùng bàn bạc trao đổi việc mượn đường.
- Mượn đường?
Trên gương mặt Chu Nguyên có chút gượng gạo, theo lý, vượt biên tiêu diệt phỉ cần phải được Binh bộ phê chuẩn mới có thể, đối với lời Dương Nguyên Khánh nói, có ích không?
Gã không dám từ chối, trầm ngâm một chút, bèn nói:
-Vạn Lý Trường Thành của vùng này đều được được xây dựng cải tạo ở khu có những bãi cát, quanh năm bị bão cát ăn mòn, rất nhiều đoạn đường bị sụp, không nguy hiểm, năm ngoái ta đã phái người đi thị sát, vẽ bản đồ về tình trạng của Trường Thành, ta muốn đem nó sao chép gởi Dương Tổng Quản.
Ngụ ý của Chu Nguyên là nói, kỵ binh Phong Châu có thể đi từ rất nhiều nơi qua Trường Thành, không nhất thiết phải đi qua thị trấn.
Triệu Huyện lệnh ở một bên vội la lên:
-Thái Thú, Dương tổng quản nói, không chỉ có việc mượn đường, mà còn có thể viện trợ chúng ta hai mươi ngàn thạch lương thực.
Nghe đến có lương thực, trên mặt Chu Nguyên lộ vẻ mặt phức tạp, lương thực à! Hiện giờ chính là mệnh tử của bọn họ, gã làm thế nào mà có thể cự tuyệt, gã lại cẩn trọng hỏi:
-Nhất định là phải mượn đường, mới có thể cấp lương thực sao?
Trương Đình nghiêm túc gật đầu,
- Nhất định phải vậy.
- Được rồi!
Chu Nguyên hơi lưỡng lự, rốt cuộc cũng đáp ứng, ai kêu triều đình bất cần tấu chương cầu viện của gã,
- Chúng ta một lời đã định.
Thái Thú Chu Nguyên nằm mơ cũng không thể tưởng được, ngay ngày hôm sau sau khi ông ta đáp ứng. Dương Nguyên Khánh đã dẫn hai mươi ngàn kỵ binh xuất hiện ở ngoài thị trấn. Ông ta đứng ở trên thành, nhìn thấy bên ngoài thành là hai mươi ngàn quân đội đông nghìn nghịt mà hoa hết cả mắt.
Hơn nữa ông ta thấy kỵ binh ngoại trừ mang lều trại, thì không mang bất kỳ đồ quân nhu nào. Như vậy, lương thực mà Dương Nguyên Khánh đáp ứng hiện ở nơi nào? Trong lòng Chu Nguyên đầy nghi hoặc.
Lúc này, đại tướng Bùi Hành Nghiễm cưỡi ngựa chạy vội đến, lớn tiếng nói:
- Thái Thú có ở đây không?
Chu Nguyên ở đầu thành chắp tay nói:
- Tại hạ ở đây!
- Tổng quản nhà ta mời Thái Thú đi vào trong doanh để thương lượng về vấn đề lương thực.
Trong lòng Chu Nguyên có chút do dự. Đi vào trong quân doanh gặp Dương Nguyên Khánh, dường như có chút nguy hiểm. Triệu Huyện lệnh đứng ở bên cạnh nói:
- Đối phương có hai mươi ngàn kỵ binh, nếu hắn đánh chúng ta thì dễ như trở bàn tay.
Ngẫm lại cũng đúng, Dương Nguyên Khánh muốn giết ông ta, quả thật không cần tốn sức.
- Được rồi! Vậy thì ta sẽ đến!
Không còn cách nào, ông ta chỉ đành phải đáp ứng.
Thái Thú Chu Nguyên mang theo hai gã tùy tùng. Cưỡi ngựa đi tới trước quân doanh Phong Châu. Lúc này hai mươi ngàn kỵ binh đã hạ lều lập đại doanh bên ngoài thành. Lều to lều nhỏ nối liền nhau, chừng mấy ngàn lều đặt sừng sững ở cánh đồng hoang vu.
Chu Nguyên được binh lính dẫn đến lều lớn. Dương Nguyên Khánh chắp tay cười nói:
- Chu Thái Thú, vài năm không gặp, có cưới thêm vài tiểu thiếp không vậy?
Chu Nguyên làm Thái Thú ở quận Diêm Xuyên đã được mười năm. Dương Nguyên Khánh đã nhập ngũ ở Phong Châu mười mấy năm. Bọn họ đương nhiên là quen biết. Dương Nguyên Khánh nói một câu vui đùa lập tức khiến trong lòng Chu Nguyên thoải mái hơn. Ông ta cũng chắp tay đáp lễ cười nói:
- Năm trước lại cưới một tiểu thiếp người Hung Nô. Về sau thì không kết hôn nữa, như bây giờ là quá đủ rồi.
Hai người hiểu ý cười, đi vào lều lớn, phân chủ khách ngồi xuống. Dương Nguyên Khánh không đợi ông ta mở miệng trước, liền cười nói:
- Lương thực sẽ theo đường thủy chuyển xuống đây. Chậm nhất là hai ba ngày, Thái Thú không cần phải quá lo lắng.
Từ Phong Châu đi theo Hoàng Hà đến quận Linh Võ, lại chuyển nhánh sông Diêm Xuyên, thì có thể trực tiếp đến thị trấn. Chu Nguyên lập tức yên tâm, ông ta lại hỏi:
- Quân đội chủ lực của Lưu Già Luận ở quận Diên An. Dương tổng quản còn muốn đi quận Diên An tiêu diệt phỉ sao?