- Ngươi làm sao lại biết ta ở đây?
Lư Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Ngụy Đao Nhi. Ánh mắt không che giấu nổi chút ngạc nhiên, tuy y và Vương Bạt Tu đã hẹn nhau hội quân ở Lão Sơn Lâm, nhưng Ngụy Đao Nhi lại không đi núi Yên, mà lại đi thẳng tới đây. Điều này không phải có nghĩa là ý đồ y muốn xuất binh sớm bị nhìn thấu hay sao?
Trong mắt Lư Minh Nguyệt lóe lên một luồng sát khí. Hắn quyết không thể để cho Ngụy Đao Nhi rời khỏi đây.
Ngụy Đao Nhi khom người nói:
- Một hũ gạo, há phải chia sẻ cho người khác, lúc Thì Thiên Vương đi tìm Vương Bạt Tu, ta đã sớm đoán được Thì Thiên Vương chỉ muốn lợi dụng Vương Bạt Tu để thu hút quân của U Châu, như vậy lúc này Thì Thiên Vương nên ở đây mới phải.
Lư Minh Nguyệt nghe y gọi mình là Thì Thiên Vương, lại kêu thẳng tên Vương Bạt Tu, trong lòng đã hiểu được phần nào. Gã biết Ngụy Đao Nhi và Tống Kim Cương có thù oán với nhau. Người này võ công cao cường, lại hiểu biết như vậy, quả là một nhân tài. Lư Minh Nguyệt bèn có ý ái mộ nhân tài, gã cười và nói:
- Đã như thế, ngươi đừng về nữa, ta sẽ cho ngươi làm Tam đương gia trong quân đội của ta, thế nào?
Ngụy Đao Nhi rất vui, lập tức quỳ xuống chắp tay,
- Xin nguyện vì Thì Thiên Vương tận tâm tận lực!
Lư Minh Nguyệt cười ha hả, vội vàng đỡ y dậy và nói:
- Ngươi bây giờ đã đến chỗ của ta, đúng là ý trời! Hãy nói cho ta nghe về tình hình của Vương Bạt Tu và quận Thượng Cốc đi.
Ngụy Đao Nhi ngồi trên một tảng đá to lớn bằng phẳng, Lư Minh Nguyệt mở tấm bản đồ đặt trên phiến đá, rồi Ngụy Đao Nhi tiến lên phía trước chỉ tay vào hướng đông Ngũ Hồi Lĩnh và nói:
- Vốn dĩ hai bên hẹn cùng nhau xuống núi vào ngày 20 tháng 3. Nhưng không hiểu tại sao một đội quân 3000 người của quân Tùy đột nhiên lại xuất hiện ở huyện Dịch, bịt kín con đường Vương Bạt Tu tiến về phía U Châu, có rất nhiều lính trinh thám của quân Tùy ở Ngũ Hồi Lĩnh. Làm cho Vương Bạt Tu không dám manh động. Y lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ và mọi người bàn bạc, hành động lần này sẽ trì hoãn chậm lại.
Trong lòng của Lư Minh Nguyệt cảm thấy có chút gì đó khó hiểu. Gã suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Ngươi nói, Vương Bạt Tu vẫn chưa xuống núi thì quân Tùy đã kéo đến rồi sao?
- Đúng là như vậy, không chỉ là 3000 quân Tùy, hôm qua ta đã gặp một đội quân Tùy khoảng bảy, tám nghìn người cũng đang hướng lên quận Thượng Cốc. Ta đoán rằng quân Tùy cũng muốn tiêu diệt Vương Bạt Tu, thật đúng là trùng hợp.
- Nhất định là như vậy.
Trên mặt của Lư Minh Nguyệt lộ ra vẻ phiền muộn. Sớm biết quân Tùy muốn tấn công Vương Bạt Tu thì gã đã không cần đánh nghi binh ở huyện Hoài Nhung rồi. Uổng công gã tổn thất 3000 người, hơn nữa xảy ra chuyện ở huyện Hoài Nhung nữa, sẽ làm xáo trộn kế hoạch đánh Vương Bạt Tu của Dương Nguyên Khánh. Điều này sẽ bất lợi cho mình.
Lư Minh Nguyệt chắp tay sau lưng đi lại vài bước, rồi nhớ lại tấm bản đồ ngày trước. Mắt gã nhìn chăm chú vào nhà kho, nằm ở bên bờ tây sông Cô, có hơn 400 người canh giữ. Cách chỗ của gã hiện giờ khoảng 5000 dặm. Nếu nói với tốc độ hành quân nhanh thì nửa ngày là có thể đến được.
Lư Minh Nguyệt lại nhìn lên trời, giờ đã là buổi trưa rồi, nếu đi đến kho hàng trời cũng vừa hay tối. Lư Minh Nguyệt hạ quyết tâm, nói với Ngụy Đao Nhi:
- Ta cho ngươi dẫn theo 500 quân lính để ngươi đánh nghi binh với thành U Châu. Ta không cần ngươi phải thắng, mà chỉ cần ngươi ở bên ngoài cổng thành tạo thanh thế, làm cho U Châu phải đóng cổng thành, sau đó chúng ta sẽ gặp nhau ở huyện Ung Nô.
Lư Minh Nguyệt vỗ vỗ vào vai Ngụy Đao Nhi,
- Huynh đệ chúng ta đánh một trận, sau này triều Tùy sẽ bị lật đổ, ta sẽ làm hoàng đế, ta sẽ phong cho ngươi làm Ngụy Vương.
Ngụy Đao Nhi lẳng lặng gật đầu, trong lòng y nghĩ sẽ không phải là Ngụy vương, mà là Ngụy hoàng đế.
…
Phía đông bắc của thành U Châu vốn là nơi dừng chân của hàng triệu bá tánh, cũng là một cánh đồng hơn một trăm dặm. Với 3 triệu quân binh đóng quân cũng đồng nghĩa với việc làm cho mảnh đất màu mỡ này trở lên hoang vu và mênh mông vô tận. Đây là một nơi đông tây rộng 20 dặm, hình giải đất hẹp kéo dài hơn một trăm dặm về phía nam bắc, cũng là một khu rừng không lớn, mà bên kia của khu rừng là sông Cô. Lư Minh Nguyệt muốn ở bên bờ tây sông Cô cướp đoạt kho hàng.
Hoàng hôn đã buông xuống, ngoài trời đã không còn sáng nữa. Những tia nắng của mặt trời đã dịu đi rất nhiều, ánh nắ vẫn long lanh, mơ mộng như trước kia. Bảy, tám nghìn binh lính lao thẳng tới một quả đồi, cuối cùng cũng đã đến được cánh đồng bao la vô tận.
Lư Minh Nguyệt lo lắng nhất là ở cánh đồng hoang vắng này. Hắn sẽ đưa quân lên phía trên của cánh đồng đó mà không gì có thể cản trở. Đi một mạch cho đến lúc hoàng hôn, Lư Minh Nguyệt mới lệnh cho binh lính của mình nhanh chóng vượt qua cánh đồng hoang vu kia.
Bảy, tám nghìn phản quân ở trong cánh đồng chạy phăng phăng, mỗi người cầm trường mâu và trường đao thổ chế trên tay. Cho dù những vũ khí chiến đấu của họ rất thô sơ, nhưng khi họ tấn công họ vẫn thiết lập được đội hình kiên cường như trước, không giống với những phần tử ô hợp tạo phản loạn quân. Lư Minh Nguyệt mất một năm để huấn luyện đội binh lính này, làm cho binh lính bước đầu có đủ khả năng chiến đấu, nhưng huấn luyện chủ yếu vẫn là những người thân tín cùng vào sinh ra tử. Lần này cướp được vũ khí chiến đấu cũng coi như đã thành công. Gã tin rằng, binh lính của gã sẽ quét sạch các quận huyện ở Hà Bắc.
Với cánh đồng bát ngát rộng 20 dặm. Họ sẽ dùng một canh giờ để vượt qua. Lúc họ chạy được mười mấy dặm cũng là lúc xế chiều, ánh mặt trời vàng rực đã dần dần biến mất, nắng chiều đã trở nên ảm đạm, rừng núi quanh co khúc khuỷu tạo thành một khoảng đen xịt, phía chân trời giống như bị giáo mác đâm thấm đẫm màu máu.
- Thiên Vương, người xem kìa.
Một binh lính đột nhiên chỉ về hướng nam kêu lên, Lư Minh Nguyệt cũng nhìn thấy, chỉ trong chốc lát, hồn vía gã như bị rơi xuống muôn vạn trượng, toàn bộ thân hình gã đều bị đông cứng lại.
Chỉ nhìn thấy đường chân trời xa vạn dặm ở phương nam, xuất hiện một vạch đen, trên vạch đen đó là cát bụi mịt mù. Rồi mặt đất bắt đầu hơi rung chuyển, đích thị là tiếng phi của trăm binh vạn mã.
Lư Minh Nguyệt sắc mặt trắng bệch, một cảnh tượng mà gã lo sợ cuối cùng cũng đã xảy ra rồi. Kỵ binh của quân Tùy đang bám theo gã, phía trước còn 10 dặm nữa mới đến khu rừng, đã rời xa vùng đồi núi khoảng hơn 10 dặm, họ đang đứng giữa một cánh đồng vô tận.
- Thôi đừng chạy nữa!
Lư Minh Nguyệt lớn tiếng ra lệnh:
- Toàn bộ binh lính xếp thành đội ngũ hình vuông chuẩn bị nghênh chiến.
Gã không có con đường thứ ba để lựa chọn. Hoặc là binh lính sẽ tan tác mỗi người một ngả, hoặc là sẽ cùng với quân Tùy đánh một trận.
Kỳ thực Lư Minh Nguyệt cũng không hề biết họ đã bị bao vây. Cả phía trước và phía sau của họ đều đã bị quân Tùy chặn lại, bây giờ họ mới biết 3000 quân tinh nhuệ của U Châu là do Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn đầu. Họ giống như một bầy sói săn mồi, lẳng lặng chờ đợi cho tới khi con mồi sập bẫy.
Kỵ binh ngày một gần hơn, tốc độ cũng chậm hơn. Họ bắt đầu xếp hàng khi dừng lại bên ngoài một dặm. Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nhìn bảy nghìn quân giặc núi Yên chỉnh đốn xếp thành thế trận. Binh lính dùng giáo ở bên ngoài, binh lính dùng đao ở bên trong, mặt trời như màu máu, họ như đang dìm mình trong màu máu vậy.
Dương Nguyên Khánh cười khinh bỉ, hắn rút đao ra và giương thẳng lên trời. Truyền lệnh tấn công:
- Đội quân thứ nhất, tiến lên.
Một nghìn kỵ binh bắt đầu xông lên, tiếng vó ngựa dồn dập như sấm, kỵ binh ồ ạt như những trận cuồng phong, như những con sóng cuồn cuộn tiến về phía bảy nghìn quân giặc.
- Đừng sợ, dùng giáo chống lại.
Lư Minh Nguyệt giọng khàn đặc hô to, gã có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của binh sĩ. Mỗi binh sĩ ở bên cạnh gã đều run lên bần bật, nhưng gã không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể liều chết một trận.
Đánh hạ một làn sóng kỵ binh giống như việc dời non lấp biển vậy. Trong nháy mắt 1000 kỵ binh đã xông vào ma trận, binh sĩ ở hàng phía trước đã bị nuốt chửng rồi, tiếng vó ngựa vẫn tiếp tục xông lên, chiến đao bổ ngược chém xuôi, đầu người lăn lông lốc, máu bắn tung tóe. Ma trận hình vuông của bảy nghìn người đã bị gãy sập mất hai phần, lấy bảy nghìn so với một nghìn kỵ binh đã được huấn luyện một năm, từng cây trường mâu hợp thành một khu rừng kiên cố khi có sự công kích của kỵ binh. Hai bên đánh nhau ở cánh đồng bát ngát vô tận, đao kiếm sáng lóa, tiếng người hô gào, tiếng ngựa phi hí không ngừng.
Dương Nguyên Khánh cũng không lấn áp tất cả, hắn muốn nhìn xem, hắn muốn xem quân ma trận do Lư Minh Nguyệt huấn luyện có thể kiên trì đến mức nào. Chỉ mới một chốc sau nơi đầu trận tuyến đã bắt đầu hỗn loạn.
Dương Nguyên Khánh đã không muốn tiếp tục trận huyết chiến nữa. Hắn truyền mệnh lệnh thứ hai:
- Đội quân thứ hai và thứ ba đánh vào hai bên sườn của ma trận.
Hai nghìn kỵ binh còn lại cũng tiến công, một tả một hữu như hai con rồng lớn lao thẳng vào hai cánh quân của ma trận. Đây cũng là điểm yếu của ma trận, hai cánh quân suy yếu có thể gọi kỵ binh đến viện trợ. Nhưng Lư Minh Nguyệt lại không có kỵ binh, điểm yếu của hai cánh quân đã lộ rõ, bây giờ ở phía trước là sự công kích của quân Tùy.
Hai đội kỵ binh hùng mạnh cùng xông lên giống như hai lưỡi đao khổng lồ chém vào hai bên hông. Ngay lúc đó diễn ra cảnh chết chóc thương vong, một mảnh tiếng kêu thảm thiết. Hai đội kỵ binh chém mạnh vào hai bên hông và họ đã gặp nhau ở giữa trận tuyến. Tốc độ tấn công nhanh chóng cùng sự chém giết tàn khốc đã làm cho ma trận mà Lư Minh Nguyệt huấn luyện một năm tan rã sụp đổ.
Quân lính loạn lạc vứt hết binh khí và chạy trốn khắp nơi, khóc lóc kêu gào thảm thiết. Đám loạn binh bị bao vây trong cánh đồng bao la rộng lớn, không có lối thoát, thi nhau quỳ xuống đầu hàng, xin tha mạng.
Dương Nguyên Khánh lớn giọng nói:
- Ai đầu hàng thì sẽ miễn cho tội chết, còn ai không đầu hàng thì giết ngay tại chỗ!
- Nếu ai lấy được đầu của Lư Minh Nguyệt sẽ được thưởng một nghìn lượng vàng.
Phần thưởng được ban bố, tất cả quân Tùy ai nấy đều tranh nhau đi trước. Hai nghìn kỵ binh phóng ngựa lao ra, giăng một tấm lưới lớn, binh lính bỏ chạy khỏi cánh đồng mênh mông kia bị bao vây xung quanh.
- Ai đầu hàng thì được tha chết, ai không đầu hàng thì giết ngay tại chỗ.
Quân giặc chạy trốn thi nhau đầu hàng, cũng có mấy trăm binh lính không chịu quy hàng, họ định phá vỡ vòng vây liền bị quân Tùy vây quanh chém chết.
Trận chiến không cân sức này kéo dài chưa đến nửa canh giờ, một đội quân giặc đầu hàng đã được tập hợp và giải đi, quân Tùy soi đuốc vào mặt từng người để tìm kiếm người đứng đầu - Lư Minh Nguyệt. Nhưng tìm thế nào đi nữa cũng không thấy dấu vết hay xác của gã, gã giống như đã biến mất theo không khí vậy.
Một quan sĩ báo cáo tình hình với Dương Nguyên Khánh:
- Bẩm báo tổng qyarn, đã giết được 2200 quân giặc núi Yên, và bắt được hơn 4500 người. Còn chúng ta bị thiệt hại 322 binh lính và 180 chiến mã.
Một quan quân báo cáo tình hình chiến đấu với Dương Nguyên Khánh.
- Tên cầm đầu Lư Minh Nguyệt đâu?
Dương Nguyên Khánh đối với đám người ô hợp này không có hứng thú, cái mà hắn quan tâm chính là tung tích của Lư Minh Nguyệt.
- Hồi bẩm tổng quản, chúng tôi đã tìm kiếm trong đám tù binh cũng như các xác chết đều không thấy có dấu vết gì của y ạ.
Dương Nguyên Khánh nhướn đôi lông mày lên, không lẽ gã đã trốn thoát sao? Lúc này một người tên là La Thành - là một Giáo Úy có thân hình cao lớn bước lên và nói:
- Dương tổng quản, đây là người cầm cờ của Lư Minh Nguyệt, y biết tung tích của Lư Minh Nguyệt.
Người cầm cờ chạy đến quỳ rạp xuống đất, sợ hãi nói:
- Tiểu nhân luôn đi cùng Thiên Vương, ông ấy ở đội cuối cùng, lúc mà đội quân thứ hai tấn công, tiểu nhân nhìn thấy ông ấy dẫn theo mười mấy người cưỡi ngựa bỏ chạy theo hướng bắc rồi ạ.
Dương Nguyên Khanh hừ một tiếng,
- Người này không ngờ khi lâm trận lại bỏ chạy, vậy mà ta còn coi trọng y nữa chứ.
La Thành vội vàng nói:
- Để ty chức dẫn theo kỵ binh đi bắt y!
- Bỏ đi, người này không đáng lo ngại, không cần phải bắt y. Năm trăm binh lính sẽ ở lại thu dọn chiến trường, số binh lính còn lại áp giải tù binh trở về thành.
Kỵ binh của quân Tùy áp giải một đội tù binh tiến thẳng về hướng thành U Châu. Nơi chém giết tàn sát lẫn nhau bùng lên một đống lửa. Chính là binh lính của quân Tùy gom đốt các xác chết, rồi đào cái hố sâu chôn cất. Trong màn đêm mùi máu tươi vẫn còn nguyên chưa bay hết.