Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 206: Lấy độc trị độc

Lúc này là tháng mười hai tiết đông rét đậm, màn đêm sớm đã buông xuống rồi, trời vừa mới sập tối. A Tư Đóa lần thứ hai xuất hiện tại trước vương trướng, cũng chính là chỗ làm việc của Khả Hãn Đột Quyết. Trên thực tế nó là ba đỉnh lều cực lớn uốn lại một chỗ thành khung lều, ngoại trừ ngoài cửa chính, còn có hai cửa bên hông.

A Tư Đóa bèn xuất hiện ở trước cửa bên hông phía đông, trời đã tối rồi, Nhiễm Can đã kết thúc việc chính trị của một ngày, trở về trong lều ngủ. Trong vương trướng một mảnh vải tối đen, bốn phía đứng đầy thị vệ Đột Quyết. Khi A Tư Đóa tới gần khung trướng, nàng lập tức bị ngăn cản.

- Công chúa điện hạ, Khả Hãn không ở trong vương trướng.

- Ta biết, Phụ Hãn để ta tới thay người lấy một vật, ở trong lều khác.

Vương trướng chia làm nhiều khu chức năng khác nhau, trong đó việc quan trọng nhất là quân cơ lều lớn, cũng chính là nơi mà Sử Thục Hồ Tất bàn với Nhiễm Can về việc giết Dương Nguyên Khánh vào buổi chiều. Nơi đó cũng chính là nơi hạt nhân của toàn bộ Đột Quyết, cho dù là Đốt Cát cũng không thể tùy tiện xâm nhập. Trong lều còn có bốn tên thị vệ đứng canh giữ. Mặc kệ A Tư Đóa có một vạn lý do cũng kể không vào được quân cơ lều lớn, từ cửa hông tiến vào lều khác trái thì lại còn được.

Thị vệ do dự một chút

- Nhưng bên trong rất tối, Công chúa nhìn không thấy đâu!

- Ta biết đồ đó ở chỗ nào? Ta lập tức lấy liền.

- Được rồi, xin Công chúa vào nhanh ra nhanh.

A Tư Đóa bước nhanh vào trong lều vải tối đen như mực, nàng không dám đốt đèn, vương trướng âm u làm cho tim nàng ấy liên tục đập thình thịch. Nàng như ngựa quen đường cũ, nhanh chóng đi tới phòng nghỉ ngơi của Phụ Hãn. Sát vách này chính là lều lớn quân cơ, chỉ cách xa một đường lều vải.

A Tư Đóa ngồi xổm xuống, chậm rãi bò đến bên lều, tìm được ranh giới, xốc lên một kẽ hở, giống như một con chuột, từ dưới kẽ hở chui vào, trực tiếp chui qua vương trướng.

Trong vương trướng cũng là một màn đen tối, bên ngoài màn trướng bốn gã thị vệ đang đứng. A Tư Đóa đã hồi hộp tới mức tim của nàng đập mạnh như thể sắp từ trong miệng nhảy ra. Nàng rất nhanh đã đụng vào chỗ làm việc của phụ thân, nhanh chóng sờ soạng trên bàn. ‘Phanh’! một tiếng vang nhẹ, nàng đánh đổ một đồ vật nào đó. A Tư Đóa dường như bị dọa choáng, cuộn mình dưới cái bàn, một cử động nhỏ cũng không dám.

Sau một lúc lâu, ngoài màn vải cũng không có động tĩnh, thị vệ bên ngoài cũng không nghe thấy tiếng vang, tấm thảm dày đã che giấu hành động của A Tư Đóa. Nàng lại tiếp tục sờ soạng ở trên bàn, lần này thật may mắn, nàng chút xíu đã sờ được kim tiễn (mũi tên vàng) của phụ thân, nàng muốn chính là cái này. Không có kim tiễn của Khả Hãn, Dương Nguyên Khanh căn bản là trốn không thoát được.

Nàng đem kim tiễn giấu vào trong lòng ngực, bỏ vào bên người, lại theo đường cũ chui về, bay nhanh ra ngoài vương trướng.

- Công chúa, đồ lấy được chưa?

Thị vệ thấy hai tay nàng trống trơn đi ra.

- Không có, bên trong tối quá, không nhìn thấy rõ gì hết, ngày mai nói sau đi!

Nàng vội vội vàng vàng đi ra khỏi vương trướng.

………………..

Lều vải nơi Dương Nguyên Khánh ở nằm sát khu vực vương tộc, thuộc khu khách quý. Bên người hắn chỉ có bốn tên thuộc hạ, ngoài ra năm trăm tên thuộc hạ thì đóng quân ở ngoài năm dặm. Cách ở giữa là ba tầng trạm gác, có hơn nghìn quân Đột Quyết tuần tra gác ngày đêm, bên ngoài không thể vào, bên trong không cho ra. Nếu như Dương Nguyên Khánh muốn đi nhìn ngó thủ hạ của hắn, cũng cần phải có lệnh bài thông hành của Khả Hãn ban phát, nhưng hắn không có. Thông thường là ngày kế tiếp ban phát, nhưng đêm nay hắn nhất định phải rời khỏi.

Cho dù là lệnh bài của Công chúa Nghĩa Thành cũng vô dụng, cần phải có người đối ứng, bên cạnh Khả Đôn không có người Hán làm thị vệ.

Ngoại trừ lệnh bài thông hành ra, kim tiễn của Khả Hãn cũng có thể thông hành. Đó chính là quyền lệnh cao nhất ở Đột Quyết, tuy rằng không thể điều binh, nhưng có thể thông hành ở bất cứ chỗ nào trong Đột Quyết. Thứ A Tư Đóa trộm ra được, chính là loại kim tiễn như vậy.

Nàng đem kim tiễn lặng lẽ giao cho Dương Nguyên Khánh. Để Dương Nguyên Khánh có thể thoát khỏi Đột Quyết, nàng cam nguyện nhận bất cứ xử phạt gì của Phụ Hãn.

Dương Nguyên Khánh tiếp nhận kim tiễn, hắn không biết nên cảm kích thiếu nữ Đột Quyết đã cứu lấy tính mạng của hắn như thế nào. Hắn nhẹ nhàng kéo A Tư Đóa vào trong lòng ngực, hạ giọng dùng tiếng Đột Quyết nói nhỏ nhẹ bên tai nàng:

- Ơn này của công chúa, Dương Nguyên Khánh khắc sâu trong lòng.

A Tư Đóa đỏ hoe mắt, có những lời này, nàng chết vì hắn, cũng cam tâm tình nguyện.

- Chàng mau đi thôi. Bị Phụ Hãn phát hiện, kim tiễn sẽ thành đồ bỏ đi, đi mau lên!

Dương Nguyên Khánh xoay người lên ngựa, hắn từ trong túi ngựa lấy ra thiên nga ngọc do Dương Quảng ban thưởng cho hắn, xoay người đưa cho nàng, lại nhìn sâu thẳm vào trong mắt nàng, nói với Bàn Ngư và ba tên thuộc hạ:

- Chúng ta đi!

Năm người giục ngựa, tăng tốc chạy như bay mà đi, dần dần biến mất trong bóng đêm đen kịt. A Tư Đóa nhìn viên ngọc thiên nga trong tay, ánh mắt nàng sáng lên, lập tức đem nó áp vào trong lòng, ngơ ngác nhìn về đêm đen phía xa.

…………..

- Cái gì? Bọn chúng đi rồi!

Sử Thục Hồ Tất nhảy dựng người lên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm tên thuộc hạ của lão. Tên thuộc hạ này đứng gần lều của Dương Nguyên Khánh theo dõi bọn chúng.

- Ty chức nhìn thấy A Tư Đóa cho bọn họ một thứ gì, bọn họ lên ngựa rồi đi, trong lều trống rỗng, đồ vật gì cũng mang đi hết luôn.

- Đáng chết!

Sử Thục Hồ Tất hận đến nỗi nghiến răng, lão ta chuẩn bị một canh giờ tiếp theo dẫn binh đi đánh bất ngờ Dương Nguyên Khánh, định giết hắn, không ngờ lại để hắn chạy mất.

Sử Thục Hồ Tất hận đến nỗi dậm chân, từ trên bàn nắm lấy trường đao, chém ra ngoài lều vải hô:

- Toàn bộ tập trung, đi theo ta!

Một nghìn tên thuộc hạ đã vũ trang hạng nặng, chuẩn bị ổn thỏa, bọn chúng là thị vệ bên mình Đốt Cát, đêm nay phụng mệnh nghe sự điều khiển của Sử Thục Hồ Tất.

Chỗ mà bọn chúng ở là khu phía đông dành cho khách quý, cách lều của Dương Nguyên Khánh chỉ có ba dặm. Sử Thục Hồ Tất xoay người lên ngựa, hô to một tiếng,

- Đuổi theo cho ta!

Hơn nghìn kỵ binh giục ngựa hướng về phía tây đi gấp. Sử Thục Hồ Tất cũng không còn đường để đi, ngày mai Khả Hãn tất nhiên biết hắn để lộ bí mật, lão ta cũng khó mà nán lại Đột Quyết. Đầu của Dương Nguyên Khánh chính là tiền để lão ta dưỡng già nửa đời còn lại, quyết không thể cho tên này chạy trốn được.

……………

Có được kim tiễn của Khả Hãn rồi, Dương Nguyên Khánh dọc đường thuận lợi, liên tục thoát qua ba trạm gác, mới tới doanh trại của hắn. Bọn binh lính đang vây quanh ở bên lửa trại ăn thịt nướng. Người Đột Quyết cho bọn họ rất nhiều thịt bò dê và rượu sữa. Doanh trại của bọn họ chiếm diện tích đất rất lớn, chừng hơn mười mẫu, gần một trăm đỉnh lều trại, Ở trước lều trại châm hai mươi đống lửa trại lớn, còn có không ít người Đột Quyết và bọn họ cùng lăn lộn một chỗ uống rượu và ăn thịt nướng.

Dương Nguyên Khánh dẫn theo bốn tên thuộc hạ nhanh như điện chớp chạy tiến đến khu lửa trại, bọn binh lính đều kinh ngạc đứng dậy. Dương Nguyên Khánh ghì cương ngựa hét lớn ra lệnh:

- Thu gom đồ đạc, lập tức xuất phát!

Một gã lữ soái ôm quyền hỏi:

- Tướng quân, xảy ra chuyện gì vậy?

- Tình hình thay đổi, nếu không đi thì toàn quân đều bị diệt!

Dương Nguyên Khánh dẫn theo năm trăm người đều là binh tinh nhuệ được huấn luyện, chủ tướng có lệnh, bọn binh sĩ ầm ầm đứng dậy thu gom đồ đạc. Khi đi, hắn mang theo ba nghìn cuộn gấm vóc, hiện tại đã bán gấm vóc đi, đổi thành vàng, gánh nặng giảm bớt đi rất nhiều, lều trại cũng là người Đột Quyết dựng lên, lều trại của bọn họ đều không lấy ra. Sau một lúc bọn họ đều đã thu gom xong, năm trăm binh lính xoay người, thúc giục lạc đà, dọc theo hướng nam mà đi.

Lúc này bọn họ vẫn nằm trong phạm vi cảnh giới của Đột Quyết, thỉnh thoảng có tuần tra tiến lên hỏi. Dương Nguyên Khánh có kim tiễn của Khả Hãn, hơn nữa Ô Đồ tuyên bố hắn là khách quý của Đột Quyết, nên không có binh lính khó dễ với hắn, ngược lại bọn chúng còn chỉ đường cho hắn, tìm một chỗ tuyết bằng phẳng mà đi. Bọn họ dọc đường thuận lợi, đi ra được hơn mười dặm, đã gần tới khu cạnh bên nha trướng.

Lúc này, bỗng nhiên có binh lính bẩm báo,

- Tướng quân, hình như có binh lính truy đuổi!

Dương Nguyên Khánh cũng nghe được, mơ hồ tiếng đàn ngựa chạy. Hắn khoát tay chặn lại, bọn binh lính liền ngừng đi. Dương Nguyên Khánh nhảy xuống lạc đà, nằm sấp tai áp xuống mặt đất lắng nghe. Nghe dưới đất là kiến thức cơ bản mà mỗi một tên thám báo đều phải nắm được. Hắn ngưng nghe một lúc, ước chừng có hơn nghìn kỵ binh, cách bọn họ ba dặm.

Từ nơi này hướng về phía nam trong vòng năm mươi dặm, tuyết đều đã bị người Đột Quyết san bằng, ở trên đường bằng phẳng, lạc đà chạy không qua chiến mã, khẳng định sẽ bị đuổi kịp. Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, bản thân hắn có năm trăm lạc đà binh, nếu như là Nhiễm Can phái binh truy đuổi bọn họ, quyết không chỉ phái một nghìn người, ít nhất cũng phải ba nghìn người. Một nghìn người này chưa chắc là do Nhiễm Can phái đến.

Hắn ngẩng đầu hướng bốn phía nhìn xung quanh. Tuy là ban đêm, nhưng có tuyết chiếu rọi, cảnh vật xung quanh vẫn nhìn được rất rõ. Chỉ thấy bên trái ngoài trăm bước là một mảnh rừng rậm, bên rừng là một con đường khác. Bên đó tuyết đọng trắng, tuyết sâu ba thước, chiến mã khó mà đi vào nơi tuyết sâu như vậy, lạc đà lại có thể.

- Đi hướng bên này!

Hắn khoát tay chặn lại, bọn binh lính thay đổi lạc đà, đi về hướng rừng rậm, rất nhanh liền đi vào khu tuyết sâu, ước chứng bảy tám thước, Dương Nguyên Khánh lại khoát tay chặn lại, bọn lính ngừng lại.

Dương Nguyên Khánh định thần hướng về phía trước mà đi. Truy binh đã dần dần tới gần, đàn lớn bóng đen hướng về phía bên này lao nhanh mà tới, ước chừng hơn nghìn người. Theo bọn họ càng ngày càng gần, Dương Nguyên Khánh cũng thấy người cầm đầu, không phải là người Đột Quyết, mà là một tên người Túc Đặc, khoảng hơn bốn mươi tuổi, để một chòm râu dê.

‘Sử Thục Hồ Tất!’

Đến đây Dương Nguyên Khánh nhận ra, lần trước ở bên hồ Cáp Lợi để cho lão ta trốn được, lần này lại chính là lão ta hãm hại mình. Trong lòng Dương Nguyên Khánh sát khí hiện ra. Hắn lấy từ trong túi ra một bình nhỏ, đây chính là một lọ độc dược lúc trước Khang Ba Tư mua được từ trong tay thê tử của Sử Thục Hồ Tất, gọi là mạt mạt mộc, là từ nọc của một loại rắn trên sa mạc Hoa Lạt Tử Mô (Khwarezmia) tinh luyện thành.

Khi trong đêm tập kích doanh trại, hắn dùng một chút, xử lý đám lính gác, còn hơn nửa bình, hôm nay hắn phải lấyc trị độc, khiến cho Sử Thục Hồ Tất cũng được nếm thử dư vị độc dược của chính mình.

Dương Nguyên Khánh rút ra một tiễn sắt, trên thân tiễn có khắc tên của hắn. Hắn cẩn thận bôi một chút độc rắn lên trên mũi nhọn của tiễn, lập tức cầm cái lọ nhét vào trong túi. Độc rắn ban ngày là màu đen, nhưng ban đêm dưới ánh tuyết chiếu rọi, độc rắn lại làm cho tiễn của hắn hiện ra một màu biếc kỳ quái.

Đột Quyết kỵ binh chạy gần, phát hiện bọn họ, lập tức quay đầu ngựa đuổi tới. Trong đêm tuyết, Dương Nguyên Khánh đã rõ ràng nhìn thấy tên cầm đầu chính là Sử Thục Hồ Tất, khuôn mặt gầy dài, đôi mắt gian trá con ngươi nhỏ, trong ánh mắt toát ra vẻ tham lam và hung ác.

Lão ta cũng là một con rắn độc, quấn trên người Đột Quyết, dùng nọc độc của lão ăn mòn sự trung thành của người Đột Quyết. Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên giương cung tiễn, khi bọn họ chạy vội tới ngoài một trăm năm mươi bước, hắn giương cung tiễn lên. Trong đêm đen, tiễn nhanh như chớp, một vẻ yêu dị hướng về phía Sử Thục Hồ Tất bay nhanh xuyên thẳng vào ngực.

Sử Thục Hồ Tất lòng nóng như lửa đốt, lão đã thấy được tiền phương quân Tùy. Ngay khi lão chuẩn bị lui về phía sau tránh né cung tiễn quân Tùy, một ánh sáng màu biếc bỗng nhiên ra hiện ở trước mặt lão. Sử Thục Hồ Tất ngây dại, đây chính là màu biếc của mạt mạt mộc, sao lại ở chỗ này. Chờ khi lão thấy rõ được sau màu biếc còn có một tiễn đen, tiễn sắt đã ‘phù’ bắn thủng ngực lão, nọc độc chảy vào tim lão.

Sử Thục Hồ Tất ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không hô lên được, liền xoay người xuống ngựa, chết ngay trên chính nọc độc của mình.

Thị vệ bên người Đốt Cát đều ghì chiến mã, không phải bởi vì trước mặt là khu tuyết sâu, mà là rất nhiều người đều thấy, trong tay tướng lãnh quân Tùy có một kim tiễn, đó chính là kim tiễn của Khả Hãn. Dưới ánh tuyết chiếu rọi, không ai dám đi về phía trước, bọn chúng cũng không biết nên làm gì, Sử Thục Hồ Tất cũng không ra lệnh với bọn chúng.

Chỉ thấy quân Tùy đều quay lạc đà, hướng về phía tuyết sâu mà đi, dần dần biến mất sau rừng rậm.