Thời gian tuy nhiều, nhưng Từ Thế Tích cũng không dám khinh suất, y biết La Nghệ là một tướng giỏi về điều binh đánh trận, binh lực cũng có gần hai mươi nghìn người. Trong lúc quyết chiến Tùy Đường đang tới gần, một khi khinh địch bại binh, sẽ đưa đến hậu quả nghiêm trọng cho cả chiến cuộc, lúc đó không chỉ không lấy được chức Quốc công của y, thậm chí ngay cả mạng sống cũng khó giữ.
- Lần này chúng ta đánh Hán Trung, còn cách thời gian quy định của điện hạ tới mười bảy ngày, thời gian này có thể coi là đủ dư dật, nhưng thành trì huyện Nam Trịnh cao lớn kiên cố, lại có hai mươi nghìn quân do thống soái La Nghệ trấn giữ, muốn hạ nó cũng không phải dễ, trước tiên hãy lược ra dự định trận này đánh thế nào.
Trên bàn trước mặt Từ Thế Tích bày một tấm bản đồ, đó chính là bản đồ địa hình Hán Trung, bọn họ không có sa bàn, chỉ có thể dựa vào tấm bản đồ địa hình này để bố trí đánh giặc.
Cao Tử Khai đứng bên cạnh nhướng mày nói:
- Không phải tổng quản nói qua với ta sao? Thượng binh phạt mưu, quyết tấn công thành, công thành đúng là có chút bất đắc dĩ. Nếu đã như vậy, ta thấy trước hết không nên suy xét tới việc công thành. Chúng ta không có vũ khí cỡ lớn tấn công thành, nếu cứ cưỡng ép đi công thành thì nhất định sẽ thương vong nghiêm trọng, kỵ binh chúng ta tốn bao tâm huyết đào đạo ra để bọn họ đi công thành, thật quá đáng tiếc, không bằng nghĩ cách khác, dẫn quân Đường ra khỏi thành.
Hành quân Tư mã Diêu Tấn Đông cũng cười nói:
- Cao tướng quân nói không sai, thượng binh phạt mưu, thực ra còn câu thứ hai, gọi là phạt giao tiếp theo. Hiện nay, thiên hạ mười phần thì nhà Tùy đã chiếm được tới chín phần, đại thế triều Đường đã mất, ta nghĩ La Nghệ cũng không phải là người chịu chết, chi bằng chúng ta phái sứ giả đi khuyên y đầu hàng, nếu y không chịu đầu hàng, chúng ta liền vây y trong thành, mặt khác, quân Tùy cắt đứt đường quay về Ba Thục, bức La Nghệ ra thành cầu viện, tổng quản thấy thế nào?
- Kế hay!
Cao Tử Khai lớn tiếng khen ngợi, kế sách buộc quân Đường ra thành cầu viện của Diêu Tấn Đông đã nói trúng tâm khảm của y, y liền vội vàng nói thêm vào:
- Thực ra Tử Ngọ đạo, Thảng Lạc đạo, Bao Tà đạo và Trần Thương đạo... đều là thông suốt với Hán Trung Nam Trịnh. Ta nghe nói những cửa ải hiểm yếu trên đường đều có quân Đường canh gác, chúng ta lần lượt tiêu diệt hết những quân canh gác này, đổi thành quân đội của chúng ta. Còn có Đích Kiếm đạo phía nam, Mễ Thương đạo, Dương Ba đạo, chúng ta cũng cướp lấy như thế, đổi thành quân Tùy gác, cứ như vậy, trên thực tế thành Nam Trịnh sẽ mất ý nghĩa chến lược, La Ngệ dù không hàng cũng khó cố thủ thành, bắt buộc phải ra thành đoạt nói, chẳng phải là đúng ý muốn của chúng ta.
Từ Thế Tích trầm tư không nói, kỳ thực y nghe Tề Vương Lý Nguyên Cát cũng ở Hán Trung, không biết tin tức này là thật hay giả, nếu tin tức là thật thì tình hình tất sẽ có biến.
Cũng lúc này, ngoài trướng truyền đến lời bẩm báo của quân binh:
- Khởi bẩm tổng quản,
trinh sát Nam Trịnh trở về, có tin tức khẩn bẩm báo.
Từ Thế Tích vui mừng, đến thật đúng lúc, y liền ra lệnh nói:
- Mau lệnh Di Hậu vào!
Một lát sau, một người bán hàng rong thấp béo được dẫn vào, người này là Vương Tế, là người Hán Trung, trong chiến dịch Giang Lăng đầu hàng quân Tùy, được chọn làm trinh sát. Người này dáng vừa lùn vừa mập, cặp mắt nhỏ tinh nhanh, xem ra tuổi tác cũng tầm bốn mươi tuổi, hơn nữa gã ta là người bản địa, không ai nghĩ gã là thám báo quân Tùy.
Gã trinh sát tên Vương Tế này tuy thân hình lùn mập, nhưng vô cùng khôn khéo, giống hệt bộ dạng người bán hàng rong, gã tiến lên quỳ gối:
- Ty chức bái kiến tổng quản!
Từ Thế Tích xua tay cười nói:
- Có tin tức gì có thể nói ta biết?
- Bẩm tổng quản, quân Đường trong thành Nam Trịnh có mười bảy nghìn kỵ binh, ngoài mười nghìn quân đội đóng quân là người Hán Trung thì còn có bảy nghìn quân khác là bại quân tháo chạy về từ Giang Lăng…
- Bại quân Giang Lăng?
Từ Thế Tích trầm ngâm một chút lại hỏi:
- Vậy Sài Thiệu có ở trong thành không?
- Bẩm tổng quản, Sài Thiệu không ở Nam Trịnh, y đã quay về Trường An rồi, nhưng Tề Vương Lý Nguyên Cát lại ở Nam Trịnh, tranh đoạt quân quyền của La Nghệ.
Quả nhiên Lý Nguyên Cát ở trong thành, Từ Thế Tích liền vội vàng hỏi:
- Sao lại dùng từ cướp đoạt quân quyền này, chẳng lẽ La Nghệ không phải cam tâm tình nguyện giao quyền sao?
Vương Tế khom người nói:
- Ty chức có một đường huynh làm Thương Tào Tham Quân Sự ở dưới quyền La Nghệ, nghe y nói, La Nghệ không chịu giao quyền, suýt nữa bị Tề vương giết chết, cuối cùng là bị bắt buộc giao quyền.
Từ Thế Tích và Hành quân Tư mã Diêu Tấn Đông cùng nhìn nhau, hai người cùng có cùng một trực giác, trong này ẩn chứa cơ hội.
Từ Thế Tích lại hỏi y:
- Vậy người đường huynh đó của ngươi còn làm Tham quân ở trong quân đội không?
- Bẩm tổng quản, đường huynh của ty chức vẫn còn đang làm quan văn trong quân, trong tay Tề vương cũng không có bao nhiêu người, ngoại trừ cướp quyền của La Nghệ ra, còn những quan quân khác chỉ có trong mười mấy tâm phúc của La Nghệ bị thay mới, còn lại không có thay đổi gì, đường huynh của ty chức nguyện cống hiến sức lực vì Đại Tùy.
- Tốt!
Từ Thế Tích gật đầu tán thành:
- Ta phái một sứ giả theo ngươi đi Nam Trịnh, sau đó sẽ do đường huynh của ngươi dẫn vào gặp La Nghệ. Sau khi việc thành, ta tiến cử Đường huynh của ngươi làm Tư Mã quận Hán Xuyên, ta cũng sẽ trọng thưởng cho ngươi.
Vương Tế mừng rỡ, vội vàng nói:
- Nguyện dốc sức vì tổng quản.
Từ Thế Tích dặn dò Diệu Tấn Đông vài câu, bảo y đi sắp xếp việc này, Diệu Tấn Đông liền dẫn thám báo Vương Tế xuống dưới. Lúc này Từ Thế Tích lại nói với Cao Tử Khai:
- Ngươi có thể dẫn mười nghìn quân, quét sạch quân đóng ở ba đạo Dương Ba, Mễ Thương, Đích Kiếm của phương nam cho ta, rồi chiếm lĩnh ba cửa ải này.
- Ty chức tuân lệnh!
Cao Tử Khai chần chừ một chút lại hỏi:
- Vậy bốn cửa ải quân Đường ở phương bắc có tiêu diệt không?
Từ Thế Tích gật đầu,
- Nơi quân Đường đóng quân có thể tiêu diệt, quân Tùy không cần trú binh, để đường bắc bộ cho quân Đường, chúng ta chỉ quản các cửa ải phía nam mà thôi.
- Ty chức hiểu rồi, lập tức xuất binh.
Cao Tử Khai nhận lệnh đi, chiều hôm đó, Từ Thế Tích dẫn theo ba mươi nghìn quân Tùy còn lại nhổ trại, trùng trùng điệp điệp đánh về Nam Trịnh.
Năm đó La Nghệ quyết định đầu hàng triều Đường, một nguyên nhân rất quan trọng đó là ông ta muốn độc lập cầm binh ở triều Đường một lần nữa, thậm chí có thể tham gia tranh đoạt thiên hạ, vì thế ông ta quy phục trong tay Thái Tử Lý Kiến Thành còn chưa đủ khả năng lãnh đạo, trở thành cánh tay trái của Lý Kiến Thành, rất được trọng dụng.
Hi vọng lớn nhất của La Nghệ chính là có thể suất binh trấn thủ Ba Thục, nhờ đó mà có thể tự lập chiếm giữ Ba Thục. Nếu như Ba Thục không được, vậy Hoàng Hà và Hà Tây đều là nơi có thể tự lập, nhưng Lý Uyên phòng bị rất kỹ với ngoại thần, không cho ông ta lấy một cơ hội trấn thủ Ba Thục.
Trong khi đó, Hoàng Hà và Hà Tây là phạm vi thế lực của Lý Thế Dân và Lý Thần Thông, Thái Tử chen vào không nổi. Cuối cùng La Nghệ được bổ nhiệm làm đại soái Đồng Quan, phía tây Quan Trung mới là phạm vi thế lực của Thái Tử.
Không ngờ một trận đại chiến Trung Nguyên, Lý Thế Dân nhân cơ hội này cướp lấy binh quyền của ông ta ở Đồng Quan, cũng may Thái Tử phái binh lực, để ông ta dẫn mười nghìn quân trấn thủ Hán Trung, được phong làm tổng quản Hán Trung.
Tuy nhiên Thái Tử Lý Kiến Thành mặc dù trọng dụng ông ta, nhưng cũng phòng bị với ông ta, đem đứa con cả La Thành của ông làm Lang tướng ở Đông cung, trên danh nghĩa là coi trọng La Thành, nhưng trên thực tế chính là con tin.
Trong thư phòng, La Nghệ tâm trạng nặng nề đi qua đi lại. Bắt đầu từ ngày hôm trước, ông ta bị Tề vương Lý Nguyên Cát hống hách cướp đi quân quyền, dưới sự cưỡng chế của Tề Vương, thủ hạ của ông ta không ai dám phản kháng, khiến La Nghệ không thể không khuất phục, ông ta chỉ cần chút phản kháng, Lý Nguyên Cát sẽ giết ngay lập tức mà không hề do dự.
Lúc này trong lòng La Nghệ đã rối như tơ vò, quân Tùy ở phía đông tới, Tề vương đoạt quyền, trận quyết chiến Tùy Đường sắp diễn ra, La Nghệ lão nên theo bên nào?
Ông ta không hề trung thành với triều Đường. Bắt đầu từ lúc đầu hàng nhà Đường, ông ta đã có lòng tự lập cầm binh, chỉ là ông ta chưa khi nào có được cơ hội này, nhưng lúc ông ta có thể cầm binh Hán Trung thì thế cục thiên hạ đã dần sáng tỏ, ông ta muốn tự lập cầm binh đã không còn tiền đồ gì nữa, ngược lại là một con đường chết.
Cùng với thế cục phương nam ngày càng không có lợi cho triều Đường, thì cái ý muốn tự lập cầm binh của La Nghệ cũng theo đó mà hoàn toàn biến mất. Lúc này trong lòng ông ta rất rối bời, không biết mình nên làm gì bây giờ?
Cửa mở ra, thứ tử La Tín bước vào. La Tín năm nay mới chỉ hai mươi bốn tuổi, sau khi huynh trưởng La Thành nhập cung làm quan, y luôn luôn đi bên cạnh phụ thân.
La Tín và huynh trưởng La Thành không giống nhau, y là một quan văn, từng bái Ôn Ngạc làm thầy, sau này lại vào nhà họ Lư học, học thức uyên thâm, hiện nay là Ký Thất Tham Quân dưới trướng phụ thân, trông coi văn thư quan trọng, nhưng khi Lý Nguyên Cát đoạt quyền, thì y cũng mất chức quan này.
- Phụ thân, có thể nói vài câu không?
La Nghệ gật đầu:
- Ngồi xuống đi!