Nhưng đối với Tiêu Tiển, Dương Nguyên Khánh cũng là cướp lấy quân quyền của ông. Điều này cũng là vì Tiêu Tiển ở thời khắc quan trọng suýt chút nữa bị Lý Mật thuyết phục, làm Dương Nguyên Khánh thấy được sự phản phục của ông, lòng sinh nghi ngờ, lo lắng lúc quân Tùy tác chiến với quân Đường Kinh Tương ông lại sinh bất trắc. Trong tình huống này, Dương Nguyên Khánh cho dù không giết ông, cũng tuyệt sẽ không cho ông quân quyền nữa.

Cho nên Dương Nguyên Khánh một mặt đều Tiêu Tiển đi, một mặt giết chết hai mươi bốn đại tướng lĩnh quân của Tiêu Tiển, đây chính là triệt để diệt trừ lợi ích phía quân của Tiêu Tiển. Nhưng vẫn chưa đủ, hắn nhất định phải toàn diện hợp nhất quân Tiêu Lương, làm bọn họ trở thành quân Tùy thật sự.

Bốn mươi lăm ngàn quân đội của Tiêu Tiển trú đóng ở phía tây đồi Xích Long, là một tòa đại doanh chiếm chừng trăm mẫu. Ngoài ra, mấy trăm chiếc thuyền lớn thủy quân Tiêu Tiểu cập bến ở cảng Lịch Dương phía tây bắc ngoài ba mươi dặm.

Sắc trời dần tối, các binh lính đều rất sớm chuẩn bị nghỉ ngơi. Một trận đại chiến tối qua, các binh lính cả đêm không ngủ, mọi người đều mệt mỏi vô cùng, ăn xong cơm chiều thì đi ngủ.

Trong đại doanh một mảnh tối mịch, trong lều lớn của Sầm Văn Bản vẫn còn sáng đèn. Trong lều lớn, Sầm Văn Bản đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, tỏ ra có chút tâm tình không yên. Y quả thật có chút lo lắng, Lương công dẫn hai mươi bốn tướng đi doanh Tùy thỉnh tội tới giờ vẫn chưa về, một chút tin tức cũng không có.

Sầm Văn Bản rất lo lắng bọn họ sẽ xảy ra chuyện, càng lo lắng Dương Nguyên Khánh lật lọng, giết Tiêu Tiển. Dù Sao lần này Tiêu Tiển tỏ ra không đủ kiên định, rất dễ làm người ta nghi kỵ. Nhưng Sầm Văn Bản lại hy vọng Dương Nguyên Khánh có thể tha cho Tiêu Tiển.

Điều này không chỉ là vấn đề tuân thủ lời hứa, hơn nữa còn liên quan tới Dương Nguyên Khánh không có bụng dạ và tầm nhìn. Trấn an Tiêu Lương cũng chính là trấn an Kinh Tương. Năm đó Văn Đế Dương Kiên chính là chấp nhận sự đầu hàng của Tiêu Lương mới ổn định được Kinh Tương, nhưng y không tin Dương Nguyên Khánh ngay cả điểm tầm nhìn chính trị này cũng không có.

Sầm Văn Bản rất kính nể Dương Nguyên Khánh, lung lạc sĩ tộc Sơn Đông, thống nhất phía bắc, ổn định Trung Nguyên, trong mấy năm ngắn ngủi nhanh chóng xác định tình thế thiên hạ, làm một lần nữa xuất hiện vương triều thịnh thế thống nhất thiên hạ.

Sầm Văn Bản rất muốn dốc sức cho Dương Nguyên Khánh, nhưng y lại lo Dương Nguyên Khánh làm ra chuyện vi phạm tín nghĩa, làm y không thể chấp nhận.

Đúng lúc này, ở cửa một binh lính giữ cửa doanh khẩn trương bẩm báo:

- Khởi bẩm Trưởng sử, ngoài đại doanh có dị thường, xin Trưởng sử đi xem thử.

- Xảy ra chuyện gì?

Sầm Văn Bản kỳ quái hỏi.

Binh lính giữ cửa doanh thấp giọng nói:

- Hình như là Sở vương đến, còn có rất nhiều kỵ binh!

Sầm Văn Bản chấn động, Dương Nguyên Khánh đến rồi, vậy Lương công đâu? Lương công đi đâu rồi.

Y trong lòng bắt đầu khẩn trương, bước nhanh đi ra ngoài cửa lều.... Ngoài cửa lều, bóng đêm không che dấu được nhóm kỵ binh dày đặc. Khoảng chừng hơn mười ngàn kỵ binh, nhưng đây chỉ là kỵ binh quân Tùy ở cửa đông. Ngoài ra còn có mười ngàn người phân bố ba hướng khác, gần như chính là bao vây quân Tiêu Lương rồi. Cầm đầu đại tướng kim khôi thiết giáp, chính là Sở vương Dương Nguyên Khánh, hắn đang kiên nhẫn chờ đợi xuất hiện của Sầm Văn Bản.

Không lâu, Sầm Văn Bản từ trong đại doanh đi ra, hơi tiến lên thi lễ sâu:

- Sầm Văn Bản tham kiến Sở vương điện hạ!

- Sầm Trưởng sử không cần đa lễ.

Dương Nguyên Khánh dường như hiểu được khẩn trương bất an của y, mỉm cười nói với y:

- Lương công đã được ta bổ nhiệm là An Phủ sứ Giang Đô, thay ta đi trấn an Giang Đô rồi. Ông ta để lại quân quyền cho ta.

Nói tới đây, Dương Nguyên Khánh giơ một lệnh tiễn bạch ngọc lên, đây chính là lệnh tiễn bạch ngọc Tiêu Tiển sử dụng quân quyền. Sầm Văn Bản lòng buông lỏng, liền vội vàng khom người nói:

- Nguyện nghe Điện hạ sai khiến!

- Trước tiên mở cửa doanh ra.

Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói.

Sầm Văn Bản biết quân Tùy xông vào cửa doanh dễ như trở bàn tay. Dương Nguyên Khánh chỉ là không muốn làm lớn chuyện, y liền vội quay đầu lệnh:

- Mở cửa doanh!

Cổng quân doanh kẽo kẹt mở ra, Dương Nguyên Khánh vung tay lên:

- Vào doanh!

Mười ngàn kỵ binh theo hắn từ từ vào đại doanh Tiêu Tiển. Sầm Văn Bản không biết mục địch của Dương Nguyên Khánh, vội hỏi:

- Điện hạ đây là muốn....

Dương Nguyên Khánh nhìn từng đội kỵ binh quân Tùy chiếm cứ các vị trí cốt yếu của quân doanh rồi, lúc này mới nói với Sầm Văn Bản:

- Tối nay ta muốn chính thức tiếp quản quân Tiêu Lương, cho nên quân quan từ Giáo Úy trở lên đến lều lớn giữa quân tập trung, nghe ta giáo huấn....

Trong bóng đêm, từng đám binh lính Tiêu Lương mờ mịt đi ra quân doanh dưới sự đốc thúc của binh lính quân Tùy. Bọn họ tay không tấc sắt, khôi giáp và vũ khí đều không được phép mang theo. Trong lòng mỏi người thấp thỏm bất an, không biết chờ đợi bọn họ là vận mệnh gì?

Cũng không có ai phản kháng, tướng lĩnh quan trọng đều không biết tung tích, còn tướng lĩnh cấp trung, thấp đều tập trung trong lều lớn quân trung nghe Sở vương giáo huấn. Mấy chục ngàn binh sĩ như rắn mất đầu, chỉ có thể nghe theo chỉ huy của quân Tùy, tới trong cánh đồng bao lao ngoài đại doanh tập trung.

Trong cánh đồng bao la gió lạnh gào thét, đã đứng đông nghịt binh lính Tiêu Lương. Bọn họ tụm năm tụm ba một chỗ nói chuyện, bàn luận vận mệnh của mình, xung quanh rải rác mấy ngàn kỵ binh quân Tùy ở cách đó không xa giám thị bọn họ. Từng đội quân đầu bếp quân Tùy đang bưng gánh, đưa bánh hấp còn nóng hổi tới trong tay binh lính Tiêu Lương, an ủi trong lòng thấp thỏm không yên của các binh lính Tiêu Lương...

Trong đại doanh quân trung, đứng đầy trên trăm quan quân cấp trung từ Giáo Úy trở lên. Bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy Sở Vương uy doanh hiển hách, mỗi người đều vẻ mặt trang nghiêm lắng nghe Sở Vương giáo huấn bọn họ.

- Bắt đầu từ bây giờ, quân Tiêu Lương không còn tồn tại, các người đều là quân Tùy, là đội quân phía nam của Đại Tùy, kể cả đội quân của Đỗ Phục Uy cũng vậy đều là quân Tùy. Chư vị ngồi ở đây đều là quan quân nòng cốt, cũng trở thành rường cột của đội quân phía nam Đại Tùy. Người theo Dương Nguyên Khánh ta đánh thiên hạ, ta chưa bao giờ bạc đãi, cũng bao gồm các ngươi, các ngươi sẽ đạt được vinh hoa phú quý mà các ngươi nằm mơ cũng không ngờ được.

Dương Nguyên Khánh dùng ngôn từ dễ hiểu và thấy được lợi ích thực tiễn mê hoặc các quan quân tầm lớp trung này. Trong lúc mỗi quân quan đều lóe ra ánh sáng, đó là khát khao về cuộc sống sau này.

- Sau khi thiên hạ yên ổn, luận công ban thưởng, ta có thể bảo đảm với các ngươi, mỗi người các ngươi đều sẽ trở thành hiển quý của quê hương mình. Không chỉ có ban thưởng hậu hĩnh, còn có nhà đẹp ruộng tốt, còn có địa vị cao hơn người. Những cái này chỉ có Dương Nguyên Khánh ta có thể cho các ngươi, mà ta chỉ cần các ngươi một thứ.

Ánh mắt của Dương Nguyên Khánh quét nhìn khuôn mặt mỗi người, chậm rãi nói:

- Đó chính là sự trung thành!

Trong lều lớn yên tĩnh một mãnh, nhiệt huyết trong lòng mỗi người đều bị đốt cháy. Không biết là ai dẫn đầu quỳ một gối xuống, trong lều lớn hơn một trăm quan quân cùng quỳ xuống, dị khẩu đồng thanh nói:

- Nguyện tận lực vì Điện hạ.

Dương Nguyên Khánh muốn chính là hiệu quả này, hắn cười khoát tay:

- Các vị tướng quân mời đứng lên! Mời đứng lên!

Các tướng lĩnh lần lượt đứng dậy, Dương Nguyên Khánh nói với mọi người:

- Lương công đã thăng chức làm Thái tử Thiếu bảo, thay ta tọa trấn Giang Đô, tướng lĩnh cấp cao khác cũng đều có chỗ khác đi. Nhưng binh không tướng giống như rồng không đầu, cho nên ta tuyên bố chư vị ở đây mỗi người thăng một cấp, đều thăng làm tướng quân, Giáo úy thăng làm thiên tướng, mỗi người thưởng lụa trăm cuộn.

Nếu nói lúc nãy là khát khao tương lai, vậy thăng chức ban thưởng bay giờ chính là lợi ích thấy được. Trong lều lớn sôi trào một mảnh, cho nên người ta đều phấn chấn vạn phần bàn luận. Dưới lợi ích mê người của Dương Nguyên Khánh, các tướng lĩnh cấp trung liền dần dần ném Lương công Tiêu Tiển vốn tiếp xúc với bọn họ không nhiều ở sau đầu.

Dương Nguyên Khánh lại khoát tay, trong lều lớn lại yên tĩnh trở lại. Thời cơ đã chính mùi, Dương Nguyên Khánh cười với mọi người:

- Ta là Sở Vương, tất nhiên không thể trực tiếp thống lĩnh chư vị. Cho nên ta muốn bổ nhiệm hai viên đại tướng, sau này bọn họ chính là Chính và Phó thống soái của chư vị.

Dương Nguyên Khánh vẫy tay một cái, Tạ Ánh Đăng bước nhanh lên trước, chắp tay thi lễ với mọi người. Dương Nguyên Khánh cười giới thiệu cho mọi người:

- Vị này là Tạ Ánh Đăng tướng quân, xuất thân danh môn Tạ thị Giang Nam, bây giờ trở thành Hữu vệ đại tướng quân Đại Tùy ta. Ta đã bổ nhiệm ông ấy làm Giang Tây đạo tổng quản, sau này ông ta chính là chủ tướng của mọi người.

Ngay sau đó phía sau lại đi lên một người, làm cho mọi người kinh hô một trận. Người thứ hai chính là Lai Hoằng con thứ của Lai Hộ Nhi, các quan quân có mặt đều quen biết y. Lúc trước cha con Lai thị từng khống chế quân Kinh Tương, sau đó bị Tiêu Tiển bức ép rời khỏi phía nam, bắt hàng triều Tùy. Mặc dù như vậy, cha con Lai thị trong quân Tiêu Lương vẫn có uy vọng rất cao.

- Vị Lai tướng quân này, ta không giới thiệu nhiều, mọi người đều quen biết. Anh ta đảm nhiệm Phó tổng quản Tây đạo Giang Nam, chủ quản quân thủy, hiệp trợ Tạ tướng quân.

Giới thiệu xong hai người, Dương Nguyên Khánh liền rời khỏi lều lớn, bảo hai người Tạ Ánh Đăng khơi thông với chúng tướng. Đi ra lều lớn, ngầm nghe thấy trong lều truyền đến giọng nói của mọi người:

- Nguyện nghe theo lệnh của Tạ tướng quân!

Dương Nguyên Khánh không khỏi cười cười, hắn tin năng lực của Tạ Ánh Đăng đủ để thống soái nhánh quân đội này. Lúc này, Sầm Văn Bản đi lên thi lễ nói:

- Điện hạ, các binh lính đều đã tập hợp bên ngoài rồi.

- Sầm Trưởng sử, đa tạ ngài.

- Dốc sức cho Điện hạ là vinh hạnh của ty chức.

Sầm Văn Bản môi giật giật, y muốn hỏi sắp xếp của mình, nhưng y lại hỏi không ra khỏi miệng. Dương Nguyên Khánh dường như hiểu được tâm tư của y, liền khẽ cười nói:

- Võ tướng chỉ là chinh chiến, nhưng quản lý địa phương, trấn an dân chúng, còn phải dùng văn thần. Sầm Trưởng sử là tướng tài, làm sao ta có thể không biết. Nếu Sầm Trưởng sử không chê, thì tạm thời đảm nhiệm An Phủ sứ Tây đạo Giang Nam, kiêm nhiệm Thái thú quận Dự Chương, thay ta ổn định dân tình, trấn an quan viên. Sau này thống nhất thiên hạ, ta sẽ có trọng dụng khác.

Sầm Văn Bản thầm hiểu ý của Dương Nguyên Khánh, bảo mình thay hắn ổn định Kinh Tương, sau này mình nhất định vào triều đình để thay thế quan viên phe phái Kinh Tương, nhập tướng (trở thành Tướng quốc) cũng có khả năng. Y trong lòng mừng rỡ, thi lễ thật sâu:

- Nguyện dốc sức vì Điện hạ!

Dương Nguyên Khánh gật đầu:

- Trưởng sử đi hiệp trợ Tạ tướng quân khống chế quân đội, sau đó đảm nhiệm chức quan.

- Tỵ chức rõ!

Sầm Văn Bản thi lễ, liền đi vào lều. Dương Nguyên Khánh trở mình lên ngựa, để lại ba ngàn kỵ binh tạm thời hiệp trợ Tạ Ánh Đăng, hắn lại suất lĩnh mười bảy ngàn kỵ binh chạy về phía đại doanh quân Tùy.

Lúc đại quân qua đồi Xích Long, Dương Nguyên Khánh thả chậm ngựa, liền lệnh tả hữu:

- Bảo Vương Quân Khuếch tới gặp ta!

Một lát, Vương Quân Khuếch giục ngựa tiến lên, khom người thi lễ nói:

- Tham kiến Điện hạ!

Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát, chậm rãi nói:

- Bây giờ vừa mới tiêu diệt Lý Mật, Giang Nam sự vụ bề bộn, ta nhất thời không có thời gian quan tâm chiến sự. Nhưng binh quý thần tốc, tận dụng thời cơ, ngươi có thể suất mười ngàn kỵ binh hỏa tốc tây tiến, vượt qua Kinh Tương quân Đường, chiếm lĩnh quận Di Lăng. Chỉ cần ngươi giữ vững Di Lăng, vậy ngươi là đệ nhất công thần của chiến dịch Kinh Tương.

Vương Quân Khuếch hiểu rõ chiến lược của Dương Nguyên Khánh, bước tiếp theo tất nhiên là tấn công Kinh Tương rồi. Mà quận Di Lăng đúng lúc bóp chặt thông đạo giữa Kinh Tương và Ba Thục, nắm được Di Lăng, cũng chính là chặt đứt đường lui của quân Đường Kinh Tương, ý nghĩa chiến lược vô còn trọng đại. Y lập tức khom lưng nói:

- Ty chức tuyệt sẽ không làm Điện hạ thất vọng....

Tối hôm đó, Vương Quân Khuếch liền suất mười ngàn kỵ binh vượt xuống Giang Nam, từ phía nam xuất phát vòng về quận Di Lăng. Hai ngày sau, Tạ Ánh Đăng chỉnh đốn quân xong. Dương Nguyên Khánh dùng binh giáo kho Giang Dương một lần nữa võ trang cho quân Giang Hoài của Đỗ Phục Uy và quân Kinh Tương của Tạ Ánh Đăng, hai nhánh quân tổng cộng trăm ngàn người.

Dương Nguyên Khánh lập tức lệnh bọn họ từ hai bờ Trường Giang xuất phát về hướng tây. Quân Đỗ Phục Uy tiến binh quận Vĩnh An, quân Tạ Ánh Đăng tiến binh quận Giang Hạ. Đồng thời bổ nhiệm Vi Vân Khởi làm Tây chinh nguyên soái Trưởng sử, thay nguyên soái ban lệnh, suất ba trăm thuyền chiến đi thu hoạch lương thảo Thuận Giang. Phối hợp chỉ huy hai quân, hai nhánh quân đội một nam một bắc, hô ứng cho nhau, tạo thế hỗ trợ.

Còn bản thân Dương Nguyên Khánh lại vượt sông tới trong quận Đan Dương, hắn muốn đích thân trấn an các quận Giang Nam, làm lòng dân hướng về Tùy...

Quận Đan Dương cũng chính là khu vực thành đô Kiện Khang phía tây của triều Trần trước đây. Sau khi quân Tùy công phá Nam triều, Dương Kiên hạ lệnh san bằng thành Kiện Khang, thiêu hủy cung điện. Thành Kiện Khang phồn hoa trước đây bị phá hoại trong chốc lát, chỉ còn lại không tới nửa thành trì, đổi thành huyện Giang Ninh.

Tuy chỉ còn lại một phần thành trì, nhưng vẫn là nơi phồn hoa của Giang Nam, có nhân khẩu hơn ba triệu người, bộ phận rất lớn đều là loạn dân phía bắc, sau đại loạn phía bắc, chạy về phía nam.

Mặc dù phía nam cũng có đám người Thẩm Pháp Hưng, Lý Tử Thông hưng binh gây loạn, nhưng so với dân chúng phía bắc lầm than, đồng hoang ngàn dặm, vẫn là phải tốt hơn rất nhiều. Cộng thêm đất đai phì nhiêu, nguồn nước dồi dào, một năm thu hoạch hai lần, có thể bảo đảm cuộc sống tối thiểu nhất của dân chúng tầng lớp thấp.

Chính là đủ loại điều kiện ưu việt không ngừng hấp dẫn dân chúng phía bắc chạy về phía nam. Sau khi mạt Tùy náo động, phía nam lại lần nữa trở thành nơi giàu có đông dân khẩu. Trên lịch sử vì có kinh tế phía nam ủng hộ và vận chuyển tiện lợi của Đại Vận Hà, mới làm triều Đường nhanh chóng vượt qua cảnh khó khăn lúc đầu kiến quốc, rất nhanh liền tiến vào cảnh phồn thịnh những năm Trinh Quán

Trước trận đại chiến đồi Xích Long, Dương Nguyên Khánh đã phái Bùi Uẩn, Ngu Thế Cơ, và Tiêu Cự ba người làm An Phủ sứ Giang Nam, chiêu hàng các quận Giang Nam. Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn, các quận Giang Nam trên danh nghĩa đều đầu hàng nước Ngụy nhưng dù sao Lý Mật xuống phía nam thời gia không dài, cũng không chân chính làm các quận phía nam thần phục. Các quận Giang Nam chỉ là sợ uy của quân Ngụy, không thể không ứng phó ở bề ngoài.

Nhưng quân Tùy xuống phía nam lại hoàn toàn khác. Triều Tùy bản thân chính là chính thống, hơn nữa lương sách “khinh d bạc phú và hưu dưỡng sinh tức – bớt lao dịch, giảm thuế phú và an dân dưỡng sức” của nó thi hành hoàn toàn phù hợp lợi ích các quận Giang Nam. Cộng thêm Dương Nguyên Khánh đích thân đến phía nam trấn an quan viên quận huyện, điều này làm triều Tùy xuống phía nam nhận được sự nghênh đoán nhiệt liệt của các quận Giang Nam.

Thuyền lớn của Dương Nguyên Khánh ngồi chậm rãi tới gần bến thuyền huyện Giang Ninh. Trên bến thuyền nhất thời reo hò lên, khua chiêng rõ trống, múa lân múa rồng. Mấy chục ngàn dân chúng xa xa bạo phát ra tiếng hò hét kích động một mãnh, nhiệt liệt vỗ tay lên.

Trên bến thuyền, Bùi Uẩn dẫn theo Trương Tấn - Nam Thái thú quận Đan Dương, cùng với Vương Sấu - Thái thú quận Khúc A và một đám Trưởng sử, Tư mã, huyện lệnh thuộc quan lại. Ngoài ra còn có hơn ba trăm sĩ tộc danh môn quan chức quận Đan Dương, mọi người sớm đã chờ rất lâu.

Dương Nguyên Khánh dưới hộ vệ của thân binh đi xuống boong thuyền, hắn lập tức cảm nhận được không khí hoan nghênh nhiệt liệt. Bùi Uẩn dẫn mọi người ra nghênh đoán, hai Thái thú cùng khom lưng thi lễ:

- Tham kiến Sở Vương điện hạ!

Bùi Uẩn giới thiệu mọi người cho Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh cũng chắp tay thi lễ, hắn vẫy tay với mọi người, hiện trường lại sôi trào lên.

Dương Nguyên Khánh đi lên một tòa đài cao tạm thời. Trên bến thuyền mấy chục ngàn người nhất thời yên lặng, hắn cất cao giọng nói với mọi người:

- Cảm tạ nhiệt tình và hoan nghênh của mọi người. Nhìn tình của các vị làm ta giống như đang đứng ở Thái Nguyên, cũng làm ta cảm nhận được kỳ vọng của quan viên Giang Nam và các dân chúng đối với trở về Đại Tùy. Lần nay ta đích thân đến Giang Nam, chính là vì để mọi người hiểu rõ sự coi trọng của triều đình đối với Giang Nam. Ta hy vọng các vị quan viên có thể cùng với triều đình cùng quản lý tốt Giang Nam, làm Giang Nam có thể quốc thái dân an, giàu có và đông đúc phồn vinh. Đồng thời ta cũng bảo đảm với mọi người, dân chúng Giang Nam giống như dân chúng phía bắc, cũng là con dân của Đại Tùy, cũng hưởng thụ khinh dao bạc phú (lao dịch nhẹ, thuế phú ít), phồn diễn sinh tức (sinh sôi nảy nở), mãi mãi không tăng thuế.

Phát biểu của Dương Nguyên Khánh nghênh đến một hồi tiếng vỗ tay như sấm, mấy chục ngàn dân chúng lớn tiếng hô lên:

- Sở vương vạn tuế! Vạn tuế...

Ngay lúc Dương Nguyên Khánh tiêu diệt Lý Mật, trấn an Giang Nam, cuộc chiến quân Tùy bình định Thanh Châu cũng tới lúc gay cấn. La Sĩ Tín suất lĩnh mười ngàn quân Tùy và hai chục ngàn đội quân của Đậu Kiến Đức xuôi nam tấn công quân Lưu Hắc Thát đang chiếm giữ quận Lang Gia.

Ở huyện Đông An, huyện Tân Thái và huyện Phí, quân Tùy ba lần chiến ba lần thắng, tiêu diệt hơn mười ngàn người quân Lưu Hắc Thát. Lưu Hắc Thát đành suất lĩnh mấy ngàn tàn binh lui giữ huyện Lâm Nghi.

Huyện Lâm Nghi tuy là nơi cai trị của quận Lang Gia, nhưng cũng không phải sào huyệt Lưu Hắc Thát. Sào huyệt Lưu Hắc Thát ở huyện Đông An, huyện Lâm Nghi chỉ là một tòa huyện cỡ trung, nhân khẩu không tới hai chục ngàn người, thành trì chu vi chỉ hơn mười dặm, thành cao chỉ hai trượng, nhiều năm chưa tu sửa, đã vô cùng đổ nát.

Lúc này Lưu Hắc Thát đã tới mức binh nghèo lương tận, trong tay gã chỉ còn lại ba ngàn quân, quân lương đã hết, thấy lòng quân bất ổn. Lưu Hắc Thát dứt khoát thoát gỡ mặt mạ giả nhân giả nghĩa đãi dân, thả quân đánh cướp, từ huyện Phí tan tác tới Lâm Nghi, dọc đường gian dâm đốt giết, cướp tài sản lương thực của dân.

Sau khi chiếm cứ huyện Lâm Nghi, gã lại bức bách thanh niên cường tráng tòng quân. Phàm mười bốn tuổi trở lên, mười sáu tuổi trở xuống, bất luận nam nữ toàn bộ lên thành tham dự phòng ngự. Tất cả lương thực trong thành, toàn bộ do đội quân đến phân phối. Các binh lính lại thừa dịp xảo trá vơ vét của cải, lăng nhục phụ nữ, làm trong huyện Nghi Lâm giống như rơi vào địa ngục.

Trời vừa sáng, Lưu Hắc Thát cưỡi ngựa lên thành tuần tra. Đã qua một đêm hỗn loạn không ngủ, bất luận binh lính hay là dân phu bình thường đều đã mệt mỏi không chịu nổi, đều nằm ở góc tường ngủ.

Từng đám nữ nhân ngồi xổm ở một chỗ, không ít nữ nhân ôm đầu khóc rống. Tối qua không ít nữ nhân bị các binh lính thừa dịp trời tối đi lăng nhục. Lúc này trong lòng các cô đầy ngập sợ hãi, không biết mình có thể sống qua kiếp nạn này không.