Chương 49

Mỹ nữ Tiểu Song

Dịch: A Tút

Nguồn: Banlonghoi

Điểm này, trong lòng Thiên Vũ rõ ràng, nhưng hắn lại không muốn đầu nhập vào phe bất cứ người nào, bởi vì những người này đều dụng tâm kín đáo, không phải chính thức tốt lành gì với hắn, chẳng qua là muốn lợi dụng hắn mà thôi. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Trước mắt, để cho Thiên Vũ nghi hoặc chính là những người này đánh chủ ý lên chính mình rốt cuộc là có mục đích gì?

Một mình hắn không quyền không thế, lại không có bối cảnh, không có bản lãnh, những người này tìm tới mình, nghĩ nát óc cũng cảm giác không thích hợp, rốt cuộc phương diện này có huyền cơ gì đây?

Trầm tư suy nghĩ, trong bụng Thiên Vũ truyền ra thanh âm ùng ục, điều này làm cho hắn thanh tỉnh lại, nhanh chóng đi vào phòng ăn, tạm thời vứt bỏ hết thảy, trước tiên nên lấp đầy cái bụng đã rồi hãy lo lắng sau.

Nhìn bộ dáng Thiên Vũ ăn uống ngấu nghiến, đám người Chu Anh Kiệt, Vương Thế Quốc, Kim Bác Văn, Hứa Tử Dũng vẻ mặt quái dị, tựa hồ có chút tức giận, thế nhưng cũng không có ai đi phát tác, hiển nhiên sự tình phát sinh trên người Tiêu Nguyên Quân bọn họ đã sớm nghe thấy.

Ứng Thiên Hữu tươi cười, khuôn mặt đẹp trai của hắn lúc này đang nhìn ra ngoài cửa phòng ăn, khóe miệng toát ra một chút phong thái mê người.

Tiêu Nguyên Quân lưu ý tới ánh mắt Ứng Thiên Hữu, quay đầu nhìn lại ngoài cửa, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ khác thường, thầm nghĩ: "Nàng cũng đã trở về?"

Ngoài cửa phòng ăn, một thân ảnh sắc hồng phấn nhẹ nhàng tựa như bươm bướm dập dìu bay tới, mới vừa xuất hiện đã dẫn đến một trận tao động, vô số đệ tử lập tức hoan hô ầm trời.

Thiên Vũ nghe tiếng liền sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại ngoài cửa, trong ánh mắt nhất thời toát ra vẻ kinh ngạc.

Đó là một cô gái y phục màu hồng phấn, nhiều nhất chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng không cao không thấp, vóc người tinh tế, khuôn mặt tròn tròn dễ thương, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, hai tròng mắt đen nhánh luôn hiển lộ ý cười, cái miệng nhỏ mê người khẽ cong lên, má lúm đồng tiền khéo léo đến tột cùng, mũi ngọc cao ngất, da thịt trong sáng như ngọc.

(Đkm, thằng tác giả cấp hết mother nó từ đẹp rồi, con này ko đi thi hoa hậu thế giới thì uổng - DG T_T).

Người thiếu nữ này hình như đang rất vui vẻ, không có phong thái kiêu ngạo hay áp bức như những gã kia, trên mặt chỉ luôn mỉm cười đủ để hòa tan hết thảy thù hận.

Thiên Vũ chưa bao giờ nghĩ đến, trên đời lại có khuôn mặt hồn nhiên như thế, nụ cười này tựa như có lực sát thương cường đại, chỉ cần liếc thấy là bị cuốn hút vào trong đó, tiếc hận không thể dùng tánh mạng đổi lấy chút vui tươi, tận tâm tận lực bảo vệ cô gái đáng yêu như thế.

Cô gái đứng ở ngoài cửa mỉm cười tinh nghịch, trên mặt trắng hồng lộ ra một mắt đôi đen nhánh chuyển động linh hoạt, tựa hồ đang tìm kiếm thứ gì đó.

Rất nhanh, cô gái la lên một tiếng, không thấy nàng làm như thế nào, thoáng cái đã đi tới bên cạnh Ứng Thiên Hữu, trong đôi mắt đen kia lóe ra ánh sáng mê người.

Khuôn mặt Ứng Thiên Hữu vốn đang tươi cười trở nên hơi hơi kỳ quái, ôn nhu nói: "Ngươi đã trở về, ngồi đi."

Cô gái thuần chất tự nhiên ngồi xuống đối diện Ứng Thiên Hữu.

Cách đó không xa, Kim Bác Văn cô gái kia, ánh mắt lộ ra một cỗ khí tà mị, hiển nhiên đối với cô gái vô cùng đáng yêu, vô cùng mê người này không có hảo ý.

Bốn phía, vô số đệ tử hô to tên cô gái này, cho nên Thiên Vũ thoáng cái hiểu được cô gái này chính là Niếp Tiểu Song bài danh thứ tám trong 10 đại nhân vật phong vân. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Thầm khen một tiếng, Thiên Vũ thầm nghĩ: "Cô gái hoạt bát đáng yêu như vậy, quả thật là thiên sứ trong lòng vô số nam nhân."

Dời ánh mắt đi, Thiên Vũ lưu ý đến vẻ mặt của năm người Chu Anh Kiệt, Vương Thế Quốc, Kim Bác Văn, Hứa Tử Dũng, Tiêu Nguyên Quân, phát hiện năm người đều đang nhìn Niếp Tiểu Song, trong mắt lộ ra vẻ nóng bỏng, hiển nhiên cô gái xinh đẹp như vậy, đã là nam nhân đều phải có vài phần tư dục đối với nàng.

Trong năm người, Thiên Vũ không thích nhất đó là Kim Bác Văn, hắn tà khí quanh thân làm cho người ta có một loại cảm giác dâm tà hạ tiện, người như vậy chẳng những phụ nữ chán ghét, mà ngay cả nam nhân cũng không thể thích được. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()

Thu hồi ánh mắt lại Thiên Vũ tiếp tục ăn cơm, trước khi nghĩ ra cách ứng phó tình huống, hắn tạm thời không thể bận tâm chuyện khác, cũng không muốn lại trêu chọc thêm người nào.

Niếp Tiểu Song xuất hiện dẫn đến một trận hỗn loạn, không lâu sau phòng ăn đã bình tĩnh trở lại, tất cả mọi người lặng lẽ cúi đầu ăn cơm, không khí có vẻ cổ quái.

Trong im lặng, thời gian chậm rãi trôi qua.

Khi Thiên Vũ buông bát cơm xuống, vô số ánh mắt dò hỏi đều ném lại đây.

Một khắc kia, Niếp Tiểu Song cũng nhìn Thiên Vũ vài lần, nhẹ giọng hỏi: "Thiên Hữu ca, hắn chính là Thiên Vũ sao?"

Ứng Thiên Hữu mỉm cười nói: "Đúng vậy, hắn chính là Thiên Vũ, là miếng bánh ngọt trong mắt rất nhiều người."

Niếp Tiểu Song có chút mờ mịt, hỏi: "Bánh ngọt, tại sao vậy?"

Ứng Thiên Hữu ôn nhu nói: "Đừng nóng vội, ta sau này sẽ bí mật nói cho ngươi biết, bây giờ nói trắng ra thì mất đi ý nghĩa rồi."

Niếp Tiểu Song cười ngọt ngào, nháy hai tròng mắt nói: "Xem ra rất thú vị hả, nhất định chơi đùa tốt lắm."

Thiên Vũ không quản ánh mắt mọi người, đứng dậy trực tiếp rời đi.

Vương Thế Quốc thấy thế nhíu mày, ngữ khí bực mình nói: "Thiên Vũ, ngươi cứ như vậy mà đi, cũng không cho trả lời thuyết phục ột người nào trong chúng ta?"

Thiên Vũ đạm mạc nói: "Lo lắng thì phải cần thời gian, ta lần đầu gặp mặt các ngươi, căn bản không biết chút gì tự nhiên phải suy nghĩ cẩn thận mới được."

Hứa Tử Dũng gằn giọng nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai, còn có quyền lợi cò kè mặc cả. Hôm nay nếu không cho ra đáp án, ngươi đừng mơ tưởng đi ra khỏi nơi này."

Thiên Vũ dừng bước lại, quay đầu lại nhìn Hứa Tử Dũng, lạnh lùng nói: "Xem ra hết thảy phát sinh trên người Tiêu Nguyên Quân, ngươi còn không hiểu rõ nhỉ, có phải hay không muốn bản thân nhận thức qua thử một lần?"

Hứa Tử Dũng cười lạnh nói: "Uy hiếp ta, ngươi nghĩ rằng ta ngu xuẩn như tên kia hả, tự cầm đá đập gãy chân mình?"

Thiên Vũ không hiểu lắm ý tứ này, hừ lạnh nói: "Nơi này là Thiết Thạch phân đường, ngươi không nên quá cuồng vọng."

Hứa Tử Dũng cười to nói: "Ngươi cảm giác được ở bên trong này, ta sẽ không làm gì được ngươi?"

Thiên Vũ hừ nói: "Ít nhất khi ngươi nói lời này đã tỏ vẻ ngươi còn có điều cố kỵ, nếu không ngươi nói với ta này nọ làm gì?" nguồn

Chu Anh Kiệt ở một bên cười khẩy nói: "Tiểu tử, ngươi lại cho là mình thông minh hả, dĩ nhiên điểm này cũng xem thấu?"

Thiên Vũ lãnh đạm nói: "Đừng vội ở đây nói lời chia rẽ hay ly gián, ngươi cũng không hơn gì hắn. Hôm nay, ta ở trước mặt mọi người nói cho các ngươi biết, mặc kệ các ngươi có mục đích gì, ta không muốn trêu chọc các ngươi nhưng cũng không sợ các ngươi. Có lẽ bây giờ các ngươi cảm giác được ta không thể trêu vào các ngươi, nhưng sẽ có một ngày ta sẽ làm cho những người từng trêu chọc ta hối hận không kịp."

Nhìn quanh bốn phía, Thiên Vũ ánh mắt lạnh như băng, ép tới các đệ tử liên can đều né tránh ánh mắt hắn, không dám đụng vào luồng hàn khí trong mắt Thiên Vũ.

Thu hồi ánh mắt, Thiên Vũ xoay người rời đi, từ bóng lưng cô đơn lộ ra một cỗ khí chất tàn nhẫn, tâm tính gã thiếu niên này trong vô hình lại một lần nữa nhích tới gần cõi âm u hơn.

Chu Anh Kiệt vẻ mặt tức giận, giọng căm hận nói: "Tiểu tử thúi, ngươi sẽ hối hận quyết định của ngươi hôm nay."

Hứa Tử Dũng cũng vẻ mặt bất thiện, nói: "Ghê tởm, dám lấy Trịnh Vân để áp chế lão tử, ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta."

Vương Thế Quốc nói: "Cần gì nói ba câu tàn nhẫn, tiểu tử này có Trịnh Vân làm chỗ dựa, đệ tử mới nhập môn ở trong Thiết Thạch phân đường, ai có thể động đến hắn?"

Kim Bác Văn cười tà nói: "Định mượn đao giết người hả, họ Vương ngươi quả nhiên đủ âm tàn ."

Vương Thế Quốc trừng mắt nhìn Kim Bác Văn một cái, gầm gừ: "Ngươi cho rằng ngươi là thứ tốt gì chứ, chỉ là một tên dâm côn mà thôi, người gặp người ác tâm, heo chó còn không bằng."

Kim Bác Văn sắc mặt lạnh lẽo, âm trầm nói: "Vương Thế Quốc, ngươi không nên ỷ vào dòng chính Vương gia, cho rằng ta sợ ngươi, thật sự chọc giận ta, coi chừng mạng chó của ngươi đó."